Thiên Nga Thích Ăn Thịt Cóc

Chương 30: Hắc Bạch xứng đôi の Cái gọi là số mệnh

【Tôi không biết tư cách là gì, tôi cũng không cần gì tư cách. Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, tôi cùng Mộ Nghịch Hắc cùng một chỗ, cho tới bây giờ cũng không phải là vì ánh sáng rực rỡ cùng danh tiếng trên người anh ấy…… 】

※※※

Phòng trà trang hoàng ngập tràn theo phong cách cổ đại, tôi cùng với Mộ Dung Tĩnh Tỉ ngồi đối diện với nhau.

Bà ấy tuy rằng đã năm mươi tuổi, nhưng chăm sóc vô cùng tốt. Tóc gọn gàng chỉnh tề mà ở sau đầu, trên mặt được trang điểm tinh tế tự nhiên, mặc một bộ lễ phục tơ tằm hoa đen vừa vặn, trên cổ đeo chiếc khăn lụa hình vẽ tinh ảo đẹp đẽ, ngồi ở đây, ung dung cao quý giống như một con thiên nga đen cô độc trong bức tranh.

Khí chất như vậy, cũng  giống hệt như Mộ Nghịch Hắc!

Sau khi ánh mắt dừng lại vài giây trên vòng tay ngọc bích ở cổ tay trái của tôi, chiếc cằm bé nhỏ nhếch lên nhấp một ngụm trà Bích Loa Xuân trong vắt, hạ lông mi xuống quan sát hỏi tôi: “Cô Hạ, biết vì sao hôm nay tôi vì cái gì tìm cô không?”

Tôi đáp: “Không biết.” Giọng điệu bình tĩnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Khóe môi nhếch lên, bà ấy nâng mi mắt nhìn về phía tôi, một chữ một chữ nói: “Tôi là chị gái Mộ Nghịch Hắc.”

Trong lòng khẽ động, tôi vô ý thức cắn cắn môi.

“Cô đã biết rồi?” Bà ấy có chút kinh ngạc nhìn tôi, trong mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu.

Trong lòng tôi cân nhắc một chút, ngay ngắn đáp: “Cháu từng đoán qua Mộ Nghịch Hắc có quan hệ cùng với ngài, nhưng vẫn chưa cùng anh ấy chứng thực.“

“A? Xem ra Tĩnh Huyền nói này nọ cho cô cũng không ít.”

Tôi kinh ngạc.

Bà ấy cười: “Như thế nào? Em trai của tôi không nói cho cô,‘Nghịch Hắc’ là tên chữ của nó, ‘Tĩnh Huyền’ mới là tên gọi của nó sao?”

Tôi im lặng một lúc, buông mi mắt xuống: “Không có.”

Bà ấy đối với câu trả lời của tôi hình như rất vừa lòng, ngón tay nắm lấy cái quai ven cốc thổi thổi, còn nói: “Nghe nói, cô cùng Circle là bạn cùng phòng.”

Lời kia của bà ấy vừa thốt ra, tôi sửng sốt một lúc lâu, mới phản ứng lại Circle trong miệng bà ấy nói là nha đầu CC kia. Vì thế gật gật đầu, ngoan ngoãn mà trả lời: “Vâng.”

Khóe môi bà ấy nhếch lên cười tao nhã: “Trần gia cùng Chu gia là mấy đời thân quen, Khi Tĩnh Huyền năm đó ở trong nước học, đã cùng Circle quen biết. Mẹ nó lúc còn sống, vô cùng thích Circle, vẫn nói sau khi Tĩnh Huyền lớn lên phải lấy Circle qua cửa làm con dâu. Mấy năm nay, Tĩnh Huyền vẫn luôn ghi nhớ nguyện vọng của mẹ. Năm đó khi lên đại học, nó cố ý vứt bỏ nước Anh danh giá, quay trở về trường đại học S thiết kế kiến trúc của cha, có một phần nguyên nhân cũng là bởi vì Circle……”

Tôi sững sờ nhìn bà ấy, cả người đã bị lời nói này của bà ấy chấn động không có cách nào suy nghĩ.

