Gần đây Tu Chân Giới không được yên ổn.

Hết chuyện này đến chuyên khác, từ chuyện Đỗ Bắc Vọng độ kiếp… À không, phải quay ngược về thời gian rất lâu trước kia, bắt đầu từ chuyện Đỗ Thánh Lan đốt từ đường, những chuyện xảy ra sau đó càng ngày càng kỳ quái. Cùng ngày Đỗ Bắc Vọng độ kiếp, Tàng Kinh Các của Đỗ gia bị trộm, Đỗ Thánh Lan cưỡi rồng độ kiếp liên tục vượt qua hai đại cảnh giới… Nhưng chuyện xảy ra gần đây nhất mới chấn động!

Ác long chết.

Chết trong tay điện chủ Tuyệt Sát Điện.

Điện chủ Tuyệt Sát Điện gửi bán sừng rồng ở thương hội Hắc Thủy.

Khi ác long và điện chủ Tuyệt Sát Điện đánh nhau, Đỗ Thánh Lan trọng thương, may mắn chạy thoát.

So với những chuyện trước đó thì chuyện này dường như không quan trọng.

Người kinh hãi nhất chính là thành chủ thành Tự Do, vốn tưởng rằng lần này điện chủ Tuyệt Sát Điện chắc chắn tèo rồi, không ngờ đêm đó hắn nhận được thủ cấp của vài tên quân thủ vệ trong thành. Bọn chúng được gọi là quân thủ vệ, nhưng thực tế đều là các tu sĩ làm nhiều điều ác bị truy nã, chỉ có thể tới thành Tự Do hỗn loạn để phát triển.

Muốn làm điều ác cũng phải có năng lực, không ai trong số này yếu ớt cả, bây giờ đồng thời bị bêu đầu, có thể nghĩ tới ai đã làm những chuyện này.

“Tuyệt Sát Điện chết tiệt!”

Thành chủ thành Tự Do chắp tay sau lưng, đi qua đi lại: “Phiền phức.”

Người ta đều nói trong mấy vị đại năng hiện giờ, Đỗ Thanh Quang có thực lực mạnh nhất, thậm chí có người đoán ông ta đã sớm bước vào độ kiếp hậu kỳ, chỉ cách phi thăng một bước nhỏ. Ai mà ngờ được người giấu sâu nhất lại là điện chủ Tuyệt Sát Điện.

“Thành chủ không cần quá lo lắng.” Người đứng bên dưới lên tiếng chính là cánh tay của thành chủ thành Tự Do, bình thường phụ trách bày mưu hiến kế: “Thành chủ hãy nghĩ đến chỗ tốt, người chúng ta đắc tội là Tuyệt Sát Điện. Sát thủ giống như thương nhân, không quan tâm thù hận, đều lấy lợi ích làm đầu.”

Thành chủ thành Tự Do ngừng bước: “Ngươi nói ta bỏ tiền mua bình an?”

“Việc đã đến nước này, nếu thành chủ không muốn tuyên chiến thì đây là cách duy nhất.”

Quân sư suy nghĩ một chập, sau đó bước tới nói nhỏ vài câu.

Hai mắt thành chủ tỏa sáng: “Tốt, kế này rất hay.”

Tổng bộ của Tuyệt Sát Điện nằm trên vùng biển Vô Tận, nơi này chiếm gần một phần ba diện tích của đại lục Cửu Xuyên, cách xa đường thủy an toàn nhân tạo, nằm trên một hòn đảo nhỏ ở ngoài biển sâu, xung quanh bố trí vô số trận pháp và sương mù dày đặc.

Lúc này, đoàn người vừa đặt chân lên đất liền.

“Lần này kiếm lời rồi.” Đỗ Thánh Lan l.ếm môi.

Bảo khố cũng nằm trên đảo, vì danh tính của điện chủ Tuyệt Sát Điện là tuyệt mật, bình thường gã ta không tin tưởng bất kỳ ai. Ngay cả người trấn giữ tổng bộ cũng không phải là tu sĩ, mà là người đá. Từ việc soát hồn có được ký ức, sau khi Cố Nhai Mộc đọc vài câu chú ngữ, dễ dàng ngăn cản người đá cảm nhận được hơi thở có chút bất đồng rất khó nhận ra, bắt đầu nóng nảy.

Ngoài lộ trình đường thủy tương đối an toàn do đại gia tộc đã khai phá bao năm qua, xung quanh vùng biển Vô Tận toàn là không gian loạn lưu. Nếu không phải Cố Nhai Mộc chắn phía trước, Đỗ Thánh Lan sẽ không bao giờ buồn chán tới mức đến trung tâm chuyển động của vùng biển.

