Triệu Quan dẫn theo Đinh Hương, thủ hạ Tân Vũ Đàn cùng Niên Hải Khoát xuôi nam đến Sơn Đông. Mọi người đợi ở huyện Dương Cốc, là nơi Vận Hà và Hoàng Hà giao nhau, mấy ngày mà Ngô Trường Thăng của Mậu Vũ đàn chưa xuất hiện. Triệu Quan cảm thấy trong lòng bất tường, lập tức phái người đi điều tra. Hai ngày sau, thám tử quay về cấp báo: “Không hay rồi, Ngô đàn chủ đã bị người ta ám sát, Lâm Tiểu Siêu đang dẫn ba trăm người vây chặt Mậu Vũ đàn.”
Triệu Quan kinh hãi, mắng chửi: “Con mẹ Lâm Tiểu Siêu, hắn từ Nhạc Dương đến Sơn Đông từ bao giờ thế? Sự tình không thể chậm trễ, chúng ta mau đi giải cứu.” Rồi dẫn thủ hạ tiến đến Tế Nam, trêи đường nghe lời truyền ngôn: “Hai trăm người Mậu Vũ đàn đã chạy đến Trác Sơn Cốc, đã huyết chiến ba ngày rồi, chỉ còn trông vào Điền hương chủ lãnh đạo.”
Gã nói: “Đối phương đông người, lại thêm tấn công xuất kỳ bất ý, Niên đại thiếu gia, Lâm Tiểu Siêu đa phần chưa biết lệnh tôn đã bỏ tối theo sáng, quyết định không theo hắn tạo phản nhỉ?”
Niên Hải Khoát nguyên chỉ là một thiếu gia ăn theo nói leo, liền đáp: “Cha không dặn nên tại hạ không biết.”
Triệu Quan nói: “Thiếu gia không biết sao? Vậy càng hay. Mời cậu dẫn mười thuộc hạ đến giúp mọi người đánh tiên phong.”
Niên Hải Khoát sợ đến mặt mày trắng nhợt, vội nói: “Tại hạ nghĩ là Lâm Tiểu Siêu đa phần chưa biết chuyện của cha.”
Triệu Quan dặn: “Hay quá, vậy chúng vẫn sẽ tiếp đãi cậu đến nơi đến chốn. Ta muốn thiếu gia dẫn năm chục thủ hạ đến chỗ Lâm Tiểu Siêu nói là cha cậu phái đến giúp chúng. Lúc nào ta dẫn các huynh đệ khác đến tấn công thì cậu làm nội ứng, dẫn chúng ta tấn công vào, giết bọn chúng tơi bời hoa lá.”
Niên Hải Khoát vẫn còn sợ sệt: “Hắn mà phát hiện tại hạ làm nội ứng, bắt ta lại thì biết làm thế nào?”
Triệu Quan trấn an: “Hắn không dám giết thiếu gia đâu. Thiếu gia yên tâm đi, ta nhất định cứu cậu ra. Giang Hạ ta có khi nào nói không giữ lời chưa?”
Niên Hải Khoát run bần bật, không dám cãi nhưng lại nghĩ thầm: “Ta quen ngươi ngày nào, làm sao biết ngươi có giữ lời không?”
Triệu Quan thấy hắn nhát như cáy thì lắc đầu: “Thiếu gia không có tí đảm khí nào thế này thì lãnh đạo chúng huynh đệ làm sao được? Thế này nhé, ta để thị vệ tùy thân của ta đi theo thiếu gia. Vị Đinh Hương huynh đệ này biết tiên thuật, lại biết võ công, ta phái y chuyên môn bảo vệ thiếu gia, không để cậu phải tổn hại dù chỉ nửa sợi tóc.” Rồi để Đinh Hương đi theo Niên đại thiếu gia, bảo vệ cho hắn. Niên Hải Khoát thấy vị Đinh Hương huynh đệ này thân hình gầy gò nên không tin tưởng lắm, nhưng bị Triệu Quan uy bức, đành lên gân cất bước.
