Cái thứ mà Cổ Thụy Kỳ rút ra là một cây gậy sơn màu đỏ chót, thô nhám, dài khoảng sải tay. Điều khác lạ là hai đầu gậy có xuyên hai lỗ, cột bốn cái chuông đồng vàng chóe, hơi lắc nhẹ một cái sẽ vang lên những tiếng chuông, xem ra không còn tác dụng gì khác. Lúc này, lão siết chặt cây gậy đỏ trong tay, nói:
- Nói chuyện xong rồi thì mọi người hãy xông lên.
Trong số năm người đang đứng cùng Cổ Thụy Kỳ và Hoàng Phủ Tú Ngạn có một người da vàng vọt, mặt dài nhọn, bước tới một bước, vẻ mặt đầy khinh miệt, nói với Trang Dực:
- Nào, nào, kẻ họ Trang. Hoàng Sư Dư Khai Thái ta đây xin lãnh giáo cao chiêu của ngươi trước, xem tài cán của ngươi như thế nào.
Vừa mở lời, lão đã ăn nói thô lỗ khó nghe như vậy rồi.
Năm người che mặt ở bên cạnh Trang Dực tuy không thấy được phản ứng trên mặt nhưng đôi mắt của bọn họ lại phóng ra những tia lửa.
Trang Dực cố nén giận, bình thản nói:
- Đây là một cuộc hỗn chiến chứ không phải là một chọi một. Kẻ họ Dư kia, ta muốn biết giữa ta và ngươi có oán thù gì nào?
Dư Khai Thái ngạo mạn nói:
- Ta đây không cần biết ngươi muốn nói gì. Ta chỉ biết thay cho Cổ lão ca ca trả oán hận mà thôi. Ngươi có gan thì hãy xông lên, không có gan thì co đầu rụt cổ lại như con rùa cũng được.
Trang Dực không nói gì nhưng vẻ mặt đầy vẻ xem thường.
Cổ Thụy Kỳ cười nói:
- Lão Dư, kẻ họ Trang xem ngươi chẳng ra gì cả đấy.
Dư Khai Thái liền quát lớn một tiếng, song thủ tề phát. Một cặp móng sư tử sắc bén bằng bạc lấp lánh lao tới Trang Dực.
Trang Dực vẫn đứng vững như núi, không chút lay động. Nhưng một người che mặt đứng bên cạnh Trang Dực đã lao nhanh tới. Hai cán mâu ngắn đen nhánh đâm chéo tới, ngay lập tức chặn đứng thế công của Dư Khai Thái.
Cổ Thụy Kỳ liền lắc mạnh cây gậy đỏ, tiếng chuông réo vang.
Lão thét lên:
- Bên ta còn ai lâm trận nào.
Trong năm người ban đầu đó, lại có một người toàn thân mặc đồ gai bố, thân hình cao ốm bước ra. Hai mắt hắn đục ngầu, xem ra ẩn tàng đầy âm khí, tà khí.
Y vừa bước ra, Cổ Thụy Kỳ đã vỗ mạnh tay, nói:
- Hay lắm. Hay lắm. Thư Bằng, Thư Giáo Chủ của Huyền Âm Giáo xuất trận thì đại thế vô cùng.
Trang Dực lạnh lùng nhìn chằm chằm vị Giáo Chủ của Huyền Âm Giáo, trong đầu vừa suy nghĩ lai lịch của đối phương. Tiếc là trong trí của Trang Dực không nhớ ra được nhân vật này.
Kẻ họ Thư bước tới, cây phất trần sắt kẹp ở cánh tay, tướng đi an nhàn, ung dung nhưng bước chân nặng nề, đạp đất vang lên tiếng.
Trang Dực hiểu rõ là đối phương trong quá trình thu ngắn cự ly đã âm thầm tích tụ chân lực.
Một người che mặt nữa liền đưa song hoàn lên, định xuất trận thì Trang Dực đã nhẹ giọng dặn dò:
- Tiết Trọng, kẻ sử dụng loại binh khí này thường có nội công thâm hậu. Ngươi nhất thiết phải cẩn thận đấy.