Vô Khả Vi là đao khách, không hứng thú với bảo vật, đi về phía loạn lưu luyện đao.

Nữ tử xinh đẹp đã báo được thù, trong lòng trống rỗng, ngẩn ngơ nhìn đại dương mênh mông.

Hai huynh đệ Du gia vẫn còn h.am muốn thế tục, xoa tay trông ngóng: “Bảo khố của Tuyệt Sát Điện, không biết trong đó có gì nhỉ?”

Trong nhẫn trữ vật của điện chủ Tuyệt Sát Điện có ba cái chìa khóa, nhưng bảo khố chỉ có một ổ khóa.

“Tại sao lại có ba chìa?” Chứng kiến Cố Nhai Mộc lấy ra ba cái chìa khóa, Du Song bối rối.

Cố Nhai Mộc lạnh lùng nói: “Vì hiện tại.”

Sợ có một ngày thân tử đạo tiêu, bảo vật bị cướp.

“…..”

Nếu điện chủ Tuyệt Sát Điện cố ý làm ra chuyện này, vậy thì khi cắm một trong hai cái chìa khóa giả vào sẽ dẫn đến hậu quả thảm khốc.

Đỗ Thánh Lan nhìn về phía Cố Nhai Mộc. Đối phương không lập tức mở bảo khố cho thấy thông tin lấy được khi soát hồn không liên quan đến chìa khóa.

“Để ta xem.”

Sau khi nhận chìa khóa, hắn cẩn thận nghiên cứu, thoạt nhìn kết cấu tương đồng nhưng thật ra mỗi một chìa đều được khắc trận pháp phức tạp. Một lúc lâu sau, Đỗ Thánh Lan chọn một chiếc đưa cho Cố Nhai Mộc.

“Thử xem.”

Nhìn thấy Cố Nhai Mộc dứt khoát thử chìa khóa, Du Song vội nói: “Đợi –“

Nhưng chìa khóa đã được tra vào rồi. Sau khi mặt đất chấn động nhẹ, cửa đá trước mặt tự động mở ra hai bên.

Hai huynh đệ Du thị khiếp sợ.

Đỗ Thánh Lan: “Trận văn trên hai chiếc chìa khóa kia thiên về quy luật hủy diệt, có thể loại trừ.”

Du Giang ít nói lên tiếng: “Không ngờ ngươi còn tinh thông trận pháp.”

Đỗ Thánh Lan lơ đễnh xua tay, giọng nói nhẹ tênh: “Nếu không thì làm sao thả rồng ra ngoài.”

“???”

Thả rồng?

Hai huynh đệ Du thị dò xét gương mặt quá non nớt kia, nhất thời cảm thấy người này còn nguy hiểm hơn rồng nữa.

Nhưng ngay sau đó, bọn họ đã bị bảo khố hấp dẫn.

Bức tường được nạm bằng các loại đá quý hiếm, lấy bất kỳ viên đá nào khảm lên vũ khí đều có thể tăng cường sức mạnh tấn công. Các viên đá quý đều có độ sáng, ánh sáng màu đỏ chiếu lên làn da trắng của Đỗ Thánh Lan, đồng thời soi sáng hai mắt của h ắn.

“Đèn Tiên Hạc, tiêu Lưu Quang, kính Càn Khôn…” Đỗ Thánh Lan nuốt nước bọt, càng vào trong càng cảm nhận được linh khí nồng đậm. Đa số những linh khí này đều tỏa ra từ một số dược thảo quý hiếm, cái lu lớn không đáy trong cơ thể hắn khẽ rung lên, giống như đang nói ‘đây mới là chỗ nó nên ở’.

Cố Nhai Mộc không chê cười Đỗ Thánh Lan quê mùa, nơi này thật sự có rất nhiều thứ tốt.

Tuy nói phải chia một phần cho gia tộc nhưng mấy năm nay, Bùi Mộc Hàn đã dùng nhiều cách khác nhau để giữ lại một phần.

Đỗ Thánh Lan không khách sáo: “Ta tu luyện cần một ít thiên tài địa bảo, tốt nhất là linh thực.”

Cố Nhai Mộc: “Linh thực ở đây không đủ, sau khi luyện hóa thạch nhũ băng ở nơi này có thể ngưng tụ rất nhiều linh khí, còn có một cây cung mây màu vàng tím, tháo dây mây xuống.”

Giờ phút này, Du Song cho rằng Vô Khả Vi phán đoán rất chính xác.

