Lý Quan Kỳ nhìn thấy cảnh này thông qua tâm nhãn, chỉ cảm thấy để vị trưởng lão này trừng phạt Triệu Nguyên Lân cũng không có ý nghĩa gì.
Nhưng hắn không ngăn cản, hắn mặc kệ có ý nghĩa hay không, dù sao Triệu Nguyên Lân bị đánh là được. Roi sét quất xuống, trên người Triệu Nguyên Lân lập tức da tróc thịt bong rồi cháy đen, thậm chí toả ra từng luồng khói nhẹ. "A!! ! Dừng tay!! Đừng. . ." "Dựa vào cái gì!! Ngươi dựa vào cái gì mà đánh ta!!" "A!! Cứu mạng, đừng. . . Đừng đánh." Tiếng kêu thảm thiết vang vọng phía chân trời, Từ Chính Kiệt quất gã chừng bảy tám roi. "Triệu Nguyên Lân! Thiên Linh Căn thì thế nào! Phẩm hạnh không hợp thì Đại Hạ kiếm tông cũng không thu ngươi!" Triệu Nguyên Lân nằm trên mặt đất cả người hít vào thì ít thở ra thì nhiều, nhưng hai mắt gã vẫn nhìn chằm chằm vào Lý Quan Kỳ. Lý Quan Kỳ đã cảm nhận được nên đột nhiên mở miệng nói: "Một khi đã như vậy, không bằng chư vị trưởng lão thí nghiệm linh căn của ta đi." Nói xong, thiếu niên còn không quên nhìn Triệu Nguyên Lân nằm như con chó chết trên mặt đất mà nói: "Không phải ngươi rất muốn xem tên ăn mày này có linh căn hay không sao?" Sở dĩ hắn làm như vậy là muốn hoàn toàn đập nát sự kiêu ngạo đáng thương của Triệu Nguyên Lân. Còn chuyện tự xưng là tên ăn mày. . . Lý Quan Kỳ căn bản không e dè để lộ cái gọi là ‘Nhược điểm’ này, nhược điểm mình tự tung ra cũng không coi là nhược điểm. Chỉ cần ta tự mắng ta thì ngươi sẽ không mắng được nữa. Huống chi Giới Tu Chân coi thực lực là trên hết! Lúc này Mạnh Lâm Hải cũng trầm mặc, núi Thiên Kim mất đi một đệ tử Thiên Linh Căn, nhưng nhớ lại tông huấn, sắc mặt ông cũng dần dần trầm xuống. "Tâm tính như thế thì không cần cũng được!" Từ Chính Kiệt nhìn về phía thiếu niên đang nhìn thẳng vào mọi người, trầm giọng mà nói: "Được! Kiểm tra đi!" "Hôm nay cho dù ngươi là linh căn tam hệ thì núi Thiên Lôi cũng nhận!" Thiếu niên mỉm cười, chậm rãi đi lên đài trắc linh dưới ánh nhìn của vạn người. Lý Quan Kỳ hít sâu một hơi, hắn cũng không biết linh căn của mình là gì. Nhiều năm qua hắn có thể cảm giác được gia gia Tô Huyền của mình rất rất lợi hại. Nếu như linh căn của hắn kém cỏi thì gia gia sẽ không hao hết tâm lực tìm kiếm nhiều dược liệu như vậy. Rất nhiều lần hắn nhìn thấy gia gia cầm lấy bảo vật thiên địa toả ra ánh huỳnh quang. Hắn đặt tay lên quả cầu thủy tinh, cả quảng trường đều trở nên lặng ngắt như tờ. Triệu Nguyên Lân cắn chặt môi, dán mắt nhìn chằm chằm quả cầu thủy tinh trong suốt kia. Trên quả cầu có hào quang lướt qua, ánh sáng tám màu không ngừng biến hóa. Đây là biểu hiện đang kiểm tra xem rốt cuộc linh căn là loại nào, màu sắc sau cùng và hào quang có mạnh không mới đại diện cho thiên phú linh căn của người này như thế nào. Mọi người ở đây chờ đợi mấy hô hấp, ánh sáng trên quả cầu thủy tinh lại liên tục thay đổi. Phanh! Tiếng nổ tung đột nhiên vang lên! Quả cầu ầm ầm tan nát! Trong nhất thời, mọi người trên quảng trường đều nhìn nhau. Triệu Nguyên Lân lại lộ ra vẻ mặt điên cuồng mà chỉ vào Lý Quan Kỳ mà châm chọc. "Ha ha ha!! Phế vật!! Ngươi là một tên phế vật!!" "Quả cầu Trắc Linh đã nát, ngươi còn không xứng có được cả linh căn tam hệ!!" Lời vừa nói ra lập tức khiến quần chúng phẫn nộ, bởi vì dưới đài có không ít người đều là linh căn tam hệ. Nhưng vẫn có không ít người ở nơi này được chọn lựa nhập môn căn cứ vào biểu hiện của linh căn. Mạnh Lâm Hải nhướng mày, cái nhìn đối với Triệu Nguyên Lân đã kém tới cực hạn. Ông giơ tay lên tung ra một tia sáng vàng, trong nháy mắt đã bịt miệng Triệu Nguyên Lân lại. "Ồn ào!" Quả cầu Trắc Linh nổ tung, Lý Quan Kỳ cũng cứng đờ tại chỗ, nhất thời hơi lúng túng mà gãi đầu một cái.