Người che mặt tên Tiết Trọng khom người rồi lại đứng thẳng dậy, toàn thân liền xoay vòng như cơn lốc xoáy. Song hoàn nhanh như tia chớp, phóng ra tợ sóng thần, cuồn cuộn lóe sáng. Thư Bằng vội thoái lui ba bước, rồi nhanh chóng tránh né cú đột kích này.
Thư Bằng không giành được thế thượng phong thì bất giác cảm thấy xấu hổ, tức tối, lửa giận phừng phừng. Y liền vọt người lên không, cây phất trần quét mạnh xuống.
Tiếng gió rít lên, ánh sáng chớp lòe như ngàn sao rơi bắn xuống như mưa. Uy lực quả thật kinh người.
Một bóng người thứ ba đột ngột xông vào. Cái đầu của người này khá là đặc biệt, ở giữa lồi lên, hai bên lõm xuống, đỉnh đầu lơ thơ chẳng có cọng tóc nào, đôi mắt như quả chuông, sống mũi tẹt, môi trề ra. Vừa chuyển người, y đã lướt đến sát bên Trang Dực. Người che mặt tay cầm đao không thèm nói nửa lời, một đao lóe lên, thế đao vừa hiểm vừa chuẩn.
Kẻ vừa lướt tới liền đột ngột biến chuyển thân pháp. Y vọt người lên không, cây chỉa ba bóng loáng đâm mạnh ra, khí thế vô cùng dũng mãnh.
Người che mặt cũng tung người lên, thân thể phiêu hốt nhẹ nhàng, ánh đao loang loáng như quần lửa, không chút nhân nhượng, quần thảo với địch thủ.
Cổ Thụy Kỳ nói lớn:
- Với năng lực của Phán Quán Đầu Nhiệm Kỷ Vân, các ngươi hãy xem, không quá ba khắc sẽ thanh toán xong đối thủ của y thôi.
Lúc này Phàn Khách Đường bước sát tới gần Trang Dực, nói nhỏ:
- Lục gia, bọn chúng đã tính toán rất kỹ. Chúng muốn chia rẽ chúng ta ra từng người một, rồi sau đó sẽ tập trung lực lượng đối phó với Lục gia. Xin Lục gia chỉ thị, bọn đệ tử sẽ đột phá vòng vây như thế nào đây?
Trang Dực thấp giọng nói:
- Cứ dựa vào diễn biến của tình thế, sau đó các ngươi nghe hiệu lệnh của ta mà tương ứng hành sự.
Phàn Khách Đường lo lắng nói:
- Lục gia đang bị thương, tay không kiếm thì bọn chúng sẽ thừa cơ tập trung lại tấn công. Lục gia làm sao đối phó chứ?
Trang Dực điềm tĩnh nói:
- Đến lúc đó ta sẽ có cách. Các ngươi hãy chú ý đến hiệu lệnh của ta là được rồi.
Phàn Khách Đường lặng lẽ gật đầu, không nói gì, chỉ siết chặt hai nạng sắt trong tay.
Hoàng Phủ Tú Ngạn rút Hoả Kỳ ra, cúi người nói với Cổ Thụy Kỳ:
- Cổ tiền bối, không nên phiền đến bằng hữu nhiều quá. Tại hạ thấy chúng ta cũng nên lâm trận thôi.
Cổ Thụy Kỳ vừa định đáp lời thì một người mặt bẹp, trán hẹp, râu ở cằm, đứng bên cạnh đã đưa tay ra ngăn cản, cất tiếng như chuông ngân:
- Khoan đã, khoan đã. Hoàng Phủ huynh đã mời bọn ta đến trợ thủ. Chẳng lẽ lại để bọn ta đứng xem thôi à? Tốt hơn là ngươi hãy đợi hết trận, huynh đệ ta sẽ thu xếp nhanh gọn trận này thôi.
Hoàng Phủ Tú Ngạn cười nói:
- Lão Kha hãy cẩn thận đấy. Bọn che mặt của đối phương không dễ đối phó đâu.
Kha Tông Khôi hừ một tiếng nói:
- Ngươi xem Bán Xích Kiếm Kha Tông Khôi ta là ai chứ hả? Không ai diệt được uy phong của ta đâu.
