Khi đó Hàn Việt còn là thiếu niên, nhưng tu vi nổi bật nhất trong thiên sư môn. Sư phụ từng một dạo coi trọng hắn, bản thân hắn cũng cậy tài khinh người, sau khi nghe truyền thuyết về lôi thần tâm liền hướng tới, một lòng một dạ muốn lấy được. Sau đó hắn nhờ sự trợ giúp của Trương Tuyết Sơn thực sự lấy được linh vật, cũng chính là con búp bê kia. Lúc đó hắn còn cảm kích Trương Tuyết Sơn đã tương trợ, mãi đến giờ hắn mới biết, Trương Tuyết Sơn vẫn luôn lợi dụng mình.

Trương Tuyết Sơn tâm cơ thâm trầm, lão thèm muốn thần vật, nhưng lại lo thần vật không thần kỳ như người đời truyền nhau, nên đẩy Hàn Việt ra thử đao. Nếu Hàn Việt thành công, lão có thể tìm cơ hội chiếm lấy, giả như thất bại, lão cũng không có bất cứ tổn thất nào. Nhưng lão không ngờ sau khi Hàn Việt lấy được búp bê lại ra đi không từ biệt, đột nhiên xuống núi cùng Sách Nhân Phong, từ đó liền bặt vô âm tín.

“Lúc đó tôi cũng không nghi ngờ Trương Tuyết Sơn, chỉ là lấy được thần vật, sợ bị người khác quấy rầy, không thể tĩnh tâm tu hành, mới chọn đi xa. Quan hệ của tôi và Sách sư huynh tốt nhất, nên hẹn huynh ấy đi cùng, lại không ngờ rằng sự lựa chọn này đã hại huynh ấy.”

Nói đến đây, Hàn Việt cười khổ: “Sau đó tu hành không bao lâu, tôi liền phát hiện không bình thường, nhưng không nghĩ sâu xa, hơn nữa những người khác trong đồng đạo nghe được tin tức, cũng chạy tới. Để tránh phiền phức, tôi chiếu theo nguyên dạng búp bê khắc lung tung thêm mấy con giả để đánh lừa dư luận. Cứ như vậy chúng tôi cùng nhau vừa tu hành vừa đi đến thôn ở chân núi. Ai ngờ mỗi khi đến một nơi, đều gặp phải ác thú giết người, cũng đi kèm với sấm chớp rền vang.”

“Nhiều lần, tôi liền nhạy cảm hơn, không ngờ lại phát hiện ác thú là Sách sư huynh biến thành. Không biết huynh ấy trúng phải tà thuật gì, hóa thành ác thú cắn người lung tung. Người bị cắn oán khí không tiêu tan, lại hóa thành ác hồn, cứ thế lặp đi lặp lại không ngừng. Tôi biết vấn đề ở búp bê, có lần muốn ném nó đi, nhưng sau khi nghĩ mất nó rồi, càng không có cách nào phá giải tà thuật trên người Sách Nhân Phong, đành phải tiếp tục giữ lại. Không ngờ đêm đó tìm chỗ ngủ trọ ở thôn Khúc gia, cả thôn Khúc gia lại bị ác thú giết sạch, thậm chí ngay cả sư phụ nghe tin chạy tới cũng không thoát được…”

Nói đến cuối cùng, giọng của Hàn Việt trở nên nghẹn ngào, nhớ lại chuyện xảy ra đêm đó, nỗi bi thương hiện rõ trên mặt hắn. Nhiếp Hành Phong nhìn vẻ mặt hắn không giống giả vờ, nhưng sự thực tuyệt đối không đơn giản như thế. Bằng không sau khi sự việc xảy ra sư phụ vốn nên tạ thế sẽ không mang theo Sách Nhân Phong và Khúc Tinh Thần rời đi.

“Vậy sau đó thì sao?” Anh rất bình tĩnh hỏi.

“Sau đó…” Bị hỏi, Hàn Việt hoảng hốt một chút mới nói: “Tôi chỉ nhớ cả người sư phụ toàn là máu, ông ấy chết. Sách sư huynh khôi phục lại hình người ôm ông ấy. Tôi rất tức giận, tiến tới muốn tính sổ với sư huynh, lại nghe trên đỉnh đầu truyền đến tiếng nổ, bốn phía đột nhiên sáng bừng. Sau đó tôi không nhớ rõ gì nữa, đến khi tỉnh lại, tôi đã ở nơi này.”

Nhiếp Hành Phong gật đầu, xem ra anh đoán không sai. Sách Nhân Phong và Hàn Việt cũng không phải vụng trộm trốn ở đâu đó tu hành, mà là cái đêm thôn Khúc gia bị tàn sát, thời không đã xảy ra hỗn loạn, họ bị sức mạnh kỳ quái đưa đến hiện tại sau hơn ba mươi năm. Điều này cũng giải thích nguyên nhân vì sao sau khi Sách Nhân Phong đi tới quán bả đêm giông tố ấy lại hoảng sợ. Sách Nhân Phong coi Hàn Việt thành quái vật, coi Tố Vấn trở thành con bạch lang năm đó. Mãi đến cuối cùng hắn mới hiểu được quái vật chính là hắn, nên mới một lòng muốn chết. Nhưng mà hết thảy đều đã quá muộn, Sách Nhân Phong bị quái khí quấn thân, dù có chết cũng không thể thay đổi vận mệnh của hắn. Hắn đã triệt để biến thành quái vật.

