Nếu không phải là Mộ Dung Phục che chở ở phía trước, chỉ sợ không đợi đến lúc Vương Ngữ Yên giải thích xong quan hệ của mình với “A La” thì Đoàn Chính Thuần đã chạy lên ôm nàng rồi.

Sau khi nghe đầu đuôi câu chuyện, Đoàn Chính Thuần liền hiền từ nhìn Vương Ngữ Yên, nói: “Thì ra nữ nhi A La sinh cho ta, đã lớn đến vậy rồi…”

Mộ Dung Phục nghe vậy cả kinh, vội nhìn sắc mặt của Vương Ngữ Yên. Về chuyện phong lưu hồi trẻ của mợ, hắn đã nghe mẫu thân nhiều lần oán giận nhắc tới, chỉ là không ngờ hóa ra biểu muội lại không phải là con của cậu. Thực ra chuyện này đối với hắn không có vấn đề gì, cho dù nàng không phải là biểu muội của hắn, thì vẫn là thê tử chưa cưới, hắn chỉ lo lắng Vương Ngữ Yên không chịu nổi đả kích này. May thay, hắn thấy Vương Ngữ Yên thần sắc bình thường, chỉ cảm thấy hơi ngoài ý muốn và bất đắc dĩ.

Đoàn Chính Thuần thấy nàng ăn nói lanh lợi, thanh âm giòn tan, trong lời nói ẩn ẩn có ý oán trách và trào phúng, đúng là y như phiên bản của Tiểu A La, càng nhìn càng thích, liền tiến lên vài bước, nói: “Mười mấy năm nay, ta đã không làm tròn trách nhiệm của một người cha, ngươi hiện thời lại lớn như vậy rồi. Mẫu thân ngươi còn trách ta sao? Lúc ấy nàng cũng có sai người đi tìm ta, nhưng ta là con cháu Đoàn thị Đại Lý, thực sự cũng có nhiều bất đắc dĩ…”

Nếu là Vương phu nhân ngày đó không có định bụng buộc hắn giết thê cưới bà, phỏng chừng hắn còn không biết mình có đứa con gái này đâu. Chính là hắn đã quên nàng mười mấy năm, hiện giờ còn dám mở miệng nói những lời nàng, làm cho sắc mặt của Vương Ngữ Yên càng khó coi. Mà Mộ Dung Phục thấy hắn nói khó nghe như vậy, liền ho nhẹ một tiếng: “Xin tiền bối dừng bước, đừng làm Yên nhi sợ.”

Nơi này Vương Ngữ Yên thì trốn tránh, Mộ Dung Phục thì che chở, Đoàn Chính Thuần thì thể hiện tình thương của người cha, mà Nguyễn Tinh Trúc lại ấm ức, nhất thời Tiểu Kính Hồ vốn phong nhã tiên cảnh cũng biến thành náo nhiệt trần tục. Nguyễn Tinh Trúc thấy Đoàn Chính Thuần áy náy với Vương Ngữ Yên, lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ, lại nhớ tới hai người con gái của mình, lại càng bi thương. Đoàn Chính Thuần thấy thế, vội vàng quay lại an ủi nàng. Nguyễn Tinh Trúc khóc than nói: “Đoàn lang, hai nữ nhi số khổ của chúng ta, bây giờ đang ở đâu?”

Đoàn Chính Thuần cũng ảm đạm giận dự nói: “Biển người mờ mịt, biết đi đâu mà tìm đây?”

Vương Ngữ Yên thấy họ nói chuyện tào lao như vậy thật sự không nhịn được, liền bảo Mộ Dung Phục đưa lỗ tai lại đây, kiễng chân nói: “Biểu ca, ngươi xem có kỳ quái không, ngày đó hắn đem nữ nhi tặng cho người ta, lại không nhớ là đưa ai, bây giờ muốn tìm thì một chút manh mối cũng không có, có thể thấy được hắn vốn chẳng hề quan tâm đến cốt nhục của mình. Huống hồ hắn còn vừa nói bản thân là Vương gia, chẳng lẽ không thể sai người đi tìm sao? Sợ rằng chính hắn căn bản là không muốn tìm thôi.”