Hoàng Phủ Tú Ngạn đưa tay ra nói:
- Vậy xin mời.
Kha Tông Khôi rút từ trong người ra một thanh đoản kiếm nhưng đoản kiếm này tuy ngắn nhưng lại rộng bản, khoảng gang tay, lưỡi kiếm không sáng bóng mà lại đen sẫm. Kha Tông Khôi siết chặt vũ khí, nhập trận khiêu chiến.
Người che mặt thứ tư không đợi gọi, đã rút đao nhập trận.
Trang Dực liền lên tiếng nhắc nhở:
- Thường Tử Tú, hãy cẩn thận. Binh khí của đối phương được chế tạo từ một loại thép đặc biệt, vẻ ngoài bình thường nhưng thật ra chém sắt như chém bùn, sắc bén vô cùng.
Người che mặt tên Thường Tử Tú liền lên tiếng:
- Đệ tử xin ghi nhớ.
Thường Tử Tú còn chưa kịp bước lên hai bước thì Kha Tông Khôi đã một kiếm đâm tới. Hai bên cách nhau khoảng một trượng nhưng đoản kiếm của Kha Tông Khôi vung lên chỉ trong nháy mắt đã đến ngay trước mặt.
Thường Tử Tú đã có sự phòng bị. Kiếm địch vừa tới, y liền xoay người nghêng tránh, đồng thời phóng đao ra. Ánh đao lấp lóe nhập nhoạng như tuôn ra muôn ngàn tia sáng, phủ chụp tới Kha Tông Khôi.
Kẻ họ Kha quả thật không tầm thường. Y nhếch mép cười, lắc lư chuyển động người liên tục như con thoi. Đoản kiếm theo tốc độ chuyển người của y liên tiếp đâm ra như nhảy múa. Những tia sáng đen như đan dệt với nhau, kình lực cuồng tụ, bao chụp lấy địch thủ.
Song phương đều là cao thủ, động tác ứng biến cực nhanh khiến người khác không thể lường được. Kha Tông Khôi kiếm thuật lợi hiểm, Thường Tử Tú đao pháp cương mãnh. Thật là không ai thua kém ai. Chỉ trong chớp mắt, hai bên đã xuất hơn mười chiêu.
Năm kẻ đi cùng với Cổ Thụy Kỳ và Hoàng Phủ Tú Ngạn thì đã xuất trận bốn người, chỉ còn lại một người. Người này thân thể cường tráng, râu trắng xóa, tướng mạo cực kỳ uy dũng. Y không nói lời nào, hai tay nắm chặt Tử Kim Đao, tướng như hùm như hổ, sẵn sàng lướt tới.
Phàn Khách Đường hướng người tới trước, nạng sắt chéo ngang trước ngực, đôi mắt lóe sáng rực, thần khí hiên ngang như đang sẵn sàng sống mái một trận.
Lão già cao lớn đó lấn tới nhưng không lập tức động thủ ngay mà bất ngờ gật đầu hành lễ nói:
- Ta là Câu Long Tẩu Tề Xương, xin được lãnh giáo cao chiêu của lão đệ.
Phàn Khách Đường không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đối phương.
Tề Xương hơi lắc đầu nói:
- Đây là tiên lễ hậu tâm, lão đệ có gì kiêng kỵ chứ?
Hai tay hạ xuống, Phàn Khách Đường đột ngột phóng song nạng ra, kình lực dũng mãnh cuồn cuộn, chiêu thế như điện, đồng thời chửi lớn:
- Đồ khốn.
Tử Kim Đao dày nặng đưa lên. “Chát” một tiếng, song nạng của Phàn Khách Đường đã bị đánh bật trở lại.
Tề Xương bước xông tới, lưỡi đao quần lên, vừa cười nói:
- Lão đệ đúng là người nói là làm… Phàn Khách Đường không đáp một lời, song nạng ngang dọc tung hoành, luân chuyển chật kín, gió không qua lọt. Hai người đối trận một lúc thì Phàn Khách Đường cảm thấy áp lực càng tăng dần, chống đỡ đã có chiều khó nhọc.
