Thiên Lý Đào Hoa Nhất Thế Khai

Chương 14: 14 Thiên Đóa Đào Hoa Nhất Thế Khai 14

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Nhưng Yêu tộc và Ma tộc đã làm.

Bảy năm trước, hai tộc Yêu Ma liên thủ, bất chấp hy sinh lớn lao để phá vỡ phong ấn Vạn Tiên Trận, Đại Tế Tang Kỳ thân chinh dẫn quân đột kích Minh Nguyệt Sơn Trang lúc nửa đêm.

Trong một đêm, máu chảy thành sông tại Minh Nguyệt Sơn Trang, từ đó vết tích của Hỗn Độn Châu không rõ, có tin đã rơi vào Ma giới, cũng có người lén lút đồn rằng, Hỗn Độn Châu đang ở trong tay Tạ Tuyết Thần.

Do một sự trùng hợp vô cùng lớn, vào đêm diệt môn của Minh Nguyệt sơn trang, Tạ Tuyết Thần đi ngang qua nơi này, cứu Cao Thu Mân xong nhưng chính mình lại bị thương nặng, pháp lực gần như bị hủy hoại hoàn toàn.

Nhưng chưa đầy một tháng, Tạ Tuyết Thần không những phục hồi pháp lực, mà còn thấu triệt được tuyệt thế đệ nhất công pháp từ cảnh giới sinh tử – Ngọc Hống kinh.

Hạ giới tràn ngập trược khí, phàm nhân tu đạo khó khăn, nhưng Ngọc Đình thần công lại có sức mạnh nghịch chuyển âm dương, hóa trược khí thành thanh khí, lộ trình tu hành có thể tiến triển cực kì nhanh chóng.

Chính vì thế mà Tạ Tuyết Thần trở thành tu sĩ pháp tướng trẻ tuổi nhất lịch sử nhân tộc, một kiếm quang sáng lạnh lẽo, cả cửu châu sóng sầm sập.

Sau khi Minh Nguyệt sơn trang bị tiêu diệt, Cao Thu Mân cũng được cốc chủ Kính Hoa cốc thu làm đệ tử, truyền thụ hết lòng.

Cốc chủ Kính Hoa cốc hiện giờ là Tố Ngưng Chân cùng với mẫu thân Cao Thu Mân là muội tỷ song sinh, hai người không những có tình sư đệ mà còn là huyết thống thân tộc.

Tố Ngưng Chân từng bày tỏ ý nghĩa này trong Tiên minh – để báo đáp ân cứu mạng của Tạ tông chủ, Cao Thu Mân nguyện lấy thân báo đáp.

Tạ Tuyết Thần không hồi đáp, mọi người cho rằng y im lặng đồng ý.

Nhưng lúc này Mộ Huyền Linh mới phát hiện, Tạ Tuyết Thần vốn không quen biết Cao Thu Mân.

Tạ Tuyết Thần là kiếm tu say mê đạo hạnh thanh cao, ngoại trừ kiếm đạo, rất ít việc có thể lọt vào tầm mắt, động được trái tim của y.

À, hiện giờ Mộ Huyền Linh là một ví dụ.

Tạ Tuyết Thần rõ ràng không ít oán hận, dù Mộ Huyền Linh có uy hiếp hay dụ dỗ thế nào đi nữa, lần này y kiên quyết không chịu nhượng bộ.

Mộ Huyền Linh chống cằm đánh giá Tạ Tuyết Thần.

Tạ Tuyết Thần vịn quần áo ngồi một bên, nhắm mắt dưỡng thần, cố gắng ổn định đạo tâm.

Mộ Huyền Linh uể oải nằm sấp trên giường, đưa hai gót chân nhỏ nhắn đung đưa qua lại, phát ra những tiếng chuông leng keng.

Miệng ngâm nga một bài ca nghe không rõ lời, nhưng giai điệu vẫn khá nhẹ nhàng sôi nổi.

"Cảm tạ tông chủ, trái tim có phần rối loạn." Mộ Huyền Linh nũng nịu cười nói: "Tất cả đều vì ta mà rối loạn cả."

Tạ Tuyết Thần không để ý đến nàng, trong lòng thầm niệm Ngọc Đình kinh.

Đêm đến canh ba, bên ngoài phòng một mảnh tĩnh mịch, trong phòng dầu đèn đã cạn, ngọn lửa cuối cùng rị mị chập chờn hai cái rồi miễn cưỡng tắt ngúm.

Đúng lúc ấy, trong phòng chợt vang lên tiếng động rất nhỏ, chỉ thấy trong bóng tối, một vật thể hình cầu lớn bằng lòng bàn tay động tác cực kỳ nhanh lóe lên rồi lao về phía người nằm trên giường.

Thiếu nữ trông như đang ngủ say chậm rãi lật người, vừa vặn che chở vật thể kia trong khuỷu tay.

"Khứu Bảo Thử, ngươi vất vả lắm mới chạy thoát, giờ lại quay lại đây làm gì thế?" Mộ Huyền Linh hạ giọng, cười híp mắt hỏi.

Con Khứu Bảo Thử kia rõ ràng hơi ngớ ngẩn, cái mũi tròn cụp ngắn ngủi cứ đút vào lưng Mộ Huyền Linh, thân hình tròn vo mềm mại run lên bần bật như quả bóng lông.

"Ngươi có ngửi thấy trên người ta có bảo bối gì không?" Mộ Huyền Linh đưa ngón trỏ ra chọc chọc vào mình nó.

"Chị...!chị...." Khứu Bảo Thử bỗng mở miệng nói một câu tiếng người, giọng sữa non nớt, nghe giống như đứa trẻ 5, 6 tuổi.

Mộ Huyền Linh giật mình, lại gần quan sát kỹ càng, tò mò hỏi: "Ngươi biết nói tiếng người à?"

Khứu Bảo Thử gật đầu, đôi mắt đen thui sáng long lanh.

"Một...!chút ít..."

Mộ Huyền Linh kêu lên: "Ngươi là bán yêu? Phụ thân ngươi là người?"

Con chuột yêu lại gật đầu.

"Khó trách trước đây ngươi không dám lên tiếng." Mộ Huyền Linh thở dài, nâng nó trong lòng bàn tay, "Nếu bị bọn chúng biết ngươi là bán yêu, vậy ngươi sẽ không thoát khỏi họa."

Khứu Bảo Thử run rẩy hồi tưởng lại bốn tu sĩ kia.

Hiện giờ Nhân tộc ở cõi trần đang hùng mạnh, còn Yêu tộc thì lép vế.

Một số Yêu tộc buộc phải quy phục để tồn tại, hoặc làm thú linh cho Tiên môn, hoặc là đi kiểm tra lương yêu chứng để tu sĩ Giám Yêu Ty hạ phù chú cấm chế, suốt đời không được hại mạng ăn thịt, nếu không sẽ bị chết tan xác.

Những Yêu tộc không chịu khuất phục sẽ không lựa chọn con đường đó, mà ẩn núp nơi nhân gian ít người lui tới để tu luyện.

Những yêu quái không có lương yêu chứng cũng chưa chắc là xấu xa, nhưng tu sĩ Nhân tộc có quy ước không thành văn là gặp phải yêu quái không có lương chứng thì không cần biện minh thiện ác mà giết đi.

Nếu không giết, cũng có thể bắt về làm yêu nô.