Nghe thế, Tiêu Phong cười ha hả:

- Chỉ cần muội không vì nhớ nhung mà sinh phiền muộn thì tốt thôi! Muội đã muốn thưởng ngoạn hoa mai, bọn mình cứ kéo nhau trở về Trung nguyên, muội tha hồ mà ngắm. Mà cũng để ta tìm kiếm A Tử nữa. - Đôi mắt đoái trông ra bên ngoài, ông nói tiếp - Chẳng hiểu A Tử sao lại nổi cơn vậy, tính nết cô nhỏ này có hơi kỳ quặc, hồi nọ, lúc chạy trốn khỏi Liêu quốc, cô ta đã dám móc bỏ cả hai tròng mắt đến thành mù loà, chả hiểu lần này còn gây tai hoạ gì nữa đây? - Dừng một chút, ông tiếp - Ta thật không yên tâm chút nào, phải đi Giang Nam tìm cô ấy mới được!

Lâm Yên Bích gật đầu:

- Được lắm .. Ngày mai, mình lên đường.

Bữa sau, Tiêu Phong cùng Lâm Yên Bích từ biệt tất cả, để Tiêu Minh Dương ở lại giữ phủ tướng quân, cả hai cưỡi hãn huyết bảo mã, nhắm hướng nam ra đi. Suốt đường, chỉ thấy toàn băng tuyết, giá lạnh, tuyết phủ trắng xoá ngàn dặm trường, đôi khi hãn huyết bảo mã gặp không ít khó khăn trước những đống tuyết cao nghệu, nhưng cả hai đều thong thả kiêm trình, đi chừng hơn nửa tháng, đã về đến Yên Kinh.

Mấy năm sau này, Yên Kinh lại trở thành náo nhiệt khác thường, ý định tìm gặp Hốt Tất Liệt không thực hiện được vì ông ta đã xuống miền nam từ lâu, Tiêu Phong đành chịu, Cả hai người ở ăn tết tại Yên Kinh, thuở xưa, Tiêu Phong từng trú ngụ tại đấy mấy năm, ông thấy vùng mười sáu châu Yến Vân này chẳng thay đổi là mấy, dù đã cách xa hơn trăm năm. Chỉ là người Mông Cổ thì nhiều, không còn bóng dáng đồng tộc Khiết Đan, Trong vài lần đi dạo, ông phát hiện chuyện người Mông ức hiếp người Hán là khá phổ biến, ông hay ra tay can thiệp mỗi phen chứng kiến cảnh ấy, bọn người Mông đó vì không biết đụng độ vào ai, ra sức chống cự, đều bị ông thẳng tay giáo huấn, chúng bị khổ đau nhiều bèn về bẩm báo lại cùng chỉ huy của chúng. Đến khi tên tổng soái hay được tin có kẻ hoành hành ẩu đả quân binh của y, y nổi giận, kéo cả đoàn tìm đến hỏi tội. Khi nhận ra Tiêu Phong là đại tướng quân mà y từng gặp trong buổi lễ Hốt Lý Thai của Đại Hãn, y lập tức co vòi, rồi nghe Tiêu Phong lên lớp một hồi xong, y đành tím mặt mà rút lui. Cuối cùng, quan lại tại Yên Kinh đều hay biết vị mãnh tướng đệ nhất của Mông Cổ là Tiêu đại tướng quân đã đến Yên Kinh, đại tướng này không ưa cảnh Mông Cổ ức hiếp người Hán, họ truyền lệnh sĩ quan dưới quyền quản thúc kỹ càng sĩ tốt, chấm dứt chuyện tuỳ hứng hành hung người Hán.

Nhờ thế, toàn thành Yên Kinh càng thêm thoải mái, vui vẻ trong dịp đón mừng năm mới, yên tâm có được vị Tiêu đại tướng quân này đứng ra bảo kê cho họ.