Chống cây gậy đỏ, Cổ Thụy Kỳ nhìn trừng Trang Dực, cười hằng hặc nói:
- Kẻ họ Trang, thủ hạ của ngươi đã lâm trận hết rồi, chỉ còn lại một mình ngươi thôi. Ta phải xem ngươi có uy phong gì không chứ hả? Bọn ta đã mất trong tay ngươi bốn nhân mạng. Lúc này ta muốn ngươi phải bồi hoàn.
Hoàng Phủ Tú Ngạn tiếp lời:
- Cổ tiền bối, còn có hai người bị y làm cho tàn phế. Món nợ này cũng phải tính vào.
Cổ Thụy Kỳ liền nói:
- Điều này đương nhiên thôi. Bọn ta cùng nhau phục thù luôn cho tiện.
Trang Dực vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nói:
- Trên đạo nghĩa giang hồ thì nhị vị không thể để ta tay không tự vệ chứ?
Cổ Thụy Kỳ hừ một tiếng nói:
- Ngươi muốn gì hả?
Trang Dực xòe hai tay nói:
- Với sự công bằng tối thiểu, cũng để nhị vị không bị mọi người chê cười, nhị vị có thể hoàn trả binh khí cho ta không?
Cổ Thụy Kỳ và Hoàng Phủ Tú Ngạn đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhất tề cười lớn. Cổ Thụy Kỳ nói:
- Trang Dực hỡi Trang Dực, không biết ngươi có lú lẫn hay không mà lại đưa ra một yêu cầu không thể đáp ứng như thế.Ngươi cho rằng bọn ta đang muốn luyện võ với ngươi à? Khốn kiếp. Ngươi phải biết đây là chuyện sống chết, không thể có sự nhượng bộ. Ngươi không có vũ khí thì bọn ta sẽ dễ dàng chiếm thế thượng phong. Đạo nghĩa giang hồ không có ở đây.
Hoàng Phủ Tú Ngạn cũng gằn giọng:
- Tổng Đề Đốc, giang hồ không có đạo nghĩa, chỉ có lợi và hại. Giang hồ đạo nghĩa chỉ là những từ ngữ treo ở cửa miệng của một số người mà thôi. Ai tin vào điều này thì đó là kẻ ngu ngốc. Bây giờ tay ngươi không tấc sắt, xem như ngươi không có năng lực thì không oán trách được ai cả. Nếu bây giờ ta trả kiếm lại cho ngươi, há chẳng phải ta mang đá ném vào chân bọn ta hay sao? Cái trò ngu này, ta làm thế nào được hả?
Trang Dực cười nói:
- Xem ra nhị vị có vẻ quyết tâm như vậy lắm.
Hoàng Phủ Tú Ngạn cương quyết nói:
- Chuyện liên quan đến sinh tử thì làm sao có nhân nhượng chứ.
Ngay tức khắc, Cổ Thụy Kỳ vung mạnh cây gậy lên, quát lớn:
- Đồ khốn nhà ngươi, hãy xuống âm tào địa phủ mà đòi công bằng.
Cây gậy đỏ giáng xuống như Thái Sơn ập xuống. Trang Dực liền trượt nhẹ chân, lướt người năm bước. Hoàng Phủ Tú Ngạn hơi lách mình, Hỏa Kỳ “phật” một tiếng quyện lên, một màn lửa đỏ chụp xuống.
Trang Dực liền lách người né tránh, thân hình như cá vờn trong nước, lướt một cái ra xa ngoài một trượng.
Cổ Thụy Kỳ vung gậy đuổi theo, miệng thét lên:
- Xem ngươi có chạy thoát được không nào.
Hoàng Phủ Tú Ngạn tung người lên không, lộn một vòng muốn cắt đường chạy của Trang Dực. Hỏa Kỳ vung ra, gió rít ào ào.