Âm lượng giọng nói của nàng không lớn không nhỏ, vừa vặn để Đoàn Chính Thuần và Nguyễn Tinh Trúc nghe rõ rành mạch. Nguyễn Tinh Trúc ngẫm nghĩ, cảm thấy lời nàng nói không sai, Đoàn Chính Thuần hàng năm đến Tiểu Kính Hồ ôn chuyện với nàng vài ngày, cũng chưa lần nào đề cập đến con gái họ. Còn Đoàn Chính Thuần thì nghẹn họng trân trối, thầm nghĩ, ta quả thực là một phụ thân vô tình vô nghĩa sao?

Mộ Dung Phục bật cười, ôm lấy thắt lưng Vương Ngữ Yên, bóp mũi nàng, yêu chiều nói: “Ngươi nha, đúng là đồ hồ li mỏ nhọn mà.” Vương Ngữ Yên mím môi đáp: “Là hắn đuối lý trước, còn không cho ta nói sao. Cứ tự nhận là cha ta, mà ở Mạn Đà sơn trang chả ai nói đến hắn, nếu như có nửa phần nghĩ tới ta, đến Cô Tô thăm ta một cái có gì khó đâu. Ta thật ra là số phận rất may mắn, có nương và biểu ca thương ca, còn hai cô nương kia không biết bây giờ thành cái dạng gì rồi.”

Lời này càng đâm mạnh vào ngực Nguyễn Tinh Trúc hơn, nàng oán Đoàn Chính Thuần vứt bỏ cốt nhục, lại càng tự trách mình yêu nhầm người, phút chốc lại khóc lóc thảm thiết. Đoàn Chính Thuần thực sự chưa từng có một chút quan tâm đến đám nữ nhi của mình, tự biết bản thân có lỗi, liền mềm giọng dỗ dành: “A Tinh, ta ngày mai, không, hôm nay liền sai người đi tìm.”

Nguyễn Tinh Trúc giật tay hắn ra, nói: “Ngày đó bằng chứng chính là một chữ được khắc trên mình và một cái dây chuyền vàng, bây giờ không biết đứa con số khổ của ta ở đâu?”

Vương Ngữ Yên chán ghét Đoàn Chính Thuần phong lưu, nhưng thực ra ông ta cũng không có ác ý với bọn họ, hơn nữa lại cảm thấy đáng thương cho A Châu. Nhưng từ bài học lần trước ở Thiếu Lâm Tự, nàng không dám nông nổi, chỉ tỏ vẻ ngây thơ vỗ tay nói: “Cái này nghe quen quen, A Châu tỷ tỷ ở nhà chúng ta có một cái dây chuyền vàng, hơn nữa trên vai hình như cũng có khắc chữ.”

Nguyễn Tinh Trúc nghe được, như tìm thấy cọng cỏ cứu mạng, liền vội bật dậy, hỏi: “Trên dây chuyền kia viết gì?”

Vương Ngữ Yên thấy nàng sốt ruột, ngay cả gương mặt xinh đẹp cũng cau chặt lại, vì thế thở dài, thanh thúy thì thầm: “Thiên thượng tinh, lượng tinh tinh, vĩnh xán lạn, trường an ninh. (Sao trên trời, Sáng lấp lánh, Vĩnh chiếu tỏa,Mãi yên bình.). Lần trước nàng từng tháo xuống cho ta nhìn.”

Nguyễn Tinh Trúc vừa mừng vừa sợ, vội vàng lôi kéo Đoàn Chính Thuần, nước mắt tùm lum, cầu xin hắn mau sai người đi đón con về. Đoàn Chính Thuần liền gật đầu đáp ứng, sau đó còn cao hứng hỏi thăm tình hình của A Châu. A Châu chính là người có vận mệnh bi thảm nhất trong truyện, thà sớm nói ra, để cho nàng biết bản thân cũng là cành vàng lá ngọc, cha mẹ đều là con nhà quyền quý, như vậy cũng sẽ không đến mức vào lúc nguy cấp liền coi thường tính mạng bản thân. Nghĩ như vậy, Vương Ngữ Yên liền kiên nhẫn kể cho họ về A Châu.

