Lập tức mọi người liền thương lượng với nhau, Tiêu Phong đi mời Trí Quang đại sư, Mộ Dung Phục báo cho Triệu Tiền Tôn. Việc này không nên chậm trễ, hai người ngay sau đó liền khởi hành.

Tiêu Viễn Sơn vừa mới chính thức gặp con, bây giờ sắp sửa lại phải xa hắn một thời gian, trong lúc nhất thời vô cùng lưu luyến, ôm lấy cánh tay của Tiêu Phong, muốn nói gì đó mà lại không cất nổi nên lời.

Tiêu Phong trong lòng ngũ vị tạp trần (năm vị: ngọt, chua, cay, đắng, mặn trộn lẫn vào nhau), nói: “Cha, chờ ân oán năm xưa giải quyết xong, con nhất định sẽ đi cùng ngươi đến Nhạn Môn Quan, cúng tế nương ta.”

Tiêu Viễn Sơn nghe vậy, hốc mắt đỏ bừng, nhưng vẫn kìm chế không rơi nước mắt, rất tối nghĩa mà nói: “Được, cứ quyết định như vậy đi, ta chờ ngươi trở về, cha con chúng ta đều cùng đi gặp nương ngươi.”

Mà ở phía bên kia, Mộ Dung Bác cũng ôm Mộ Dung Phục không chịu buông, nhỏ giọng nói: “Phục nhi, ngươi đi rồi, ai thay ta bôi thuốc?”

Đối với sự làm nũng của phụ thân, Mộ Dung Phục chỉ biết cười trừ: “Cha, ngươi đừng đánh nhau với Tiêu tiền bối nữa, như vậy vết thương sẽ không xuất hiện.”

“Ta là ta có muốn đánh nhau với hắn đâu, là hắn bắt ta đánh mà.” Mộ Dung Bác ấm a ấm ức nói.

Hai phụ tử này hình như là nhầm rồi, cảnh tượng trước mắt rõ ràng giống như Mộ Dung Phục đem con hắn đến trường xong, muốn xoay người đi. Vương Ngữ Yên cảm thấy mình nhịn cười không nổi, liền “có lòng tốt” nhắc nhở: “Cha, lúc biểu ca không có ở đây, ngươi chỉ cần dùng chậu nước làm gương soi, như vậy có thể tự mình bôi thuốc.”

Dưới cái nhìn chăm chú yêu thương của hai người cha, hai cặp vợ chồng son của Tiêu gia và Mộ Dung gia rời khỏi Thiếu Lâm Tự, giục ngựa đi xuống núi.

“Mộ Dung huynh đệ.” Tiêu Phong cầm cương trong tay, gọi to một tiếng, nhưng sau đó lại không nói gì nữa.

Thấy hắn vẫn không thay đổi xưng hô, có thể thấy là không có ý định phủ nhận quan hệ mà hai người đã còn, trong lòng Mộ Dung Phục cảm động, cúi đầu không nói. Giờ này khắc này, cũng không cần nhiều lời vô ích, một tiếng xưng hô cũng đủ nói thay hết mọi điều.

A Châu và Vương Ngữ Yên nhìn nhau cười, nhẹ nhàng thở ra, trong lòng đều vui mừng khôn tả.

Đến dưới chân núi, hai bên cũng chỉ nói hai tiếng “bảo trọng”, sau đó Kiều Phong hướng về phía đông nam lên núi Thiên Thai gặp Trí Quang đại sư.

Còn với Triệu Tiền Tôn, sau trận chiến năm đó ở Nhạn Môn Quan, vô cùng kinh sợ, sau đó ngất đi. Lúc tỉnh lại thì liền biết tin vị tiểu sư muội thanh mai trúc mã của mình đã gả cho người khác, vì thế trở nên điên điên khùng khùng, ngay cả tên của mình cũng không nhớ, vì vậy mới tự xưng tên là “Triệu Tiền Tôn Lý” (nằm trong mười sáu họ phổ biến trong bách tính Trung Quốc: Triệu Tiền Tôn Lý Chu Ngô Trịnh Vương Phùng Trần Chữ Vệ Tưởng Thẩm Hàn Dương). Giang hồ thấy hắn như vậy liền không chú ý nữa, cho nên hành tung của người này vô cùng mơ hồ. May mắn là hắn vẫn duy trì liên hệ với Huyền Từ, cho nên, Mộ Dung Phục và Vương Ngữ Yên cũng tạm nắm được hướng đi của hắn, cả hai đi theo hướng Tây Nam.

