“Tôi sẽ chịu trách nhiệm, hơn nữa, Trung y là lĩnh vực rất sâu rộng, nếu anh không hiểu thì đừng có hạ thấp Trung y.” Lâm Hiên quát.
Hắn là chân truyền của thần y Quỷ Môn, cũng xem như là cụ tổ của giới Trung y, gặp một người coi thường Trung y như thế thì tất nhiên hắn không nhịn được. Bác sĩ đeo kính cười khẩy: “Nói khoác không biết ngượng, để cậu chịu trách nhiệm, nghĩ bản thân biết chút da lông về y thuật mà dám ăn nói bậy bạ. Nếu như đứa nhỏ này xảy ra chuyện thì cậu có dám dùng mạng mình chịu trách nhiệm hay không?” Hai mắt Lâm Hiên lộ vẻ lạnh lùng: “Nếu anh vẫn khăng khăng muốn rút châm thì chính là hại đến tính mạng của đứa bé!” “Hừ, tôi nghĩ người muốn hại tính mạng của đứa bé chính là cậu đấy! Chẳng biết gì mà còn đứng đây làm trò, cút sang một bên đi!” Bác sĩ đeo kính tức giận. Ông Vương thấy vậy thì bất đắc dĩ lắc đầu: “Nếu người nhà đồng ý thì rút châm đi, dù sao châm bạc này chỉ áp chế độc tố được vài ngày.” Ông Vương hiểu Lâm Hiên chỉ vì Trung y mà tranh luận thôi, chỉ tiếc độc này cả ông cũng không giải được thì huống chi là Lâm Hiên. “Hy vọng cậu thật sự chữa trị được cho đứa bé này!” Ông Vương thở dài. “Tôi đồng ý rút châm, chỉ cần cậu cứu được con của tôi!” Lý Văn Nhã liên tục gật đầu, nhanh chóng ký vào giấy chấp nhận điều trị. Nhìn đứa bé bị mang đi, ông Vương dùng cồn rửa sạch châm bạc rồi giao cho Lâm Hiên. “Cậu nhìn ra được tôi sử dụng châm bạc để ngăn chặn độc tố, nói rõ cậu hiểu rõ về châm cứu, bộ châm này tôi cho cậu mượn.” “Cảm ơn ông Vương.” Lâm Hiên thật lòng nói tiếng cảm ơn rồi lập tức cầm châm bạc trở về phòng bệnh của em gái. Ông Vương tò mò nên theo sát phía sau Lâm Hiên. Lâm Hiên đến bên giường bệnh của Lâm Thanh Thanh, đưa tay rút ra hai châm bạc, động tác điêu luyện như đã luyện tập hàng ngàn lần. Cặp mắt của ông Vương nheo lại: “Thú vị đấy.” Ông ấy cũng biết người tên Lâm Thanh Thanh đang nằm trên giường có khối máu bầm gần dây thần kinh nên dù châm cứu hay phẫu thuật, xác suất rủi ro rất lớn. Lâm Tử Phong đưa tay lên, đâm châm thứ nhất vào huyệt Thần Đình của Lâm Thanh Thanh. Ông Vương kinh ngạc, huyệt Thần Đình nằm trên đầu, nơi có chứa hộp sọ nên khi hạ châm phải vô cùng cẩn thận, nếu không thì rất dễ đâm lệch. Nhưng tốc độ đâm kim của Lâm Hiên vừa nhanh, đúng huyệt vị, lực tay vừa đủ. “Đây thật sự là người trẻ tuổi hay sao? Ngay cả các vị trung y nổi tiếng khác cũng chưa chắc đã thành thạo như vậy.” Nhưng bảy châm liên tiếp đâm xuống đã khiến ông Vương phải trợn tròn mắt. Mỗi một châm hạ xuống vừa nhanh chóng, chuẩn xác, lực hạ châm và vị trí khi hạ đều vững như Thái Sơn, không có chút sai sót nào. Lúc này, ông Vương nhìn Lâm Hiên, trong đầu hiện lên bốn chữ: “Thần y trẻ tuổi!” Ngay lúc châm thứ tám được Lâm Tử Phong đâm xuống, máu tụ đỏ sẫm cùng với ít bột phấn chảy ra từ tai phải của Lâm Thanh Thanh. Ông Vương hít sâu một hơi: “Thành công rồi sao?” Nghĩ như thế, ông Vương tiến lên bắt mạch cho Lâm Thanh Thanh: “Mạch đập vững vàng, nhịp tim bình thường.” Sau đó ông ấy lại nhìn về phía mắt và lưỡi của Lâm Thanh Thanh, không tin được nói: “Thứ lỗi cho tôi vì có mắt như mù, không phát hiện ra cậu là thần y trẻ tuổi.” “Thần y trẻ tuổi?” Lâm Hiên chỉ cười, không ý kiến gì: “Ông Vương quá khen.” “Lão già này đã nghiên cứu châm cứu hơn bốn mươi năm, hôm nay thấy được cảnh này bỗng cảm thấy thật sự hổ thẹn.” Mộc Thanh Vũ cũng giật mình nhìn về phía bộ châm, cô ấy không dựa vào Vọng-Văn- Khấn- Thiết để chẩn bệnh như ông Vương, nhưng cô ấy vẫn hiểu được dụng cụ khám bệnh. “Không phẫu thuật, không uống thuốc, máu bầm cứ thế mà tan à?” Mộc Thanh Vũ mới tốt nghiệp không lâu, đừng nói là nhìn thấy, đến cả nghe cô ấy còn chưa từng nghe thấy. Ông Vương hơi cười đắc chí nói: “Trung y bao la rộng lớn, Tiểu Vũ, những thứ cô cần học còn rất nhiều.” Đúng lúc này, tiếng gào thét giận dữ của người phụ nữ truyền tới từ phòng bệnh bên ngoài. “Bao la cái rắm, Vương Thượng Thanh, ông mau trả mạng con trai tôi lại đây.”