Ngồi bên cạnh bàn, mắt Đạm Thai Mục sáng như đuốc, nhìn chằm chằm Ninh Giác Phi, buộc hắn phải uống một chén cháo, ăn hai cái bánh trước rồi uống hết chén thuốc mới thôi.

Dùng xong đồ ăn sáng, Đạm Thai Mục phải vào triều, liền nói với Ninh Giác Phi: “Ngươi ở nhà nghỉ ngơi đi, đừng vào triều. Hôm nay không có đại sự gì, chỉ là mấy ngự sử muốn dâng sớ, để cho bọn họ ra đường mà cãi nhau cho rồi.”

Ninh Giác Phi gật đầu. Chuyện tranh đấu trong triều chỉ nghe nói thôi hắn đã cảm thấy đau đầu, đâu muốn mình bị cuốn vào trong đó. Nay Vân Thâm sinh tử chưa biết, hắn thật không có tâm tình đi quan tâm mấy chuyện này. Dù cho ngự sử muốn cáo hắn, hắn cũng không quan tâm.

Đạm Thai Mục ngừng bước chân, “Ngươi không cần tiễn, bên ngoài còn lạnh, trẫm tự đi được.”

Ninh Giác Phi không kiên trì, chỉ ôm tay thi lễ rồi lặng lẽ nhìn Đạm Thai Mục rời đi.

Đạm Thai Mục đi ra khỏi sân, nói với Giang Tòng Loan đang đứng hầu một bên: “Giang tổng quản, chăm sóc vương gia nhà ngươi, nếu có chuyện gì khác thường, lập tức cho người vào cung báo trẫm.”

Giang Tòng Loan lập tức khom người, “Tuân chỉ.”

Đạm Thai Mục quay đầu lại nhìn thoáng qua, tuy rằng trong lòng lo lắng nhưng sau một ngày xảy ra nhiều chuyện như vậy, trong triều nhất định ồn ào, hắn phải đi biết rõ ràng tình hình mà xử trí, lại càng không thể miễn triều hôm nay, hiện tại Vân Thâm dù sao vẫn còn sống, bên Ninh Giác Phi cũng không có vấn đề gì lớn, có thể xử lý sau. Nghĩ tới đây, hắn không chần chờ mà khởi giá hồi cung.

Ninh Giác Phi ở trong phòng một hồi, tâm tình hỗn loạn cũng bình tĩnh trở lại, lập tức vào nhà giữa, tiếp tục canh giữ ở bên người Vân Thâm.

Trong phòng đã không còn nhiều đại phu như trước nữa, chỉ còn hai người túc trực bên ngoài, những người khác đã đi dùng bữa. Vân Thâm uống thuốc xong, châm cứu, hiện tại vẫn mê man như cũ. Hơi thở y vẫn còn yếu ớt, trán nóng rần, thân thể run run, khiến cho người khác nhìn cũng thấy khó chịu.

Ninh Giác Phi yên lặng ngồi bên, nhìn y đến xuất thần, trong đầu bỗng nhớ tới lúc đầu gặp gỡ. Tay áo y phiêu phiêu, thong dong từ chân núi đi lên, trên gương mặt tuấn tú là nụ cười ôn hòa làm cho người ta không tự chủ được mà muốn lại gần. Khi đó y cỡ nào hứng thú, cỡ nào phấn chấn, vài năm qua, bao nhiêu khúc chiết xảy ra, bao nhiêu đau xót đã lắng động lại biết bao tang thương trên gương mặt y, nếu như không gặp mình, giờ đây y vẫn là thanh niên tài tuấn thiếu niên thành danh, sự nghiệp thành tài nhỉ? Cưới vợ đẹp, con ngoan, qua cuộc đời bình thường, đâu phải chịu đau đớn như bây giờ? Bị người bắt cóc, nhận hết dằn vặt, sinh mạng đe dọa…

Thần sắc hắn buồn bã, nghĩ ngẫn nghĩ ngơ, không còn quan tâm đến xung quanh. Đến tận khi giọng nói của Giang Tòng Loan vang lên bên người, hắn mới bừng tỉnh.