Vương Ngữ Yên kìm cương, nhìn đám mây đang bay ngang bầu trời, tâm tình thoải mái hỏi: “Biểu ca, sau này chức vị bang chủ của Tiêu đại ca, huynh ấy có làm nữa không?”

“Ta thấy ý tứ của hắn, là định chuẩn bị đào tạo bồi dưỡng một bang chủ tiếp theo, sau khi yên tâm giao Cái Bang vào tay người đó, thì sẽ không làm nữa.” Mộ Dung Phục nói.

Vương Ngữ Yên lo nghĩ, lại hỏi: “Ngay cả khi chúng ta đã thề vĩnh viễn không nói cho ai khác, huynh ấy cũng không làm nữa sao?”

Mộ Dung Phục lắc đầu: “Hắn làm việc không thẹn với lòng, cũng không phải vì sợ người khác nói hắn có huyết thống Khiết Đan. Chỉ là, bởi vì lúc trước đứng trên lập trường của người Hán, việc đánh nhau với Liêu quốc bảo vệ giang sơn là điều phải làm. Bây giờ hắn lại là người Khiết Đan, cảm thấy mình không thể tiếp tục làm vậy, cho nên mới không ngồi ở vị trí đó nữa.”

Lời này cũng có đạo lí. Tiêu Phong tính tình thẳng thắn, luôn luôn là chén lớn uống rượu, miệng ăn miếng to. Bây giờ một bên là có ơn sinh thành, một bên là có ơn dưỡng dục, đẩy hắn vào cục diện rối rắm không biết theo Tống hay theo Liêu, cho dù là không ai biết, thì bản thân Tiêu Phong cũng không giải quyết được hướng đi sau này của Cái Bang, cho nên chức bang chủ tất nhiên không nên làm.

“Không làm cũng tốt, như chúng ta tiêu diệu tự tại.”

“Tuy là nói như vậy, nhưng sự nghiệp mà mình vất vả có được, bây giờ buông tha cũng thật đáng tiếc.” Mộ Dung Phục nói, “May mắn hắn là người hào sảng, chứ nếu đổi lại là người khác, nhất định sẽ luẩn quẩn trong lòng.”

Vương Ngữ Yên cười nói: “Không quan trọng, có A Châu tỷ tỷ cùng hắn phiêu bạt giang hồ, nói nói cười cười, chẳng phải là so với làm bang chủ thì thoải mái thú vị hơn sao.”

Đi một quãng xa, nhìn thấy mặt trời dần ngả về Tây, Mộ Dung Phục liền ngước mắt lên trời, nhìn sắc

mây mà nói: “Hôm nay mây tụ rất dày, sợ rằng trời sắp đổ mưa, cũng không tiện tiếp tục đi đường. Nơi này lại đồng không mông quạnh, chi bằng chúng ta hôm nay cố gắng đi thêm chút nữa, đến huyện phía trước tìm nơi ngủ trọ.”

Vương Ngữ Yên sức khỏe và tinh thần gần đây rất tốt, cho nên có đi ngựa thêm cũng không mệt mỏi, hơn nữa đối với ý kiến của Mộ Dung Phục từ trước đến nay đều là nói gì nghe nấy, cho nên liền “vâng” một tiếng.

“Thực ngoan, chờ đến khách điếm rồi, sẽ gọi cho ngươi vài món ăn ngon.” Mộ Dung Phục ôn hòa cười.

“Biểu ca, ta cũng không phải mới năm tuổi a.” Thấy hắn nói như vậy, nàng bật cười, “Mau đi thôi, ta cũng không phải là không hiểu chuyện.”

“Chỉ là sợ ngươi mệt.” Mộ Dung Phục nghiêm túc nói, “Ăn nhiều một chút mới có sức.”

Dù sao cũng là ngựa đi, lấy công lực hiện tại của bọn họ mà nói thì có gì cố sức chứ? Nàng nghiêng đầu thầm nghĩ.

Qua thời gian mấy chén trà nhỏ, sắc trời chậm rãi tối sầm xuống, bọn họ cũng đã chạy tới thôn trấn, liền đi vào một gian cửa hàng hơi giống khách điếm. Mộ Dung Phục vào trước, chắp tay hỏi chưởng quầy: “Chủ quán, xin hỏi khách điếm còn phòng trống không?”