Con rồng này còn điên nặng hơn Vô Khả Vi nữa.

Trong bốn người được Đỗ Thánh Lan mời tới, Du Song có cảnh giới thấp nhất, nhưng hắn cũng là người bình thường nhất, giao tiếp rất tốt.

Trong vùng biển Vô Tận chỉ có một nửa ban ngày, đa số thời gian đều chìm trong bóng tối.

Trước khi bóng tối hoàn toàn ập đến, Du Song lượm cá linh thú Vô Khả Vi chém giết lúc luyện kiếm, chuẩn bị một bữa tiệc lớn hết sức phong phú. Giống như Đỗ Thánh Lan, hắn rất hưởng thụ chuyện ăn uống.

Điện chủ Tuyệt Sát Điện chết đúng là một chuyện đáng ăn mừng, không ăn thịt thì có thể uống rượu, Vô Khả Vi cũng không từ chối tham gia ăn mừng.

Sau ba vòng rượu, Du Song dụi mắt, phát hiện thiếu một người: “Đỗ Thánh Lan đâu?”

Nếu hắn nhớ không lầm thì mới vừa rồi, Đỗ Thánh Lan vẫn còn đang nướng cá.

Người trả lời là Cố Nhai Mộc: “Không cần phải để ý, Đỗ Thánh Lan nói đêm nay sẽ ngủ trong bảo khố.”

“…..”

Trời tối rồi lại sáng, khi vùng trời trên biển có ánh sáng thêm một lần nữa, Du Song là người đầu tiên ngừng đả tọa.

Ở một số khía cạnh, Cố Nhai Mộc cũng được xem là người hào phóng, tối hôm qua y nói bọn họ có thể chọn bất kỳ pháp bảo thích hợp nào trong bảo khố.

Tuy rằng trong lời nói không có giới hạn số lượng nhưng Du Song cũng không dám tham lam. Chuyện phục kích gi.ết chết điện chủ hoàn toàn dựa vào Cố Nhai Mộc, bọn họ chỉ đánh hỗ trợ, cho nên hắn chỉ lấy một cây Trúc Tiết Thương.

Cửa bảo khố vừa mở ra, Du Song trợn tròn mắt.

Số lượng trong bảo khố giảm mạnh một phần ba, Đỗ Thánh Lan ngồi khoanh chân, đang nhét một cây dược thảo vào miệng.

Du Song há hốc mồm, thuốc có ba phần độc, ngay cả đan tu cũng không dám ăn như thế!

“Ngươi là Thôn Kim Thú à?”

Bây giờ hắn thật sự hoài nghi mẹ ruột của Đỗ Thánh Lan là Thôn Kim Thú, cho nên Đỗ Thánh Lan ở Đỗ gia không được chào đón.

Giọng nói của Du Song hơi lớn, khiến những người khác chú ý.

Đỗ Thánh Lan bình tĩnh đứng dậy: “Ta là người, chẳng qua công pháp tu luyện của ta cần cắn nuốt rất nhiều linh khí.”

Điều quan trọng nhất giữa các tu sĩ là sự riêng tư, nhất là công pháp tu luyện, việc tùy tiện hỏi thăm họ là điều rất bất lịch sự. Nhưng trong lòng Du Song như có mèo cào, tò mò rốt cuộc là công pháp gì mà thần kỳ như vậy.

Hắn tin rằng những người khác đều giống như vậy, chỉ khác là họ không biểu hiện ra ngoài.

Du Song nhìn sang Cố Nhai Mộc, người tò mò nhất chẳng lẽ không phải là con rồng này sao?

Một cơn gió thổi qua, Cố Nhai Mộc đi đến trước mặt Đỗ Thánh Lan: “Đưa tay ra.”

Đỗ Thánh Lan nghe lời làm theo.

Cố Nhai Mộc kiểm tra bát mạch của Đỗ Thánh Lan: “Không có đan độc sót lại.”

Lúc nói chuyện Cố Nhai Mộc khẽ gật đầu, dường như rất hài lòng.

Sau khi xác định sức khỏe của Đỗ Thánh Lan vẫn ổn, Cố Nhai Mộc hỏi qua loa vài câu về chuyện tu luyện của hắn, Đỗ Thánh Lan đáp cho có lệ, nhưng Cố Nhai Mộc không quan tâm, y rời khỏi bảo khố đánh giá luồng khí bên ngoài, phán đoán khi nào đi thì tốt nhất.