“Xem ra qua lời kể của đệ, Trương Tuyết Sơn đã đoán được ngọn nguồn mọi việc, nên mới giúp đệ.” Mã Linh Xu lạnh lùng nói: “Năm đó hắn nhất định rất hối hận với quyết định của mình, để một lần nữa lấy được lôi thần, thậm chí không ngại cho sư phụ hồi sinh.”

Trương Tuyết Sơn nói cái gì mà có thể dùng nội đan của bạch lang giúp sư phụ hồi sinh, thực ra tất cả đều vì chính bản thân lão. Năm đó những gì Hàn Việt trải qua chỉ có sư phụ biết, Trương Tuyết Sơn muốn tìm tung tích lôi thần, cũng chỉ còn một con đường là hồi sinh.

“Năm đó hắn không làm được, nhưng lần này hắn đã thành công.” Hàn Việt nói tiếp: “Tôi và Sách sư huynh đều đã luyện pháp thuật lôi thần, dễ dàng tìm được sư huynh. Khi đó huynh ấy đã khôi phục dáng vẻ con người, cả người ngơ ngơ ngác ngác, hồn phách cũng rối loạn. Tôi biết huynh ấy chết rồi, vốn đã tuyệt vọng, nhưng Trương Tuyết Sơn nói cái người tên là Trương Huyền kia cũng là đồng môn, hắn có thần cách, có thể giúp tôi dùng lôi thần hồi sinh Sách sư huynh. Có trời mới biết tôi muốn làm vậy đến thế nào, Sách sư huynh thành ra thế kia đều là tôi làm hại, để cứu huynh ấy, bảo tôi làm gì cũng được.”

“Cho nên khi Trương Tuyết Sơn đề nghị đến cửa hàng tiện lợi mai phục, tôi liền lập tức đồng ý, những việc còn lại một tay hắn làm, tôi không quan tâm lắm, tôi không ngờ Sách sư huynh lại đột nhiên biến thân, càng không ngờ Trương Tuyết Sơn ngàn tính vạn tính, cuối cùng lại chết ở nơi đó…”

“Mấy con búp bê ấy biến mất cả rồi, có phải là Sách Nhân Phong mang theo lúc rời đi không?” Nhiếp Hành Phong hỏi.

“Không biết, có khoảng thời gian huynh ấy rất kiêng kỵ mấy thứ kia, ngay cả đồ giả tôi khắc huynh ấy cũng rất e sợ. Tôi nghĩ huynh ấy cũng phát hiện lôi thần mê hoặc, nhưng bây giờ huynh ấy biến thành quái vật, có dính dáng đến búp bê hay không tôi cũng không biết. Búp bê của tôi đã bị cảnh sát hủy mất rồi, nếu muốn cứu sư huynh, chỉ có thể dùng búp bê của huynh ấy — Trương Tuyết Sơn nói như thế với tôi.”

Trong giọng nói của Hàn Việt mang theo căm hận và ghê tởm, bị tâm trạng kích động ảnh hưởng đến, đồng tử của hắn bắt đầu tự động co mạnh lại. Có lẽ ngay bản thân hắn cũng không biết, trong ánh mắt một lòng muốn cứu người của hắn, cũng có sự tồn tại của quái vật.

Nhiếp Hành Phong và Mã Linh Xu nhìn nhau, đều không nói ra chân tướng này — sư phụ cũng không phải do Sách Nhân Phong giết, mà là…

Cộc cộc!

Bên cạnh truyền đến tiếng đập cửa, cảnh sát đưa trà tới, đẩy cửa ra, anh ta cảm giác được không khí áp lực trong phòng, do dự có nên tiến vào hay không, bị Trương Huyền tiện tay nhận khay qua, nói: “Để tôi đi.”

Bên ngoài không nghe được gì, chỉ thấy họ nói chuyện với dáng vẻ rất thần bí. Trương Huyền đã sớm không nhịn được, vừa thấy có cơ hội liền lập tức xung phong. Sau khi đi vào cậu khép cửa lại, chia trà ra đặt trước mặt mọi người, cười hì hì nói: “Nói lâu thế, chắc mọi người khát nước rồi, uống chèn trà cho trơn họng.”

Hàn Việt cầm chén trà vào tay, phản ứng thoáng căng thẳng. Nhiếp Hành Phong đoán rằng đoạn chuyện cũ kia nhất định đã chạm đến ký ức hắn kiêng kỵ nhất, tâm trạng bị kích thích, nếu không trấn an cho tốt, có lẽ hắn sẽ biến thành quái vật bất cứ lúc nào giống Sách Nhân Phong.

“Trà thượng hạng mới pha, nghe nói cục trưởng dùng để chiêu đãi khách quý, mặt mũi Mã tiên sinh cũng lớn thật.”