Trang Dực vẻ mặt rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không ai ngờ rằng Trang Dực đã có dự tính bên trong. Hỏa Kỳ cuộn lại, Trang Dực không những không né tránh mà lại nhanh như chớp nghênh thẳng tới trước. Trong nháy mắt, lá cờ đỏ đã cuốn lấy thân hình của Trang Dực, siết lấy thân hình Trang Dực. Cũng đúng vào lúc này, Đơn Điền của Trang Dực lồi lên lõm xuống. Một tiếng gào lên như tiếng sấm, một ngụm máu đỏ tươi như phi tiễn từ miệng Trang Dực bắn thẳng ra, kình lực mạnh khôn cùng.
Khoảng cách hai bên rất gần, Hoàng Phủ Tú Ngạn lại bị bất ngờ nên muốn né tránh cũng không kịp.
Hoàng Phủ Tú Ngạn vừa nghiêng người ra sau thì ngụm máu đã bắn trúng vào mặt y. Tiếng da thịt bị trúng thương vang lên, máu tươi trào phun ra, bắn tung tóe, không còn phân biệt được đâu là máu của ai nữa. Khuôn mặt Hoàng Phủ Tú Ngạn trở nên nhầy nhụa, bê bết máu, trông thật đáng sợ.
Trang Dực lộn mấy vòng trong không trung, vừa đáp xuống đất đã thấy Cổ Thụy Kỳ gào thét, vung gậy quét tới. Tiếng gió rít bao trùm không gian. Trang Dực bị trúng ngay hai gậy, thân thể như muốn quỵ xuống đất.
Cổ Thụy Kỳ không nhân nhượng, xông tới giơ cao gậy nhắm sau ót Trang Dực giáng mạnh xuống.
Ngay lúc đó, Trang Dực lách mình sang một bên. Đầu gậy quất hụt, đập mạnh xuống đất, gạch đá vỡ nát tung tóe. Trang Dực ngay lập tức quay đầu lại. Một ngụm máu thứ hai lại bắn ra như một phi tiễn xé không gian, trúng ngay giữa ngực Cổ Thụy Kỳ. Cổ Thụy Kỳ hét lên một tiếng đau đớn.
Huyền Âm Giáo Giáo Chủ Thư Bằng nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì tâm thần không khỏi rúng động, động tác kém chính xác. Ngay lập tức song hoàn của Tiết Trọng siết ngay vào bụng y. Y bị trúng thương, gào rú lên một tiếng, vung thẳng phất trần tới.
Đầu phất trần đâm thẳng ra, đâm mạnh vào tim của Tiết Trọng.
Tiết Trọng ngay lập tức siết mạnh hơn song hoàn, Thư Bằng đổ gục người xuống đất. Tiết Trọng lập tức thu người thoái lui ra sau, máu cũng đã thấm đỏ ở trước ngực.
Ngay lúc này Hoàng Sư Dư Khai Thái cũng thét lên một tiếng. Móng sư tử trở mạnh, tách xoạt đoản mâu của đối thủ. Nhưng lão chưa kịp có hành động gì thì đã bị Tiết Trọng lướt tới đánh mạnh vào hông.
Cú đánh này quá bất ngờ khiến cho lão lảo đảo nghiêng người. Ngay lập tức, đôi đoản mâu đã cắm thẳng vào ngực lão. Lão cố gắng giãy giụa nhưng toàn thân đã mềm nhũn, toàn bộ kình khí như thoát ra hết từ hai vết thương, theo máu tuôn ra ngoài.
Phán Quan Đầu Nhiệm Kỷ Vân nhìn thấy cảnh tượng liên tiếp xảy ra như vậy, không nói nửa lời, liền thu thân bỏ chạy. Đao của đối thủ bay quét liên tiếp ba đao cũng không trúng được y. Kẻ họ Nhiệm chạy xa được mười bước, đang muốn tung người lên không trốn thoát thì một đao đã chém trúng ngay vào đùi phải của y.
Tiếng xương gãy vang lên. Nhiệm Kỷ Vân đau đớn thét lên một tiếng, ngã quỵ xuống đất. Y cố gắng chống chỉa ba đứng dậy thì một luồng sáng lạnh đã lướt tới sát cổ y. Y còn chưa kịp phản ứng gì đã bị chém gục xuống đất.
Một người che mặt đã vội vàng chạy lại phía Tiết Trọng lúc này đã ngã quỵ xuống đất do bị trúng thương lúc nãy. Lúc lật ngửa thân hình Tiết Trọng thì thấy hai mắt Tiết Trọng đã lồi ra bên ngoài.
