"Số tiền đó là để cứu mạng em gái tôi. Vậy mà cô lại dùng nó để mua nhà cho em trai mình!"
Hai mắt Lâm Hiên đỏ bừng, giơ tay lên định tát người phụ nữ trước mặt. Trần Liên Liên liếc nhìn cô bé đang nằm trên giường với mặt nạ dưỡng khí, lạnh lùng nói: “Em gái anh mắc bệnh gì, trong lòng anh còn không rõ nữa à? Dù anh bỏ ra hàng trăm ngàn để chữa trị thì vẫn trở thành người thực vật mà thôi.” Trần Liên Liên thản nhiên nói, hoàn toàn không thấy việc mình làm có gì sai: “Thà dùng số tiền đó để mua nhà cho em trai em còn hơn.” "Đúng vậy đó, Tiểu Phong, cậu cũng biết hiện tại nếu không có nhà thì rất khó tìm bạn gái. Thân là anh rể, cậu giúp đỡ Tiểu Hải cũng là điều đương nhiên mà." Mẹ của Trần Liên Liên, Tô Hoa Trân nói: "Liên Liên chỉ có một đứa em trai là Tiểu Hải thôi. Bây giờ cậu giúp đỡ Tiểu Hải một tay, sau này cả nhà chúng ta sẽ càng sống hòa thuận hơn, không phải sao?" Lâm Hiên nghe xong mấy lời của Trần Liên Liên và Tô Hoa Trân nói thì không kìm được cơn giận nữa, hét lên: "Đó là ba trăm ngàn, chính xác là ba trăm ngàn, tiền dùng để cứu mạng sống em gái tôi. Tiểu Hải là em trai duy nhất của Trần Liên Liên, Thanh Thanh cũng là em gái duy nhất của tôi, thế sao không thấy các người móc tiền ra để chữa bệnh cho em gái tôi vậy?" "Anh hét gì chứ? Chỉ có ba trăm ngàn thôi mà, số tiền cũng không lớn lắm, sao anh lại keo kiệt với người nhà như vậy chứ? Còn muốn đánh em nữa!" Trần Liên Liên ngang ngược nói: "Cứu em gái anh thì có ích lợi gì chứ? Cho dù cô ấy có chữa khỏi bệnh thì cũng chỉ là gánh nặng, hơn nữa em biết em gái anh đã mua một gói bảo hiểm cho trường hợp bệnh nặng. Đợi đến khi cô ấy chết, chúng ta còn lấy được mấy trăm ngàn tiền bồi thường." Tô Hoa Trân lập tức hùa theo: "Đúng đó, như vậy cậu sẽ có tiền để hỏi cưới Liên Liên nhà chúng ta rồi, không phải sao? Tôi nói cậu biết, năm trăm ngàn tiền sính lễ, không được thiếu một đồng nào.” Nghe hai mẹ con họ kẻ tung người hứng, Lâm Hiên tức giận đến mức hai tay đều run lên. Bọn họ đã dùng tiền bảo hiểm từ vụ tai nạn giao thông của mẹ anh để mua nhà cho Trần Khiết Hải, bây giờ còn muốn hắn sử dụng số tiền bảo hiểm sau khi em gái hắn qua đời để làm quà đính hôn. "Thứ các người lấy chính là tiền mẹ tôi đã đánh đổi bằng cả mạng sống, vậy mà các người còn sử dụng thoải mái như vậy, chẳng lẽ các người không sợ gặp báo ứng hay sao?" Lâm Hiên vẫn nhớ rõ, lúc mẹ anh trút hơi thở cuối cùng trong vụ tai nạn giao thông, bà đã nắm chặt tay anh, rơi nước mắt nói: "Tiểu Phong, mẹ không thể chăm sóc cho con và em gái con được nữa. Khi mẹ chết rồi thì ắt hẳn sẽ có một khoản tiền bồi thường, con phải dùng nó để cứu em gái con." "Nhất định phải cứu em gái con..." Mẹ của Lâm Hiên đã qua đời trong vòng tay hắn như vậy. Sau khi giải quyết xong vụ kiện, Lâm Hiên nhận được ba trăm ngàn nhân dân tệ tiền bồi thường. . truyen bjyxKhi đó, Trần Liên Liên đã đặc biệt đến tìm Lâm Hiên, cô ta nói sẽ đem nó đi thanh toán tiền viện phí cho em gái anh. Nhưng sau khi Lâm Hiên tăng ca trở về mới biết được Trần Liên Liên đã dùng số tiền đó để đặt cọc tiền mua nhà cho em trai mình. Trần Liên Liên khinh thường hừ một tiếng: "Hừ, Lâm Hiên, chỉ có ba trăm ngàn thôi t,ôi thật sự đã nhìn lầm anh rồi. Mẹ tôi nói rất đúng, anh là người không đáng để dựa vào." "Được lắm, Trần Liên Liên, chỉ có ba trăm ngàn thôi phải không? Nếu cô cho rằng ba trăm ngàn không nhiều thì trả lại cho tôi đi, tôi phải đi cứu em gái!" Lâm Hiên điên cuồng hét lên. Trần Liên Liên nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của Lâm Hiên vẫn không chịu nhượng bộ, thậm chí còn nói nặng lời hơn. "Lâm Hiên, anh tự nhìn lại mình đi, anh chỉ là một tên giao hàng mà thôi. Số tiền anh kiếm được một tháng còn không đủ để tôi mua một cái túi xách, anh được tôi để mắt tới đã là diễm phúc của anh rồi. Tôi chỉ lấy của anh có ba trăm ngàn mà anh còn mặt dày bắt tôi trả lại nữa à." Tô Hoa Trân nói thêm vào: "Liên Liên, từ đầu mẹ đã nói với con là không nên quen với tên giao hàng này rồi. Người như cậu ta thì có tương lai gì đây? Chỉ lấy nó có ba trăm ngàn tệ để mua một căn nhà cho Tiểu Hải thôi mà giống như lấy mạng nó vậy, vẫn nên sớm chia tay với nó mới đúng.”