Đoàn Chính Thuần vô cùng cao hứng nghe, cũng vui sướng như lúc mới gặp Vương Ngữ Yên. Chỉ là Nguyễn Tinh Trúc nước mắt tuôn rơi, thở dài: “A Châu số khổ của ta, đều cùng là cốt nhục của Đoàn lang, vì sao lại phải đi làm nha hoàn cho muội muội của nó…Là mẹ không bằng người ta, cho nên con mẹ cũng thành nữ nhi sai vặt của con nhà người ta…”

Vương Ngữ Yên vốn có lòng tốt lại bị nàng nói như vậy, nhất thời giận dữ. Mộ Dung Phục vỗ vễ lưng nàng, trầm giọng nói: “Đây là chuyện riêng của nhà tiền bối, vãn bối cũng không muốn xen vào. Chỉ là A Châu lúc ấy tứ cố vô thân, là mẫu thân ta mang về trong trang để dạy dỗ tiểu thư, ăn mặc tiêu dùng đều không phân biệt, mà mấy năm nay Yên nhi cũng đối với A Châu như tỷ tỷ ruột thịt. A Châu không phải nha hoàn bình thường, cũng không phải là nha hoàn của Yên nhi. Xin tiền bối chú ý cách dùng từ.”

Đoàn Chính Thuần và Nguyễn Tinh Trúc nhất thời ngượng ngùng không nói. Vương Ngữ Yên sau đó cũng bình tĩnh lại, ngẫm nghĩ, nữ tử cổ đại giống như Nguyễn Tinh Trúc, vận mệnh cũng thê thảm, cho nên nàng cũng không cần so đo với hỏi, cũng không thèm để ý lời mời lưu lại ân cần của Đoàn Chính Thuần, còn sẵng giọng nói: “Đại thúc, nhìn dáng vẻ của ngươi, chỉ sợ còn không ít nữ nhi nữa đi? Ta khuyên ngươi đừng có lười, tốt nhất nên tìm hết về, nếu không chỉ sợ về sau còn nhiều phiền toái hơn đấy. Còn nữa, ngài bày ra bộ dạng phụ thân tốt cho ai nhìn?”

Nói xong, nàng liền giục Mộ Dung Phục đi mau. Mộ Dung Phục thấy nàng rầu rĩ không vui, đợi đến lúc đi xa, liền săn sóc cõng nàng đi ra ngoài hồ. Một lát sau, Vương Ngữ Yên ủ rũ ghé vào lỗ tai hắn, nói: “Biểu ca, gọi Tiểu Bạch tới đi, để nó mang thư bảo người trong tay đưa A Châu tỷ tỷ tới đây, như vậy sẽ nhanh hơn.”

Mộ Dung Phục mềm lòng, nói: “Ngươi cứ luôn tốt bụng như vậy, cha ngươi bỏ quên ngươi nhiều năm, ngươi lại còn muốn giúp bọn hắn.”

Vương Ngữ Yên ôm cổ hắn, cọ cọ đầu vào: “Ta không cần có cha vẫn lớn được, chỉ cần có biểu ca là đủ rồi…”

Thấy vẻ mặt nàng vẫn không phấn chấn, Mộ Dung Phục liền trộm đoán tâm tình, cảm thấy đại khái là nàng đang oán trách nam tử đa tình không chung thủy, liền cười nói: “Ngươi yên tâm.”

Vương Ngữ Yên nghe xong, liền hiểu rõ ý của hắn, thẹn thùng cười, hơi ậm ừ một tiếng.

Chuyện này cũng coi như một đoạn nhạc đệm qua đi, Vương Ngữ Yên đem chuyện địa đạo dưới chân núi Vô Lượng cốc nói ra, chỉ bảo là mẫu thân dặn nàng, để nàng và Mộ Dung Phục đến lấy bí kíp phái Tiêu Dao. Mộ Dung Phục thấy nàng mềm giọng yêu cầu, hơn nữa cũng muốn mang nàng đi chơi đây đó cho khuây khỏa, tất nhiên liền đồng ý, chỉ nhíu mày nói: “Nghe nói núi Vô Lượng kia có chút hiểm trở, nếu là ở đáy cốc mà nói, muốn xuống dưới cốc cũng không dễ.”

Vương Ngữ Yên đã sớm đem hầu hết mọi chi tiết trong nguyên tác ôn đi ôn lại, chắc chắn nói: “Cũng không nhất định phải từ đỉnh núi đi xuống, ta nhớ hình như cửa ra của cốc là sông Lan Thương ( là tên gọi của sông Mê Kông đoạn chảy qua Trung Quốc), chúng ta có thể làm ngược lại, đi vào từ cửa ra.”