Chưởng quầy kia thấy Mộ Dung Phục bước vào, trong lòng đầu tiên là âm thầm tán thưởng, lúc hắn mở khách điếm, người đến người đi cũng nhiều, nhưng vị công tử tuấn tú phong độ như vậy, thực chưa từng gặp! Mà khó cầu nhất chính là thái độ tôn trọng kia. Cho nên chưởng quầy liền vô cùng nhiệt tình mà nói: “Tất nhiên là có, để tiểu nhân dọn có công tử gian phòng tốt nhất.”

“Chúng ta ngày mai lại đi tiếp, cho nên xin chọn cỏ khô nước uống cũng tốt nhất, làm phiền ngài rồi.” Sau đó Mộ Dung Phục đứng ở cửa gật đầu với Vương Ngữ Yên, ý bảo nàng đêm nay ngủ lại đây. Vương Ngữ Yên liền ở bên ngoài buộc ngựa, dặn dò qua tiểu nhị xong xuôi, mới bước vào trong.

Nàng tuy vẫn mặc nam trang, nhưng chưởng quầy mỗi ngày đều quen nhìn đủ hạng người, cho nên vừa nhìn đã biết nàng là con gái. Đôi nam nữ trước mắt này, hiển nhiên không sang cũng quý, cho nên hắn vội vàng cung kính hầu hạ, ân cần hỏi: “Hai vị dùng cơm trước sao?” Nói xong, liền bắn như liên thanh tên các món ăn sở trường của khách điếm.

Mộ Dung Phục nghe xong, chọn ra mấy món Vương Ngữ Yên thích ăn, rồi sau đó hai người ngồi xuống. Chưởng quầy cố ý muốn bắt chuyện với họ, cho nên trong lúc chờ đồ ăn mang lên, cùng bọn họ tán gẫu một ít chuyện trên giang hồ và chuyện trong trấn.

“Gần Tung huyện của chúng ta có một dãy núi Lôi Cổ, trên núi có một vị quái nhân, rõ ràng vừa câm vừa điếc, lại tự xưng bản thân là Thông Biện tiên sinh (tiên sinh giỏi lý luận), mà thu đệ tử cũng đều giống hắn, câm câm điếc điếc.”

Vương Ngữ Yên nghe đến đây, liền biết người này chính là Tô Tinh Hà. Lại nhớ tới Vô Nhai Tử cũng ở đây, không khỏi tiếp tục liên tưởng tới Thiên Sơn Đồng Mỗ và Lí Thu Thủy.

Mộ Dung Phục khẽ gật đầu nói: “Người câm điếc này, mọi người trên giang hồ đều biết.”

Chưởng quầy thấy Mộ Dung Phục có vẻ hứng thú với chuyện này, càng muốn nói tiếp. Hắn thấy sắc trời đã tối, cũng không có khách vào, cho nên liền kéo ghế ra ngồi cạnh Mộ Dung Phục, đắc ý nói: “Thật ra mọi người đều không biết, cái vị Thông Biện tiên sinh kia, y không điếc cũng không câm đâu!”

Nói tới đây, hắn liền ngừng một chút. Vương Ngữ Yên cảm thấy buồn cười, liền rất phối hợp hỏi một câu: “Thật vậy chăng?”

Chưởng quầy nghe được nàng tò mò, liền phấn khởi nói: “Cũng không chắc nữa! Chuyện này nói ra rất dài, là con trai của người bà con xa thân thích với ta, hắn là người thường xuyên trồng hoa màu, rau dưa và trái cây, mười tám dặm quanh đây không ai không biết tiếng hắn, tiểu nhân thề, tiểu nhân không có khoa trương đâu! Vì thế thủ lĩnh núi Lôi Cổ mới thường xuyên sai hắn mang trái cây tươi lên núi. Có một lần, hắn không may vấp ngã trên núi, chân đập vào tảng đá, khiến mu bàn chân bị đá đè lên, ôi, không cần nói cũng biết có bao nhiêu nguy hiểm…”

Vương Ngữ Yên thầm nghĩ, ngươi nói cứ như ngươi tận mắt đứng ở hiện trường vậy.

“Hắn nghĩ thầm, ôi thế là xong rồi, trên núi này đều là người câm điếc, làm sao có ai cứu hắn a! Làm sao bây giờ, cũng chỉ có thể cố gắng chữa lợn què thành lợn lành thôi, cho nên hắn liền thất thanh kêu cứu. Không ngờ, một lát sau, vị Thông Biện tiên sinh kia lại tới, ấn ấn hai ba cái liền đem xương cốt của hắn chỉnh lại đúng vị trí, lại trị thương cho, khiến đứa nhỏ kia cảm động rơi nước mắt. Cho nên ta mới nói, vị Thông Biện tiên sinh kia đều là đóng giả câm điếc đấy, kỳ thực ông ta chính là tai thính mắt tinh.”