Đêm trừ tịch, Tiêu Phong không tham dự yến tiệc của lũ quan viên Mông Cổ hùa nhau chào mời, ông cùng Lâm Yên Bích ra phố xem trẻ đốt pháo tép. Cả hai đều nhớ về buổi tối trừ tịch nọ, Tiêu Phong đang trong tình trạng thập tử nhất sinh, được Yên Bích chở xe trốn chạy vượt ngàn dặm đường. Tại tiểu trấn gần Đại Thắng quan, may gặp đứa nhỏ đã giúp họ thoát tầm truy nã của quan quân Hoàng Dung, Cũng tối nay, cũng dịp cuối năm rộn rã tiếng pháo như vầy, nhớ lại màn nguy cấp năm nào, cô dường như đang diễn lại trong đầu quang cảnh ấy. Tay Tiêu Phong nắm chặt tay Lâm Yên Bích, ông cũng nhớ về mấy dịp nguy nan năm xưa, nay được ông trời đưa cô về cạnh ông, còn bảo cho ông biết cô đây cũng là hậu thân của A Châu, kiếp trước, ông trợ giúp cô, một thân một mình xông xáo vào Tụ Hiền trang, đến kiếp này, cô đã cứu mạng ông, chẳng chút nề hà ngay đến cả danh tiết, mạng sống của mình.

Cuối năm, hoa mai trong thành Yên Kinh đua nở cùng tuyết trắng, người người dầm tuyết đi thưởng hoa, Lâm Yên Bích cũng tay trong tay cùng Tiêu Phong đi xem hoa nở. Cánh mai lay động trong gió rét, hương mai thoang thoảng trong không khí khi thấm vào buồng phổi, gợi chút cảm giác một mùa xuân mới đang đến gần. Hồi ông còn làm Nam Viện đại vương, Tiêu Phong ít để ý đến cỏ hoa, cây cối, nhưng giờ đưa Lâm Yên Bích đi dạo chơi khắp chốn trong thành, ông chợt nhận ra, ngoài cái hứng thú nâng chén, cạn vò rượu, thế gian còn có nhiều lạc thú khác nữa!

Lâm Yên Bích rất thích thú nghe Tiêu Phong kể về toà thành Yên Kinh này của những ngày ông còn làm Nam Viện đại vương, nghe kể về những ngày qua của ông. Tại mỗi địa điểm trong mười sáu châu Yến Vân, cô hỏi han cặn kẽ sinh hoạt thời Liêu quốc, khiến nhiều lúc Tiêu Phong phải vỗ trán, moi óc, nhớ trở lại những chi tiết quá khứ ấy.

Cuộc sống yên ả trôi qua, sau tết Nguyên đán, một ngày nọ, Lâm Yên Bích được môn nhân từ Bích Vân cung đến cho hay hiện thời A Tử không còn ở Giang Nam nữa mà đã đi xuống Đại Lý rồi.

Tiêu Phong có chút ngạc nhiên, ông hỏi:

- Chỉ mình cô ta đi Đại Lý thôi sao?

Môn hạ Bích Vân cung đó đáp:

- Nghe nói có Liễu công tử cùng đi.

Tiêu Phong thở một hơi nhẹ nhõm, nói:

- Có tứ đệ tháp tùng, ta yên tâm rồi, trên đời này, chỉ duy nhất tứ đệ đủ sức quản lý cô ta!

Lâm Yên Bích lắc đầu, bảo:

- Không phải đâu! Trên đời này, cô ta chỉ hành xử và ăn nói theo ý một người là huynh thôi!

Tiêu Phong bật cười, ông hỏi:

- Là ta? Cho tới giờ, ta vẫn chưa cớ cách nào quản được, cô ta, cứ phải ngày ngày trợn mắt lên mà răn đe cô ta, mà ngăn cản cô ta đâm đầu vào những rắc rối mới khác!

Lâm Yên Bích đáp:

- Nhiều lắm là Liễu đại ca phòng ngừa được rắc rối mới của cô, nhưng chẳng có cách nào ngăn cấm cô ta tự sát hay tự huỷ hoại thân thể. Duy nhất huynh đủ sức làm điều đó, thử hỏi, ngày ấy, trước Nhạn Môn quan, cô ta đưa tay móc mắt, ôm thân xác huynh nhảy xuống vực, bấy nhiêu cao thủ hiện diện đương trường, có ai ngăn cản được cô ta đâu!

Nói đến đấy, tưởng tượng ra quang cảnh ngày ấy, Lâm Yên Bích không khỏi cảm động trước cái tình mà A Tử dành cho Tiêu Phong. Cô khẽ khép rèm mi, nhỏ giọng nói tiếp:

- Chính ra, A Tử đáng thương vô cùng, dù cô ấy tính nết độc ác, nhưng cái tình cô ấy dành cho huynh làm rung động đến cả trời đất, huynh ... huynh nếu huynh có muốn chia sẻ tình cảm cùng cô, muội ... muội cũng ..

Cô muốn nói "Muội cũng không có ý kiến gì cả ", nhưng lời lên đến miệng rồi, cô không sao thốt ra được, cảm thấy nói ra, sẽ làm khó Tiêu Phong vô ngần.