“Giác Phi.” Giang Tòng Loan dè dặt kêu, “Du Nhiên muốn gặp ngươi, hắn nói, hắn có biện pháp cứu Vân đại nhân.”

Ninh Giác Phi lập tức đứng dậy, “Mau, mau mời hắn vào.”

Đạm Du Nhiên đã đi vào phòng. Hắn tới bên giường thăm Vân Thâm, sau đó mới đi đến bên cửa sổ, ngồi vào bên cạnh Ninh Giác Phi, thân thiết hỏi: “Nghe nói ngươi bị thương, hiện tại sao rồi? Đỡ hơn không?”

“Ta không sao, chủ yếu là tình hình Vân Thâm không được tốt.” Ninh Giác Phi cấp thiết nhìn hắn, “Tòng Loan nói ngươi có biện pháp cứu y phải không?”

Đạm Du Nhiên khẽ gật đầu, uyển chuyển đáp: “Ta nghe nói, dường như bên Tây Cực có một loại bí dược hoàng gia, có thể khởi tử hồi sinh, đơn thuốc đều do hoàng đế nắm giữ, đại đại tương truyền, cũng chỉ có vương tôn trực hệ hoàng tộc mới có thể được hoàng đế ban tặng, phòng khi bất trắc.”

Ninh Giác Phi suy tư một hồi, đột nhiên nhớ tới một người, lập tức đứng dậy kêu Vân Dương, “Ngươi đi mời Lang Chủ Tây Cực, Thiết Lặc vào phủ phẩm trà. Nhớ kỹ, dĩ lễ tương đãi.”

“Tuân lệnh.” Vân Dương vâng mệnh, lập tức chạy đi.

Thiết Lặc tới rất nhanh. Gã bình tĩnh như thường, vừa thấy Ninh Giác Phi liền ôm quyền chào, mỉm cười nói: “Đại nguyên soái mời tiểu vương đến đây, chẳng hay có gì chỉ bảo?”

Ninh Giác Phi gặp gã trong thư phòng, tuy rằng trong lòng gấp gáp nhưng trên mặt vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, chắp tay trả lễ mời gã ngồi xuống, pha trà rồi nói: “Ngày hôm trước Lang Chủ nói cần Ninh mỗ hỗ trợ, chẳng biết chuyện ra sao?”

Ngày hôm qua, Thiết Lặc bị Ninh Giác Phi từ Tiểu Thương sơn mang về Bộ Binh, lại được người dẫn đến hoàng gia dịch quán nghỉ ngơi, xung quanh có người nghiêm mật giám sát, không thể tùy ý đi lại, cho nên gã vẫn chưa rõ động tĩnh bên ngoài. Lúc này nghe Ninh Giác Phi nói như vậy, liền đoán được đã tìm thấy Vân Thâm, không khỏi nở nụ cười, “Đại nguyên soái quả nhiên hành động thần tốc, xem ra Vân đại nhân đã được cứu rồi?”

“Đúng vậy.” Ninh Giác Phi mỉm cười, “Y bị Thuần Vu Hoành bắt đi nhưng giờ đã được chúng ta cứu về.”

“À, chúc mừng đại nguyên soái.” Thiết Lặc cười chắp tay, “Xem ra, đại nguyên soái đã xong mọi việc, hiện tại có thời gian uống trà với tiểu vương rồi.”

“Đúng thế.” Ninh Giác Phi lễ phép hạ thấp người, đưa tay nâng chung trà lên, “Đây là cống phẩm Giang Nam trà vân vụ tùng đào, không giống trà bánh bắc địa, Lang Chủ nếm thử.”

“A?” Thiết Lặc có chút hứng thú nhấp thử một ngụm, thưởng thức một phần rồi tán thưởng mà gật đầu, “Quả nhiên không giống bình thường, vào miệng mùi thơm mát, để trên đầu lưỡi vẫn ngọt ngon như cũ, trà ngon.”

