Thiết kỵ Bắc Kế đến sát bên, trong thành Lâm Truy hỗn loạn.

Bách tính cùng khổ sợ đến khóc rống, phú thương thì tính toán đầu hàng hay tìm cách tránh né. Toàn bộ cửa hàng đều đóng cửa, người người trốn vào trong nhà. Thành thị phồn hoa náo nhiệt giờ đây lặng lẽ như tờ.

Trong triều đình càng lúc càng thêm ồn ào, phái chủ chiến và phái chủ hòa tranh chấp không ngớt.

Tôn Minh Sưởng cố chấp muốn giữ vững khí tiết văn nhân, kiến nghị thủ vững không ra, chờ binh mã Cần Vương phía nam đến.

Chương Kỷ thì cho rằng nên vì bách tính toàn thành mà suy nghĩ, nên chủ động đưa ra điều kiện chờ đến khi đối phương cam đoan thì không ngại đầu hàng, cùng lắm thì sau này xưng thần tiến cống, bảo tồn thực lực.

Phái chủ chiến mắng phái chủ hòa bán nước. Phái chủ hòa trách phái chủ chiến mua danh chuộc tiếng.

Trong lòng Thuần Vu Càn lạnh như băng, đối với những gì quần thần nói thì có tai như điếc.

Một lúc lâu, y đứng dậy: “Trẫm muốn lên thành nhìn thế giặc, rồi mới quyết định. Các vị ái khanh, theo trẫm cùng lên thành.”

Chúng thần vừa nghe, một vài văn thần lộ ra thần sắc sợ hãi, Tôn Minh Sưởng khom người nói: “Bệ hạ, quân tử không đặt mình vào nguy hiểm, xin bệ hạ…”

Thuần Vu Càn sốt ruột cắt đứt lời ông: “Thế nguy hay không phải nhìn mới biết…”

Tôn Minh Sưởng sửng sốt một chút rồi đành thuận theo: “Tuân lệnh.”

Thuần Vu Càn nghe bẩm báo, nói Ninh Giác Phi một mực ở ngoài cửa nam, nhưng không hạ lệnh công thành.

Y ngồi long liễn, đi tới thành nam, chậm rãi leo lên đầu tường, nhìn ra ngoài.

Chỉ thấy bên ngoài đen kịt một mảnh, tất cả đều là khinh kỵ binh người cường ngựa tráng, đại kỳ phấp phới đón gió, có cái là hắc ưng, có cái mang chữ ‘Ninh’, nhưng không có bóng dáng ngựa đỏ đến chói mắt, cũng không thấy người y muốn gặp.

Binh sĩ Bắc Kế dưới thành nhìn thấy y mặc minh hoàng, đầu mang vương mão, không khỏi suy đoán: “Là hoàng đế Nam Sở sao?”

Lúc này, đã có người phi ngựa báo tới đại trướng.

Ninh Giác Phi đi ra khỏi trướng, nhìn về phía xa, liền biết đó là Thuần Vu Càn, vì vậy cưỡi Liệt hỏa chậm rãi tới trước trận.

Thuần Vu Càn nhìn xuống phía dưới, y đã thấy hắn, hắn gầy đi rất nhiều, da thịt màu nâu mà tái nhợt. Lúc này, tuy hắn ngửa đầu nhìn lên nhưng khí thế lại tựa như cao cao nhìn xuống, uy thế lăng người.

Hai người đối diện với nhau, Thuần Vu Càn chỉ cảm thấy cảm xúc dâng trào, lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

Thần sắc Ninh Giác Phi tự nhiên, không kiêu ngạo cũng không đắc ý mà bình tĩnh chắp tay thi lễ: “Thần Uy tướng quân Bắc Kế, Ninh Giác Phi, ra mắt hoàng đế Nam Sở.”

Thuần Vu Càn còn chưa mở lời, Tôn Minh Sưởng đã cả giận nói: “Câm miệng, ngươi chỉ là một tên tiểu tướng phiên bang, tham kiến hoàng đế Thiên triều sao không xuống ngựa lạy quỳ mà ở đó nhao nhao, có biết cái gì là thượng hạ tôn ti hay không?”