Trương Huyền nói xong, thấy mọi người không có ý uống, cậu cầm chén của Nhiếp Hành Phong lên, Hàn Việt nhìn thấy, cũng bắt chước động tác của cậu, bưng chén trà lên.

“Phì phì, trà gì thế này, khó uống quá!”

Trương Huyền uống một ngụm, phát hiện vị bất thường, cau mày phun nước trà ra. Thấy phản ứng của cậu, Nhiếp Hành Phong biến sắc, đưa tay đẩy chén trà của Hàn Việt ra, nhưng đã chậm một bước, hắn đã uống vào.

Mã Linh Xu cầm lấy chén trà trước mắt ngửi thử, chợt nghe Trương Huyền ở bên cạnh chẹp chẹp nói: “Hình như là nước bùa, đệt, không ngờ sau khi nước trà đổi thành nước bùa lại khó uống thế… Các anh đừng nhìn tôi, đây không phải nước bùa tôi đổi.”

Nhiếp Hành Phong đương nhiên biết đây không phải do Trương Huyền ra tay, cho nên kết quả mới càng tệ hơn, hỏi: “Trà này ở đâu ra?”

“Em trai cảnh sát bê tới.”

Trương Huyền còn chưa biết chuyện gì xảy ra, giơ tay lên chỉ chỉ bên ngoài, cửa bị đẩy ra, nhưng người xuất hiện không phải cảnh sát, mà là Khúc Tinh Thần. Thấy vẻ mặt ông ta lạnh lùng, Trương Huyền kêu to: “Không phải là ông bỏ nước bùa đấy chứ, sao ông lại…”

Bàn truyền đến rung lắc dữ dội, cắt ngang lời Trương Huyền. Cậu quay đầu lại, liền thấy gương mặt Hàn Việt đột nhiên căng đỏ, hai tay nắm chặt mép bàn, khuôn mặt cơ thể nhanh chóng co quắp lại, như đang đè nén đau đớn. Nhưng cơn đau đó nhanh chóng vượt khỏi khống chế, hắn nhào lên bàn kêu to.

Nhiếp Hành Phong không biết phải làm thế nào để Hàn Việt giảm đau đớn, chỉ có thể đỡ lấy hắn. Mã Linh Xu nhanh chóng đi tới bên cạnh, một tay đè cổ tay hắn lại, tay kia khép ngón điểm vào giữa chân mày hắn, muốn giúp hắn trấn áp khó chịu do đạo bùa mang tới, nhưng không không ăn thua gì. Niệm lực của hắn ngược lại càng khiến Hàn Việt trở nên khó chịu. Mạch máu trên mặt chớp mắt lồi lên rất khủng khiếp, giống như từng con rết đen quấn trên người hắn. Hắn ngẩng đầu lên, con ngươi bị màu máu ngấm dần, hình thành hình thoi khá rõ ràng.

Bị Mã Linh Xu khống chế, Hàn Việt có vẻ rất chống cự, ngẩng đầu há mồm kêu gào điên cuồng về phía hắn, hàm răng sắc nhọn, không giống thứ con người bình thường nên có.

Mắt thấy hai người Mã Linh Xu và Nhiếp Hành Phong không khống chế được hắn, Trương Huyền vội vàng tiến lên giúp đỡ. Khúc Tinh Thần chậm rãi đến gần, nhìn bộ dạng luống cuống chân tay của họ, ông ta rất khó hiểu, lạnh lùng nói: “Hắn giết sư phụ, các cậu muốn cứu một kẻ giết thầy sao?”

“Cậu ta là lục sư huynh của ông!”

“Hắn không phải, hắn là quái vật.” Lời của Mã Linh Xu chọc giận Khúc Tinh Thần, ông ta lớn tiếng kêu lên: “Là hắn giết sư phụ, sau đó sư phụ liều mạng dùng sức lực cuối cùng giết hắn. Hắn đáng chết, hắn và Sách Nhân Phong chết hết đi, mọi chuyện sẽ không xảy ra…”

“Không phải tôi, là Sách sư huynh biến thành quái vật, là huynh ấy…”

Tuy Hàn Việt bị cương khí của nước bùa làm khó chịu, nhưng vẫn nghe được những gì Khúc Tinh Thần nói. Hắn tức giận gào lên phản bác, lại vì đau đớn mà đá đạp lung tung. Cả căn phòng bị lệ khí của hắn ảnh hưởng, bàn ghế đèn đóm lắc lư liên tục. Cảnh sát bên ngoài thấy đột nhiên xảy ra chuyện, nhưng bởi cách âm quá tốt, họ chỉ coi bệnh điên của Hàn Việt lại phát tác, muốn vào hỗ trợ. Nhưng lúc mở cửa, họ lại phát hiện cửa phòng đóng chặt, làm thế nào cũng đẩy không ra, chỉ có thể nghĩ cách vừa gọi cửa vừa đập kính, loạn cả lên.

