Lại đi thêm mấy ngày, cả đoàn còn cách Lạc Dương một ngày đường. Hôm đó quần cái đặt chân đến con đường ngoài thành, đột nhiên thấy một hán tử cao gầy ngồi ôm gối giữa đường, vừa thấy họ liền đứng dậy, tay phải đặt lên chuôi kiếm, vẻ mặt lạnh lẽo kinh người, hai mắt chăm chắm nhìn vào Minh Nhãn Thần Cái trong một thoáng.
Minh Nhãn Thần Cái dừng bước, thấp giọng hô: “Tất cả lùi lại!”
Ông tuy không nhìn được nhưng cảm nhận được người chặn đường này sát khí trầm trọng, song thủ nắm chặt thiết trượng, trầm giọng hỏi: “Các hạ là ai, xin báo danh!”
Hán tử cao gầy đáp: “Giao Thiên Phong Lệnh ra, Đoạn Hồn Kiếm ta sẽ tha cho mười tám người một mạng!” Ngữ khí lạnh lùng như băng, ai nấy nghe thấy đều lạnh buốt sống lưng.
Minh Nhãn Thần Cái khẽ gật đầu: “Đoạn Hồn Kiếm Trình Vô Ngân, hiệu xưng ‘một kiếm giết một người, ba chiêu tất đoạn hồn’, thanh danh trêи giang hồ cực lớn, vậy mà cũng cam làm cặn bã, bán mạng cho Tu La hội sao?”
Trình Vô Ngân cười lạnh: “Tu La hội là cái thá gì?”
Minh Nhãn Thần Cái à lên một tiếng, gió thổi tới, ngửi thấy mùi tinh huyết rất nồng, liền tỉnh ngộ nói: “Chả trách mấy hôm nay không gặp người Tu La hội, té ra bị các hạ giải quyết hết rồi.”
Trình Vô Ngân đáp: “Không sai! Nếu không phải ta ra tay thì đoạn đường này của các ngươi yên ổn như thế được ư? Hắc hắc, các ngươi chết sớm mấy hôm hay muộn mấy hôm cũng có khác gì nhau. Chủ nhân của Thiên Phong Lệnh cũng nên đổi rồi.”
Minh Nhãn Thần Cái chầm chậm giơ thiết trượng lên nói: “Lão cái xin lĩnh giáo cao chiêu của Đoạn Hồn Kiếm.” Tuy hiểu rõ địch thủ khó chơi gấp bội đám cao thủ Tu La Hội chạm mặt ở vùng núi hoang như Tồi Thủ Lương Cương, nhưng ông thân là trưởng lão Cái Bang, tuyệt không thể chưa đấu đã nhận thua, bèn ngưng thần đợi đối thủ xuất chiêu.
Thân thể Trình Vô Ngân cơ hồ không động đậy, quần cái chỉ thấy trước mắt sáng rực lên, trường kiếm của hắn đã rời vỏ, hào quang lấp lánh, chỉ vào Minh Nhãn Thần Cái.
Thần Cái khen: “Kiếm tốt!”
Vẻ mặt anh tuấn lạnh lùng của Trình Vô Ngân hiện lên nét cười: “Ta chưa từng được ư nghe người mù khen kiếm của mình.”
Minh Nhãn Thần Cái nói: “Cây kiếm trong tay các hạ dài mà thẳng, lưỡi kiếm dày, chắc là cổ kiếm từ thời Tây Hán. Tam Quốc phân tranh, Triệu Tử Long là người sử dụng cây kiếm này nên nó được gọi là Tử Long Kiếm. Đương kim chỉ có những kiếm khách nội lực cao cường mới dám sử dụng loại cổ kiếm kiểu này, dùng kiếm lấy khinh linh làm đầu, các hạ sử dụng loại kiếm nặng thế này, xem ra chiêu thức không thuộc nhóm uỷ mị, lả lướt.”
Trình Vô Ngân tỏ vẻ kinh ngạc buột miệng hỏi: “Các hạ thật sự là người mù?”