Tới bây giờ, Ninh Giác Phi cũng đã biết cái gì là danh sĩ cổ đại rồi, nghe xong cũng không tức giận mà chỉ buông tay, mỉm cười: “Tôn đại nhân rất có khí tiết, tại hạ bội phục. Hoàng đế quý quốc không phải trưởng thượng của ta, cũng không phải tôn hoàng của ta, Ninh mỗ có lời ra mắt đã là tôn trọng rồi. Tôn đại nhân, Nam Sở tương vong ngay trước mắt, xin ông nén bi thương thuận biến, chớ làm ta tức giận. Ông thân là tướng gia, nên lấy trăm vạn sinh mạng trong thành mà suy nghĩ. Nếu tưởng tự sát tuẫn quốc, Ninh mỗ không ngăn cản, nhưng nếu ông muốn khích gót sắt Bắc Kế ta san bằng Lâm Truy, đem cả thành chôn cùng với ông thì thật là ngu xuẩn và tàn nhẫn.”

Tôn Minh Sưởng tức giận đến đớ người:” Ngươi… ngươi…. ngươi…. nói bậy.”

Chương Kỷ nhìn khuôn mặt tươi cười của Ninh Giác Phi, trong lòng cảm khái hàng vạn hàng ngàn rồi lại bất an. Ông vẫn chưa quên những đêm tối tuyệt vời cùng với thiếu niên dưới thành này, rồi lại sợ người kia nhớ mãi không quên chuyện ấy, sợ hắn sẽ báo thù những khuất nhục ông từng gây ra. Bắc Kế tâm tính như sài lang, chiếm đoạt Nam Sở rồi, gia tộc Chương Kỷ ông sẽ ra sao?

Lúc này tướng lĩnh tuổi trẻ trong triều đều đã theo Du Huyền Chi, dũng dược thượng chiến trường, những người ở lại phần lớn đều là văn cổ hủ, chỉ tinh thông bo bo giữ mình, tính kế sách đấu đá lẫn nhau, lúc này nhìn Ninh Giác Phi thong dong khí thế như vậy, kỵ binh Bắc Kế dưới thành uy phong hiển hách như vậy, tất cả đều đờ đẫn, không dám hé răng.

Thuần Vu Càn nhìn không chuyển mắt vào tướng quân thiếu niên bên dưới, dù cách rất xa, y vẫn nhìn rõ như trước đôi mắt trong trẻo ấy một tia tiếu ý, chút châm chọc, khinh miệt, nhưng cũng có một tia hào hiệp, khoan dung. Trong lòng y mơ hồ mong ngóng một tia hy vọng: “Ninh tướng quân tới gặp trẫm, xin hỏi có gì chỉ giáo?”

Nụ cười Ninh Giác Phi còn đó, âm thanh trong sáng rõ ràng: “Ninh mỗ đến đây là muốn khuyên bệ hạ, nhận rõ tình thế, mở thành đầu hàng.”

Trên thành lặng như tờ rồi bỗng chốc như nổ tung lên, mấy vị đại thần cố nén kinh hoàng trong lòng, cố mà mắng to, chửi bới nhưng chẳng ai biết họ đang nói gì.

Thuần Vu Càn nhíu đôi chân mày, ánh mắt sắc bén đảo qua trái phải hai bên.

Đại thần lập tức im miệng, mặt cúi gục xuống đất.

Thuần Vu Càn trấn định nhìn dưới thành, lạnh lùng thốt: “Ninh Giác Phi, ngươi một mình thâm nhập vào tận đây đã phạm vào điều tối kỵ của binh gia, Lâm Truy ta tường thành cao rộng, trong có cấm quân thủ vệ, ngoại có binh mã Cần Vương ít ngày nữa sẽ đến, ta khuyên ngươi bây giờ không bằng đầu hàng nước ta, trẫm cam đoan bỏ qua chuyện cũ, phong ngươi làm vương.”

Đại thần bên cạnh y nghe y nói có lý có lẽ như thế tán thán không ngớt: “Bệ hạ anh minh.”

Ninh Giác Phi thì lại bật cười: “Cấm quân trong thành tuy có mười lăm vạn nhưng ta vây ngươi ba năm, ngươi có thể làm gì? Bọn họ có thể bảo vệ Thuần Vu thị ngươi cùng toàn gia già trẻ của các đại thần cùng nhau đột phá vòng vây sao? Về phần binh mã Cần Vương à?” Nói đến đây, hắn vung tay lên.

Sư gia Cổ Anh luôn luôn theo hắn chiến đấu ở các chiến trường lập tức phóng ngựa tiến lên, trong tay nắm một xấp bản tấu giấy trắng nạm vàng.