Không để ý bên ngoài hỗn loạn, đối diện với người đang điên cuồng giãy dụa, Khúc Tinh Thần tỉnh táo phản bác lại: “Đừng nói xằng nói xiên nữa, chuyện kia không ai rõ ràng hơn ta. Đêm đó ta nhìn thấy tất cả, thấy ngươi, thấy Sách Nhân Phong và sư phụ, còn thấy con bạch lang kia, là ngươi hóa thành quái vật giết mọi người.”

“Không phải, không phải…”

“Không có ‘không phải’ gì cả! Ta chính là đứa trẻ kia, ngày ngày ta chỉ hận không thể tự tay giết ngươi! Ngươi không phải quái vật thì ai là quái vật!?”

Một tiếng cạch vang lên trong tiếng quát lớn, Khúc Tinh Thần ném kính chiếu yêu mang theo bên người tới trước mặt Hàn Việt, mặt kính hướng lên trên, chiếu rõ khuôn mặt hắn. Thấy mặt người vặn vẹo trong gương, Hàn Việt giật mình, nhất thời ngừng giãy dụa, Khúc Tinh Thần cười lạnh nói: “Nhìn bộ dạng của ngươi xem, ngươi còn là người bình thường không!?”

“Không phải ta, ngươi vu tội cho ta!”

Sau sự yên tĩnh ngắn ngủi, Hàn Việt lại kêu to, đưa tay nhặt kính chiếu yêu lên đập vỡ nó. Sau đó trợn mắt nhìn chằm chằm Khúc Tinh Thần, coi ông ta như kẻ thù. Cảm giác được khí tức Hàn Việt càng lúc càng bất ổn, Mã Linh Xu quát về phía Khúc Tinh Thần: “Đừng kích động cậu ta nữa!”

“Tôi chỉ đang nói sự thực, lẽ nào vì không kích động hắn, mọi người sẽ vĩnh viễn sống trong lời nói dối sao?” Hờ hững nhìn Hàn Việt không ngừng giãy dụa, Khúc Tinh Thần lạnh lùng nói: “Ngươi giết người của thôn Khúc gia, giết sư huynh, sư phụ ngươi, ngươi căn bản không cứu được bất cứ ai. Bởi vì quái vật thực sự chính là ngươi, đây là chân tướng ngươi vẫn luôn muốn biết!”

Kìm nén đã lâu rốt cuộc có thể trút toàn bộ căm phẫn ra ngoài, trong ngực Khúc Tinh Thần cảm giác được nỗi vui sướng chưa bao giờ có. Kẻ thù càng khó chịu, ông ta càng cảm thấy hưng phấn, dường như trút được toàn bộ đau thương thống hận phải chịu trong đêm tuyết đó ra ngoài, nhìn Hàn Việt lớn tiếng cười rộ lên.

Trương Huyền bị hành động của Khúc Tinh Thần dọa sợ, chỉ cảm thấy giờ phút này ông ta điên cuồng chẳng khác gì Hàn Việt: “Thì ra ông nhớ hết những chuyện kia!”

“Không, mấy năm đầu đã quên mất, nhưng cùng với tu đạo, tôi từ từ nhớ lại. Đáng tiếc Hàn Việt và Sách Nhân Phong đã bị sư phụ giết, mà sư phụ cũng đã chết. Tôi chỉ cho rằng đời này không thể báo thù được nữa, không ngờ ông trời cho tôi gặp Tố Vấn. Các cậu có biết khi phát hiện Tố Vấn chính là con bạch lang kia, là đồng lõa sát hại người nhà của tôi, tôi có tâm trạng thế nào không!?”

“Tố Vấn không phải đồng lõa.” Nhiếp Hành Phong lạnh giọng quát: “Tuy tôi không biết tình hình lúc đó, nhưng tôi nghĩ Tố Vấn tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện tổn thương người khác.”

“Phải phải, là tôi trách lầm y, lúc đó y còn nhỏ như vậy, làm sao tổn thương người khác được chứ? Y chỉ là bị quái vật lừa.” Nhớ lại đoạn chuyện cũ, ánh mắt của Khúc Tinh Thần trở nên hỗn loạn, lắc đầu, mờ mịt nói: “Cho nên dù y giết người, tôi cũng không trách y. Tất cả đều là lỗi của thiên sư môn, là lỗi của sư phụ, lỗi của Hàn Việt và Sách Nhân Phong. Nếu họ không dùng búp bê tu đạo, không xuất hiện ở thôn chúng tôi, thì tất cả mọi chuyện đã không xảy ra!”

“Thì ra là ông bắt cóc Tố Vấn!” Trương Huyền không nghe nổi nữa, nhặt chén trà trên bàn ném về phía ông ta, mắng: “Tố Vấn cho đến giờ chưa từng làm hại ông, thậm chí y còn một mực giúp ông. Động cái não heo của ông đi. Nếu không lo lắng cho ông, y sẽ vì ông mà phản bội Sơ Cửu sao? Nhưng khi biết y là lang yêu, ông đã đối xử với y thế nào!?”

