Có lẽ do thân thể dưỡng tốt, Quý Như Sân tinh thần dồi dào, đến buổi tối, Quý Như Sân lần nữa không yên phận.

" Tiểu Thiên, chúng ta đã hai mươi ngày không có làm chuyện thẹn thùng a "

" Ừm, đợi thêm mười mấy ngày nữa được rồi " Quý Tiểu Thiên ôm Quý Như Sân, nhắm mắt lại không nhìn tới Quý Như Sân.

" Còn lâu như vậy, có thể đem con lấy ra trước không, chúng ta làm chuyện thẹn thùng xong trả về a " Quý Như Sân suy nghĩ phương pháp.

" Làm sao có thể lấy ra trước rồi trả lại trong bụng a " Quý Tiểu Thiên đáp.

" Tiểu Thiên, ta muốn " Quý Như Sân không an phận mè nheo, Quý Tiểu Thiên chỉ đành phải ôm càng chặt hơn, không để cho nàng nhúc nhích.

" Quá chặt, ta không thở nổi " Quý Như Sân kêu la, Quý Tiểu Thiên không thể làm gì khác hơn là buông nàng ra, không để ý tới nàng.

Quý Như Sân lập tức không có động tĩnh, Quý Tiểu Thiên có chút hiếu kỳ mở mắt nhìn, nhìn một cái dọa cho giật mình, trong chốc lát nàng đem mình lột sạch. Nàng thấy Tiểu Thiên nhìn nàng, vội vàng chui vào trong ngực Tiểu Thiên.

" Nàng cởi quần áo làm gì a " Quý Tiểu Thiên nhắm mắt lại không dám nhìn tới, tay không biết để đâu.

" Ta nóng nha " Quý Như Sân lại bắt đầu động thủ cởi quần áo Quý Tiểu Thiên.

" Nóng cái gì nha, ngày hôm nay thật mát mẻ nha. Mau mặc vào. Nàng còn cởi quần áo ta, ta không nóng "

" Gạt người, nàng nhìn mặt nàng hồng hồng như vậy, khẳng định nóng " Quý Như Sân cứng rắn cởi quần áo Quý Tiểu Thiên, Quý Tiểu Thiên cũng không tốt dùng lực với nàng, sợ nàng bị thương, để cho Quý Như Sân cởi.

" Vậy nàng tới " Quý Tiểu Thiên cảm thấy không chạy khỏi. Ai ngờ Quý Như Sân nghe vẻ mặt ghét bỏ.

" Mới không cần, rất mệt mỏi, ta thích nàng tới " Quý Tiểu Thiên bận bịu kéo chăn, không để Quý Như Sân lạnh, trước kia hai người thường đổi vị trí mấy lần, Quý Như Sân không thích.

" Vậy đừng tới. Ngủ a " Quý Tiểu Thiên nói xong nhắm hai mắt không để ý tới Quý Như Sân. Quý Như Sân trực tiếp động thủ.

" Nàng còn như vậy, ta đi thư phòng ngủ a! " Quý Tiểu Thiên nắm tay Quý Như Sân, không để nàng lộn xộn.

" Dù sao nàng ngủ ở đâu, ta ngủ chỗ đó " Quý Như Sân căn bản không để mình bị đẩy vòng vòng.

" Cô nãi nãi của ta, nàng rốt cuộc muốn như thế nào? " Quý Tiểu Thiên gấp đến độ giậm chân, ầm ĩ như vậy làm sao mình nhịn được a.

" Ta muốn " Quý Như Sân nằm ở đầu vai Quý Tiểu Thiên, ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt kia vô tội ủy khuất, Quý Tiểu Thiên nhìn nàng, xoay mình đem nàng đè ở dưới người.

" Nằm tốt " Nói xong chui vào trong chăn.

Đợi Quý Tiểu Thiên từ trong chăn chui ra, đầu đầy mồ hôi, hôn trên trán cùng môi Quý Như Sân, Quý Như Sân ôm Quý Tiểu Thiên bộ dáng nhu thuận

" Nàng xem nàng xem, ta nói không có chuyện gì " Quý Tiểu Thiên lười để ý nàng, ôm nàng ngủ. Quý Như Sân nắm tai Quý Tiểu Thiên, không lâu sau cũng ngủ.