Minh Nhãn Thần Cái cười: “Lão cái được gọi là Minh Nhãn Thần Cái, tuy không nhìn được chứ không mù. Các hạ xuất chiêu đi.”
Trình Vô Ngân hét lên vang động, trường kiếm khẽ vẩy, đâm vào Minh Nhãn Thần Cái nhanh như chớp, ông giơ trượng lên đỡ nhưng cây kiếm của họ Trình càng nhanh hơn, lượn qua thiết trượng đâm vào yết hầu Thần Cái. Ông chỉ cảm giác nơi yết hầu lạnh buốt, vội ngửa người, tung hai chân dá vào cổ tay đối phương. Trình Vô Ngân thấy ông tránh được sát chiêu, bên khen: “Hay lắm!” Trường kiếm xoay ngược chém ngang. Minh Nhãn Thần Cái chưa kịp đứng vững, đành giơ trượng lên đỡ, không ngờ nhát kiếm này kình lực uy mãnh, kiếm trượng va nhau, tức thì hổ khẩu Thần Cái đau nhói, không thể cầm nổi thiết trượng. Ông hô lên kinh hãi, thiết trượng vuột khỏi tay, cảm giác được kình phong từ trường kiếm của đối phương nhắm vào ngực mình, tâm niệm tự nhủ: “Mạng ta hỏng rồi!” Trong lúc nguy cấp cố vận lực nhảy lùi lại, suýt nữa đã bị mũi kiếm đâm vào mình, nhưng cũng bị kiếm khí đánh trúng, mỏ ác lạnh ngắt, huyệt đạo trước ngực bị phong toả, ngả ngửa xuống đất.
Đệ tử Cái Bang không ngờ Minh Nhãn Thần Cái lại bại chỉ trong hai chiêu, vội bày Đả Cẩu trận nhưng chưa kịp thành trận thế, thân hình Trình Vô Ngân đã nhoáng động, trường kiếm lao tới, lập tức có hai đệ tử trúng kiếm vào yết hầu, về chầu Diêm chúa.
Các đệ tử khác không dám tấn công, vây chặt Trình Vô Ngân, nhất thời không biết nên liều mạng hay triệt thoái cầu viện. Đó đều là những đệ tử theo Minh Nhãn Thần Cái nhiều năm, thấy ông ngã xuống rồi bất động thì đều cho rằng đã chết, trong lòng bi phẫn, có kẻ vừa khóc vừa mắng chửi.
Trình Vô Ngân không thèm nhìn đám đệ tử Cái Bang, đi thẳng đến chỗ Minh Nhãn Thần Cái, chỉ trường kiếm vào ngực ông, cười lạnh: “Tại hạ dùng hai chiêu đã điểm huyệt các hạ ngã xuống, chiêu thứ ba giết chết, cũng không đến nỗi uổng phí danh hiệu “Ba chiêu tất đoạn hồn.”
Đột nhiên nghe tiếng một người kêu: “Chậm đã.”
Trình Vô Ngân ngoảnh đầu lại, một thiếu niên tay cầm thiết trượng của Minh Nhãn Thần Cái đang rảo bước tới, “Các hạ muốn giết ông ấy, giết ta trước đã.”
Còn ai khác Lăng Hạo Thiên. Y học võ với cha mẹ, luyện chưởng trước luyện kiếm, chưởng pháp nhuyễn hơn kiếm pháp nhiều, tuy học mấy năm kiếm thuật nhưng trêи mình không mang theo kiếm. Y đứng ngoài quan chiến, nhận ra Trình Vô Ngân kiếm thuật cực cao, cơ hồ không kém hơn cha mẹ nhưng mắt thấy Minh Nhãn Thần Cái bị điểm huyệt ngã xuống thì không kịp nghĩ ngợi gì, cầm lấy thiết côn của ông, lướt lên khiêu chiến.
Trình Vô Ngân liếc nhìn y, cười lạnh: “Trước sau gì các ngươi đều chết, hà tất phải tranh nhau?”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Tại hạ không tìm chết mà muốn đánh cá với các hạ.”
Trình Vô Ngân hỏi: “Đánh cá cái gì?”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Trong ba chiêu các hạ không giết được ta.”