Trong lòng Ninh Giác Phi nóng như lửa đốt nhưng bề ngoài lại vẫn giữ vẻ ung dung, cùng gã nói mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt, không hề chủ động hỏi gì.

Thiết Lặc không hiểu tình huống, lại không thấy gì đáng ngờ liền quyết định không hề lãng phí thời gian, nói tới chuyện chính, “Đại nguyên soái, lịch sử Tây Cực phỏng chừng ngài cũng đã nghe người khác nói ít nhiều, ta không nói thêm nữa. Năm xưa, đế quốc Tây Cực khổng lồ kia đã tan rã, phụ thân ta cùng ba vị thúc bá đều tự thành lập quốc gia riêng. Sáu năm trước, đại bá phái sứ thần nói muống triệu tập bốn huynh đệ tụ hội, bàn bạc quốc sự, hy vọng có thể tiêu diệt các tiểu quốc khác ở Tây Cực, đem thổ địa tổ tiên lần thứ hai trở lại trong tay chúng ta. Phụ hoàng liền vui vẻ mà đi, để thái tử ta ở lại đô thành quốc. Ai biết, phụ hoàng ta và hai vị hoàng thúc khác vừa đến đã bị đại bá dùng kế ám hại, rồi phát binh tiến công. Trong bốn nước, thế lực đại bá mạnh nhất, ta suất quân liều mạng chống lại cuối cùng vẫn thất bại. Quốc gia bị sát nhập, hậu phi phụ hoàng đều bị ông ta nhét vào hậu cung, mẫu hậu ta liều chết không theo, tự vận bỏ mình, hai đệ đệ ta chết dưới loạn đao. Sau đó, đại bá hạ lệnh lùng bắt ta, giết bất luận tội, tử sĩ của ta luân phiên huyết chiến, che chở ta mở đường máu chạy ra, từ nay về sau tha hương dị quốc, phiêu bạt mọi miền. Quốc thù gia hận, một ngày ta cũng không quên được.” Nói đến đây, gã cắn chặt khớp hàm, hai mắt như phun hỏa.

Ninh Giác Phi liền hiểu, quả nhiên không ngoài dự đoán của Đạm Thai Mục, gã quả thực muốn mượn binh phục quốc. Ninh Giác Phi chuyên chú lắng nghe, trên mặt tràn đầy đồng tình nhưng không phát biểu ý kiến nào.

Thiết Lặc hít sâu một hơi, rất nhanh bình tĩnh trở lại, nói rõ ràng: “Tây Vũ liền với nước ta, ta tương đối rõ ràng, nhưng hình thức trung thổ không rõ lắm. Chúng ta lẻn vào Tây Vũ, liên hệ với gián điệp trong nước, bọn họ kiến nghị liên hợp với Nam Sở. Tây Vũ cường hãn, nếu tùy tiện mở miệng với Độc Cô Cập chỉ sợ sau khi giúp chúng ta phục quốc, nước ta cũng sẽ thành nước phụ thuộc của Tây Vũ, đây là việc ta không hề muốn. Mà Nam Sở vừa giàu có vừa đông đúc, đủ để cung cấp cho ta lương hướng chi phí chiêu binh mãi mã, cũng có thể cho ta mượn số lượng quân đội nhất định, chỉ cần huấn luyện một chút, sẽ trở thành tinh binh. Ta thấy họ nói cũng có lý, nên phái người bí mật vào Lâm Truy, nghĩ cách gặp Thuần Vu Càn. Thuần Vu Càn quả hùng tài đại lược, vừa nghe xong liền cân nhắc lợi hại, nhận lời, chỉ cần y có thể lên làm hoàng đế, tất cùng chúng ta kết minh. Ta thật cao hứng chờ đợi. Đáng tiếc, người định không bằng trời định, bên chúng ta còn chưa hành động, quốc gia của y đã bị ngài diệt. Thế nên, ta hận ngài rất sâu, luôn mong có ngày tự tay giết chết ngài.” Nói đến đây, gã cười cười.

Ninh Giác Phi cũng cười, nhẹ nhàng gật đầu, “Ta hiểu.”