Người khác mang thai không phải thích ăn chua chính là thích ăn cay, Quý Như Sân mang thai thích quậy Quý Tiểu Thiên. Một hồi kêu Quý Tiểu Thiên múa, một hồi kêu Quý Tiểu Thiên đọc thuộc bài học, Quý Tiểu Thiên chỉ cảm thấy có lẽ không thấy đứa trẻ sinh ra.

Làm Quý Tiểu Thiên khó chịu nhất, chính là Quý Như Sân bụng lớn, bắt Quý Tiểu Thiên cũng mang bụng lớn, buổi chiều đi dạo trên đường, nàng nhét cái gối vào trong bụng, khí trời lại nóng, ngược lại so với Quý Như Sân còn khó chịu hơn, than thầm còn không bằng mình sinh, không đau khổ như vậy.

Hôm nay, Quý Như Sân đã mang thai tám tháng, Quý Tiểu Thiên nhét hai cái gối trong bụng, hai người đi trên đường, giống như hai chị em có thai, lúc đầu có người ở sau lưng giễu cợt Quý Tiểu Thiên, bây giờ thành thói quen, chuyện này cũng chỉ có Quý Tiểu Thiên mới làm, ai có thể tùy ý Quý Như Sân như vậy. Quý Phu Nhân mỗi lần tới đây, kinh ngạc nhìn nữ nhi điều khiển chồng.

Đến nhà, Quý Tiểu Thiên đem gối trên bụng lấy xuống, Quý Như Sân không chịu.

" Không được, ta còn chưa ngủ đâu, nàng không thể tháo ra " Quý Như Sân cứng rắn muốn cùng Quý Tiểu Thiên *đồng cam cộng khổ *. ( sướng khổ có nhau)

" Ta không tháo, làm sao ngồi xuống phục vụ nàng a, cô nãi nãi của ta " Quý Tiểu Thiên tháo gối xuống, đi bên ngoài lấy nước, giúp Quý Như Sân rửa chân.

" Nàng trước kia không cần tháo " Quý Như Sân tố cáo Quý Tiểu Thiên lười biếng.

" Trước kia bụng không lớn như vậy mà, huống chi hôm nay ta mới vừa bắt tên trộm, thật mệt mỏi, còn bị cột eo muốn gãy. Nàng không nhìn thấy, ta thật gầy " Quý Tiểu Thiên ngẩng đầu giả bộ đáng thương. Quý Như Sân cẩn thận đánh giá Quý Tiểu Thiên, tựa hồ gầy đi không ít, mới thỏa hiệp.

" Được rồi, vậy nàng ôm ta " Vừa nói đưa hai cánh tay ra muốn Quý Tiểu Thiên ôm.

" Ôm không có sức " Quý Tiểu Thiên nào dám cự tuyệt, sợ Quý Như Sân té, giả bộ dùng lực, cắn răng nghiến lợi, cứng rắn làm mặt đỏ lên. Quý Như Sân rất không cao hứng nằm trên giường, nghiêng người sang, không để ý tới Quý Tiểu Thiên.

" Ta kể chuyện cho nàng có được hay không? " Quý Tiểu Thiên đổ nước rửa chân, vội vàng bò lên giường, lấy lòng nói.

" Vậy ta ca hát cho nàng nghe " Quý Như Sân như cũ không để ý tới nàng, Quý Tiểu Thiên chui vào chui chăn.

" Nương tử nàng không để ý tới ta a! Ta thất đáng thương a! Không cha không mẹ, cưới nương tử còn không để ý ta! ". Quý Như Sân không có động tĩnh gì, Quý Tiểu Thiên nằm trên người Quý Như Sân, ôm Quý Như Sân kêu khóc.

" Nàng ồn ào để đứa bé ngủ! " Quý Tiểu Thiên khoa trương kêu bậy bạ một trận, Quý Như Sân nhịn không được bật cười. Quý Tiểu Thiên lại giả bộ mừng đến chảy nước mắt, ôm Quý Như Sân hôn mấy cái, Quý Như Sân bị nàng diễn kịch vụng về chọc cho không ngừng cười, quên chuyện mới vừa không vui.

Hai người náo loạn một hồi, rốt cuộc ngủ, Quý Như Sân nằm nghiêng, Quý Tiểu Thiên từ phía sau lưng ôm nàng, tay khoác lên trên bụng Quý Như Sân, Quý Như Sân lại đem tay khoác lên trên tay Quý Tiểu Thiên. Vốn là Quý Như Sân vì tư thế ngủ náo loạn hồi lâu.

