Trong phòng chăm sóc đặc biệt, ông Vương kiểm tra mạch đập của cậu bé, mày nhíu chặt.

“Độc tố đã vào tim, ông già cổ hủ này bất lực.”

Bác sĩ đeo kính như đã nắm bắt được cơ hội, lập tức quát: "Tôi đã nói rồi, chính lão già này đã châm cứu lung tung, hại chết cậu bé."

Tiêu Thiên Hàn nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm bác sĩ đeo kính.

"Ông Vương, thật sự không còn cách nào nữa sao?"

Ông Vương thở dài, sau đó nhìn về phía Lâm Hiên: "Chàng trai trẻ, cậu có cách gì không?"

Suy cho cùng Lâm Hiên cũng là một Thần Y trẻ tuổi, nếu như tại chỗ này có người cứu được cậu bé, theo quan điểm của ông Vương, chỉ có thể là Lâm Hiên.

"Ông tìm cậu ta? Ông Vương, tôi nghĩ ông điên thật rồi. Sao có thể giao mạng sống của con trai tôi vào tay cậu ta?"

Lý Văn Nhã nghiêm giọng gầm lên: "Đừng tưởng tôi không biết cậu ta chỉ là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, cậu ta còn chẳng phải là bác sĩ, cũng chẳng có giấy chứng nhận của bác sĩ thì sao xứng chữa bệnh cho con trai tôi?"

Lúc này người trẻ tuổi bên cạnh cũng mở miệng: "Dượng à, sao dượng có thể tin tưởng vào Trung y? Nếu ngay từ đầu đến gặp bác sĩ Trần thì chắc chắn anh ấy đã có thể chữa khỏi bệnh cho Tiểu Phương."

Ánh mắt Lâm Hiên trở nên lạnh lẽo, liếc nhìn cậu bé trên giường bệnh: “Ba phút.”

"Cậu đang nói nhảm gì vậy? Cái gì mà ba phút? Cậu có phải đang trù ẻo con trai tôi chết hay không? Tôi nói cho cậu biết, nếu như con trai tôi chết, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu và Vương Thượng Thanh đầu tiên."

Lý Văn Nhã chỉ tay mắng chửi Lâm Hiên, bây giờ bà ta càng chắc chắn Trung y đều là lừa đảo.

"Ba phút nữa, con trai của bà sẽ thực sự hết thuốc cứu chữa. Bây giờ để tôi châm cứu thì vẫn còn cứu được."

Lương y như từ mẫu, hơn nữa cậu bé này không có tội tình gì, nếu không phải như thế thì dựa vào sắc mặt Lý Văn Nhã, Lâm Hiên đã quay lưng bỏ đi từ lâu.

Tiêu Thiên Hàn nhìn về phía ông Vương, người duy nhất ông ta có thể tin tưởng lúc này chỉ có ông Vương.

"Tôi tin tưởng chàng trai trẻ không phải là người thích nói khoác, cậu ấy nói có thể cứu được thì chắc chắn có thể cứu được."

Tiêu Thiên Hàn do dự một lát, cuối cùng nặng nề gật đầu: "Được, chàng trai trẻ, con trai tôi xin nhờ cậu."

"Nếu như cậu có thể cứu được con trai của tôi, Tiêu Thiên Hàn tôi tất có hậu lễ."

Lý Văn Nhã nghe vậy thì không tin được nói: "Thiên Hàn, tại sao ông vẫn tin hai kẻ lừa đảo này? Chính bọn họ đã hại Phương Nhi trở thành như vậy."

"Đúng vậy, dượng à, không thể tiếp tục tin tưởng bọn họ nữa. Theo cháu thấy thì cứ tố cáo bọn họ đi. Bọn họ đây được tính là mưu sát Tiểu Phương rồi, phải ngồi tù, xử bắn."

Lâm Hiên hoàn toàn không thể nhịn được nữa, tức giận nói: “Là bà đồng ý rút châm bạc, cái gọi là Tây y cũng là do bà tìm đến, người cũng do các người khăng khăng muốn đưa đi. Bây giờ khi xảy ra chuyện rồi thì trách ngược là lỗi của chúng tôi.”

"Hôm nay, nếu ba người các người không quỳ xuống cầu xin tôi thì cứ chờ nhặt xác cậu bé đi!"

Dù là tượng đất còn có ba phần nóng nảy, vu oan hãm hại, làm càn làm bậy, coi Lâm Hiên hắn là một quả hồng mềm hay gì.

Tiêu Thiên Hàn nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Lâm Hiên năm giây, cuối cùng quát lên:

"Lý Văn Nhã, La Văn Quân, còn có anh nữa, toàn bộ quỳ xuống cầu xin chàng trai trẻ này cho tôi.”

Tiêu Thiên Hàn cũng nghi ngờ Lâm Hiên, nhưng ông ta biết lúc này không còn lựa chọn nào khác, ông ta chỉ có thể tin tưởng vào...kỳ tích.

"Thiên Hàn, ông điên rồi sao? Lẽ nào ông thật sự tin lời thằng nhóc thối này nói? Đến cả giấy chứng nhận của bác sĩ, cậu ta cũng không có."

"Đúng vậy, dựa phải đâu bắt chúng tôi quỳ xuống?"

Lý Văn Nhã và La Văn Quân đều rất không hài lòng: "Dượng à, dượng..."

"Bốp--"

Tiêu Thiên Hàn mạnh vào mặt La Văn Quân: “Quỳ xuống!”

Cơ thể Lý Văn Nhã, La Văn Quân còn có bác sĩ đeo kính đều run rẩy, nhưng Tiêu Thiên Hàn là một nhân vật chỉ cần dậm chân, cả thành phố An Giang đều phải rung chuyển ba lần.

Cho dù là vợ ông ta, Lý Văn Nhã, lúc này cũng không dám thở gấp, lập tức quỳ xuống, không cam lòng cầu xin:

"Xin cậu hãy cứu con trai tôi!"

"Còn có các người." Lâm Hiên chỉ La Văn Quân cùng bác sĩ đeo kính.

La Văn Quân và bác sĩ đeo kính đều trợn trừng mắt nhìn, cuối cùng vẫn quỳ xuống, nghiến răng nói: "Thật xin lỗi, xin cậu hãy cứu Tiểu Phương."

Lúc này Lâm Hiên mới gật đầu, sải bước đi tới trước giường bệnh.

Vừa nhấc tay một cái, bảy chiếc châm bạc bay lên, trong lòng bàn tay Lâm Hiên xuất hiện một luồng sáng xám nhạt, hắn dùng tốc độ cực nhanh chạm lên châm bạc, bảy châm lần lượt đâm xuống bảy huyệt khác nhau là Thiên Tâm, Thiên Hải, Thiên Xu trên người cậu bé.

Ông Vương đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này, kích động đến mức hai tay run rẩy: "Quỷ... Quỷ Môn thần châm, không thể sai được. Cái này giống hệt với thủ pháp Quỷ Môn thần châm mà thầy đã mô tả năm đó."

"Diêm Vương muốn cậu chết canh ba, tôi giữ cậu lại đến canh năm, không ngờ được rằng Vương Thượng Thanh tôi lúc sinh thời còn có may mắn nhìn thấy Quỷ Môn thần châm!"

Bác sĩ đeo kính khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Chỉ là giẻ cùi tốt mã, nhìn thì ấn tượng nhưng vô dụng."