Thiên Ma

Chương 61: Thách Đố, Nguy Cấp

Diệp Vân ngơ ngẩn nhìn hành động của Đông Phương Cẩn, nhất thời nói không nên lời. Hắn thân là thái tử điện hạ, hắn biết mình đang làm cái gì chứ?

“Diệt cỏ thì phải diệt tận gốc, không phải sao?” Đông Phương Cẩn xoay người lại nhìn Diệp Vân lộ ra nụ cười vô cùng tà mị.

“Ngươi biết ta sẽ đến”. Diệp Vân hơi nhíu mày, nhìn nam tử trước mắt, hình như mình đã quá coi thường hắn. Hắn cũng không phải là cái loại người hoàng thất chỉ biết hưởng thụ kia. Hơn nữa thân thủ của hắn cũng không phải là của một phàm nhân có thể có. Lại có thể lặng yên không một tiếng động lẻn vào phủ thái phó!

“Nàng là thái tử phi tương lai của ta, đương nhiên là ta biết nàng đang suy nghĩ điều gì”. Đông Phương Cẩn ưu nhã xoa xoa máu trên chủy thủ, sau đó thu lại chủy thủ, mỉm cười nhìn Diệp Vân nói, “Có phải là rất tò mò vì sao ta biết hay không?”

“Ngươi không phải người thường!” Diệp Vân bỗng nhiên trừng lớn con ngươi, bình tĩnh nhìn người trước mắt kia. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Diệp Vân, đôi mắt Đông Phương Cẩn dần dần biến thành màu huyết hồng, ngay sau đó mái tóc vốn dĩ đen nhánh cũng dần biến thành màu huyết hồng. Tản ra một loại tuấn mỹ vô cùng diêm dúa lẳng lơ.

Đông Phương Cẩn không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Vân, xoay người móc ra một chiếc bình sứ từ trong ngực, đem nước trong bình nhỏ vào hai cỗ thi thể trên mặt đất, ngay lập tức hai cỗ thi thể đó liền biến thành một đống tro tàn.

“Ngươi là yêu!” Diệp Vân nhíu mày nhìn nam tử diêm dúa lẳng lơ trước mắt.

“Sai”. Đông Phương Cẩn xoay người nhìn Diệp Vân, trên khuôn mặt kia vẫn là nụ cười mị hoặc lòng người.

“Nửa yêu?” Diệp Vân trong lòng càng kinh ngạc, chẳng lẽ nam tử trước mắt này là yêu quái cùng con người sở sinh – nửa yêu?

“Cũng sai”. Đông Phương Cẩn mỉm cười vươn tay vén mái tóc dài của Diệp Vân, “Nàng đoán”.

“Nếu ngươi lợi hại như vậy, sao mười năm trước lại để bị bắt cóc?” Diệp Vân hừ lạnh, đẩy bàn tay đang quấy rối của Đông Phương Cẩn ra.

“Khi đó phong ấn của ta còn chưa được cởi bỏ, ta vẫn còn là một đứa nhỏ ngây thơ hồn nhiên”. Đông Phương Cẩn mang vẻ mặt oan ức nói.

“Rốt cuộc thì ngươi là ai?” Diệp Vân nhìn vẻ mặt giả bộ oan ức của Đông Phương Cẩn, trong lòng nổi lên cảnh báo. Người trước mắt này, tuyệt đối không phải là người thiện lương gì! Nguy hiểm, rất nguy hiểm. So với mình lại càng biết phẫn trư ăn thịt hổ! Người lợi hại như vậy sao lại có thể để cho thái phó tác oai tác quái? ! Hừ! Dùng đầu ngón chân cũng có thể biết được.

“Ừm, sau này sẽ biết”. Đông Phương Cẩn khẽ cười rộ lên, “Lần đầu tiên ta để lộ chân diện mục trước mặt người khác như vậy nha”.

“Vậy là ta còn phải cảm thấy vinh hạnh rồi?” Diệp Vân tức giận hỏi lại. Trong lòng rất nghi ngờ, người trước mắt không phải nhân loại, không phải yêu, rốt cuộc là cái gì?

“Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta. Nàng chỉ cần biết ta là phu quân tương lai của nàng là được rồi”. Đông Phương Cẩn tà mị mỉm cười, lại vươn tay ra muốn sờ sợi tóc bên tai Diệp Vân.

“Có phải mười năm trước chỉ cần nữ nhân nào cứu ngươi, ngươi đều sẽ đuổi theo muốn kết hôn với người ta”. Diệp Vân khóe miệng co quắp vươn tay muốn đẩy bàn tay đang quấy rối của Đông Phương Cẩn ra, châm chọc hỏi.

