Editor: Mộc Phi Tuyết

Beta: Lâm Uyên, Vũ Yên

Phong Lăng Minh Chân thực ra chính là con của tể tướng của tiền triều, nhưng hoàng đế tiên triều lại nhẹ dạ cả tin, nghe lời gièm pha của bọn gian thần nên gán cho tể tướng tội danh mưu phản.

Dưới sự trợ giúp của phụ thân Minh Chân, hắn đã cùng thê tử là Thanh Văn trốn thoát. Minh Chân đối với thanh mai trúc mã Thanh Văn lớn lên cùng nhau, hết mực yêu thương. Vì không muốn để cho nàng phải trải qua, phải chịu đựng những ngày tháng trốn tránh sợ hãi, phải sống một cuộc sống lang bạc kỳ hồ nên đã từ chối ý đồ muốn báo thù cho tể tướng của các môn đệ.

Cùng Thanh Văn định cư trong núi, cuộc sống chồng thì canh tác còn vợ thì đan dệt cũng coi như mỹ mãn. Một đêm sao sáng đầy trời, Minh Chân ôm Thanh Văn ngồi trước cửa hóng gió, Thanh Văn hỏi hắn có thấy tịch mịch hay không, hắn lắc đầu, Thanh Văn nói rằng nàng thấy tịch mịch nên muốn có một đứa con, tuy rằng sinh hài tử là một chuyện nguy hiểm nhưng nếu thê tử đã lên tiếng thì hắn cũng nguyện ý nỗ lực thực hiện.

Từ sau khi Thanh Văn mang thai, để có một điều kiện sinh hoạt tốt hơn, bọn họ đã xuống núi và định cư tại một vùng phụ cận trong thành thị. Minh Chân mỗi ngày đều viết chữ hộ người ta, cuộc sống ngày qua ngày cũng coi như dễ chịu. Mang thai tuy rằng đối với nữ nhân là một khiêu chiến không nhỏ nhưng dưới sự dốc lòng tận tâm của Minh Chân, tình huống của Thanh Văn vẫn ổn. Đang viết thư hộ cho người khác, Minh Chân ngẩng đầu lên, thấy Thanh Văn nghiêng người tựa ở trên tường, đang chăm chú làm y phục cho hài tử thì tâm liền động, đi qua kéo nàng ôm chặt vào lòng. Nhẹ nhàng xoa xoa cái bụng đã nhô cao, trong lòng cảm khái, nếu có thể như vậy cả đời cũng không tệ. Thế nhưng lão Thiên tất nhiên sẽ không để cho bọn họ hạnh phúc mà sống sót như vậy.

Một ngày nọ, một đám quan binh xông vào nhà của Minh Chân, nói là phụng mệnh hoàng thượng tới để bắt hắn. Minh Chân cầu quan binh buông tha cho bọn họ, bọn họ không hề có ý đồ mưu phản, sau này cũng sẽ không can dự vào chuyện trong triều đình nữa.

Nhưng bọn quan binh vẫn dựa theo cái thánh chỉ giết không tha, có nói gì cũng không chịu bỏ qua cho bọn họ. Ngay lúc thời khắc nguy cấp nhất thì người của phụ thân hắn đúng lúc chạy tới, xông vào chém giết một hồi, sau đó thì hắn cùng Thanh Văn lại trốn thoát.

Giữa lúc đang không ngừng tránh né lệnh truy sát của triều đình thì một ngày nọ, do mấy ngày liền đều phải đi đường xóc nảy, lại cộng thêm tinh thần bị kinh hách nên Thanh Văn sinh non. Trong một gian nhà nhỏ giữa núi, không có bà đỡ cũng không có dược, Thanh Văn thống khổ rên rỉ, tới lúc thái dương mọc lần thứ hai thì một tiểu sinh mệnh đã đi tới thế giới này nhưng một sinh mệnh khác cũng đã vĩnh viễn ra đi. Ôm lấy thân thể lạnh băng của thê tử, Minh Chân thề độc: Không báo thù giết cha hại vợ, không chém chết tên cẩu hoàng đế kia hắn thề không làm người.

Minh Chân bắt đầu trở nên lạnh lùng, mục đích sống của hắn chính là lật đổ cái vương triều này.

Trải qua 10 năm đấu tranh cùng vô số cuộc chiến, dẫm lên không biết bao nhiều núi xương khô, cuối cùng Minh Chân cũng đạt được mục đích của hắn, chính tay đâm chết hoàng đế tiên triều, trở thành chủ nhân của toàn bộ đại lục này.