- Đừng nói thế! Trước giờ, ta coi A Tử như một đứa em gái - Tiêu Phong gằn giọng, cắt ngang câu nói của Lâm Yên Bích - Năm ấy, lúc hấp hối, A Châu yêu cầu ta chăm sóc thật tốt cho cô ta, vậy mà, suốt bao nhiêu năm qua, ta chỉ làm một tên mãng phu thô dã, đã chẳng lo liệu tốt cho cô ấy, thật có lỗi cùng A Châu trên cõi cao xanh kia!

Nhắc đến A Châu, Lâm Yên Bích không khỏi chạnh lòng, từ thưở nhỏ, nỗi lần nghĩ về A Châu, cô vẫn cứ vương vất cái cảm giác ấy, mà chẳng hiểu vì sao, giờ mới hiểu rõ, A Châu là tiền kiếp của cô, cô dịu dàng nói:

- Tiêu đại ca, ngày mai, mình lên đường đi Đại Lý, tìm cho ra A Tử, cho dù cô ấy điêu ngoa, quỷ quái tới đâu, muội cũng sẽ hết lòng chăm lo cho cô. Kiếp trước, cô là bào muội cuả muội, kiếp này, cô cũng vẫn là thế!

Qua hôm sau, hai người rời Yên Kinh, đi về hướng tây nam. Vượt Hoàng Hà, qua khỏi tỉnh Hà Nam, họ đã vào đến địa phận nhà Tống. Càng xuống phía nam, băng tuyết trên đường mỗi lúc một thưa dần, bắt đầu cảm nhận được hơi hướm của mùa xuân. Tuy cô từng nhiều lần ngàn dặm kiêm trình vào nam ra bắc, chưa khi nào Lâm Yên Bích chứng kiến sự chuyển biến đầy mị lực từ mùa đông sang mùa xuân này, chưa khi nao có được cảm giác rộn rã trong tâm do nó đưa đến. Cô chưa khi nào nghĩ mình có thể nhanh nhảu miệng lưỡi nhiều đến thế, có thể suốt ngày trò chuyện liên tục cùng Tiêu Phong về mọi thứ, mọi đề tài, khi thì hỏi vãng sự của Tiêu Phong hồi ông dừng chân địa phương họ đang đi, khi thì chỉ chỏ vào hoa cỏ ven đường, nêu tên chúng cũng như giải thích cho ông công dụng trong nghề thuốc của chúng, Qua đó, Tiêu Phong xưa nay ít để tâm đến thảo mộc, đã học hỏi được khá nhiều kiến thức mới về dược lý.

Đi hơn một tháng, qua khỏi đất Ba Thục, họ tiến vào địa giới Đại L:ý.

Vừa vào đến Đại Lý, đã thấy khắp ven đường, khắp làng xóm, đâu đâu cũng trồng tràn lan nhiều chủng loại khác nhau của hoa trà, chúng nở hoa đỏ rực tựa ráng chiều, trắng muốt như sắc bạch ngọc, chúng khe khẽ lay động trong làn gió xuân mơn man, dường như muốn cất tiếng chào đón khách lữ hành trên đường. Lần đầu xuống Đại Lý, trước rừng hoa trà ngan ngát, cả Tiêu Phong lẫn Lâm Yên Bích đều say sưa ngắm nhìn, tự nhủ, cái danh tiếng đệ nhất thế giới về trà hoa của Đại Lý thật chẳng ngoa chút nào.

Một cô nương nhỏ nhắn từ quán trà ven đường đon đả vẫy tay, chào mời:

- Khách quan, mời hai vị xuống ngựa, dừng chân thưởng thức danh trà xứ Đại Lý chúng tôi, hương vị thấm thía từ đầu lưỡi xuống tâm can, đảm bảo các vị một ngụm uống vào là không sao dừng được.

Lâm Yên Bích kềm cương, hỏi Tiêu Phong:

- Tiêu đại ca, bọn mình dừng chân uống chơi một chén nhé?

- Ừ ...

Tiêu Phong tụt xuống khỏi mình ngựa, ông rảo bước vô quán, hỏi cô nương đó:

- Tiểu muội muội, có rượu không?

Tiểu cô nương hơi thảng thốt, rồi nhoẻn miệng cười, đáp:

- Dạ có .. Mời khách quan ngồi, tiểu nữ xin đem ra ngay.