“Sau khi Tĩnh Huyền từ nước ngoài trao đổi sinh viên xong, để thúc đẩy hôn sự của hai đứa, tôi cùng với cha mẹ Trần gia thương lượng, đem Circle từ tỉnh ngoài chuyển tới đại học S, muốn cho hai đứa nhỏ bồi dưỡng tình cảm thật tốt. Nào biết, bọn nó lại gạt người trong nhà, đem cô đưa vào trong đoạn tình cảm này……”

Nói đến đây, bà ấy chầm chậm nhếch đuôi lông mày liếc tôi. Bộ dáng ngạo mạn kia, cùng Mộ Nghịch Hắc giống y hệt: “Nói thật, vốn dĩ tồn tại của cô đối với tôi, cũng không chú trọng lắm. Bởi vì Tĩnh Huyền những năm gần đây, trừ bỏ ngoài Circle, con gái bên người cưỡi ngựa xem hoa thay đổi cũng không ít. Mỗi đoạn tình cảm lưu luyến, đều không có duy trì bao lâu. Lần này, nếu không phải khi nó ở Vân Nam vì cái vòng tay ngọc bích trên cổ tay cô, cùng một đám người Myanmar nổi lên tranh chấp, bị bọn họ giở trò xấu thả rắn cắn thương chân trúng kịch độc, hôn mê vài ngày, sau khi tỉnh lại chỉ mang theo mấy gói thuốc Đông Y đã một mình từ Tây Song bay đến thành phố X gặp cô, tôi còn không biết địa vị của cô ở trong lòng nó lại nặng như vậy……”

Nghe bà ấy nói như vậy, nghĩ đến câu kia của Hàn Sơ Kiến “Chất lượng cùng độ tinh khiết này, nhất định là của hiếm vật lạ! Không uổng công Thập Tứ vì nó thiếu chút nữa đã đánh mất mạng nhỏ!” Trong lòng tôi nhất thời tràn đầy niềm vui.

Nâng tay sờ sờ vòng tay chỗ cổ tay, ánh mắt tôi rời rạc nhìn bà ấy: “Ngài, ngài hôm nay tìm cháu đến…… Vì nói cho cháu biết những việc này sao?”

“Đương nhiên không phải……” Mộ Dung Tĩnh Tỉ cúi đầu hớp một ngụm trà, nâng mắt lên nhìn tôi cười,“Cô Hạ, bởi vì mẹ Tĩnh Huyền trước đây sống vẫn hy vọng con trai mình có thể làm một đứa nhỏ có một gia đình bình thường, đơn giản lớn lên. Cho nên cha nó những năm gần đây vẫn giấu diếm thân phận thật của nó với bên ngoài. Nhưng Tĩnh Huyền cuối cùng vẫn là người con trai duy nhất một đời của họ Mộ Dung, sớm hay muộn phải ra mặt thừa kế, thừa kế dòng họ ‘Mộ Dung’ toàn bộ ánh sáng rực rỡ cùng trách nhiệm nơi dành cho nó ……”

Ngừng lại một chút, môi bà ấy ngạo mạn mà nhếch về một bên. Động tác rất nhỏ, để lộ ra khinh thường trong lòng bà ấy. Tuy nhiên, giọng nói của bà ấy vẫn trước sau như một bình thản ôn nhuận: “Cô Hạ, cô cho rằng bằng thân thế của nhà cô, có tư cách đứng ở bên người đàn ông như Mộ Dung Tĩnh Huyền sao?”

Hai tay tôi buông xuống đặt ở trên đùi, ngón tay nắm chặt thành nắm, nhìn bà ấy, môi run run, một chữ một chút nói: “Tôi không biết tư cách là gì, tôi cũng không cần gì tư cách. Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, tôi cùng Mộ Nghịch Hắc cùng một chỗ, cho tới bây giờ cũng không phải là vì ánh sáng rực rỡ cùng danh tiếng trên người anh ấy……”

“A?” Bà ấy nhíu mày đánh gãy tôi, “Đó là bởi vì cái gì? Bởi vì yêu?”

Tôi ngạc nhiên một chút, lập tức mạnh mẽ mà gật đầu, ánh mắt kiên định: “Đúng! Bởi vì yêu!”

Bà ấy nhếch môi, nhìn như đang cười, ánh mắt lại lạnh như nước mùa thu, ý cười không có gì đặc biệt. Diện mạo kia, cùng lúc Mộ Nghịch Hắc tức giận hiện lên vẻ mặt “Cười lạnh” có tám phần giống, so thêm nữa càng khiến lòng người thêm phát lạnh.