Khúc Tinh Thần bị chén trà đập phải, lảo đảo về phía sau, trán bị đập rách. Ông ta ngửi được mùi rỉ sắt, thứ mùi quen thuộc, giống như cái đêm kinh tâm động phách kia, căm hận lần thứ hai dâng lên lồng ngực. Năm đó ông ta không giết được quái vật, chỉ có thể trơ mắt nhìn người thân bị hại. Nhưng bây giờ ông ta có thể, có thể đưa quái vật vào chỗ chết, để sữa chữa tất cả!

Nhìn chằm chằm Hàn Việt còn đang giãy dụa không ngừng, có lẽ hắn bị cương khí đạo bùa trấn áp không chịu nổi, xoay người ngã nhào xuống đất, móng tay quét qua sàn nhà, phát ra tiếng vang chói tai, tiếng thở hổn hển thuộc về loài thú và tiếng rên rỉ của con người thỉnh thoảng đan xen lẫn nhau.

Khúc Tinh Thần chậm rãi đến gần, nhìn Hàn Việt đau đớn giãy dụa, trong lòng ông ta dâng lên cảm giác sảng khoái ác độc, đây không còn là con người nữa, đây là quái vật. Ông ta giơ đoản kiếm tẩm chu sa nước bùa đã chuẩn bị từ trước lên, nghĩ thầm, ông ta muốn giết con quái vật này, thay trời hành đạo.

Mã Linh Xu phát giác ra ý định của ông ta, quát lên: “Dừng tay!”

Khúc Tinh Thần bất chấp, xông lên trước, hai tay cầm kiếm đâm vào lưng Hàn Việt, thế kiếm tàn nhẫn. Nửa chừng bị Trương Huyền chặn lại, cổ tay cậu bị đánh đến tê dại. Khúc Tinh Thần không đâm được, lại nhấc chân đạp vào ngực Hàn Việt. Song, một đạp kia không sánh bằng đau đớn trên người Hàn Việt lúc này, hắn kêu gào hai tiếng, nhưng không có nhiều phản ứng lắm.

Khúc Tinh Thần còn muốn đạp tiếp, bị Nhiếp Hành Phong kéo sang một bên. Ông ta không tấn công được, cơn tức xông lên, chỉ cảm thấy cảnh vật trước mắt mơ hồ, mọi người đều là kẻ thù, hai lỗ tai vang lên ong ong, có một giọng nói ghé vào tai ông ta nỉ non: “Giết bọn chúng, giết tất cả mọi người, như vậy ngươi mới có thể trở lại cuộc sống bình thường!”

Trở lại quãng thời gian chưa bị quái vật làm hại, đó là mộng tưởng từ trước đến nay của Khúc Tinh Thần. Vừa nghĩ nó sắp được thực hiện, ông ta liền kích động đến phát cuồng, không lo ai giật giây mình nữa, chỉ muốn giết chết tất cả những ai cản trở mình, quan tâm hắn là ai, phàm là người cản trở mình đều là kẻ ác, nếu là ác, thì phải diệt trừ!

Ngay sau đó Khúc Tinh Thần liền làm thế, trở tay đâm kiếm về phía Nhiếp Hành Phong. Tốc độ của ông ta rất nhanh, nếu không phải Nhiếp Hành Phong sớm có đề phòng, chắc chắn đã bị đâm trúng. Nhưng ngay sau đó Khúc Tinh Thần lại bổ từng kiếm đến, khiến anh phải lui về phía sau, Khúc Tinh Thần nhân cơ hội đạp ghế ra. Sau khi ép lui Nhiếp Hành Phong, ông ta bổ nhào tới đè Hàn Việt lại, dựng kiếm đâm thẳng về phía ngực hắn.

Hàn Việt đang đau đớn lẫn lộn, thấy có kiếm đâm tới, hắn chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người vừa vặn đối diện. Nhìn trong con ngươi hắn lộ ra đau đớn, Khúc Tinh Thần càng cảm thấy vui sướng, cười ha ha nói: “Ngươi cảm thấy rất đau đớn đúng không? Nhưng nỗi đau của ta năm đó còn hơn ngươi gấp bội!”

Mắt thấy ngực kẻ thù sắp bị xuyên thủng, Khúc Tinh Thần đang tự hưng phấn, cổ tay chợt căng, đột nhiên bị dây thừng mềm quấn lấy. Ông ta giãy dụa mấy phát không ra, ngược lại bị dây thừng kéo ngã. Một đầu dây nắm trong tay Trương Huyền, chuôi thừng hóa thành lưỡi dao sắc, dí ông ta lên tường, quát: “Ông còn làm bừa nữa, đừng trách tôi không khách sáo!”

Khúc Tinh Thần bị thù hận làm cho phát rồ, mắt thấy kẻ thù gần ngay trước mắt mà không thể ra tay, không khỏi càng tức giận, mắng: “Cút ra, ta phải thay trời hành đạo, giết quái vật kia!”

“Ngay cả ‘đạo’ là gì còn không biết, ông cũng xứng nói thay trời hành đạo!”