Trình Vô Ngân quan sát y rồi cười lạnh lùng: “Tiểu tử, thiên hạ đúng là có người mà ta không giết nổi trong ba chiêu, hắc hắc, ngươi có luyện thêm ba chục năm nữa cũng chưa có bản lĩnh đánh cá với ta.”
Lăng Hạo Thiên cười: “Tại hạ chả thấy có gì không được cả. Nếu các hạ nhận thấy tất thắng, còn nói lắm thế làm gì? Đánh cá vô cùng đơn giản, các hạ thắng, tại hạ mất mạng dưới kiếm của các hạ, như thế tất nhiên không có gì để nói. Tại hạ thắng, chỉ cần tính mạng của Minh Nhãn Thần Cái từ các hạ. Một mạng đổi một mạng, công bình chứ?”
Trình Vô Ngân hừ khẽ, quát: “Được!” Thoáng cái đã xoay người, hàn quang lấp lánh, kiếm thứ nhất đã xuất ra, đâm vào yết hầu Lăng Hạo Thiên, chính là sát chiêu đã đối phó với Minh Nhãn Thần Cái, quả thật nhanh nhẹn vô cùng, kiếm tới cùng với ý nghĩa, nháy mắt đã cách yết hầu Hạo Thiên nửa thốn. Y không hề né tránh, điểm thiết trượng vào mắt trái đối thủ, đó không phải lối đánh lưỡng bại câu thương mà là một chết một bị thương, kiếm mà đâm vào yết hầu đương nhiên Lăng Hạo Thiên xong đời, còn côn đâm vào, cùng mắt Trình Vô Ngân chỉ mất một con mắt trái. Nhưng một người luyện kiếm phụ thuộc rất nhiều vào mục lực tinh chuẩn, mất một con mắt ắt không thể đoán được cự ly, cũng có nghĩa kiếm thuật đại giảm. Lăng Hạo Thiên đã tính trước họ Trình không đời nào chịu đổi một con mắt với tính mạng một thiếu niên vô danh, ngay sát na mũi kiếm chạm vào yết hầu, hắn quả nhiên biến chiêu, lòn người tránh đầu trượng, trường kiếm quay ngược lại chém vào eo đối thủ. Chiêu này trầm trọng mà nhanh nhẹn, vị xảo diệu cực độ, khiến người khác không thể nhảy lên, ngã xuống hay lùi lại tránh.
Mắt thấy lưỡi kiếm sắp chém vào thân thể, Lăng Hạo Thiên đột nhiên nhảy vọt tới, cách Trình Vô Ngân một xích vòng người qua chuôi kiếm của hắn, sát sạt tránh qua kiếm phong, tả chưởng tung ra môt chiêu Tuỳ Tâm trong Tiêu Diêu chưởng đập vào ngực đối phương.
Trình Vô Ngân thất kinh, không ngờ thiếu niên có đủ gan dạ thi triển một chiêu nguy hiểm như vậy, đành thượng bộ hoá giải nhát chém của mình, lại thấy chưởng lực của đối thủ sắp ấn vào ngực, đành lùi lại một bước, trường kiếm bổ vào vai trái đối thủ, lực đạo mãnh liệt, đủ để rọc thân người Lăng Hạo Thiên từ vai đến hông. Lúc đó y đứng rất gần Trình Vô Ngân, không thể tránh được, bèn quát to một tiếng, vung thiết trượng đập ngang thân kiếm. Y luyện Vô Vô công mới tiểu thành, bình thường nội lực tản khắp toàn thân, Đan Điền trống rỗng, nhưng chỉ cần nghĩ tới, nội lực liền tụ về một điểm, lực đạo đánh ra so với bình thường mạnh gấp bội. Lúc đó thiết trượng đánh trúng sống kiếm, lực đạo vừa đủ độ cương mãnh, gạt phắt một kiếm thạch phá thiên kinh của Trình Vô Ngân chém xuống đất, bụi bay mù mịt.
Y tung người lùi lại mấy trượng, đứng vững vàng.
--- Xem tiếp hồi 86 ----