Chạng vạng, mặt trời chiều ngã về tây hắt ánh kim lên Lưu Hoa hồ, trên nóc nhà đọng một lớp tuyết dày, cảnh sắc càng thêm đẹp đẽ. Trong thành rất nhiều nhà đã lên đèn, tuy rằng trời rét đậm nhưng trên đường người xe vẫn như mắc cữi, mã xa đại kiệu lui tới náo nhiệt.

Ở cửa tây hoàng thành, một đội nhân mã vội vàng xuất hiện. Cấm quân thủ vệ cửa lập tức ngăn lại, nghiêm khắc quát hỏi: “Người nào?”

Người dẫn đầu cao to lập tức tươi cười, khom lưng nói: “Thưa các đại gia, chúng ta là gia nhân Vũ Uy tướng quân, phụng mệnh hiếu kính lão tổ tông. Sắp tới năm mới rồi, tướng quân chúng ta đang ở biên quan, không thể trở về đoàn tụ với lão tổ tông, thẹn trong lòng, liền chuẩn bị nhiều quà tết, phái chúng ta đưa lại đây, để lão nhân gia vui vẻ.”

Cấm quân có hơn phân nửa là người Bắc Kế, nghe họ nói là gia bộc Tiên Vu Ký thì cũng không dám làm càn. Tiên Vu Tuấn tuy rằng đã ngã nhưng Tiên Vu Ký vẫn còn ân sủng, trong lúc này, không ai dám đắc tội vị danh tướng này.

Phó úy canh giữ cửa thái độ khách sáo rất nhiều: “Nếu là gia nhân của Tiên Vu đại tướng quân tất nhiên sẽ cho đi, chỉ là Bộ Binh có lệnh, toàn bộ vật phẩm đều phải lục soát, văn kiện xuất thành cũng phải kiểm tra, xin thứ lỗi.”

“Đâu có, đâu có.” Người nọ liên tục khom người, lập tức quay đầu vung tay lên. “Các ngươi đứng sang một bên, để cấm quân kiểm tra, lấy văn kiện ra nữa.”

Những người đó đều trả lời ‘tuân lệnh’ rồi lui ra vài bước, móc một tờ giấy để trong lòng ra, cầm lên tay.

Bọn họ phối hợp như vậy, cấm quân cũng không cố ý gây khó dễ, nghiêm túc kiểm tra đồ vật trên xe, thấy trên mười chiếc xe ngựa đều là những hàng da, vị thuốc, hổ cốt, lộc nhung,… những thứ tương đối quý giá, còn có một vài gia vị nấu ăn phương bắc, thảo nguyên phương bắc thì có rất nhiều nhưng ở phương nam rất hiếm, thường thường phải có thương nhân vận chuyển đến, bọn họ cũng hiểu. Lão thái thái Tiên Vu gia trước đây ở Kế đô, đột nhiên đến phía nam, tự nhiên nhớ quê, Tiên Vu Ký thân là nhi tử, thiên lý xa xôi vận hàng lại đây, làm hết hiếu tâm, cũng là chuyện bình thường của con người.

Phó úy nọ rất cẩn thận, tự mình nhìn từng văn kiện, đều là văn kiện do nha môn đề đốc Kế đô viết, không có vấn đề thì liền phất tay cho đi.

Lúc này, hán tử cao to kia khom người cảm tạ, rồi thuận tiện nhét vào tay phó úy một tờ ngân phiếu, cười nịnh nọt: “Mấy vị quan gia cực khổ rồi, một chút tâm ý, mời mọi người uống trà.”

Phó úy giả ý chối từ hai câu, nét mặt vui vẻ rất nhiều, rồi hô lớn bảo huynh đệ cho đi. Cấm quân khác thấy có lợi lớn, lập tức vọt đến cười dài nhìn bọn họ vào thành.

Lúc này, Ninh Giác Phi từ nha môn Bộ Binh trở về, vào phủ.

Có tùy tùng nhận lấy ngựa từ tay hắn, đưa về chuồng chăm sóc, Giang Tòng Loan vừa vặn có việc mới trở về, liền đón hắn vào, cùng nhau vào phủ.

Tân phòng đặt ở trung tâm phủ, bên ngoài nhìn không ra cảnh bận rộn gì, nhưng đi một đoạn đường, Ninh Giác Phi liền dần dần thấy được công tượng đang làm việc khí thế ngất trời.

Hai chiếc xe ngựa đậu ở bên cạnh, bọn họ đang vận chuyển gạch, gỗ, xà nhà và mấy khung cửa hư hỏng lên xe.