“Đúng”. Ai ngờ, Đông Phương Cẩn lại chững chạc đoàng hoàng trả lời là đúng.

Diệp Vân nhất thời nghẹn lời, không biết nên nói cái gì cho phải. Đối với nam nhân trước mắt này là hoàn toàn hết nói nổi rồi. Vậy nên cũng chỉ tự trách mình xui xẻo, vừa xuyên qua đã cứu hắn cho nên mới tạo thành chuyện như vậy?

“Ta liền biết ngươi nhất định sẽ vì Trưởng Tôn gia trở về”. Đông Phương Cẩn sờ sờ cái cằm đẹp của mình, mỉm cười nói.

Con ngươi Diệp Vân chợt phóng đại. Quả nhiên, người này không đơn giản! Thái phó có thể áp bức Trưởng Tôn gia như vậy, hắn không phải không có năng lực ngăn cản, mà là không muốn ngăn cản. Chính là đang đợi Trưởng Tôn gia không còn cách nào nữa phải gọi mình về.

“Hừ!” Diệp Vân hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới Đông Phương Cẩn, xoay người điểm nhẹ đầu ngón chân bay lên trời, biến mất khỏi căn phòng.

Đông Phương Cẩn sờ sờ cằm của mình, cười cười, thời gian còn còn nhiều mà. Thái tử phi của mình, đừng có nghĩ bỏ mình lại một mình mà chạy. Ngay sau đó, Đông Phương Cẩn cũng biến mất khỏi căn trong phòng.

Diệp Vân cũng không có nhìn kỹ pháp bảo cướp đoạt được từ trong tay thái phó, thuận tay ném vào túi đựng đồ, quay về Trưởng Tôn gia.

Diệp Vân nằm ở trên giường, lật qua lật lại vẫn không ngủ được. Sao cảm thấy cả người Thái tử như một ẩn số vậy, mặc kệ hắn. Diệp Vân lắc lắc đầu. Mà bây giờ đã trừ bỏ thái phó, Thanh Sơn còn có một đống lớn sự tình chờ mình về giải tuyết. Nhất định là Trưởng Tôn gia không mong mình quay về nhanh như vậy, đặc biệt nữ tử dịu dàng — Liễu Yên Yên. Diệp Vân thở dài một hơi, cho dù không đành lòng, nhưng vẫn phải mau chóng quay về Thanh Sơn.

Sáng sớm hôm sau sau khi ăn xong bữa sáng, Diệp Vân ngồi trong sân nghĩ xem nên mở miệng thế nào, đột nhiên cảm giác có một đạo ánh mắt cực nóng rơi ở trên người mình. Diệp Vân lộ ra nụ cười dịu dàng, đối với cây đại thụ cách đó không xa ngoắc ngoắc. Cười nói: “Tự nhi, lại đây”.

“Tỷ tỷ, tỷ rất lợi hại, lại có thể phát hiện đệ trốn ở nơi đó”. Người đi ra chính là Trưởng Tôn Vô Tự, trong mắt nó mang theo sùng bái, “Tỷ tỷ, đêm hôm đó tỷ thật là lợi hại, có thể dọa người xấu chạy đi”.

“Tự nhi, vậy đệ có muốn cũng lợi hại như tỷ không, sau này biến lợi hại có thể bảo vệ cha mẹ còn có gia gia?” Diệp Vân mỉm cười nhìn đứa nhỏ trước mặt.

“Có thể trở thành lợi hại như tỷ tỷ vậy sao?” Trong mắt Trưởng Tôn Vô Tự đều là ánh sao lấp lánh.

“Đương nhiên là có thể”. Diệp Vân cười sờ sờ đầu Trưởng Tôn Vô Tự, “Có muốn học hay không?”

“Muốn, đương nhiên muốn ạ!” Trưởng Tôn Vô Tự gật đầu như gà con mổ thóc. Trong mắt tràn đầy hưng phấn cùng chờ mong. Diệp Vân cười: “Vậy chúng ta tới thư phòng, tỷ viết cho đệ vài thứ, nhưng đệ phải hứa với tỷ, chỉ có thể một mình đệ xem, sau khi học thuộc lòng xong hãy thiêu hủy đi, không thể để cho những người khác biết. Có hiểu không?”

“Đệ hiểu. Đây là bí mật của đệ cùng tỷ tỷ”. Trưởng Tôn Vô tự nghiêm túc gật gật đầu, “Đệ cũng sẽ không nói cho cha mẹ biết đâu”.