Lúc này, ngoại trừ người của Trang Dực ra thì đối phương chỉ còn lại hai người, một là Bán Xích Kiếm Kha Tông Khôi, một người là Câu Long Tẩu Tề Xương. Hai người này thay đổi đấu pháp, dựa lưng vào nhau để nghênh địch, nhìn giống như đôi thú bị dồn vào đường cùng.
Phàn Khách Đường, Thường Tử Tú và người sử dụng mâu chia thành ba hướng.
Người che mặt sử dụng đao cũng chùi mồ hôi trán rồi bước vào nhập trận. Mọi người tràn đầy khí thế, quyết quét sạch đối thủ.
Bán Xích Kiếm Kha Tông Khôi người ướt đẫm mồ hôi, thở hổn hển kêu lên:
- Này kẻ họ Trang, khoan động thủ. Ta có lời muốn nói đây.
Trang Dực đang đứng tựa ở cửa, hai tay xoa xoa thương tích, mặt trắng xanh, giọng đã yếu ớt, nói:
- Nói đi.
Kha Tông Khôi nuốt nước bọt, nói:
- Bọn ta vốn không oán thù, nay cũng không có oán thù gì. Hiềm khích này xem ra không đáng có. Bây giờ người cầm đầu đã không còn nữa rồi, có đánh tiếp cũng không còn ý nghĩa gì cả, sao không dừng tay lại hả?
Trang Dực cười nhạt nói:
- Bây giờ mới biết đến cái lý lẽ đó thì e rằng trễ quá rồi.
Kha Tông Khôi ấp úng nói:
- Người nào cũng có mối quan hệ với nhau. Bọn ta được mời tới để làm trợ thủ, vốn muốn sống nên bán chút khí lực này. Nay thấy không còn cần thiết nữa. Đây là lời nói thật đấy.
- Bằng hữu của ngươi nói sao đây?
Tề Xương gò má hơi giật giật, nói:
- Ta tôn trọng ý kiến của Kha huynh.
Kha Tông Khôi vội nói:
- Cái gọi là oan gia thì nên giải, không nên kết. Lúc này nên làm như thế.
Trang Dực ho nhẹ một tiếng, nói:
- Nếu ta đáp ứng thì từ đây về sau, các ngươi sẽ không còn ngạo ngược nữa chứ?
Kha Tông Khôi liên tục gật đầu nói:
- Phải, phải. Ta đã nói là giữa bọn ta vốn không có hiềm khích, oán thù mà. Hôm nay chỉ là vì bằng hữu mà ta động thủ. Nay xem như tình nghĩa đã xong, ta không cần phải chuốc thêm phiền nhiễu nữa. Làm tổn hại đến người khác thì cũng đâu có lợi cho bản thân đâu.
Trầm ngâm một lát, Trang Dực lại gằn giọng nói:
- Vậy hai ngươi có thể đi, nhưng trước khi đi, ta còn có chuyện nhỏ muốn hỏi.
Kha Tông Khôi tỏ ra hơi căng thẳng hói:
- Chuyện gì?
Trang Dực hạ giọng hỏi:
- Thiên Mộc Sắc Kiếm của ta, Hoàng Phủ Tú Ngạn để ở đâu?
Kha Tông Khôi buông một tiếng thở phào, thật thà nói:
- Hoá ra là chuyện này. Ta biết, kiếm của Tổng Đề Đốc đặt ở nội thất phía sau, trong một chiếc rương gỗ. Hoàng Phủ Tú Ngạn có lấy ra cho bọn ta xem.
Trang Dực liền ra lệnh:
- Cốc Mục Viễn, ngươi đi lấy đi.
Người che mặt cầm đao liền dạ một tiếng, rồi quay người đi.
Kha Tông Khôi lên tiếng hỏi:
- Kiếm mang đến thì bọn ta có thể đi chứ?
Trang Dực mơ hồ nói:
- Phải.
Một lát sau, Cốc Mục Viễn đã mang Thiên Mộc Sắc Kiếm quay lại.