" Vậy khi ta tỉnh lại không nhìn thấy nàng " Bụng lớn, nàng bắt đầu than phiền Quý Tiểu Thiên không ôm nàng ngủ, Quý Tiểu Thiên thường nói ôm từ phía sau lưng, Quý Như Sân không đồng ý.

" Nếu không nàng đem đầu ta chặt xuống, đầu ngủ bên kia, người ta bên này ôm nàng " Quý Tiểu Thiên không biết làm sao. Đêm đó Quý Như Sân bởi vì vấn đề này không chịu ngủ. Quý Tiểu Thiên dỗ nàng không được, không thể làm gì khác hơn là suy nghĩ phương pháp ngu ngốc

" Ta buổi tối ngủ bên này, có thể ôm nàng, chờ buổi sáng nàng tỉnh, nàng đừng mở mắt ra, nàng đánh thức ta, ta bò qua, nàng có thể nhìn thấy ta rồi! " Quý Như Sân suy nghĩ đề nghị Quý Tiểu Thiên, cảm thấy được, đồng ý.

Buổi sáng, Quý Như Sân tỉnh dậy nhưng vẫn nhắm mắt, nàng kêu Tiểu Thiên mấy tiếng, Quý Tiểu Thiên lập tức giật mình tỉnh lại, biết ý Quý Như Sân, bất đắc dĩ bò qua, Quý Như Sân lúc này mới mở mắt ra, nhìn Quý Tiểu Thiên hài lòng cười. Từ ngày đó trở đi, hai người ngủ như vậy. Cho tới bây giờ, Quý Như Sân thường đi tiểu đêm một lần, Quý Tiểu Thiên ngày càng tiều tụy.

Quý Tiểu Thiên tiều tụy nhưng vẫn tình nguyện làm. Quý Như Sân tâm trí đơn thuần, thích đem ưu tư treo ở bên miệng, rất thích dính nàng, nàng mới không ngại đính, thật vất vả có người cần nàng như vậy, dính nàng, vui mừng còn không kịp. Quý Như Sân thích giả đứa bé cùng Quý Tiểu Thiên nói chuyện, Quý Tiểu Thiên dán bụng Quý Như Sân, nói những lời ngây thơ, làm Quý Tiểu Thiên cảm thấy đứa bé cùng nàng nói, hận không được đi hái trăng sao cho hai mẹ con.

Chuyện Quý Tiểu Thiên ấm lòng chính là Quý Như Sân lúc mang thai sáu tháng cùng nàng nói: Tiểu Thiên, ta bụng lớn, buổi tối không có phương tiện đứng lên, chính nàng đắp chăn kín, đừng đạp ra.

Còn thường thường giễu cợt Quý Tiểu Thiên, đứa nhỏ này trong bụng học nàng đạp chân. Thật ra thì đứa nhỏ này ở trong bụng nháo, Quý Như Sân rõ ràng sợ đau, nhưng cuối cùng cũng không sợ đau, thường cách bụng cùng đứa trẻ chơi với nhau. Bởi vì cái này, Quý Như Sân có yêu cầu kỳ quái, Quý Tiểu Thiên đều cảm thấy đúng.

Mang thai chín tháng đầy tự hào, nhưng phần cuối này cũng khó khăn nhất.

Bởi vì Quý Như Sân cứng rắn muốn Quý Tiểu Thiên ở cạnh nàng, Quý Tiểu Thiên may mắn có thể ở phòng sinh. Nhìn bộ dáng Quý Như Sân thống khổ, Quý Tiểu Thiên đau lòng. Quý Như Sân vừa dùng lực, một bên thống khổ kêu, còn luôn luôn kêu la.

" Thật là đau a! " Sau một lát bắt đầu mắng đứa bé.

" Ngươi mau đi ra cho ta! Ngươi nếu không ra ta kêu Tiểu Thiên đánh ngươi! " Quý Tiểu Thiên nhìn bộ dáng Quý Như Sân, buồn cười lại không dám cười, Quý Như Sân mắng mấy câu thì không còn khí lực, Quý Tiểu Thiên mắng tiếp.