Hắn dẫn theo năm chục thủ hạ đi tìm Lâm Tiểu Siêu, nói phụ thân hắn phái đi trước tương trợ, Lâm Tiểu Siêu không sinh nghi thì chớ, ngược lại còn tán tụng hắn một hồi. Thời cơ đến, Triệu Quan dẫn các huynh đệ tấn công tới, quả nhiên giết bọn Lâm Tiểu Siêu tơi bời hoa lá. Gã biết phe mình ít người bèn nhân cơ hội cứu thoát các huynh đệ Mậu Vũ đàn trong Trác Sơn Cốc, chém giết đối phương mở một con đường đến sơn cốc rồi kêu to: “Các huynh đệ Mậu Vũ đàn, cứu binh của Lý Tứ gia đến rồi! Tại hạ Tân Vũ Đàn Giang Hạ, dẫn thủ hạ đến cứu, mau ra cùng huynh đệ gặp mặt.”
Một lúc sau, người Mậu Vũ đàn xông ra, Triệu Quan thấy đại hán đứng đầu thân cao bảy xích, đơn đao trong tay múa lên, độc đấu với bảy tám đối thủ, khí thế hùng hồn, bất giác ngẩn người, nhủ thầm: “Người này quen quá.”
Hán tử nọ đánh giết hơn mười người, dẫn huynh đệ xông ra khỏi sơn cốc, liên thủ với người của Triệu Quan phá vây. Thủ hạ của Lâm Tiểu Siêu tuy đông nhưng chưa chuẩn bị, rối thành một mớ, chỉ thoáng sau bị giết tan tành, họ Lâm nhân lúc hỗn loạn chạy mất.
Người Mậu Vũ đàn cùng huynh đệ Tân Vũ Đàn, thủ hạ của Niên Hải Khoát hợp lực phá tan vòng vây, số thụ thương không đáng kể. Trận này lấy nhiều thắng ít, cứu được hơn hai trăm huynh đệ Mậu Vũ đàn khiến ai cũng cực kỳ phấn chấn. Niên Hải Khoát võ công bình bình, được Đinh Hương tận lực bảo vệ, lòng gan dạ mới nổi lên, dẫn thủ hạ chém giết tứ tung, uy phong mọi bề, làm cho gã cực kỳ đắc ý, khoe khoang không ngớt với huynh đệ Bính Vũ đàn, nói hăng đến độ nước bọt văng tung tóe.
Điền hương chủ của Mậu Vũ đàn đến đa tạ Triệu Quan: “Thuộc hạ Mậu Vũ đàn là Điền Trung xin đa tạ Giang đàn chủ giải vây cho bản đàn.”
Triệu Quan bước lên, vui vẻ thốt: “Điền đại ca, là huynh thật sao?”
Điền Trung nhìn gương mặt gã, bất giác ngẩn người, tỏ ra vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Triệu tiểu huynh đệ! Không ngờ lão ca ca lại được tiểu huynh đệ cứu một lần nữa. Duyên phận hai chúng ta đúng là sâu dày.”
Nguyên lai gã và Điền Trung quen biết nhau từ trước, lúc Triệu Quan còn nhỏ từng cưỡi thuyền vận lương của họ Điền ngược bắc lên kinh thành, ở Tây Hồ lại gặp y bị quan binh truy sát bèn ra tay cứu thoát, không ngờ hôm nay gặp lại nhau ở đây. Điền Trung thấy gã đã gia nhập Thanh Bang, lại trở thành đàn chủ Tân Vũ Đàn thì vừa mừng vừa lo, hai người nắm chặt tay nhau, cực kỳ hoan hỷ. Hai người hỏi han tình hình gần đây, vốn năm đó Điền Trung bị truy đuổi gắt gao nên rời khỏi Hàng Châu, trốn về quê nhà ở Sơn Đông, y võ dũng lại trượng nghĩa, mấy năm trở lại đây tích cóp công lao trở thành hương chủ Mậu Vũ đàn. Cách đây không lâu, Lâm Tiểu Siêu đến Sơn Đông khuyên Mậu Vũ đàn chủ Ngô Trường Thăng cùng làm phản, Ngô đàn chủ không thuận nên Lâm Tiểu Siêu xuất thủ tập kϊƈɦ, giết chết Ngô đàn chủ rồi sai thủ hạ vây chặt người của Mậu Vũ đàn. Điền Trung dẫn các huynh đệ còn lại trốn khỏi vòng vây, chạy đến Trác Sơn cốc, mọi người khổ chiến mấy ngày liền, không có lương thực, cơ hồ không thể chống chọi nổi nữa.