Ninh Giác Phi nhìn lên thành cười: “Bệ hạ, còn có các vị đại nhân Nam Sở, các ngươi nghe xem, đây là gì?”

Cổ Anh lập tức lấy ra một bản tấu, cao giọng đọc to: “Khấu đầu trước Ninh đại tướng quân: Từ lâu đã nghe đại tướng quân anh phong hiệp cốt, trong Kiếm môn quan đẩy lui quân địch, ngoài Yến Bắc một thân cứu người, thiên hạ tán dương, ngưỡng mộ không ngớt, chỉ hận không thể nhìn thấy tôn nhan, mỗi một lần nghĩ đến, thật thấy hổ thẹn. Nay biết tướng quân đã đến, lòng này vui mừng khôn xiết, vốn muốn chạy đến cùng ngài thống ẩm một phen, nguyện theo hầu tướng quân, nhưng vì vùng Trị Hạ còn rối ren nhiều việc, chỉ đành chờ tướng quân đến tiếp quản. Bắc Kế cùng Trị Hạ cách nhau thiên lý xa xôi, không thể tận tường, nhưng chỉ nghe phong phạm tướng quân, lòng này đã ngưỡng mộ. Quân dân Trị Hạ nguyện xưng thần Bắc Kế, cùng tướng quân cộng sự nhất quân, ngày ngày dâng hương xa bái, mong ngày nhìn thấy anh tư oai hùng của ngài. Khấu đầu tái bái. Nguyên Trấn Nam tướng quân Nam Sở, Lý Tô.”

Nghe xong bản tấu, chúng thần trên tường thành sắc mặt trắng bệch. Vị Trấn Nam tướng quân này vốn thường trú vùng tây nam, uy trấn nam di, là hy vọng duy nhất của bọn họ, không thể ngờ hắn bất chiến đã hàng.

Trong lúc các đại thần còn đang kinh hoảng, Cổ Anh lại rút ra một bản tấu nữa, lớn tiếng đọc: “Hạ quan khấu đầu với Ninh đại tướng quân…”

Cổ Anh phải mất cả một canh giờ mới hết toàn bộ bản tấu trong tay. Tất cả đều là thư xin hàng của quan văn võ tướng Giang Nam, còn có một số bản là thư xin quy phục các nơi. Giọng Cổ Anh chậm rãi mà trầm bỗng du dương, giọng điệu hân hoan vui sướng như đâm vào tim những người trên thành.

Nam Sở lấy Mẫn Giang làm ranh giới, giờ đây Giang Bắc đã vào tay Bắc Kế, Giang Nam lại vô tâm ứng chiến, nguyện ý đầu hàng, Lâm Truy chỉ còn là một tòa cô thành.

Thuần Vu Càn cảm thấy xây xẳm mặt mày, trước mắt tối đen, bỗng nhiên cảm thấy trời đất này dù bao la nhưng đã chẳng còn nơi cho y dung thân nữa rồi. Y ngẩng đầu ngưỡng vọng trời xanh, trong mắt rốt cục lộ ra một tia bi ai. Y thì thào: “Trời muốn diệt ta rồi!”

Chúng thần phía sau y mặt như màu đất, mồ hôi như mưa, không ít người đã nghĩ sẵn trong đầu, chuẩn bị viết thư xin hàng cho ‘Ninh đại tướng quân’ rồi.

Trên dưới thành lặng lẽ như tờ, chỉ còn nghe tiếng đại kỳ phần phật bay trong gió.

Ninh Giác Phi cất cao giọng: “Thuần Vu Càn, hôm nay đại thế của ngươi đã mất, đã chẳng còn phương xoay người. Ninh mỗ nghĩ tình Lâm Truy mấy trăm năm phồn hoa, thực không muốn hạ lệnh công thành, khiến thành đô cẩm tú này biến thành phế tích, trăm vạn con dân cửa nát nhà tan. Nếu như ngươi mở cửa đầu hàng, ta cam đoan.” Nói đến đây, hắn dừng lại.

Tất cả mọi người trên thành đều lắng tai mà nghe.

Ninh Giác Phi mở miệng, mỗi một chữ đều nói rõ ràng, chậm rãi: “Tử tôn Thuần Vu thị, nhất thể bảo toàn.”

Thuần Vu Càn vừa nghe liền động dung, không tin được.