Ninh Giác Phi có chút kinh ngạc: “Đang dỡ nhà sao? Không phải nói không dỡ, chỉ tu sửa đơn giản thôi sao?”

Giang Tòng Loan cười gật đầu: “Bọn họ nói với ta, phòng ở đã cũ rồi, cây xà cũng mục nát, cửa sổ có dấu hiệu bị mối mọt ăn, chỉ sợ không dùng được bao lâu. Đã là tân phòng thì cũng thay mới luôn đi. Không cần làm nền một lần nữa, xây cũng nhanh thôi. Ta đã xem rồi, quả thực không thể chấp nhận nên thương lượng với Vân tổng quản, xin chỉ thị Vân đại nhân. Y cũng đã xem qua, đồng ý dỡ đi xây lại, chúng ta mới làm theo.”

“Thế à, đã như vậy, cứ theo ý của các ngươi mà xử lý đi vậy.” Ninh Giác Phi không hỏi tiếp, mà thân thiết hỏi sang chuyện khác. “Gần đây bận rộn quá, các ngươi khổ cực rồi.”

“Giác Phi, ngươi đừng khách sáo với ta.” Giang Tòng Loan rất vui vẻ.

Ninh Giác Phi nhìn dáng dấp y như tỏa sáng, bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi: “Tòng Loan, ngươi với Du Nhiên thế nào rồi? Dự định lúc nào thành thân?”

Gương mặt Giang Tòng Loan đỏ phựt lên, phải một lát sau mới mở miệng được: “Kỳ thực… chúng ta… không có gì ….”

“Thực sự không có gì?” Ninh Giác Phi cúi đầu, giọng điệu trêu ghẹo.

Mặt Giang Tòng Loan đỏ như cháy, dưới ánh chiều tà càng khiến mắt y thêm rực rỡ. Đứng ở nắng chiều đỏ au, y có phần ngây ngẩng, phải một lát sau, mới cúi đầu khẽ nói: “Kỳ thực… ta… không xác định…”

Ninh Giác Phi cố ý cúi đầu, gương mặt nghiêng nghiêng nhìn về phía y, mỉm cười hỏi: “Có muốn ta đi làm mai không?”

Giang Tòng Loan ngại ngùng lắc đầu: “Hắn tuy chỉ là thương nhân nhưng xuất thân thuần khiết, gia tài bạc triệu, ta không xứng với hắn.”

“Nói bậy.” Ninh Giác Phi thấp giọng trách cứ. “Mỗi người đều có quá khứ, tuổi trẻ có lúc sẽ đi đường vòng, hoặc vì tình thế bức bách, hay còn trẻ khí thịnh, lẽ nào như vậy chính là không thanh bạch sao? Hoặc nói cách khác, cho dù từng làm sai chuyện gì, chỉ cần thay đổi triệt để, chính là có thể đứng lên một lần nữa, từ nay về sau liền trời cao biển rộng. Tòng Loan, ta hiểu ngươi, ngươi là một người rất tốt, thích ai đều là may mắn của người đó. Về phần tài sản gì đó, mấy thứ ấy vô nghĩa, tình cảm và tài sản không liên quan gì đến nhau. Huống hồ, chính ngươi cũng có tiền cũng không cần người khác phải nuôi, hắn có nhiều hay ít tiền có liên quan gì đến tình cảm của hai người chứ?”

Trong lòng Giang Tòng Loan cảm thấy thoải mái, cười gật đầu: “Ngươi nói đúng.”

Ninh Giác Phi quan tâm hỏi: “Du Nhiên có từng đề cập với ngươi chưa? Hắn nghĩ như thế nào, ngươi biết không?”

Giang Tòng Loan do dự một chút rồi thành thành thật thật nói: “Hắn cũng từng nhắc tới, muốn sống với ta. Sau khi khai trương Du Nhiên Các ở đây, nếu như tình hình ổn định, hắn sẽ quay về Tây Vũ, sau đó đi kiểm tra các cửa hàng ở những nơi khác, hy vọng ta đi với hắn. Ta… tiếc… không muốn rời khỏi đây, nên chưa đồng ý.”

