Kaori nhìn Kiba, chằm chằm, rõ ràng sâu thẳm trong đôi mắt tím dễ thu hút người khác ấy có thứ gì đó…. thật lạ….

“Có chuyện gì với tôi sao?”- Anh ta hỏi, giọng dịu dàng nhưng đủ làm Kaori giật mình.

“ Ơ… không… không có gì!”- Cô tự nhủ mình đã lầm, anh ta đâu có ám khí toát ra. Vả lại nếu là Quỷ anh ta đâu thể vào trong trường một cách dễ dàng!

“ Hay… mặt tôi dính gì sao?”- Kiba đột nhiên hỏi một câu khá dễ thương.

“ Không có!”- Kaori lạnh lùng, đi ra ngoài.

“ Đừng để ý, Hell Angel luôn lạnh lùng với mọi người như thế đó!”- Mọi người bắt đầu vây quanh Kiba.

“ Hell Angel?”

“ Cậu cũng thấy rồi đó, cô ta cực kỳ xinh đẹp, nhưng lại có một khuôn mặt lạnh lùng như sứ giả địa ngục ấy!”

“ Ồ…. Vậy sao?”- Kiba thốt lên, giọng điệu pha lẫn ngạc nhiên.

“ Bỏ qua đi, mà… cậu tên gì vậy?”- Các nữ sinh bắt đầu cao giọng, hào hứng.

“ Kiba”

“ Ồ….! Cậu đã có bạn gái chưa???”- Các câu hỏi ngày một dồn dập hơn.

“ Tớ chưa có bạn gái đâu!

“ Vậy… vì sao cậu đến trường này?”

Lý do tớ đến trường à…? Tớ muốn… tìm hiểu một số thứ!”

“Tìm hiểu gì thế??”

“ Xin lỗi… đây là bí mật!”- Kiba cười, nháy mắt một cái làm đám đông nữ sinh chết đứng đỏ mặt.

“ Á!!! Dễ thương quá điii!!!”- Cả bọn hét toáng lên.

“ Nè… vậy nhà cậu ở đâu vậy?”

“ Nhà tớ ư?- Kiba trầm giọng xuống- Nhà tớ… ở rất xa nơi đây… À, có thể ví như nó nằm ngoài vũ trụ vậy ấy…!

Kaori đứng bên ngoài, ngạc nhiên vì câu trả lời kì quặc ấy của Kiba.

“ Kiba đúng là biết đùa đấy!”

Đột nhiên Kiba nhìn ra ngoài, ánh mắt của anh hướng đến Kaori, môi cong lên, nở một nụ cười mỉm.

Kaori vội quay mặt đi khi nhận được nụ cười ấy. Đối với cô, đó đã là chuyện bình thường, từ khi vào ngôi trường này, biết bao nhiêu chàng trai đã ngỏ lời với cô, nhưng đáp lại chỉ là ánh mắt sắc lạnh thấu tim và sự im lặng. Và cũng kể từ đó, cô bắt đầu là một “ Hell Angel” trong mắt của mọi người.

“ Thế cậu ở với ai vậy?”- Một người khác tiếp tục hỏi.

Kiba im lặng độ mươi giây…

“ Tớ sống với hai…. À không… ba người mới đúng chứ nhỉ!?”- Các câu trả lời của anh lần lượt đưa Kaori từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác.

Cô tự nhủ mình không nên để ý thêm, bèn đi tìm một chỗ nào đó yên tĩnh để giúp thư thái đầu óc. Và chỗ thích hợp nhất chính là… cây hoa anh đào ở sau sân trường.

Mùa xuân đã về từ mấy ngày trước, hoa anh đào bắt đầu nở rộ, từng cánh hoa mỏng manh rơi xuống, tạo nên một khung cảnh đẹp mê hồn nhưng lại có gì đó thật buồn…

Kaori nằm dưới bóng mát của cây, nhìn lên bầu trời xanh thẳm, mây trôi, chậm rãi… bất chợt cô nhớ thế giới Thiên Sứ quá! Nhớ Nữ hoàng nghiêm khắc, nhớ Thiên Sứ Bốn Mùa đỏng đảnh, đáng yêu, nhớ Thiên Sứ Gió tính cách nhẹ nhàng, luôn hòa giải mọi xích mích… Thật ra mà nói… Kaori là một cô Thiên Sứ vô cùng dễ gần, nhưng vì thế giới loài người và… Quỷ đã làm cho cô thay đổi quá nhiều… Cô trở thành một “Hell Angel”, một “thiên sứ địa ngục” trong mắt người khác…

Kaori ít khi thảnh thơi để nghĩ những chuyện thế này… Hầu như đầu óc cô chỉ nghĩ đến “ diệt Quỷ” từ lúc đến thế giới này. Tính ra thì cũng đã gần một năm rồi!

Kaori là một Thiên Sứ không làm nhiệm vụ gì khi ở Thế giới Thiên Sứ. Từ lúc tạo ra cô, Nữ hoàng chỉ đặt tên cô là “Julia”, không đặt tên như những Thiên sứ khác( Gió, Tuyết, Nước…) Kaori cũng không muốn thắc mắc về chuyện đó, cô chỉ cần biết bây giờ mình đã có một nhiệm vụ quan trọng, liên quan tới tất cả những người mà cô yêu quý…

Đột nhiên sợi dây chuyền của Kaori phát sáng, cô tháo nó ra, Nữ hoàng xuất hiện.

“ Nữ hoàng tôn kính”

“ Julia, ta muốn báo cho ngươi biết một tin quan trọng…”

“ Vâng?”