“Tự nhi ngoan”. Diệp Vân mỉm cười dẫn Trưởng Tôn Vô Tự đến thư phòng, viết xuống một số khẩu quyết pháp thuật cơ bản nhất sau đó giao cho Trưởng Tôn Vô Tự. Trưởng Tôn Vô Tự nhận lấy như được bảo bối liền cất kỹ vào trong ngực.

“Tỷ tỷ, tỷ muốn rời đi sao?” Bỗng nhiên Trưởng Tôn Vô Tự đột ngột hỏi ra một câu.

Diệp Vân ngơ ngẩn, yên lặng nhìn đứa nhỏ trước mắt. Vì sao đứa bé này lại có thể cảm thấy được?

“Tỷ tỷ, tỷ yên tâm khi tỷ không có ở đây đệ nhất định sẽ bảo vệ tốt cha mẹ cùng gia gia, còn có tất cả mọi người trong nhà nữa”. Trên khuôn mặt trẻ con của Trưởng Tôn Vô tự xuất hiện tia thành thục không tương xứng với tuồi.

“Cám ơn”. Diệp Vân ngồi xổm người xuống, sờ sờ đầu Trưởng Tôn Vô Tự, lấy ra túi bí thuốc từ trong túi ra đưa cho Trưởng Tôn Vô Tự, “Đệ giữ lấy cái này, nếu như mẹ ~~ “

“Đệ biết rồi. Nếu mẹ bị bệnh nặng đệ sẽ ẹ ăn”. Trưởng Tôn Vô Tự nhận lấy nói tiếp, trầm ổn tựa như một nươời trưởng thành vậy, “Tỷ tỷ, nhất định là tỷ còn chuyện quan trọng phải làm, tỷ mau đi đi. Xong xuôi nhớ quay về thăm nhà”.

Một dòng nước ấm chảy xuôi trong lòng Diệp Vân, đứa bé này thực sự là khiến người ta thực thương yêu.

“Ừ, tỷ sẽ”. Diệp Vân gật gật đầu, lúc này, trong đầu Diệp Vân vang lên một giọng nói.

“Chủ nhân? Chủ nhân? Xảy ra chuyện lớn rồi”. Rõ ràng là giọng nói của Bạch Hổ.

Sắc mặt Diệp Vân khẽ biến. Thần thú bởi vì khế ước mà lại có thể ở ngoài ngàn dặm cũng có thể dùng ý thức trao đổi cùng mình? Chỉ sợ cũng chỉ có thần thú mới có thể làm được như vậy.

Trưởng Tôn Vô Tự nhìn vẻ mặt biến hóa của Diệp Vân, kéo kéo vạt áo của nàng: “Tỷ tỷ, tỷ đi đi. Yên tâm, trong nhà đã có đệ. Đệ đã là một nam tử hán”.

“Ừ. Tự nhi là một nam tử hán rất giỏi”. Diệp Vân yêu thương sờ sờ đầu Trưởng Tôn Vô Tự nhẹ giọng nói, “Tỷ phải đi, đệ thay tỷ nói với cha mẹ cùng gia gia một tiếng”.

“Dạ, đi đi, tỷ tỷ”. Trưởng Tôn Vô Tự gật mạnh đầu, cắn môi, cực lực nhịn xuống nước mắt trong hốc mắt.

Diệp Vân xoay người ra khỏi phòng, lấy tốc độ chớp mát đã Ngự Kiếm bay lên trời, nhanh chóng biến mất nơi phía chân trời. Diệp Vân cũng không có nhìn thấy, ở phía đông viện, Liễu Yên Yên ngơ ngẩn nhìn thiên không, nước mắt im lặng chảy xuống.

“Yên Yên ~” phía sau Trưởng Tôn Phó Tiềm không đành lòng lên tiếng, nhẹ tay nhẹ nắm bả vai Liễu Yên Yên.

“Thiếp không sao. Đứa bé kia, đã không phải là người thường, thiếp biết, thiếp đều biết”. Liễu Yên Yên mỉm cười rơi lệ chậm rãi nói, “Đêm hôm đó có thể dọa cho thái phó chạy thiếp đã biết. Chàng cũng biết, cha cũng biết, không phải sao?”

Trưởng Tôn Phó Tiềm không nói gì, chỉ là trầm mặc được nhìn thiên không.

“Phó Tiềm, chàng nói xem Doanh nhi sẽ trở lại gặp chúng ta chứ?” Liễu Yên Yên cũng yên lặng nhìn trời.