Ninh Giác Phi lại nói: “Văn võ cả triều, không thương không nhục.”

Các đại thần trong lòng vui vẻ, chỉ có Tôn Minh Sưởng lộ vẻ hoài nghi.

Ninh Giác Phi tiếp tục: “Bách tính toàn thành, không giết một ai.”

Binh sĩ hai mặt nhìn nhau, không ai còn ý chí chiến đấu.

Ninh Giác Phi nhìn binh sĩ: “Người buông vũ khí, đối xử như nhau.”

Nghe đến đó, có chút binh sĩ đã muốn buông lỏng tay, muốn ném binh khí, may mà sớm tỉnh lại, nhanh chóng nắm chặt tay.

Ninh Giác Phi dừng lại một lát, rồi kiên định nói: “Nếu hoàng đế quý quốc chủ động đầu hàng, Ninh mỗ lời như núi đá, nhất định giữ lời, nếu vi phạm, lật lọng, nhân thần vứt bỏ, Ninh mỗ chết không chỗ chôn.”

Nghe hắn chủ động thề như vậy, một số người còn hoài nghi đã không còn do dự nữa mà đều quây sang nhìn Thuần Vu Càn.

Ninh Giác Phi nhìn về phía Thuần Vu Càn, trầm giọng: “Ngươi có thể làm hoàng đế một ngày nữa. Mười hai canh giờ sau, nếu còn chưa có câu trả lời thuyết phục, ta liền hạ lệnh công thành, đến lúc đó vó ngựa đạp Lâm Truy, ngọc thạch câu phần, đó là hạ tràng mà ngươi nhận lấy.”

Mỗi lời Ninh Giác Phi nói ra như có thiên quân vạn mã, rúng động nhân tâm. Thuần Vu Càn trầm mặc rồi xoay người bước xuống thành.

Các đại thần nhìn thoáng qua Ninh Giác Phi uy phong lẫm lẫm, rồi cũng theo Thuần Vu Càn rời đi.

Ninh Giác Phi thấy quân thần Nam Sở đều đã đi hết, lúc này, hắn mới nắm cương quay về đại trướng.

Vân Dương lập tức đỡ hắn: “Tướng quân…”

Ninh Giác Phi lắc đầu với Vân Dương, ý bảo mình không có việc gì, sau đó chậm rãi ngồi lên ghế, thở ra một hơi.

Cổ Anh lo lắng nhìn hắn: “Tướng quân, bệnh ngài không nhẹ, thật sự là không thể kéo dài. Xin ngài để ta viết tấu cho bệ hạ, nhanh chóng mời quốc sư đến đây.”

Ninh Giác Phi lắc đầu: “Bệ hạ và quốc sư đều bận rộn, đừng quấy rầy họ. Bây giờ là thời khắc then chốt, phải hành động theo kế hoạch, không thể để loạn. Đợi đến khi đại sự đã định thì tính tiếp. Bệnh ta không có gì, bệnh cũ mà thôi, ta tự biết, không sao.”

Cổ Anh biết hắn nói có lý, tự nhiên là quốc sự làm trọng nên không dám nói nhiều, chỉ cố khuyên một chút:” Vậy cũng nên mời đại phu địa phương xem bệnh cái đã.”

Ninh Giác Phi lắc đầu: “Nếu như để địch biết ta đang có bệnh chỉ sợ sẽ khiến chúng nghĩ ngợi lung tung, không dễ dàng đầu hàng. Chúng ta trong thành tuy có nội ứng, phá thành không khó nhưng đại quân vào thành, bách tính thất kinh thì sẽ gặp kháng cự. Lâm Truy có trăm vạn dân, nếu tất cả bạo động, không dễ gì trấn áp nổi, nếu phải giết chóc để trấn ấp thì tổn thất trong quân càng thêm lớn.”

Cổ Anh biết hắn suy nghĩ chu đáo, tất cả những gì hắn nói đều đúng nhưng bệnh tình càng lúc càng trầm trọng, trong lòng ông càng lúc càng nóng như lửa đốt.