Trang Dực đón lấy kiếm, đồng thời nói:
- Hai ngươi đi đi.
Kha Tông Khôi nhẹ nắm lấy chéo áo của Tề Xương. Hai người không nói lời nào, lặng lẽ bỏ đi.
Phàn Khách Đường tiến đến sát bên Trang Dực, hỏi:
- Lục gia bị thương có nặng không?
Trang Dực mệt mỏi nói:
- Hai ngụm Đơn Huyết Tiễn của ta đã khiến chân lực giảm nhiều, nội phủ có thể đã chấn thương nặng. Lúc này ta cảm thấy toàn thân mềm nhũn, không còn một chút sức nào, tứ chi thấy nhẹ hều, như muốn bay lên mây luôn vậy… Phàn Khách Đường lo lắng nói:
- Lục gia bị thương khá nghiêm trọng, không thể chần chừ được nữa. Đệ tử thỉnh thị Lục gia, phải đưa Lục gia đi đâu đây?
- Lão Long Khẩu. Y đạo của Phạm Lục Chỉ Phạm Tùng Thọ ở đó cao minh lắm.
Ngươi có biết người đó không?
- Đệ tử có biết người đó. Người đó có mở hiệu thuốc… - Vậy hãy mau đưa ta về nơi ở, rồi đi tìm Phạm Lục Chỉ đến.
- Đệ từ và Thường Tử Tú, Cốc Mục Viễn sẽ hộ tống Lục gia về. Còn Sa Cửu Nhạc sẽ đi mời Phạm Lục Chỉ đến. Chia nhau đi làm việc thì sẽ không mất nhiều thời gian.
Trang Dực đã đuối sức, lắp bắp nói:
- Ngươi thấy sao được thì cứ làm… nhớ mang thi thể của Tiết Trọng về luôn… Phàn Khách Đường đau buồn nói:
- Dạ, đệ tử sẽ không sai sót.
Ngay lập tức, bốn người nhất tề hành động. Phàn Khách Đường cẩn trọng vác Trang Dực, Cốc Mục Viễn ôm lấy thi thể Tiết Trọng dưới sự hộ vệ của Thường Tử Tú và Sa Cửu Nhạc nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Phạm Lục Chỉ cho đến sáng hẳn mới băng bó xong cho Trang Dực, cẩn trọng không một chút sai sót. Xong đâu đó, bên ngoài đã có xe ngựa thắng sẵn để đưa y quay trở về.
Lúc này tinh thần Trang Dực đã hơi hồi phục, liền kêu Tiền Nhuệ đến hỏi:
- Tiền Nhuệ, chuyện của Thù Hiền đã làm như thế nào rồi? Phụ thân ta đã quay về chưa?
Tiền Nhuệ lí nhí nói:
- Xin lão tổng cứ an dưỡng. Chuyện này thuộc hạ sẽ thu xếp nhanh chóng.
Trang Dực cảm thấy bất an, nói:
- Ta đang hỏi ngươi chuyện của Thù Hiền như thế nào rồi, phụ thân ta đã về chưa?
Tiền Nhuệ, hãy trả lời cho thẳng thắng, đừng có quanh co vòng vo nữa.
Tiền Nhuệ siết hai tay, bối rối nói:
- Thương thế của lão tổng nặng như vậy, hãy cố gắng an dưỡng, đừng nên lo lắng.
Chuyện này chừng nào bệnh tình của lão tổng thuyên giảm thì thuộc hạ sẽ bẩm báo.
Trang Dực gượng ngồi dậy, nghiêm mặt nói:
- Đã xảy ra chuyện gì rồi hả?
Tiền Nhuệ cố gắng lắm mới nói được:
- Tối qua, trong thức ăn của Thù Hiền không biết ai đã bỏ thuốc độc. May mà phát hiện kịp thời nên y không chết nhưng vẫn còn trong trạng thái hôn mê. Cho đến giờ, y vẫn còn chưa tỉnh… Trang Dực thở dài, mệt mỏi hỏi:
- Có nguy hiểm đến tính mạng không?
