Đúng lúc đó một lạt ma thân hình cao lớn bước đến trước cửa, lớn tiếng: “Tây Xưởng thị vệ tổng quản Cách Lỗ Trát Tây phụng chỉ đến bắt phản tặc Trần Triết Tư, Trần Bá Chương, Trần Trọng Thuần, Trần Cận Vân cùng quyến thuộc, tổng cộng năm chục người, toàn thể già trẻ Trần gia đều phải nghe lệnh chịu trói, ai chống lại giết không tha.”
Triệu Quan nhủ thầm: “Đinh Hương bố trí chưa xong, cần phải đề phòng bọn chúng xông vào tiến công.” Bèn quay sang nói với hai chị em họ Trần: “Tại hạ ra ngoài ứng phó một lúc, không để bọn chúng tức khắc động thủ.”
Chị em họ Trần gật đầu, cậu bước ra cửa, vòng tay nói: “Đại lạt ma tôn kính, không may là toàn thể Trần gia đã đi hết rồi, thảo dân xin được tiếp chỉ thay.” Rồi bước nhanh tới quỳ xuống trước mặt đám lạt ma.
Cách Lỗ Trát Tây không nén nổi bực dọc, quát to: “Mau gọi người Trần gia ra bó tay chịu trói.”
Triệu Quan đáp: “Vâng, vâng!” Đột nhiên vung Ngô công tác quấn vào cổ hắn. Cách Lỗ Trát Tây vốn biết võ công, bị cậu tấn công đột ngột vội nghiêng đầu tránh đi, giục ngựa lùi lại. Ngô công tác của Triệu Quan cực kỳ linh hoạt, cổ tay khẽ uốn, tức thì đầu roi cuốn lấy cổ Cách Lỗ Trát Tây, dụng lực kéo mạnh rồi mượn thế nhảy lên lưng ngựa, tung chân đá đại lạt ma văng xuống đất, giục ngựa lao vào giữa đám lạt ma, Ngô công tác vung vẩy, đánh trúng, bảy, tám người. Ai nấy kêu lên thê thảm, nhao nhao ngã xuống ngựa. Bình thường Ngô công tác của Triệu Quan không có độc nhưng khi đối địch lại có bôi, tên lạt ma nào bị đánh trúng liền lăn lộn đau đớn, tòan thân cứng đờ, ngã hết xuống.
Chúng lạt ma thấy cậu đột nhiên ra tay, vội vung binh khí lên đó đỡ, quát rầm rĩ nhưng ngọn roi của cậu quá lợi hại, không dám đến gần. Triệu Quan đang định quay ngựa về Trần phủ thì nghe có tiếng xé gió, liền cúi thấp đầu xuống, một chiếc kim bạt rộng chừng hai xích phá không lao tới, kình đạo cực mạnh, cậu không dám tuốt đao đỡ, lật người nhảy khỏi lưng ngựa, lòn xuống bụng tránh thoát. Ngoái lại nhìn liền thấy một lạt ma trung niên mặc kim bào cưỡi một thớt bạch mã, đưa tay vỗ vào thân bạt, tức thì kim bạt vòng lại lao vào cậu. Triệu Quan nhìn rõ mép kim bạt sắc lẹm, thế lao tới mãnh liệt, vội buông lỏng dây cương, lăn xuống ngựa. Một tiếng hí thê thảm vang lên, kim bạt chém vào mình ngựa, máu văng tứ tán, thớt ngựa ngã xuống. Tim Triệu Quan đập như trống trận, tiếng xé gió u u lại vang lên, hai lưỡi kim bạt chia thành một trái một phải xẹt vào mình, cậu vội lăn tròn tránh thoát một lưỡi, tuốt đao chặn lưỡi còn lại.”Xoảng” một tiếng chói tai, kim bạt bị đánh văng, cánh tay Triệu Quan cứng đờ, hổ khẩu rỉ máu, nhìn sang cây đơn đao đã bị kim đao đánh mẻ một chỗ, trong lòng kinh hoảng: “Lực đạo tên này mạnh thật.”