Trương Huyền cười nhạt, câu châm chọc của cậu một lần nữa chọc giận Khúc Tinh Thần. Ông ta trợn mắt, trong tiếng hét vang cổ tay lại thoát khỏi khống chế của Tác Hồn Ti, vung quyền đánh về phía Trương Huyền. Trương Huyền vội vàng né tránh, nhưng sức bạo phát của một quyền kia vượt ngoài tưởng tượng của cậu, khuôn mặt truyền đến đau đớn do quyền phong quẹt phải. Cậu kinh ngạc nhìn về phía Khúc Tinh Thần, lại thình lình phát hiện đồng tử của ông ta cũng thay đổi. Màu sắc đồng tử bình thường không thấy nữa, thay vào đó là màu xám đậm, vừa vặn tia chớp xẹt qua cửa sổ, chiếu sáng bóng mờ hình thoi không nên sinh ra trên màu sắc kia, hết sức nổi bật trong không gian vừa sáng lên đột nhiên tối xuống!

Trương Huyền kinh ngạc khiến Khúc Tinh Thần có cơ hội tấn công, vung kiếm đến trước mặt cậu. Cũng may Nhiếp Hành Phong kịp thời kéo ông ta lại, nhưng ngay sau đó Khúc Tinh Thần lại móc đạo bùa ra, bắn về phía Mã Linh Xu, đồng thời dùng kiếm đâm về phía Hàn Việt. Ai ngờ đúng lúc này bên ngoài truyền đến mấy tiếng sấm liên tiếp, mỗi một đường sét đánh giống như nổ ngay bên cạnh họ, tốc độ kỳ lạ lại đột ngột. Mọi người đều phải bịt chặt tai, đề phòng sét đánh bị thương. Đám cảnh sát bên ngoài càng bị chấn động đến hoảng hồn, nhất thời xung quanh như trời rung đất chuyển. Mọi người chỉ lo chạy trốn, chẳng ai để ý tới tình cảnh trong phòng thẩm vấn nữa.

Kèm theo sét đánh xuống, tia chớp cũng lóa mắt hơn, bên ngoài tiếng mưa rơi lớn, ép bầu trời như muốn sụp xuống. Cùng lúc đó Hàn Việt phát ra tiếng kêu to, không còn là tiếng rên rỉ của con người nữa, mà là tiếng rống thuộc về dã thú. Mã Linh Xu chỉ cảm thấy khí tràng mãnh liệt đánh về phía mình. Hắn cũng không trấn áp được lệ khí của Hàn Việt nữa, bị cỗ sức lực hất lên bay về phía trước. Cũng may hắn kịp thời túm lấy đèn treo, mượn xích sắt trên đèn treo nhảy sang một bên. Khúc Tinh Thần lại không may mắn như thé, ông ta bị cái ghế bay lên đập thẳng vào, ngửa mặt ngã nhào xuống đất.

Tiếng sấm nổ vang ngoài cửa sổ, mỗi một tiếng đánh xuống, áp suất không khí bên trong lại lớn thêm một phần. Hàn Việt quỳ rạp trên mặt đất, thân hình dài ra bằng tốc độ kinh người, rất nhanh không còn nhìn ra thân thể thuộc về con người nữa, mà là một con quái vật một sừng khổng lồ.

Quái vật hơi khom người phát ra tiếng gầm khẽ, làm rung động cả căn phòng. Đèn treo lắc lư dữ dội, cuối cùng không chịu được, dây treo đứt từ giữa, toàn bộ đèn bay ra ngoài, đập vào kính thủy tinh một mặt. Kính thuỷ tinh vốn bị chấn động rạn ra như mạng nhện họa vô đơn chí, nhiều chỗ bắt đầu nứt, phỏng chừng không lâu nữa sẽ vỡ nát.

Trương Huyền không biết người bên ngoài đã chạy ra hết chưa, mắt thấy tình hình càng lúc càng hung hiểm, chỉ sợ vạ lây người vô tội, cậu móc đạo bùa trấn tà giơ tay hất ra, miệng thì niệm pháp quyết trấn quỷ. Nhưng không ngờ không gian đã hoàn toàn bị lệ khí bóp nghẹt, pháp quyết hoàn toàn không có tác dụng. Sau khi đạo bùa bay ra liền hóa thành mảnh nhỏ trước mắt cậu, bị cuồng phong thổi bay phấp phới, che đi tầm nhìn của cậu.

Trương Huyền đành phải vung Tác Hồn Ti ra, tiện thể móc gậy cảnh sát từng dùng để đè Hàn Việt, che trước mặt cậu và Nhiếp Hành Phong, đề phòng quái vật đột nhiên tấn công. Nhưng cậu lập tức phát hiện lo lắng của mình là dưa thừa, sau khi quái vật giẫm một phát nát bét gậy cảnh sát cậu vung ra, nó liền không để ý đến cậu nữa, mà cong người lại, điên cuồng hét lên phóng về phía Khúc Tinh Thần.