Lấy tay xắp xếp bộ trà cụ ở phía trước, lông mi bà ấy buông xuống, thờ ơ hỏi tôi: “Cô Hạ, cô yêu cha cô không?”

Tôi sợ run một chút, mi tâm đan lại nhìn bà ấy.

“Tôi nghe nói cha của cô Hạ Hải Xuyên là giáo sư chủ nhiệm khoa lịch sử  đại học Y, ở phương diện khảo cổ học thành tích tương đối cao. Bình thường ngoại trừ dạy học và muốn ra ngoài làm nghiên cứu, cá nhân cũng sẽ giúp một số người thu thập đồ cổ làm giám định……”

Đến nước này, mặc dù tôi có ngốc nữa, cũng biết bà ấy đã từng sai người điều tra tôi. Tôi không biết bà ấy vì sao lại đột nhiên nhắc tới cha tôi, cũng không biết bà ấy đến tột cùng đối với nhà của tôi biết nhiều ít bao nhiêu. Vì vậy không nói một lời ngồi ở kia nhìn bà ấy, nghe bà ấy mặt không chút thay đổi từ từ từng việc của tôi lại nói tiếp về cuộc sống riêng tư công việc của cha tôi.

Khi bà ấy đem một cái túi văn kiện có biểu tượng hoa lệ màu đen đặt ở trước mặt tôi, tươi cười ấm áp nói: “Cô Hạ, cô là đứa con gái hiếu thuận, hẳn là biết mình nên làm như thế nào chứ?” Thì, nữ thần trong lòng tôi họa sĩ Tỉ Tử ánh hào quang bắn ra tứ phía, yên lặng một góc trong lòng chết đi. Tất cả sùng bái cùng ngưỡng mộ của tôi đối với bà ấy, đã ở trong nháy mắt, tan nát thành cát bụi tro bay.

※※※

Mộ Dung Tĩnh Tỉ đi rồi, tôi ở trong phòng trà không có một bóng người ngồi thật lâu, mới uống cạn chén trà đã lạnh buốt từ trước, cầm túi văn kiện trên bàn đứng dậy rời đi.

Khi cửa thang máy được khắc hoa văn tinh xảo ở trước mặt tôi mở rộng, tôi nhìn thấy bên trong một người âu phục đen phẳng phiu, người đàn ông khôi ngô tuấn tú đang cúi mắt xuống nói chuyện điện thoại và một cô gái lạnh lùng xinh đẹp đứng phía sau anh ta mặc một bộ đồ màu đen, hơi hơi ngẩn người.

Người đàn ông kia, là Hạ Mạc Khuynh lần trước mới lần đầu gặp gỡ. Người thừa kế duy nhất Hạ Dạ Hội.

Cô gái đứng bất động phía sau anh ta, ánh mắt lộ vẻ mặt thăm dò. Khi ánh mắt của cô ấy rơi xuống túi văn kiện có biểu tượng “Hạ Dạ Hội”  màu đen hoa lệ thì, một cái chớp mắt, ánh mắt trở nên sâu xa mà lại tối tăm.

Dùng sức rất nhanh mang theo túi văn kiện trong tay, tôi cất bước tiến vào thang máy. Khi cùng Hạ Mạc Khuynh gặp thoáng qua, anh ta nâng mi mắt thản nhiên nhìn tôi liếc mắt một cái, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng sâu như giếng khơi.

“Được, anh buổi tối qua gặp em……” Anh ta cúi mắt xuống, ấm áp vừa nói, “Được, mang Sushi salmon cùng Macaroon vị anh đào, còn muốn gì nữa?”

Trên mặt kính thang máy sáng bóng, phản chiếu khuôn mặt anh ta. Khi nói những lời này, tình cảm ấp áp của anh ta thâm sâu như giếng khơi, vẻ mặt vô cùng ôn nhu.

“……”

“Ừ, được. Gặp lại, by by!”

Cúp điện thoại, đưa điện thoại di động nhét vào túi quần, anh ta xoay người dặn dò người phía sau: “Đem cuộc hẹn đêm nay cùng tổng giám đốc Đỗ tập đoàn Thiên Thành hủy bỏ, chỉnh cuộc hẹn đến buổi chiều ngày mai.”

“Vâng.”

“Xắp xếp ở Tỉnh Dã phần hai người sushi salmon, nhiều dấm ít đường, không cho gừng và mù-tạc. Ngoài ra gọi điện cho bếp trưởng khách sạn chế tạo ra Macaroon vị anh đào, lúc bảy giờ tôi đích thân qua lấy.”