Chưởng quầy lấy hơi một cái, rồi lại tiếp tục tía lia: “Bất quá gần đây, hắn hình như cũng không định tiếp tục gạt người nữa, mà cách một khoảng thời gian, lại phát thiếp mời một số vị anh hùng trong thiên hạ tới, cùng hắn chơi cờ, nhưng tất cả bọn họ đều bại dưới tay hắn.”

Nghe nói Đinh Xuân Thu phái Tinh Túc bị giết, có lẽ Tô Tinh Hà đã thở phào nhẹ nhõm, cho nên việc tìm người nối nghiệp cho Vô Nhai Tử hắn cũng không sốt ruột như trong nguyên tác. Tìm truyền nhân, tương đương với việc chấm dứt sinh mệnh của ân sư, tâm lý Tô Tinh Hà khẳng định rất mâu thuẫn. Cho nên hiện giờ không còn mục đích báo thù nữa, hắn nhất định sẽ hành động bình tĩnh hơn nhiều.

Lúc này đồ ăn đưa lên, chưởng quầy liền mời bọn họ dùng cơm, bản thân quay về đứng sau quầy.

Tuy rằng trong lòng ngứa ngáy, nhưng Vương Ngữ Yên cũng biết chính sự quan trọng hơn, cho nên việc đến xem mĩ nam Vô Nhai Tử gia gia vẫn là để sau đi. Bởi thế, nàng cũng không bình luận gì tới chuyện núi Lôi Cổ, chỉ âm thầm ghi nhớ trong lòng. Khách điếm này tuy không xa hoa, nhưng thức ăn quả thực rất ngon, hơn nữa người đi đường cũng đã đói bụng, cho nên nàng ăn cũng không kém Mộ Dung Phục bao nhiêu.

“Ăn no rồi?” Mộ Dung Phục sai tiểu nhị chuẩn bị một thùng nước ấm trong phòng, sau đó mở cửa phòng ra, cười hỏi.

“Tương đối no rồi.” Vương Ngữ Yên dụi mắt, sau khi ăn xong liền bắt đầu buồn ngủ, thấy trong phòng ngoại trừ giường còn có một cái sạp nhỏ, cho nên trước tiên liền trèo lên sạp nằm.

“Vừa ăn xong không được ngủ.” Mộ Dung Phục cũng ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa tay xoa bóp chân cho Vương Ngữ Yên, “Cưỡi ngựa suốt một ngày rồi, chân có mỏi lắm không?”

“Biểu ca, huynh thật sự là liệu sự như thần…” Vương Ngữ Yên mơ mơ màng màng, lại mơ hồ cảm thấy có gì không đúng, “Không cần xoa nơi đó, thật ngứa.”

“Đối với người cưỡi ngựa, nơi này là chỗ trực tiếp tiếp xúc với mình ngựa, tất nhiên sẽ đau nhức nhất, phải xoa xoa nhiều mới tốt.” Mộ Dung Phục nghiêm túc nói, bàn tay thì không ngừng xoa nắn bắp đùi của nàng.

Tuy rằng nơi đó có chút mẫn cảm, nhưng thấy tay hắn thành thành thật thật ấn bóp, cho nên Vương Ngữ Yên mặc dù cảm thấy kì quái, nhưng vẫn để mặc cho hắn tiếp tục làm.

“Mới vừa rồi ngươi nghe chưởng quầy nói về Thông Biện tiên sinh, có phải hay không lại muốn đi xem náo nhiệt?” Mộ Dung Phục hỏi, “Ta thấy ngươi vừa nghe ánh mắt liền sáng lên.”

Vương Ngữ Yên rùng mình, vội vàng lấy lòng nói: “Nhưng mà sau đó ta đã biết, việc đi tìm Triệu Tiền Tôn tiền bối quan trọng hơn, không thể chậm trễ. Hơn nữa chỗ náo nhiệt phân nửa sẽ mang đến phiền toái, ta bây giờ sẽ không chọc vào phiền toái, thật mà!”