“ [ Con trai của Quỷ Vương ] đang ở rất gần ngươi rồi! Cơn mưa máu hôm qua chính là dấu hiệu. Ta cũng biết, bọn quỷ trong khu rừng hôm qua đột nhiên mạnh lên, chính hắn đã điều khiển chúng!”

“ Nếu vậy thì thần không phải mất công đi tìm rồi… Giờ chỉ còn việc giết hắn thôi…”

“ Không đơn giản thế đâu… Hắn có một sức mạnh ghê gớm, ai nhìn vào mắt hắn đều sẽ bị tan biến. Julia, ngươi có khả năng đặc biệt, con mắt của hắn vô hiệu với ngươi, nhưng hắn mạnh hơn ngươi rất nhiều!”

“ Thần biết… Nhưng đây là nhiệm vụ, thần phải giết được hắn. Hơn nữa… thần nhớ nhà lắm rồi… làm xong nhiệm vụ rồi mau trở về thôi…”- Kaori cười nhạt, che giấu sự cô đơn của mình.

“ Ừ… Ai cũng nhớ ngươi, Julia…”

Đột nhiên hình ảnh mờ dần, rồi biến mất hẳn khiến Kaori ngạc nhiên.

“ Sao thế này…? Đang nói chuyện mà…!”

“ Có vẻ như cậu đang nói chuyện với ai thì phải..!”

Kaori quay sang, Kiba đứng cách cô độ mươi bước chân, một làn gió nhẹ thổi, hất mái tóc màu hung đỏ mềm mại của anh lên, môi anh nở nụ cười dịu dàng như khi lần đầu gặp Kaori, nhưng đối với cô, nụ cười ấy đầy rẫy bí ẩn…

“ Không liên quan đến cậu!”- Kaori lạnh lùng, quay lưng định bước đi, Kiba nói với.

“ Cậu có cần phải luôn luôn lạnh lùng với mọi người không? Tớ chỉ muốn làm bạn!”

“ Tôi muốn ở một mình!”

Giọng của Kaori giờ đã trở nên sắc lạnh, chính cô cũng cảm thấy sợ hãi cái giọng nói lúc này của mình, nhưng Kiba vẫn giữ thái độ bình thản đến lạ, anh cười, giọng dịu dàng:

“Được rồi, nếu cậu muốn…!”

Kaori ngoái đầu lại, nhìn theo, Kiba quay lưng, bước đi, hoa anh đào rơi xuống, bay theo làn gió, theo dáng anh, khuất hẳn. Kaori dõi theo một lúc nữa, cô mới quay đi…

Ánh chiều tà đã giăng tỏa, một màu vàng nhẹ nhàng, đượm buồn lan khắp bầu trời...

“ Tôi về rồi!”

“ Hoàng tử đã về!”

Kiba bước vào dinh thự rộng lớn, nó nằm ở bìa rừng, vắng vẻ, hoang vu.

“Hôm nay thế nào ạ?”- Một phụ nữ đến đứng kế bên khi anh ngồi xuống chiếc trường kỉ.

“ Một ngôi trường khá thú vị, có vẻ ta đã đến đúng chỗ!”- Kiba nở một nụ cười rợn người, nói.

“ Tại sao ngài lại chắc chắn thế?”- Một con thú bốn chân có cánh đen lên tiếng, cả người phụ nữ và một người đàn ông ngồi gần đó cũng có cùng ý kiến.

“ Kepi, con thú trung thành của ta. Rusia, Shita, hai ngươi đã theo ta và cha ta bao nhiêu lâu nay. Chắc các người cũng biết thừa ta và ông ta có khả năng nhận biết màng bảo vệ mà các tên quỷ khác không có?

“ Nói vậy là…!”- Rusia, người phụ nữ, đã hiểu được vấn đề.

Kiba cười, nhếch môi.

“ Một ngôi trường có màng bảo vệ, chỉ có bọn Thiên Sứ mới có thể tạo ra. Vượt qua thứ tầm thường đó không tốn sức tí nào! Ta rất muốn biết hình dạng con người của Thiên Sứ sẽ giết ta như thế nào! Nhưng có vẻ như… ta thiếu mất khả năng nhận biết Thiên Sứ rồi!”

“ Rồi người sẽ tìm ra thôi!”- Shita cất giọng, anh ta hất tay, một ngọn lửa màu xanh lè được cháy sáng trong cái lò sưởi gạch kiểu cổ, không gian trở nên ghê rợn hơn bao giờ hết…

“ Xem nào… tới giờ đi săn rồi…! Mau chuẩn bị đi! Tối nay để xem nàng Thiên Sứ sẽ chống chịu được tới đâu…”- Kiba đứng dậy, mở cửa, đi ra ngoài hành lang, thứ đang tràn vào đầu óc anh lúc này là giọng nói sắc lạnh và điệu bộ lạnh lùng của Kaori. Từ trước tới nay đây là lần đầu tiên anh thấy một người con gái như thế. Và thâm tâm anh đột nhiên thôi thúc: “ Nhất định mình phải làm cô ta cười…” Anh cũng không biết thứ cảm xúc này từ đâu ra, nhưng lần đầu gặp mặt đã để lại ấn tượng quá sâu đậm với anh…

Kiba đâu biết, Kaori chính là nàng Thiên Sứ anh đã cứu đêm hôm trước……

Đêm nay, liệu khi gặp Thiên Sứ, anh có biết đó chính là Kaori?

Bánh xe định mệnh bắt đầu những lượt lăn bánh đầu tiên giữa hai người…