“Vâng.”

Khi nói chuyện, thang máy tới tầng một. Anh ta từ bên người tôi trực tiếp đi qua, ánh mắt không dao động chút nào, giống như tôi là một người vô hình.

Tôi nhìn anh ta từng bước một xa dần, do dự một chút, cuối cùng mở miệng gọi anh ta lại: “Hạ Mạc Khuynh, tôi là bạn của Hà Sơ Kiếm Hạ Tiểu Bạch. Tôi có việc muốn anh xác nhận, có thể cho tôi một chút thời gian không?”

Bước chân anh ta dừng một chút, hơi hơi nghiêng đầu, trầm giọng nói: “Đi theo tôi.”

Trong chiếc limousine màu đen, người lái xe khuôn mặt lạnh lùng mặt không chút thay đổi chạy xe. Thư ký xinh đẹp lạnh lùng ngồi ở trên ghế phụ, lẳng lặng nhìn phía trước.

Người Hạ Mạc Khuynh dựa vào trên ghế da phía sau, nghiêng đầu hỏi tôi: “Cô Hạ đi đâu? Để cho lái xe đưa cô qua đó.”

Tôi không từ chối nhiều, trực tiếp trả lời: “Trung tâm đại học S, cám ơn!”

Lái xe nghe vậy, không nói nhiều lời, đưa xe quý tiến vào con đường phía trước.

Anh ta liếc mắt nhìn túi văn kiện trong tay tôi, không chào hỏi nhiều, đi thẳng vào vấn đề nói: “Cũng là bạn của Sơ Kiến, có chuyện gì, cô cứ việc nói.”

Tôi do dự một chút, đem túi văn kiện đưa cho anh ta: “Tôi muốn biết, theo như những lời trong văn kiện này, có phải sự thật hay không.”

Anh ta không có đưa tay nhận lấy túi văn kiện kia, chỉ nhếch khóe miệng nhìn tôi, lạnh nhạt nói: “Đã là tư liệu Hạ Dạ Hội cung cấp, tuyệt đối không giả được. Điều này, tôi có thể cam đoan với cô.”

Ngón tay tôi run run, ánh mắt như đao nhìn anh ta: “Tôi không tin……cha tôi không có khả năng cố tình vi phạm pháp luật, tham gia dao dịch sửa chữa di vật văn hóa trái phép, nhất định các anh có chỗ nhầm rồi?”

“Chuyện này, là chính tôi tham dự điều tra, tuyệt đối không có sai.” Anh ta hơi híp mắt lại, con mắt màu nâu khóa cứng tôi, “Nói đến, cha cô Hạ Hải Xuyên coi như là chú ruột của tôi. Tạm thời không nói nguyên tắc không thể thay đổi Hạ Dạ Hội không vì khách hàng cung cấp tư liệu giả, chỉ bằng một nhánh dòng họ của chúng ta, chuyện này tôi cũng sẽ không xử lý qua loa.”

Tôi vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh ta: “Thì ra……anh đều biết rồi?”

“Đúng.” Anh ta gật gật đầu, hỏi tôi: “Cô có biết cha cô vì cái gì vi phạm nguyên tắc của bản thân đến bây giờ hay không, làm ra chuyện như vậy?”

Tôi lắc đầu.

“Bởi vì cô.”

Tôi hoảng sợ, đột nhiên giương mắt nhìn phía anh ta.

Anh ta nhếch môi lên: “Theo điều tra của tôi, cha cô là bị người ta tính kế, từng bước một đưa vào trong cuộc giao dịch này. Ván cờ này, đầu tháng tám đã bắt đầu sắp đặt. Người bố trí ván cờ này, có ý định cành nhỏ đối cuối[1] để cha cô tham gia dao dịch sửa chữa di vật văn hóa trái phép. Cho dù Hạ Dạ Hội chúng tôi không tiếp nhận chuyện này, tùy tiện chọn một thám tử tư lang thang, cũng có thể cung cấp đủ chứng cứ để cho cha cô thân bại danh liệt……”

Đầu tháng tám?