“Sẽ, Yên Yên. Nhất định con sẽ quay về”. Trưởng Tôn Phó Tiềm nhẹ giọng an ủi.

Mà Đông Phương Cẩn sau khi biết được Diệp Vân đã rời đi, mạnh mẽ bóp nát chén trà trong tay. “Nữ nhân của ta, nàng cho rằng làm như vậy là có thể trốn được ta sao?” Trong đôi mắt Đông Phương Cẩn lóe lên hồng quang diêm dúa lẳng lơ, khóe miệng gợi lên một nụ cười phức tạp. Thanh Sơn đúng không? Không lâu nữa chúng ta nhất định sẽ gặp lại.

Diệp Vân phi trên không trung, lúc này mới đáp lại Bạch Hổ.

“Xảy ra chuyện gì?” Diệp Vân cũng dùng thần thức hỏi

“Chủ nhân, tên Hoa Vị Ương kia đã xông vào Thanh Sơn. Đằng đằng sát khí, có người ngăn cản hắn, hắn thấy một đánh một. Oa, lại ngã một. Hắn cũng không nói lời nào, trực tiếp đi về phía Bắc Đường rồi”. Bạch Hổ ở trong đầu Diệp Vân kể lải nhải, “Ái chà, có một tên thật đáng thương, bị ném thẳng vào trong ao ở quảng trường. Không biết có có bị chết đuối hay không”. Trong giọng nói của Bạch Hổ mang theo chút vui sướng khi người gặp họa, rõ ràng là ở một bên xem náo nhiệt. Bởi vì Hoa Vị Ương cũng không có hạ sát thủ, cũng chỉ đem những đệ tử Thanh Sơn ngăn cản hắn đánh ngất xỉu.

“Ngăn hắn trước đi, ta lập tức về ngay! Đừng để cho hắn tiếp cận được Phi Nhi”. Diệp Vân nhăn chặt mày lại. Hoa Vị Ương! Hắn tuyệt đối là một kẻ ngoan độc. Diệp Vân móc Thủy Linh Lung ra sau đó tự khảm trở về cánh tay của mình, lập tức, Diệp Vân lại quay trở về dáng vẻ của một nam nhân.

Rất xa, Lạc Tâm Hồn chậm rì rì bay ở phía sau, đi theo Diệp Vân ở phía trước. Trên vai Thanh Long híp mắt nhìn về phía trước: “Chủ nhân, chúng ta còn phải đi theo người kia sao? Hắn lại biến thành nam nhân. Dáng vẻ nữ nhân xinh đẹp như vậy sao lại muốn biến thành nam nhân chứ?” Thanh Long lắc lắc đuôi, tiếp tục nói, “Chủ nhân, chúng ta phải đi theo hắn bao lâu? Không phải là đi theo vĩnh viến đấy chứ?” Lần này, Lạc Tâm Hồn cũng không giống ngày thường đánh bay Thanh Long trên vai. Mà chỉ hơi nhíu mày nhìn về phía trước, ánh mắt có chút hoang mang, hồi lâu cũng không có bất luận hành động gì. Thanh Long ngáp một cái, chậm rãi nhắm mắt lại ghé vào vai Lạc Tâm Hồn bắt đầu ngủ. Không có nói cái gì nữa. Cũng chỉ có lúc này, Thanh Long mới có thể an tĩnh lại. Mặc kệ nó có bị ném bao nhiêu lần, vĩnh viễn cũng sẽ không nhận được bài học nào.

Đi theo vĩnh viễn? Lạc Tâm Hồn đáy lòng hồi tưởng câu nói cuối cùng của Thanh Long.

Vì sao, trong lòng lại dâng lên một cảm giác kỳ quái?

Diệp Vân dùng tốc độ nhanh nhất chạy về Thanh Sơn, lần trước mang theo phi kiếm còn có chút lo lắng mới thả chậm tốc độ. Lần này, Diệp Vân còn chưa có nửa nén hương thời gian liền trở về Thanh Sơn.

Cửa lớn của Thanh Sơn, hai đệ tử thủ vệ té trên mặt đất hôn mê bất tỉnh. Trong lòng Diệp Vân vô cùng sốt ruột, bất chấp cái gì, nhanh chóng chạy về phía Bắc Đường. Dọc theo đường đi, cũng bắt gặp rất nhiều đệ tử Thanh Sơn ngã dưới đất. Thế nhưng, không có ai bị thương, đều là đã hôn mê mà thôi.

Bắc Đường! Hoa Vị Ương đã xông vào Bắc Đường! Bên Bắc Đường ra sao rồi? Diệp Vân chạy như bay về phía Bắc Đường.