Điền Trung nghiến răng: “Lâm Tiểu Siêu đột nhiên dẫn người đến tập kϊƈɦ, chúng tôi không kịp phòng bị, chỉ hận là Ngô đàn chủ bị tên gian tặc đó giết chết.”
Triệu Quan nói: “Đáng tiếc là Ngô đại ca bất hạnh chết đi. Bọn đệ vừa nhận được tin hai ngày trước, vội vàng đến ngay, cũng may huynh đệ Mậu Vũ đàn được Điền đàn chủ lãnh đạo, đều vô sự. Bây giờ Lâm Bá Siêu đã sắp sửa đến Vũ Hán, chúng ta mau về bảo vệ tổng đàn.”
Điền Trung đáp: “Đúng vậy. Bang chủ là người nhân hậu, vạn lần cũng không được để lão nhân gia bị hại trong tay lão tặc Lâm Bá Siêu này! Bây giờ trong bang sinh biến, cũng là cơ hội cho mọi người báo ơn bang chủ.”
Mọi người nghỉ ngơi tại nơi hoang vắng một ngày, hôm sau khởi trình đến Cửu Giang, theo Vận Hà xuôi nam, rồi theo dòng Trường Giang, đi suốt ngày đêm, sau năm ngày thì đến Cửu Giang. Trương Lỗi cùng Lý Họa My dẫn theo một trăm năm mươi huynh đệ Giáp Vũ Đàn và ba trăm huynh đệ đợi sẵn ở đó, cả đoàn hợp lại khiến sĩ khí tăng vọt.
Lý Họa My nói: “Cha đã đến tổng đàn ở Vũ Hán, giao thủ một lần với Lâm Bá Siêu. Nhân mã của Lâm Tiểu Siêu theo sáu lộ đến La Điền, Đinh Hương Vũ đàn chủ Ngưu Thập Thất dẫn theo mấy trăm người từ Thiểm Tây tiến về Hiếu Cảm. Vương Bắc Chinh của Kỷ Vũ đàn chỉ huy thủ hạ từ Tứ Xuyên theo đường thủy xuôi Trường Giang đến gần Vũ Hán. Những kẻ này là thân tín của Lâm gia, chắc là đến giúp bọn chúng.”
Triệu Quan hỏi: “Tứ gia muốn chúng ta vào thành chăng?”
Lý Họa My nói: “Cha bảo chúng tôi đợi huynh ở đây, sau đó nghe theo huynh chỉ huy.”
Triệu Quan gật đầu, thầm nghĩ: “Có Tứ gia ở tổng đàn, nhân lực ứng phó đủ rồi, ông không để bọn Trương Lỗi vào trong thành là muốn bọn mình hộ vệ mặt ngoài, tốt nhất là giải quyết trợ thủ phía ngoài của Lâm gia.” Bèn gọi Điền Trung, Niên Hải Khoát đến thương thảo kế sạch với Trương Lỗi, Lý Họa My.