Nguy hiểm áp sát, Khúc Tinh Thần tuy kinh hãi, nhưng không lộ ra vẻ hoảng sợ, trầm mặt nhanh chóng sử dụng đạo bùa đối phó với địch, nhưng trận thế đạo bùa dễ dàng bị phá vỡ, ngực trước ông ta bị sừng của quái vật chạm đến. Nếu không phải Mã Linh Xu kịp thời dùng cương khí ngăn cản quái vật tấn công, chỉ sợ lồng ngực ông ta đã bị xuyên thẳng qua.

Gương mặt Mã Linh Xu lạnh lùng, hắn đứng trước mặt quái vật nhanh chóng bắt quyết, xây một bức tường cương khí đạo gia thuần khiết. Quái vật húc mấy cái, đều chỉ khiến hắn lui lại vài bước, bức tường trong suốt kia vẫn đứng vững giữa hai người như cũ. Sau khi phát hiện tấn công vô dụng, quái vật nổi giận, ngửa đầu thét dài một tiếng rung trời, liền thấy ánh sáng trắng ngoài cửa sổ đột nhiên lóe lên. Ánh chớp qua đi, sấm sét nổ ầm ầm liên tục, cả cửa sổ thủy tinh bị dao động nát bấy, theo mưa xối xả bay về phía mọi người.

Lần này cương khí của Mã Linh Xu không thể chống đỡ được nữa, theo sét đánh xuống, hắn ngã về phía sau. Không gian phòng thẩm vấn chật hẹp, các mảnh thủy tinh giống như từng miếng dao sắc, chỉ một mảnh cũng có thể cướp đi tính mạng. Cũng may trong lúc nguy cấp Trương Huyền kịp thời vung Tác Hồn Ti ra, cuốn lấy cổ tay Mã Linh Xu. Mã Linh Xu theo dây thừng đồng thời tránh ra, Trương Huyền lại bắn ra một tờ đạo bùa, ép mảnh thủy tinh đang hướng về phía họ bay ra.

Nhưng sấm sét đánh quá nhanh, Trương Huyền chỉ kịp cứu Mã Linh Xu, không thể chú ý được Khúc Tinh Thần, mắt thấy mảnh thủy tinh còn sót lại đồng loạt đâm về phía Khúc Tinh Thần, cậu muốn ra tay nhưng đã chậm. Ai ngờ những lưỡi dao sắc này trước khi ghim vào Khúc Tinh Thần thì tự động bắn xuống đất, thân thể ông ta tựa như khoác một bộ giáp sắt, cản hết sát khí bức tới.

“Iron Man!”

Lúc này còn rảnh nói lung tung, nếu không phải tình huống nguy cấp, Nhiếp Hành Phong thật chỉ muốn vả cho Trương Huyền một phát, nhưng không thể phủ nhận, hình dung của cậu rất chính xác. Chỉ thấy quái vật xông tới trước mặt Khúc Tinh Thần, dùng sừng húc ông ta bay thẳng lên trần nhà, lại nặng nề ngã xuống. Nhìn tốc độ, chỉ sợ người thường đã bị đánh nát lục phủ ngũ tạng, nhưng khiến người ta kinh ngạc chính là, Khúc Tinh Thần rất nhanh đã lại bò dậy, toàn thân trên dưới chẳng hề mảy may có vết thương. Ông ta ngẩng đầu nhìn quái vật hầm hầm, ánh chớp chiếu xuống, chiếu rõ ánh mắt căm hận kia.

Trong nháy mắt, Nhiếp Hành Phong nghi ngờ mọi việc đều bị Trương Huyền nói trúng rồi, đương nhiên Khúc Tinh Thần cũng không phải là Iron Man, ông ta như vậy chỉ vì ông ta đã là đồng loại của Hàn Việt.

Lần thứ hai sấm sét hạ xuống, kèm theo tiếng gầm rú của quái thú, nó điên cuồng xông tới, Khúc Tinh Thần lại ngã xuống. Lần này ông ta không bò dậy ngay, mà quỳ rạp trên mặt đất không ngừng run rẩy, một tiếng rống quái dị phát ra từ miệng ông ta, lại có vài phần tương tự như quái vật, chỉ có điều đau đớn hơn, thân thể run như cầy sấy. Ngay khi Mã Linh Xu và Trương Huyền muốn tìm cơ hội dìu ông ta lên, một cảnh khiến người ta kinh ngạc đã xảy ra.

Một thứ gì đó nâu đậm từ trên người Khúc Tinh Thần tự động bay ra, vật thể càng bay càng cao, giống như bộ quần áo, lại giống như lột ra từ người Khúc Tinh Thần, theo đó sức mạnh như gió lốc từ cơ thể ông ta từ từ thoát ra. Đầu tiên là tứ chi tay chân, tiếp đó là thân người, cuối cùng là đầu lột xuống, từng miếng từng miếng da mỏng hợp lại với nhau, hình thành một mảnh da người hoàn chỉnh, cũng may bề ngoài không máu me dầm dề, bằng không mấy người ở đây sẽ không nhịn nổi mà ói ra.

“Wow, đó là gì vậy?” Trương Huyền cả kinh kêu lên.