Tiền Nhuệ do dự nói:
- Đại phu nói phải qua mấy ngày quan sát mới có thể xác định được. Thuốc độc rất mạnh, nếu không cứu kịp thì kẻ họ Thù đã sớm mất mạng. Đại phu đang cố gắng hết sức… - Đã tăng cường phòng hộ chưa?
- Ngoài các huynh đệ trực ban, thuộc hạ đã gia phái thêm bốn Thiết Bộ Đầu luôn phiên thủ hộ. Đồng thời còn có người đi giám sát các nơi.
Trang Dực nặng nề nói:
- Làm sao ăn nói với Chiến Bách Thắng đây.
Tiền Nhuệ bối rối:
- Kẻ họ Chiến đó vẫn chưa liên lạc với bọn ta, không biết y đã nhận được tin tức chưa. Lão tổng, điều này không trách bọn ta được. Chuyện này xảy ra ngoài ý muốn, xảy ra chuyện bất hạnh này không phải là chuyện bọn ta muốn. Kẻ họ Chiến phải biết điều này.
Trang Dực sa sầm mặt nói:
- Hiểu hay không hiểu là vấn đề khác. Cái chính là ta không thể chọc giận người ta. Ta chỉ có một phụ thân, mà sinh mạng thì lại đang nằm trong tai đối phương.
Tiền Nhuệ cười trừ:
-Lão tổng hãy an lòng. Kẻ họ Thù vẫn còn sống sót đấy thôi. Bọn chúng chẳng dám làm bậy đâu.
Trang Dực lớn tiếng nói:
- Ngươi hãy nghe ta đây, Tiền Nhuệ. Ta muốn Thù Hiền phải sống, tuyệt không thể để y chết được, bất kể ngươi dùng phương pháp gì, nhất định phải cứu sống y.
Tiền Nhuệ vội nói:
- Thuộc hạ sẽ cố gắng hết sức.
Trang Dực ú ớ mấy tiếng mệt mỏi rồi kiệt sức nằm vật người ra.
Lúc này, cửa bật mở. Phàn Khách Đường thò đầu vào, lo lắng hỏi:
- Tiền huynh, Lục gia có chuyện gì vậy?
Tiền Nhuệ vốn không biết Phàn Khách Đường là nhân vật như thế nào. Song y cũng nghĩ ra là Phàn Khách Đường với Trang Dực tất có mối quan hệ mật thiết nhưng đây là mối quan hệ bí mật, không công khai. Đi theo Trang Dực mấy năm nay, y càng ngày càng cảm thấy Trang Dực không phải chỉ là như thế, mà con đường Trang Dực đi, y vẫn không hiểu được bao nhiêu.
Tiền Nhuệ đáp:
- Không quan trọng lắm. Lão tổng chỉ hơi bị kích động nên chạm vào vết thương.
Giờ đã đỡ rồi.
Phàn Khách Đường vội bước tới gần, quan tâm hỏi:
- Lục gia có chuyện gì không vui phải không?
Tiền Nhuệ nói nhỏ:
- Chỉ là chuyện Thù Hiền bị đầu độc suýt chết. Điều này ảnh hưởng đến an nguy của lão gia nên lão tổng không khỏi lo lắng. Ài. Điều này cũng đáng trách bọn ta sơ sót.
Chuyện này thì Phàn Khách Đường không nghe Trang Dực nói tới, ngọn nguồn như thế nào y cũng không được rõ nhưng theo quy định thì y không thể hỏi nhiều nên chỉ gật gật đầu nhưng sắc mặt đầy băn khoăn.
Lúc này Trang Dực rũ đầu xuống, khép mắt nói:
- Các ngươi hãy lui ra. Ta muốn ngủ một chút.
Tiền Nhuệ cúi người nói:
- Lão tổng cứ an lòng nghỉ ngơi. Chuyện của họ Thù, thuộc hạ sẽ giải quyết thoả đáng. Lão tổng cũng thảnh thơi được rồi đó chứ. Ít ra chuyện phiền phức của Nhất Chân Môn cũng đã giải quyết xong.
Trang Dực không nói gì. Tiền Nhuệ đưa mắt nhìn Phàn Khách Đường, rồi hai người im lặng thoái lui.