Đúng lúc đó, chị em họ Trần song song cưỡi hắc mã đến tiếp ứng, Trần Nhược Mộng vung kiếm chém đám lạt ma đang vây công, Trần Như Chân giục ngựa đến bên Triệu Quan, kéo cậu lên ngựa. Hai thớt hắc mã vừa xuất hiện, đám lạt ma liền nhận ra hai người sát nhân trêи quan lộ, lớn tiếng hò hét, hè nhau xông lên bao vây.
Lạt ma áo vàng lại tung kim bạt ra bổ vào Trần Nhược Mộng, nàng nghe thấy tiếng gió, quát khẽ một tiếng, giục ngựa lướt đi, cước lực của hắc mã cực nhanh, kim bạt chưa đánh trúng, nó đã quay lại vào trong đại môn. Lạt ma áo vàng lại ném kim bạt vào Trần Như Chân, nàng nắm dây cương, khẽ hô một tiếng, thớt ngựa cô cưỡi nhanh nhẹn tránh khỏi, kim bạt cũng không đánh trúng. Triệu Quan vung roi quấn lấy tay chân bốn, năm lạt ma bị trúng độc, kéo vào trong đại môn Trần gia.
Đám lạt ma nhảy xuống ngựa, tiến vào đại môn, nhưng cách cửa chừng mấy bước thi nhau ngã xuống, loáng sau đã có hơn chục tên mất mạng. Cả đám kêu lên: “Tà môn!” Thương lượng một hồi bèn tập hợp lại niệm một đoạn Phục Ma thần chú, rồi chỉnh đốn đội ngũ, chuẩn bị tiến công.
Nguyên lai bọn Triệu Quan vừa vào trong, Đinh Hương đã hạ Tuyệt Mệnh Hồng tại cửa, những tên lạt ma nào đến gần đều trúng độc mà chết. Triệu Quan vung Ngô công tác, kéo hết đám lạt ma nằm chết bên ngoài vào trong, dặn: “Nhanh lên, bảo tổ phụ cô nương và đàn ông trong phủ đổi y phục cho mấy tên này, giả trang thành lạt ma xông được vào trong nhà, rồi ngầm chạy theo cửa ngách.”
Chị em họ Trần ngây người, đều nghĩ kế hay cực hay, giờ cũng không còn cách nào, đành lệnh cho các võ sư trong nhà đem hơn hai chục lạt ma vào nội thất, đổi tăng phục cho tổ phụ và mấy nam tử. Triệu Quan canh ở cửa, thấy đám lạt ma còn đang niệm chú, hình như muốn xông vào, thầm nghĩ: “Phải chặn chúng lại một lúc thì người Trần gia mới thoát được.” Bèn mở cửa, cầm chắc đơn đao xông lên gọi: “Ê, tên lạt ma dùng phi bạt đâu rồi, có giỏi qua đây đại chiến ba trăm hiệp với lão tử.”
Lạt ma áo vàng cưỡi ngựa trắng cười lạnh, tung mình xuống, bỏ chiếc mũ cao trêи đầu ra, bước đến chỗ Triệu Quan, dưới ánh trăng hai miếng kim bạt trong tay y tỏa hào quang âm u, mặt mũi mười phần trang nghiêm nhưng ánh mắt nhìn cậu đầy cao ngạo tự đắc.
Một lạt ma lên tiếng: “Sư phụ, cứ để chúng con thu thập tên này.”
Một tên khác quát: “Tiểu tử hỗn láo, Kim Ngô Trác Sát Nhân Ba Thiết đến, còn không mau quỳ xuống?”
Triệu Quan không biết Nhân Ba Thiết có nghĩa là Phật sống chuyển thế, bèn cười nói: “Cái gì mà Nhân Ba Thiết, Quỷ Ba Thiết, ngươi sao không cúi lạy lão tử?” Thầm nhủ: “Tên này lúc ở quan lộ không thấy, chắc là đến sau, nghe nói hắn là sư phụ của đám lạt ma này, võ công quả nhiên không tồi.”