Gã lệnh cho Điền Trung dẫn theo huynh đệ Mậu Vũ đàn đến Trường Giang chặn lộ nhân mã của Vương Bắc Chinh; Trương Lỗi chỉ huy thủ hạ Giáp Vũ Đàn và thủ hạ Bính Vũ đàn của Niên Hải Khoát giữ chặt Hoàng Cương, chặn lộ nhân mã của Lâm Tiểu Siêu, nếu tổng đàn có chuyện sẽ lập tức đến Vũ Hán tương trợ. Gã dẫn thủ hạ Tân Vũ Đàn đến Hiếu Cảm, đối phó với Ngưu Thập Thất.
Mọi người định kế xong, cùng ngược bắc, nghỉ chân ở phân đàn Hoàng Cương. Triệu Quan định tìm Lý Họa My hỏi han thực lực của Ngưu Thập Thất, đến cửa phòng thì nha hoàn bảo cô không có mặt: “Trương hương chủ vừa đến mời đại tiểu thư đi rồi.”
Gã hỏi: “Họ đi đâu nhỉ?”
Nha hoàn đáp: “Tiểu tỳ không biết, có khi ở hậu viện chăng?”
Triệu Quan nghĩ: “Té ra nàng hẹn hò với sư huynh, mình không nên quấy nhiễu. Nhưng mai mình phải đến Hiếu Cảm rồi, phải hỏi Lý cô nương mới được.” Bèn vào hậu viện tìm người.
Gã vào hậu viện, quả nhiên nghe thấy có tiếng trò chuyện cách đó không xa, thanh âm tuy nhỏ nhưng hình như cực kỳ kϊƈɦ động. Gã đến gần thêm mấy bước, người đang nói chính là Trương Lỗi và Lý Họa My. Trương Lỗi lên tiếng: “Muội nói hắn hàng phục Niên Đại Vĩ, thế thì sao lại chỉ đưa đến một tên Niên Hải Khoát vô dụng cùng một trăm người? “
Lý Họa My đáp: “Bính Vũ đàn không tham chiến thì chúng ta đã may mắn lắm rồi. Sao nào, nếu là huynh thì huynh hàng phục được Niên Đại Vĩ, ép lão không giúp rập Lâm Bá Siêu ư? Huynh mà có thể lấy ít địch nhiều, đánh lui Lâm Tiểu Siêu, cứu được các huynh đệ Mậu Vũ đàn ư? Huynh chẳng qua là đang đố kỵ công lao của huynh ấy!”
Trương Lỗi cáu gắt: “Không sai, hắn thì biết lập công lao. Hừ, phái Điền Trung đi đánh Vương Bắc Chinh, bản thân đi đánh Ngưu Thập Thất, lại sai ta đợi ở Hoàng Cương, không phải có ý muốn gạt ta sang bên sao?”
Lý Họa My nói: “Sư ca, sao huynh lại hồ đồ thế? Trấn thủ tại Hoàng Cương không dễ đâu, lại phải phòng bị Lâm Tiểu Siêu rồi tùy tình thế mà cứu viện tổng đàn. Giang đại ca chắc đã ngầm ước định trước với cha, hơn nữa thủ hạ Giáp Vũ Đàn đông người, mới để huynh làm phần việc khó nhất này, huynh đã không biết còn oán hận gì nữa?”
Trương Lỗi càng điên tiết: “Không sai, ta đúng là đang oán hận hắn. Cha muội nghe nói hắn lập công thì cao hứng không ngậm miệng được, sau này trong Thanh Bang hắn chắc sẽ bình bộ thanh vân (một bước lên mây), cha con muội định dùng sách lạt mềm buộc chặt để trói hắn đây mà.”
Lý Họa My giận dữ: “Sư ca, huynh ở sau lưng nói những lời lẽ như thế về sư phụ, còn giữ chút lòng cung kính nào không?”
Trương Lỗi đáp: “Ta sao dám không tôn kính sư phụ? Ta chỉ giận ông ấy không kể gì đến hạnh phúc của con gái, gả muội cho một tên khốn kiếp.”