Về vấn đề này, cậu cũng không mong đợi nhận được đáp án, đây chỉ là cách cậu bày tỏ kinh ngạc. Nhìn cái thứ vừa giống da người vừa giống da thú kia sau khi tách khỏi người Khúc Tinh Thần liền bay loạn trên không trung, bị cuồng phong thổi phồng lên, giống như một con búp bê cỡ lớn hình khối xuất hiện trước mặt mọi người, quỷ dị và buồn nôn không nói nên lời. Trương Huyền không dám chậm trễ, tay bắt quyết trấn tà che trước mặt Nhiếp Hành Phong, đề phòng thứ quái dị kia đột nhiên nhào tới người họ, vừa quay đầu, liền thấy Mã Linh Xu nhìn miếng da ngẩn người, cậu vội vàng đưa tay đẩy, gọi: “Đừng đờ ra đấy, mau nghĩ cách đối phó với thứ bẩn thỉu này đi.”

“Tôi biết chuyện gì xảy ra rồi.”

Trong giọng nói của Mã Linh Xu lộ ra vui sướng, Trương Huyền biết đã có cách đối phó rồi, không khỏi mừng rỡ, đang muốn gặng hỏi, chợt thấy quái vật xông về phía họ. Tiếng sấm vang lên quanh thân nó, làm màng nhĩ mọi người muốn nứt ra, chỉ thấy miếng da nghe thấy tiếng sấm, giống như sống dậy, tự động nghênh tiếp quái vật. Mã Linh Xu kêu to không ổn, muốn tiến lên ngăn cản, lại bị sấm sét chặn lại, trơ mắt nhìn thứ giống như da người nhào lên người quái vật, rất nhanh liền hợp với nó thành một thể.

Có da người bám thân, thân hình quái vật càng trở nên to lớn, hành động càng điên cuồng, chân nó tựa hồ không chịu nổi trọng lượng cơ thể, vừa gầm rú vừa giẫm đạp lung tung trong phòng. May mà Khúc Tinh Thần được Nhiếp Hành Phong kéo sang một bên, bằng không đã sớm bị đạp thành bùn nhão.

Lệ khí theo quái vật nổi giận tràn đầy không gian không lớn lắm, ép ba người Trương Huyền không thể không lùi vào góc phòng. Nhưng quái vật lại không tấn công về phía họ, mà xoay người ngửa đầu rống dài, sau đó hai chân đạp lên, vượt qua cửa sổ chạy như bay.

Mã Linh Xu đuổi sát theo, từ giữa cửa sổ thủy tinh vỡ nát nhảy xuống, Trương Huyền thấy thế, vội vàng nói với Nhiếp Hành Phong: “Chủ tịch, anh ở đây, em đi giúp sư… Mã tiên sinh.”

“Cẩn thận…”

Nhiếp Hành Phong còn chưa nói hết, đã thấy bóng dánh Trương Huyền biến mất bên ngoài cửa sổ. Bên ngoài mưa tầm tã, mất đi cửa sổ che chắn, nước mưa càng không kiêng kỵ gì theo gió bay vào. Chỗ gần cửa sổ đã ướt sũng, mà bên trong càng lộn xộn ngổn ngang. Dây xích treo đèn lắc lư trong gió, phát ra tiếng vang ken két đơn điệu.

Dưới chân truyền đến tiếng rên rỉ, thân thể Khúc Tinh Thần động đậy, giống như tỉnh lại. Nhiếp Hành Phong khom lưng nâng ông ta dậy, nhờ sự giúp đỡ của anh, Khúc Tinh Thần chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt trống rỗng, mờ mịt nhìn bốn phía, tựa như ông ta không nhớ rõ mọi chuyện vừa xảy ra, miệng há ra, như muốn hỏi gì đó, nhưng bên ngoài trùng hợp có sét đánh xuống. Trong tiếng ầm ầm Nhiếp Hành Phong không nghe thấy gì.

Hiện giờ tình hình khẩn cấp, anh không có tâm trạng hỏi nhiều về những chuyện Khúc Tinh Thần đã làm, nói: “Tôi phải đi giúp Trương Huyền, một mình ông ở đây không sao chứ?”

“Tôi đi chung với cậu.” Khúc Tinh Thần sửng sốt một hồi, rốt cuộc nhớ lại một ít chuyện, lảo đảo đứng lên, nói: “Tôi hiểu quái vật rõ hơn, có lẽ có thể giúp cậu truy lùng được chúng.”

Nghe ông ta nói hiểu, Nhiếp Hành Phong đồng ý, bước nhanh tới phía trước cửa sổ. Không đợi anh thấy rõ tình hình dưới lầu, đã bị ánh sáng trắng lóe lên chiếu sáng cảnh tượng mơ hồ trước mắt. Mưa to che khuất đường nhìn, chỉ nghe thấy tiếng gầm rú không ngừng dưới lầu. Nơi này là tầng năm, không cao lắm, nhưng cũng không phải độ cao có thể nhảy xuống được. Mất Tê Nhận, Nhiếp Hành Phong không nắm chắc về thần lực của mình lắm, lại nhìn Khúc Tinh Thần vẫn còn trong trạng thái thất thần, anh đành nói: “Chúng ta đi cầu thang nhé.”