Thiết Lặc trầm mặc một hồi mới cúi đầu thở dài, “Kế quốc từ trên xuống dưới đều xưng ngài là chiến thần, lúc đầu, ta còn cho đó là thổi phồng, không nghĩ tới, vài mưu kế đều bị ngài phá hư, mà ngài hoàn toàn không sử dụng âm mưu quỷ kế gì, chỉ dùng đường đường hưng binh, thật khiến ta bội phục. Những chuyện đó chỉ là thứ yếu, cái đáng chấn động nhân tâm chính là ngài còn có một tấm lòng nhân ái, thật khiến người khác khó mà tin nổi, rồi lại phải tín phục. Ta nghe người ta truyền rằng, ngài từng nói: Dũng giả vô cụ, nhân giả vô địch. Lời ấy quả thật chí lý, khiến người tỉnh ngộ.”

Ninh Giác Phi khẽ lắc đầu, “Đó không phải lời ta nói, ta cũng chỉ mượn lời tiền nhân mà thôi.”

“Đại nguyên soái không cần quá khiêm tốn”, Thiết Lặc không tin, “Nếu tiền nhân nói vậy, sao không ai biết, ta cũng chưa từng nghe ai nói thế.”

Ninh Giác Phi không biết nói sao, cười hỏi: “Như vậy, lúc ngài bị ta chặn lại ở Lão Hổ lĩnh đã nghĩ tới chuyện này?”

“Đúng vậy. Lúc đó ta và ngài đánh một trận, tuy rằng rất ngắn nhưng cũng thống khoái vô cùng, làm người khác không thể quên.” Thiết Lặc hào hùng vạn trượng, “Khi đó ta đã nghĩ, nếu là có thể cùng ngài kề vai chiến đấu, nhất định có thể lê đình tảo tuyệt, dẹp yên gian vương, trả lại Tây Cực sơn hà cẩm tú.”

Ninh Giác Phi trầm ngâm rồi cẩn thận nói: “Lang Chủ, việc này không phải chuyện đùa, không phải chuyện một mình ta có thể quyết định, phải bẩm báo hoàng thượng nước ta, do bệ hạ định đoạt.”

“Đó là đương nhiên, ta hiểu.” Thiết Lặc gật đầu, “Chẳng qua, ta biết bệ hạ quý quốc rất tin tưởng đại nguyên soái, nếu như ngài ủng hộ lời ta, ta nghĩ bệ hạ quý quốc cũng sẽ đồng ý.”

“Lời này nếu bị người khác nghe được, ta sợ là phải chết.” Ninh Giác Phi nửa thật nửa giỡn nói, rồi lập tức chuyển đề tài, “Lang Chủ, ta nghe nói, hoàng thất Tây Cực có một loại bí dược, có thể khởi tử hồi sinh, không biết có thật không?”

“Có, chúng ta gọi nó là hoàn hồn kim đan.” Thiết Lặc bất ngờ nhưng không suy nghĩ thêm mà nói ngay, “Án lệ cũ, tử tôn trực hệ hoàng tộc ngày đầu tiên sinh ra, hoàng đế sẽ ban thưởng kim đan, biểu thị hy vọng hài tử có thể sống sót, không chết non. Đến khi chúng ta lớn lên, cử lễ thành nhân thì ban thưởng thêm một viên nữa. Từ lúc ta được lập thái tử, phụ hoàng ban thưởng thêm một viên. Tổng cộng ta có ba viên. Sao vậy? Đại nguyên soái cần?”

Ninh Giác Phi đứng dậy, trịnh trọng cúi thấp người, “Ninh mỗ xác thực có việc cần dùng gấp, xin Lang Chủ hùng hồn giúp đỡ, cho ta một viên, Lang Chủ muốn cái gì làm trao đổi, chỉ cần Ninh mỗ có thể thực hiện thì dù táng gia bại sản cũng cam nguyện.”

Thiết Lặc trầm ngâm, cười nói: “Lấy mười vạn hùng binh đổi lấy một viên linh đan cứu mạng, được không?”