Lúc đầu, Ninh Giác Phi từ Kế đô vội vã nam hạ, bệnh chưa khỏi hẳn. Hắn vẫn ôm bệnh tác chiến, đến nơi nào cũng đều có chuyện để xử lý, không có ngày nghỉ ngơi, bệnh tình từ từ nặng thêm. Ninh Giác Phi tuy không nói gì, dùng ý chí ngoan cường nhẫn nại khắc chế, không để cho ai phát hiện. Thẳng đến khi dẫn quân vào bao vây Lâm Truy, dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai mà vây lấy quân thần trong thành, hắn mới có thời gian thở ra một hơi, bệnh nhất thời tới như núi đổ, không thể chịu đựng được nữa.

Mấy ngày nay, nhiệt độ cơ thể càng lúc càng cao, thường xuyên cháng váng, đêm ho kịch liệt, ngủ không yên giấc, dạ dày không khỏe, ăn mà không biết vị. Chỉ mới mấy bữa, sắc mặt hắn đã tái nhợt, cả người gầy rạc đi.

Lúc này Vân Dương mới nhìn ra hắn đang bệnh, sợ tới thiếu chút nữa khóc ầm lên.

Cổ Anh tinh thông y thuật, thay hắn bắt mạch một cái thì kinh hãi thiếu chút nữa nhảy dựng lên, lập tức muốn viết thư cho Vân Thâm nhưng bị Ninh Giác Phi kiên quyết cản lại. Ông muốn tấu cho Đạm Thai Mục xin ngài phái ngự y đến mà Ninh Giác Phi cũng không cho. Cổ Anh cũng biết bệ hạ đang chiến đấu kịch liệt với Du Huyền Chi ở Lỗ Dương Thành, tốt nhất không nên quấy rầy, cũng không dám chống lại mệnh lệnh tướng quân nên đành phải thôi.

Tuy rằng bệnh khó chịu nhưng Ninh Giác Phi dậy sớm đúng giờ, gắng chống đỡ xử lý quân vụ, ban bố mệnh lệnh, chỉ huy tác chiến. May mà chiến sự mấy ngày nay rất ít, hắn không còn cần làm gương cho binh sĩ nữa, ngay cả đích thân tới chỉ huy cũng không cần, quan quân hắn huấn luyện ra cũng có thể tự chỉ huy tác chiến nên Ninh Giác Phi cũng có thêm chút ít thời gian nghỉ ngơi.

Nhìn đội quân mà mình dẫn dắt, Ninh Giác Phi cảm thấy vui mừng, dù sau này mình mất đi, Đạm Thai Mục cũng sẽ yên tâm, Vân Thâm cũng không cần lo lắng cho quốc gia của y nữa, phải không?

Sau cuộc nói chuyện bên thành, lời cam đoan của Ninh Giác Phi hầu như trong nháy mắt lan truyền khắp nơi, oanh động cả thành.

Đại Đàn Sâm từ lâu đã sắp xếp, phối hợp sẵn với tâm phúc Tôn Đình để lại trong quân, đến khi đại quân Bắc Kế công thành thì sẽ lén mở cửa, nghênh tiếp Ninh tướng quân vào thành.

Lúc này xem ra Ninh Giác Phi muốn bức Thuần Vu Càn đầu hàng, tự nhiên cực lực phối hợp theo. Đại Đàn Sâm đại biểu thương hội ngành dược, liên lạc các thương hội khác, yêu cầu triều đình thương xót cho bách tính mà chấp nhận điều kiện của Ninh đại tướng quân, mở thành đầu hàng. Bọn họ vừa lên tiếng, tự nhiên vạn dân hưởng ứng, khắp thành đều kêu gọi ‘đầu hàng’.

Trong các cấm quân bảo vệ Lâm Truy cũng có không ít sóng ngầm cuộn trào, không ít quan quân binh sĩ tụ tập thảo luận với nhau, nếu như triều đình không đầu hàng, bọn họ sẽ bất ngờ làm phản, ra khỏi thành đi theo địch, để bảo vệ bình an cho bản thân và người thân.

Chỉ có ngự tiền kiêu kỵ trung thành vô cùng với hoàng đế thì không có động tĩnh gì nhưng bọn họ nhân số rất ít, chỉ có một vạn người, nên dù có thế nào cũng không có khả năng che chở mọi thành viên hoàng gia thoát khỏi vòng vây.

Thuần Vu Càn ngồi trên đại điện vắng vẻ, trên mặt lộ ra vài phần cười khổ.

Mấy đại thần của y không theo y vào cung mà đều tứ tán về nhà, chỉ sợ giờ đây cũng đang chuẩn vị, đợi đại quân Bắc Kế vừa vào liền lập tức đầu hàng.