“Ngươi đó, nhân duyên tốt như vậy mà lại đẩy?” Ninh Giác Phi dịu dàng vỗ vỗ vai y. “Không muốn đi thì không đi, ta cũng tiếc để ngươi đi. Các ngươi cứ thành thân trước, rồi ở đây luôn. Ở đây vốn do ngươi quản lý, nhà của ta cũng là nhà của ngươi mà. Chờ đến khi Du Nhiên muốn kiểm tra các chi nhánh, ngươi có thể đi theo hay không đi cũng được, đâu có vấn đề gì. Ngươi xem, ta có lúc cũng cần đi ra ngoài làm công vụ, Vân Thâm cũng không cần theo, ngược lại cũng vậy, nếu y có chuyện đi ra ngoài ta cũng sẽ không đi theo. Hai người nếu đã quyết định bên nhau dài lâu thì cần gì phải dính sát nhau ngày ngày, ngươi nói đúng không? Then chốt là, hai người các ngươi có muốn bên nhau hay không?”

Những lời đó như khắc vào lòng Giang Tòng Loan, y suy nghĩ một hồi, ngẩng đầu lên, thoải mái nói: “Ta có chút thích hắn, hình như hắn cũng vậy.”

“Vậy là tốt rồi.” Ninh Giác Phi vui mừng cười nói: “Nếu như thế, chờ ta và Vân Thâm thành thân xong sẽ thu xếp việc hôn nhân của các ngươi. Người nhà của ngươi chỉ có ta thôi nhỉ? Thừa dịp đại ca Du Nhiên còn ở đây, ta thay ngươi đi cầu hôn, ngươi thấy sao?”

Giang Tòng Loan đỏ mặt, nhẹ nhàng gật đầu.

“Được, chờ mấy ngày nữa hết bận rồi, ta sẽ đi.” Ninh Giác Phi vui vẻ nói, rồi cùng y đi ra phòng khách.

Hắn thay quan phục, rửa tay, ngồi vào bàn, vừa uống trà vừa chờ Vân Thâm.

Bọn họ thường thường bởi vì có việc bận mà không dùng bữa trong phủ, nhưng luôn sẽ nhắn tùy tùng về nhà nói lại, hôm nay tùy tùng Vân Thâm cũng không xuất hiện, vậy nghĩa là y sẽ về nhà dùng bữa, có thể trong cung hay trên đường về có việc gì nên chưa về được, Ninh Giác Phi tự nhiên sẽ không ăn trước, nhất định phải chờ được y về.

Giang Tòng Loan hiểu nên không cần hắn mở miệng đã gọi người bảo trù phòng chuẩn bị, đợi lệnh mọi lúc. Sau đó, y cùng Ninh Giác Phi uống trà, thuận tiện nói lại những việc cần làm cho chuẩn bị hôn sự.

Ninh Giác Phi nghiêm túc nghe, trên cơ bản không có ý kiến gì. Giang Tòng Loan so với hắn suy nghĩ còn thấu đáo hơn, hắn ngoại trừ gật đầu nói “tốt” ra, chỉ thỉnh thoảng khuyên nhủ: “Làm không quá kém là được, không cần phải làm hoàn hảo.”

Giang Tòng Loan mỉm cười không nói. Y khẳng định sẽ không chịu nhưng đương nhiên cũng không tiện phản bác.

Chẳng biết từ lúc nào, trời đã tối, Vân Thâm vẫn chưa thấy hình bóng. Lúc này, có gia bộc tiến đến bẩm báo: “Giang tổng quản, trời không còn sớm nữa, quản sự trù phòng hỏi, đã đến giờ dùng bữa chưa?”

Lúc này Ninh Giác Phi mới bừng tỉnh, trong lòng nhất thời chấn động, nhưng cố gắng khống chế.

Hắn bình tĩnh nói với Giang Tòng Loan: “Ngươi phái người đi gọi Vân Dương lại đây.”

Giang Tòng Loan lập tức gọi tôi tớ tới truyền lời.

Khoảng chừng một chén trà nhỏ, Vân Dương liền vội vã tới.

Giang Tòng Loan biết bọn họ có chuyện quan trọng cần trao đổi nên đứng dậy ra ngoài.

Nét mặt Ninh Giác Phi ngưng trọng, nói với Vân Dương: “Vân đại nhân đến bây giờ còn chưa về, không giống như thường ngày phái người về báo tin, quá lạ thường. Ngươi lập tức phái người đi ra ngoài, đến ngoài cung xem thử coi tùy tùng Vân đại nhân còn ở đó chứ? Nếu không còn, đi các nha môn tìm. Mặt khác, hỏi bốn đại môn hoàng thành, xem Vân đại nhân có ra ngoài hay không? Nếu có ra ngoài thì theo ai ra? Có nói đi đâu không?”

Vân Dương lập tức hiểu được, nhất thời lòng nóng như lửa đốt, đáp một tiếng “Tuân lệnh” rồi xoay người ra ngoài, phái thêm một số tay chân tìm kiếm Vân Thâm.