Nghĩ đến câu kia của Mộ Dung Tĩnh Tỉ “Lần này, nếu không phải khi nó ở Vân Nam vì cái vòng tay ngọc bích trên cổ tay cô, cùng một đám người Myanmar nổi lên tranh chấp, bị bọn họ giở trò xấu thả rắn cắn thương chân trúng kịch độc, hôn mê vài ngày, sau khi tỉnh lại chỉ mang theo mấy gói thuốc Đông Y đã một mình từ Tây Song bây đến thành phố X gặp cô, tôi còn không biết địa vị của cô ở trong lòng nó lại nặng như vậy……” Ý thức ầm ầm bùng nổ, thân thể tôi không kìm chế được mà run lên ——

Thì ra……

Thì ra từ khi Mộ Nghịch Hắc đến thành phố X gặp tôi, thì ra ở lúc tôi hạnh phúc nhất, đã có người yên lặng phục kích mầm tai họa chúng là tôi đây.

Sau kính chiếu hậu phía trước, hiện ra vẻ mặt trắng bệch như tờ giấy của tôi, tôi nói năng có chút lộn xộn hỏi Hạ Mạc Khuynh: “Vậy, vậy anh nói cho tôi biết…… Tôi nên làm gì bây giờ?”

“Nếu người bố trí ván cờ đã tìm tới cô, cô hẳn đã biết nên làm gì bây giờ, không phải sao?”

Tôi ngỡ ngàng nhìn anh ta.

Trong con mắt màu nâu ấm của anh ta có cái gì đó mềm mại chuyển động: “Biết cái gì là số mệnh không?”

“Số mệnh?” Tôi thì thào lặp lại một lần.

Chậm rãi nhếch khóe môi lên, anh ta tươi cười như bột tuyết sương mù, giữa khoảng không mờ mịt hỗn loạn nhìn rõ việc đời bạc bẽo: “Có một số việc rõ ràng không phải lỗi của chúng ta, chúng ta cũng không thể không vì nó hy sinh, đây là cái gọi là ——số mệnh.”

“Rõ ràng không phải lỗi của chúng ta, chúng ta cũng không thể không vì nó hy sinh…… Đây là cái gọi là …… Số mệnh?” Tôi máy móc lặp lại những lời nói này của anh ta.

“Đúng.” Ánh mắt anh ta lướt qua tôi, nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Chỉ với những người như chúng ta mà nói, thân phận của chúng ta, chính là số mệnh của chúng ta……” Nhếch môi, cười châm biếm, “Người nghèo hèn, không đủ tư cách có được tình yêu cao quý.”

“Cô Hạ, cô cho rằng bằng thân thế của nhà cô, có tư cách đứng bên cạnh người đàn ông như Mộ Dung Tĩnh Huyền sao?”

Trái tim vỡ ra một mảng.

Tôi dùng sức nắm chặt túi văn kiện trong tay, tờ giấy có đường hoa văn tinh tế bị nắm lại trong lòng bàn tay bắt đầu nhăn lại ……

“William đã chết rồi! Anh ấy đã chết rồi! Hạ Tiểu Bạch, sau này cũng sẽ không có ai mỉa mai đường vẽ cùng dùng màu của mày, về sau không còn có ai giám sát mày vẽ tranh nữa……”

Cô gái ngồi xổm ở trong hành lang không một bóng người, cúi đầu thì thào tự nói. Một lần, một lần, lại một lần. Dường như chỉ có dùng lời nói dày vò mình, trái tim kia mới không đau như vậy……

“Người nghèo hèn, không đủ tư cách có được tình yêu cao quý.”

Tôi đem những lời này trong lòng lặp lại nghiền ngẫm. Một lần, một lần, lại một lần. Dường như chỉ cần giữ vững lòng tin này, trái tim kia sẽ không phải ủy khuất như vậy……

Chuyện cách đây mười năm, bỗng nhiên ở đâu đó tràn tới khiến tay chân xương cốt nhức buốt, trong phút chốc như hiểu được không có cách nào có được hi vọng, cơn bão lớn lại một lần nữa quét đi mạng sống của tôi thì, tôi mới rõ ràng hiểu được như vậy ——

Trên đời này thì ra còn có một người, giống như thiếu niên kia, có thể cho tôi nhiều hạnh phúc cùng nhiều đau đớn như vậy.

Hết chương 30.

[1]ý chỉ người không quan trọng có thể bỏ đi.

[2]: Nói về “mi tâm” là vùng giữa 2 chân mày. Cái này có từ chương trước rùi nhưng bây giờ mới giải thích