Kim Ngô Nhân Ba Thiết giơ tay phải lên, đám đệ tử liền im re, y bước lên mấy bước, đưa mắt quan sát Triệu Quan, lòng không khỏi e ngại độc thuật của cậu, lên tiếng: “Các hạ là ai? Bọn ta phụng ngự chỉ đến bắt Trần gia, những người vô can mau đi chỗ khác, tránh bị mất mạng oan.”
Triệu Quan đáo: “Ta là con rể lớn kiêm con rể thứ của Trần gia, họ Vương tên Tam, ngươi giết được ta đã rồi hẵng khoác lác.”
Kim Ngô Nhân Ba Thiết nói: “Ngươi đã là người của Trần gia cũng là khâm phạm, bần tăng không cần phải khách khí.” Kim bạt trong tay đập vào nhau, vang lên một tràng ong ong.
Triệu Quan cười bảo: “Ngươi cậy vào hai miếng bạt nát này mà đòi bắt ta, chỉ e phải tu luyện thêm mười năm nữa.”
Kim Ngô Nhân Ba Thiết hừ khẽ, vung tay trái lên, kim bạt cấp tốc bay ra, lượn nửa vòng trêи không rồi chém vào sườn trái Triệu Quan. Cậu đã biết trước mình không chặn nổi phi bạt, ra đây khiêu chiến chẳng qua để kéo dài thời gian, bèn thi triển khinh công lướt tới, tay trái vung Ngô công tác tấn công đối thủ. Kim Ngô Nhân Ba Thiết không dám để ngọn roi chạm vào người, lùi lại mấy bước, kim bạt bên tay phải lại xuất ra chém vào Ngô công tác. Triệu Quan vẫn định tiến lên, nhưng thấy sau lưng đối thủ lóc nhóc những lạt ma tay cầm binh khí, sợ rằng mình mà lọt vào địch trận sẽ khó lòng thoát thân. Một khi không đến gần, cậu không thể dùng độc thuật hay đơn đao tấn công địch, đành thi triển khinh công, gắng gượng tránh né, đến lúc không thể dùng Ngô công tác công kϊƈɦ được đành phải vung đao chống lại hai lưỡi phi bạt.
Cậu cảm thấy nóng ruột: “Bọn họ sao còn chưa đưa người đi trốn?” Đột nhiên nghe Đinh Hương dùng ám ngữ của Bách Hoa môn nói: “Chúng tôi trốn ra theo cửa Tây! Thiếu gia mau quay lại.” Cậu cũng dùng ám ngữ trả lời: “Mọi người mau đi đi, ta sẽ dẫn chúng vào trong, nhân lúc hỗn loạn sẽ đào tẩu.”
Đinh Hương vâng lời, một lúc sau, Triệu Quan nghe từ cửa Tây có tiếng người xì xào, biết người Trần gia đang qua cửa đó. Phòng thủ ở cửa tây đa phần là quan binh, thấy lạt ma từ trong phủ đi ra, liền cho rằng chính môn đã bị phá, lập tức vui mừng đổ vào, chuẩn bị cướp bóc một phen. Đinh Hương ra khỏi, tiện tay rắc một ít độc tơ nhện ở cửa, mấy tên tiến vào đầu tiên trúng tơ độc, đi được hơn mười bước, thi nhau ngã xuống. Những tên vào sau không thấy bọn đi trước trúng độc, ào ạt xông vào nên đều trúng độc.
Chị em họ Trần cùng Đinh Hương hộ vệ già trẻ trong phủ, đoạt ngựa của quan binh, nhân cơ hội xông ra, chạy vào trong núi. Có mấy lạt ma phát hiện đuổi theo hỏi gặng, đều bị trường kiếm của chị em Trần Như Chân giải quyết.
--- Xem tiếp hồi 100 ----