Hôm nay, quân không còn ý chí chiến đấu, thần không còn trung thành, y đã định trước phải làm hoàng đế vong quốc mất rồi. Tương lai đời sau viết sử, chẳng biết sẽ viết về y bằng những ưu khuyết thị phi thế nào đây. Lẽ nào bởi vì y ngược đãi một kép hát, không nhận ra một linh hồn nên đây là kết quả mà y phải nhận lấy hay sao?

Chẳng lẽ từ kiếp trước, y và Ninh Giác Phi đã có thù hận gì sao?

Y ngây ngốc ngồi trên điện, miên man suy nghĩ, hồn nhiên chẳng biết trời đã ngã về tây.

Đợi đến khi một tiếng động lớn phát ra từ cửa đại điện vang lên thì y mới tỉnh lại, ánh nến đã được thắp lên, bên ngoài trời tối đen như mực.

Phụ thân của y, Thuần Vu Hoành đi đến. Vị thái thượng hoàng này râu tóc đã bạc trắng, nét mặt tiều tụy, hiển nhiên ông đã biết toàn bộ sự việc.

Thuần Vu Càn đứng dậy, đối diện với phụ thân, hai người không ai nói được lời nào.

Rốt cục, Thuần Vu Hoành trầm thống: “Hoàng nhi, ngươi hùng tài đại lược, vốn là minh quân một đời, đáng tiếc, trời không đợi ngươi… mệnh đã như thế, còn có thể nói gì? Bắc Kế thế đại, ngươi nếu cố ý không hàng, bọn họ cũng sẽ đánh vào, đây chỉ là chuyện sớm muộn, không thể chống được bao lâu. Hoàng nhi, việc đã đến nước này, dù là liệt tổ liệt tông cũng không trách được ngươi, vì hoàng gia toàn tộc, vì bách quan trong triều, vì bách tính thành Lâm Truy, ngươi… hãy hàng đi.”

Thuần Vu Càn nghe đến đây, cái đầu vẫn luôn ngẩng cao lúc này mới chậm rãi hạ xuống, một lát sau, y gật đầu.

Ở cao cao tại thượng, trên ngự tọa xa cách muôn vàn, y lặng yên rơi lệ.

Ánh bình minh ngày hôm sau, Lâm Truy mở cổng đầu hà.

Đến tận đây, Nam Sở vong quốc.

Hết chương 73

Mai_kari:

“Nhìn đội quân mà mình dẫn dắt, Ninh Giác Phi cảm thấy vui mừng, dù sau này mình mất đi, Đạm Thai Mục cũng sẽ yên tâm, Vân Thâm cũng không cần lo lắng cho quốc gia của y nữa, phải không?”

Đọc nguyên chương thích nhất suy nghĩ này của bạn Phi.

“Ở cao cao tại thượng, trên ngự tọa xa cách muôn vàn, y lặng yên rơi lệ.”

Ở càng cao, người càng cô liêu, mệnh đã định sẵn, liệu có thể thay đổi sử sách?

Lòng đã định, tâm đã quyết, chỉ tiếc trời không thấu, đất không tuân.

Nếu sau này nhớ lại, đâu là giây phút khiến anh cảm thấy hối hận? Là thời điểm ra lệnh xử phạt Giác Phi? Là giây phút ngoảnh mặt đi để mặt Giác Phi ở điện thái tử? Là giây phút dửng dưng khi nghe Giác Phi trốn đi mà không thèm đuổi theo bắt lại? Hay là giây phút này, đứng trước Giác Phi dẫn ngàn tinh binh, buông long ấn, mở cửa đầu hàng?

Kiếp trước Ninh Giác Phi chỉ có thù với mấy tên khủng bố hay tội phạm quốc tế thôi, chẳng lẽ kiếp trước anh Càn là một trong số mấy tên khủng bố đó hay sao? À, còn cái tên trợ lý của Giác Phi vì gái mà phản sếp nữa, hình như anh cũng là vì vụ của tì thiếp mà đưa ra hình phạt tàn khốc cho Giác Phi thì phải, coi như cũng tính là vì gái mà hại bạn Phi thảm cảnh khốn cùng đi hen (có lẽ chẳng anh và tên đó là một???). Có điều, nợ giữa anh và Giác Phi không tính từ kiếp trước đâu, mà tính từ sai phạm ngay kiếp này.