Đứa bé hết sức ủy khuất sinh ra, theo bà mụ nói, đứa nhỏ này coi như ngoan, sinh ra rất là thuận lợi, nhìn dáng điệu mẹ, còn tưởng rằng là khó sinh.

Đứa bé đã đi ra, Quý Như Sân vẫn kéo Quý Tiểu Thiên lớn tiếng kêu.

" Thật là đau a, đau chết ta! " Quý Tiểu Thiên kiên nhẫn dỗ Quý Như Sân.

Khi Quý Tiểu Thiên từ trên tay Quý Phu Nhân nhận lấy hài tử, không nhịn được cúi đầu hôn gò má hài tử, lại đem hài tử dán mặt mình, bộ dáng kia bộ dáng kia giống như nói ' Con a, hai ta đều chịu khổ '.

" Chúc mừng tiểu thư, chúc mừng cô gia, là thiên kim " Bà mụ xử lý xong hết thảy, đứng ở bên cạnh. Quý Tiểu Thiên không phản ứng nàng, một bên ôm đứa bé, một bên dỗ Quý Như Sân.

" Khổ cực Vương bà bà " Quý Phu Nhân lập tức trả lời bà mụ. Vừa nói đem một thỏi bạc đưa cho bà mụ, bà mụ nhận bạc hết sức hài lòng.

" Nào có nào có, đứa bé thực ngoan. Ngược lại là tiểu thư chịu khổ " Bà mụ cùng Quý Phu Nhân dặn dò chú ý vài chỗ, liền trở về.

Sinh xong đứa bé, Quý Như Sân tinh thần coi như không tệ, cho hài tử bú sửa, quay đầu nhẹ nhàng hỏi Quý Tiểu Thiên.

" Nàng lúc nhỏ có bú sữa mẹ sao? " Mặc dù thanh âm có chút nhỏ, nha đầu đứng xa không nghe được, Quý Tiểu Thiên quẫn bách đỏ mặt.

" Cái này, đây là mang thai đứa trẻ sau mới có " Quý Như Sân sáng tỏ gật đầu.

" Uống thật là ngon sao? " Quý Tiểu Thiên hận không chui vào đất được, chỉ thấy Quý Như Sân mặt đầy Quý Như Sân nhìn mình, ho khan mấy tiếng.

" Cũng không tệ "

" Nàng làm sao không uống? " Quý Như Sân thấy đứa trẻ tựa đầu nghiêng qua một bên, có chút nghi ngờ.

" Chắc là uống no rồi " Quý Tiểu Thiên dùng khăn tay lau miệng hài tử, đỡ Quý Như Sân ngồi dậy, bưng lên chén cháo.

" Mau ăn, đứa bé ăn no, đến phiên nàng "

Đút hết cháo, Quý Lão Gia cùng Quý Nhuận Sân tới nhìn Quý Như Sân cùng đứa trẻ. Quý Lão Gia cẩn thận ôm cháu ngoại, đứa trẻ vốn là ngủ, giờ phút này mở mắt ra nhìn Quý Lão Gia, không khóc nháo, Quý Nhuận Sân không nhịn được đưa qua đi xem, đứa trẻ lại hướng về phía bọn họ cười, Quý Lão Gia miệng cười toe toét.

" Ta nhìn đứa nhỏ này gọi là Trì Nhu " Vừa nói vừa trêu chọc đứa trẻ, Quý Nhuận Sân cũng muốn ôm cháu ngoại.

" Viết quá khó khăn, gọi là Thiên Thiên tốt lắm, viết dễ dàng " Quý Tiểu Thiên suy nghĩ Qúy Trì Nhu ba chữ.

" Đúng vậy, Trì Nhu hai chữ viết quá khó khăn, so với Như Nhi còn khó hơn đâu " Nằm ở trên giường Quý Như Sân cũng nói.

Hai người rất nhanh định tên của hài tử kêu Qúy Thiên Thiên, viết đơn giản, Quý Lão Gia căn bản không để ý tới các nàng, lập tức đi quan phủ ghi danh " Quý Trì Nhu " Quý Tiểu Thiên mấy lần muốn thay đổi, quan phủ đều không đồng ý, nghĩ đến Quý Lão Gia.

Nàng cũng không để ý, cùng Quý Như Sân hai người kêu " Thiên Thiên ", Quý Lão Gia tự mình kêu "Nhu nhi ".