Cái sơn động để đi ra kia nằm ở trên vách núi đá, phía dưới là dòng nước chảy xiết, có khi con sông phải dài đến hơn mười trượng. Tuy rằng bố trí này không phải là quá nguy hiểm, nhưng người bình thường muốn phát hiện ra cũng không phải là chuyện đơn giản. May mắn là Vương Ngữ Yên và Mộ Dung Phục khinh công đều tốt, hai người cùng nhảy lên, sau đó chui vào trong động. Đi khoảng tầm ba trăm bậc thềm đó, tầm nhìn cũng dần sáng sủa, hai người họ đã tiến vào thạch thất.

Vách tường thạch thất khảm thủy tinh, cách lớp thủy tinh còn có thể nhìn thấy con cá đang bơi trong nước, không chừng chính là thủy tổ của của mấy con cá sau này. Mộ Dung Phục thấy cấu trúc gian thạch thất này không chê vào đâu được, tán thưởng không ngớt. Vương Ngữ Yên lại kích động chạy sang một gian thạch thất khác, vẫy vẫy tay kêu lên: “Biểu ca, ngươi nhìn này!”

Mộ Dung Phục vừa ngẩng đầu nhìn, liền thấy Vương Ngữ Yên cười mỉm chi đứng cạnh một pho tượng ngọc, xiêm áo giống như đúc, động tác cầm kiếm cùng một tư thế, khuôn mặt lại càng giống hơn, trong lúc nhất thời hắn cũng ngây dại. Chính là tuy khối ngọc kia tạc như thật, nhưng nào có hơi thở linh hoạt của sự sống con người? Mộ Dung Phục nhìn hai người một lát, cười cười, chọc mũi nàng nói: “Đây là bà ngoại của ngươi sao? Rất giống nhưng nha, chỉ là trên mặt có vẻ lẳng lơ hút hồn, không giống ngươi ngây thơ chân thành.”

“Nói như thế, là ngươi cũng bị nàng hút hồn sao?” Vương Ngữ Yên lật cổ tay, mím môi nói.

Mộ Dung Phục lắc đầu bật cười: “Ta chỉ cảm thấy ngọc này chạm khắc tinh xảo, vả lại trông nó rất giống ngươi, nếu không thì đây cũng chỉ là một đồ vật chết mà thôi.”

Vương Ngữ Yên thấy hắn ngực không phập phồng, thầm nghĩ: biểu ca cũng không phải là tên ngốc Đoàn Dự, ta sao phải lo sợ chứ? Vì thế, sự chú ý của nàng với khối ngọc liền dời đi, nàng nhìn Mộ Dung Phục, nhoẻn miệng cười.

Thấy nàng mỉm cười nhìn mình, đôi môi phấn hồng xinh đẹp hé mở, trong lòng Mộ Dung Phục rung động, đột nhiên nghĩ đến việc hai người sẽ mãi chung sống ở đây. Động này vô cùng kín đáo, lại không có người khác, chỉ cần nghĩ như vậy, trái tim của Mộ Dung Phục liền đập liên hồi. Hắn vội vàng hít sâu mấy hơi, sau đó xoay người đi kiểm tra mấy gian thạch thất khác, nói: “Thạch thất này chỉ có một tầng, lại không thấy có quyển sách nào.”

Vương Ngữ Yên cười nói: “Ngươi nghĩ rằng nhà ta sẽ giấu sách ở đâu? Trong động này, đại khái chỉ còn một chỗ là giấu sách được thôi.” Nói xong, liền giơ cái nệm dùng để ngồi thiền lên, lắc lắc.

Sau khi Ngữ Yên nói phải dập đầu mới có sách, Mộ Dung Phục liền bất đắc dĩ nói: “Ta còn hỏi ngươi sao lại bướng bỉnh như thế, hóa ra là gia đình có truyền thống lâu đời.”

Vương Ngữ Yên lè lưỡi với hắn, sau đó cúi đầu đi tìm sách giấu trong nệm quỳ. Mộ Dung Phục thấy nàng rút lưỡi về, cúi đầu lộ ra cái gáy trắng như tuyết, thần trí bắt đầu bay xa. Hắn liền vội vàng cách xa nàng một chút, nỗ lực ổn định tâm tình, cố gắng dời ánh mắt ra chỗ khác.