Hai người ngồi yên chỗ, Lâm Yên Bích thì nhấm nháp tách trà thơm ngát, còn Tiêu Phong nốc ừng ực món rượu trắng cay xé cổ. Lâm Yên Bích nâng chén trà, mời:

- Trà này hương thơm ngát, huynh có muốn uống thử qua một chút không?

Tiêu Phong đón chén trà, một hơi uống cạn, rồi nâng bát rượu lên, vui vẻ hỏi cô:

- Rượu này còn ngát hơn nhiều, muội cũng nhấp qua một bát?

Lâm Yên Bích đón lấy bát rượu, cô chun miệng nhắp một chút, chép chép lưỡi, rồi nhanh chóng đưa trả cái bát cho ông.

Tiêu Phong cười ha hả, rồi ực liền một hơi.

Bỗng, nhanh như một ánh chớp, một bóng người từ ngoài bay vù vào, mọi người chỉ thấy hoa mắt lên, người nọ đã đến trước bàn Tiêu Phong, y thò tay vén tấm khăn trải, định chui xuống gầm bàn. Hành động nhanh như chớp giật đó, đến cả Lâm Yên Bích cũng không nhìn rõ mặt mũi y! Thoáng nghe "bịch" một tiếng, tay Tiêu Phong đẫ vỗ vào cánh tay y, người nọ chẳng nói chẳng rằng, đã hươi hai tay lên múa loạn, nghe bịch bịch liên hồi, y đã sách chiêu cùng Tiêu Phong được mấy hiệp! Mấy chiêu thức qua lại đó diễn ra nhanh quá, không ai nhìn rõ được, chỉ thấy bóng người vùn vụt di chuyển loa loá.

Lâm Yên Bích giật mình, cô biết đang đụng vào đại cường địch, nhưng hai bên giao thủ nhanh vun vút, tưởng chừng họ đánh đấm loạn đả, nhưng thực sự là cảnh giới cực cao của "vô chiêu thắng hữu chiêu". Người nọ dường như không ham chiến, đã lùi nhanh một bước ra sau, tay lại muốn vén khăn bàn để chui xuống dưới.

Tiêu Phong thân ảnh loáng qua một cái, đã đứng chặn trước mặt y, quát to:

- Tôn giá là ai? Định làm gì thế này?

Người nọ khom mình, chẳng ngước mặt, nhỏ giọng nói:

- Tránh ra ... Tránh ra .. Có người rượt ta, ta phải chui xuống gầm bàn này mà trốn!

Giọng y hoảng hốt, vẻ như đang kinh hãi, đang tìm cách trốn tránh một nhân vật cực kỳ đáng sợ

Tiêu Phong vô cùng lạ lùng, ông nghĩ thầm người này võ công cao cường hiếm ai sánh kịp, sao lại còn có cao thủ lợi hại khiến y khiếp sợ nhường ấy, kẻ đó nhất định đứng tuyệt đỉnh trần gian! Ông thấy y râu tóc bạc phơ, tuy mặt mũi hồng hào, đích thực một người già trộng tuổi, bỗng ông rùng mình, tự hỏi "Có khi kẻ khiến y đang hãi sợ là lão tiền bối Đường Lăng?"

Chỉ một tích tắc ơ hờ của Tiêu Phong đang tự vấn, lão già đó đã như một bóng mờ, len qua cạnh thân hình Tiêu Phong, chui tọt xuống gầm bàn. Y nhỏ giọng, dặn:

- Mấy người tuyệt đối đừng có nói ta đang trốn dưới gầm bàn nhé, nếu không, sẽ mắc công ta lắm đấy!

Thấy y già nua tuổi tác mà hành sự như tuồng con nít, Tiêu Phong không khỏi cười ồ, ông trở về chỗ, cùng Lâm Yên Bích ngồi xuống trở lại, rồi hỏi nho nhỏ xuống dưới bàn:

- Tiền bối, người rượt đuổi ngài là ai vậy?

Tiếng vo ve như tiếng muỗi, tất cả mọi người ngồi quanh không thể nghe được, nó chỉ lọt vào tai của Lâm Yên Bích cùng lão già đang trốn., ấy là thuật truyền âm nhập mật dựa vào nội lực cao siêu của người sử dụng.

- Là Đoàn hoàng gia! - Lão già cũng nhỏ giọng trả lời - Ngàn vạn lần, chớ có mách là ta đang trốn ở dưới này! - Tiếng cũng nhỏ rí như tiếng Tiêu Phong, chỉ riêng ông cùng Lâm Yên Bích là nghe được.