Thấy nàng ba hoa chích chòe, Mộ Dung Phục không khỏi mỉm cười, bàn tay không ngừng xoa, lại chậm rãi dần dần hướng lên trên. Bàn tay hắn khi mạnh khi nhẹ, nửa cố ý nửa vô tình chạm vào nàng. “Nói cũng khéo, tiểu sư muội của Triệu Tiền Tôn chính là Đàm bà mà chúng ta đã gặp lần trước đó.”

Nàng nỗ lực xem nhẹ sự tê dại nơi bàn tay Mộ Dung Phục chạm vào, “Ừ” một tiếng, nói: “Ngày đó ta không nhìn kĩ, Đàm bà trông thế nào?”

“Là một lão bà thân hình cao lớn, không vui liền tát chồng một cái. Đàm ông cũng là quái nhân, không hề có chút xấu hổ vì bị vợ đánh, chỉ ngoan ngoãn lấy thuốc mỡ ra bôi, sưng đỏ lập tức tiêu đi, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.” Nhớ tới tình cảnh ngày đó, Mộ Dung Phục cười nói.

Trên tiệc khi ấy, Đàm ông Đàm bà không hợp ý nhau, Đàm bà liền tát Đàm ông một cái. Mà chuyện có gì đâu, chỉ là hai người, một muốn uống rượu trước, một muốn ăn trước. Giang hồ hảo hán hôm ấy thấy vậy, lắc đầu nói chồng phải chấn chỉnh vợ chứ, Đàm ông lại cười hắc hắc: “Nhẫn được một lúc này, cả đời liền sẽ được hưởng phúc. Các ngươi lúc nào cũng diễu võ dương oai, lại không biết nếu sống dưới bóng vợ một chút, có bao nhiêu tốt đẹp đâu!”

Mộ Dung Phục lúc ấy cũng cười vợ chồng bọn họ, nhưng sau nghĩ lại câu nói của Đàm ông, hắn thấy thực ra cũng có lí. Hai người kết làm vợ chồng, chính là vì hòa hợp một lòng, nếu chỉ muốn cùng thê tử quyết tranh hơn thua, thì còn gì hứng thú nữa.

Lúc Huyền Từ nói tới Triệu Tiền Tôn, cũng nhắc tới năm đó hắn và tiểu sư muội quan hệ rất tốt, nhưng sau đó Đàm bà lại gả đi, cho nên hắn đau lòng quá độ, mới làm ra hành vi cổ quái, không tuân theo lẽ thường, cho nên cũng dặn Mộ Dung Phục phải chuẩn bị tinh thần. Hắn tuy rằng không rõ chân tướng năm đó, nhưng thấy Đàm ông Đàm bà đùa giỡn vui vẻ như vậy, cảm thấy phi thường thân thiết, cũng mơ hồ đoán được chút ít nội tình.

Trong lòng hắn tuy nghĩ chuyện Đàm ông Đàm bà Triệu Tiền Tôn, nhưng bàn tay cũng không ngừng xoa nắn. Mặt Vương Ngữ Yên càng lúc càng hồng, rốt cục nhịn không được nữa, vội vàng đè tay hắn lại, nói: “Biểu ca, tốt rồi.”

“Cái gì tốt rồi? À, bên này tốt rồi, vậy đổi chân bên kia đi.”

“Không phải…” Nàng cắn môi, lời này bảo nàng làm sao nói ra miệng được.

Mộ Dung Phục cười nhẹ, thầm thì: “Trước khi chúng ta đi, các vị cao tăng bắt mạch cho ta, nói rằng nội thương của ta đã khỏi rồi.”

“Ừ đúng, ta cũng nghe thấy.” Vương Ngữ Yên chỉ cảm thấy cả người nóng lên, theo bản năng nói, “Như vậy ta cũng yên tâm.”

“Cái này ta cũng có thể yên tâm…Có phải hay không?” Nói xong, hắn chậm rãi nằm đè lên người nàng.

Nàng đi đẩy hắn ra, lại cảm thấy toàn thân mềm nhũn, một chút sức lực cũng không có. Quần áo bị cởi hết, nàng bắt đầu cảm thấy lý trí đang vẫy tay chào mình

“Biểu ca, đừng náo loạn nữa…Ngày mai sẽ không có sức đi tiếp…” Nàng khó nhọc nói đứt quãng.

“Đúng vậy, cho nên hôm nay ta mới cố ý dặn ngươi ăn nhiều một chút, như vậy mới có sức a.” Hắn nhẹ nhàng hôn một cái lên đầu vai mượt mà của nàng.