Lý Họa My hừ lên một tiếng: “Muội đã hỏi cha rồi, cha chưa từng bàn chuyện kết thân gì với người nhà huynh cả, lần trước huynh bảo là cha đã đồng ý gả muội cho huynh, toàn là huynh đơn phương nói láo. Cha chưa từng hứa gả muội cho ai, muội muốn lấy ai không phải là chuyện của huynh. Chúng ta chẳng qua chỉ là sư huynh muội, huynh mà còn làm loạn nữa, sự tình đến mức quá đáng thì e là gặp mặt huynh, muội cũng không thèm.”
Trương Lỗi im lặng một lúc, rốt cuộc cũng thay đổi ngữ khí, van cầu: “Sư muội, ta luôn một lòng với muội, lẽ nào muội không nhìn thấu? Ta sẽ đợi muội cả đời, tên tiểu tử đó không phải là người tốt, không biết quý trọng muội. Muội không nên tự biến mình thành đê tiện, đi theo loại người như vậy.”
Lý Họa My giận dữ: “Đại địch trước mắt, ai mà không nghĩ đến việc tận lực bảo vệ tổng đàn? Huynh lại ở đây nói những lời điên khùng đó với muội! Huynh không thấy hổ thẹn thì muội cũng đỏ mặt thay cho huynh.” Rồi quay người đi.
Triệu Quan vội trốn vào một bên, thấy Lý Họa My bước ra hậu viện thật nhanh, Trương Lỗi đuổi theo mấy bước, cuối cùng cũng dừng lại, tức giận giậm chân mắng chửi. Triệu Quan không cần nghe cũng biết hắn chửi mình, nhủ thầm: “Mình chưa làm gì mà tên này lại hận mình đến vậy, đúng là bực dọc.” Gã hai lần nghe Họa My và sư huynh cãi cọ, nguyên nhân vì mình nên nghĩ: “Lý cô nương không yêu sư huynh, vốn không phải là chuyện của mình. Nhưng nàng lúc nào cũng bênh vực mình, không chừng nàng thật sự có tình cảm với mình.”
Gã đến bên cửa phòng Lý Họa My, loáng thoáng nghe thấy bên trong có tiếng khóc nỉ non, nghĩ thầm: “Nàng bình thường chỉ huy bang chúng, khí thế không nhường bậc tu my, chung quy vẫn chỉ là một cô nương, tranh cãi với sư huynh thì không chịu được.” Lại nghe Lý Họa My đột ngột hô khẽ: “Ai?” Tiếp đó là tiếng kêu hãi hùng. Gã kinh hoảng, vội đẩy cửa xông vào, thấy cô vẫn ngồi đó, quay lưng ra ngoài cửa nên thấp giọng hỏi: “Lý cô nương, không sao chứ?”
Đột nhiên ngân quang lóe lên trước mắt, gã nghiêng người tránh né, tay phải đau nhói, bị ám khí đánh trúng. Gã vội bạt đơn đao, thoái lui liền mấy bước nhưng thấy trước mắt nhiều điểm ngân quang lóe sáng, bốn mũi ám khí lao tới mặt bèn vung đao gạt đi. Cùng lúc đèn nến tắt phụt, trước lúc ánh lửa lụi đi, Triệu Quan kịp nhìn rõ một tên trốn sau lưng Lý Họa My, một tay cầm đao kề vào cổ cô. Hắn tắt lửa xong thì kẹp theo cô nhảy qua song cửa sổ trốn chạy.
Gã đứng trong bóng đêm nghe rõ tiếng hô kinh hãi của Lý Họa My, vội nương theo âm thanh vung đao chém vào hắn. Kẻ đó nghiêng người tránh đi, chạy đến bên cửa sổ, đẩy rơi cánh cửa. Dưới ánh trăng, gã ẩn ước nhìn rõ thân hình kẻ đó, tay phải rút Hạt vĩ tiên ra, “soạt” một tiếng, đánh trúng cổ tay phải hắn. Hắn rêи lên đau đớn, buông Lý Họa My xuống rồi nhảy qua song cửa chạy đi.
--- Xem tiếp hồi 70 ----