Không gian loạn lưu trong vùng biển Vô Tận thỉnh thoảng sẽ ngưng tụ thành một quả bóng, xuất phát vào thời điểm này sẽ rất nguy hiểm. Theo như quan sát trước đây của Cố Nhai Mộc, thời gian không gian loạn lưu ngưng tụ khoảng chừng hai canh giờ.

Ban ngày ngắn ngủi, ban đêm lại quá nguy hiểm, bọn họ phải lên đường trước khi loạn lưu ngưng tụ lần nữa.

Sau nửa canh giờ, mọi người xuất phát, Cố Nhai Mộc mở một lối đi ở phía trước, mọi người thành công rời khỏi vùng biển Vô Tận.

Tuyệt Sát Điện không hoàn toàn náu mình trong bóng tối. Bọn họ xây dựng Tuyệt Sát Lâu trong thành phố lớn, bên trong có quản sự chịu trách nhiệm nhận đơn hàng. Nếu đơn hàng lớn, quản sự phải báo cáo lên từng cấp, lâu chủ phân điện sẽ là người quyết định. Nếu lâu chủ cũng không thể quyết định thì phải báo cáo với điện chủ Tuyệt Sát Điện tại cuộc họp.

Có người nói điện chủ Tuyệt Sát Điện thỉnh thoảng sẽ dùng phân thân đi thị sát công việc, về phần phân thân được giấu ở đâu thì không ai biết.

Vừa rời khỏi vùng biển Vô Tận, Cố Nhai Mộc đã đưa mọi người đến một thành trì chủ yếu là người thường sinh sống.

Trong một ngõ hẻm, Cố Nhai Mộc mở một cánh cửa, tiểu yêu hồ điệp xinh đẹp bên trong đang hoảng loạn vây quanh một cái bàn đá. Khi Đỗ Thánh Lan xuất hiện, tiểu yêu hồ điệp đập cánh, vẻ mặt khó hiểu.

Đỗ Thánh Lan biết mùi hương trên người mình thu hút chúng nó. Bên ngoài thành Tự Do, sứ giả thiêu đốt thần hồn để lại mùi thuốc đặc biệt, theo lời Cố Nhai Mộc nói thì chỉ có tiểu yêu hồ điệp mới ngửi được mùi hương này.

“Điện chủ Tuyệt Sát Điện vốn đa nghi, quyền khống chế tiểu yêu chỉ nằm trong tay hắn ta.” Cố Nhai Mộc nhìn bàn đá: ‘Lúc trước hắn giấu phân thân ở nơi này.”

Khi chủ tử vong, phân thân cũng biến mất theo, tiểu yêu hồ điệp đã hoảng loạn lo âu mấy ngày.

Cố Nhai Mộc: “Chủ nhân ban đầu của các ngươi đã chết, còn không chạy mau?”

Tiểu yêu hồ điệp nhìn nhau, trong đó có một con bay đến trước mặt Cố Nhai Mộc, khẽ cúi đầu: “Lão đại.”

Mấy chục con tiểu yêu hồ điệp chỉ lớn bằng bàn tay ở phía sau đồng loạt cúi đầu: “Lão đại.”

Tộc của chúng đã bị điện chủ Tuyệt Sát Điện tàn sát từ lâu, sau này có một số con sợ hãi, đồng ý ở lại hỗ trợ tìm kiếm mục tiêu ám sát. Từ đời này đến đời kia, đến đời của chúng nó chỉ biết máy móc nhận chủ, tiếp tục hoàn thành công việc.

Cố Nhai Mộc không chê bai tiểu yêu hồ điệp yếu ớt, loại tiểu yêu này rất giỏi thám thính tin tức, thỉnh thoảng cũng có tác dụng.

“Đi dò la tin tức của thành chủ thành Tự Do.”

Không cần tìm kiếm mục tiêu ám sát, tiểu yêu hồ điệp đã vui rồi.

“Thành chủ thành Tự Do cho người bí mật tìm kiếm Đỗ Thánh Lan, sống phải thấy người chết phải thấy xác.”

“Thành chủ thành Tự Do nói muốn đi gặp mặt xin lỗi điện chủ Tuyệt Sát Điện.”

“Giá thị trường của Đỗ Thánh Lan là 10 triệu linh thạch, thành chủ dùng cái giá này để bắt Đỗ Thánh Lan.”

Đỗ Thánh Lan: “…..”

“Thành chủ tung tin rằng Đỗ Thánh Lan đã bước vào hợp thể kỳ.”

“Thành chủ có lưu ảnh thạch làm bằng chứng.”

Đỗ Thánh Lan nghĩ đến lúc ở ngoài thành Tự Do, một kiếm của hắn chém hỏng bình phong phong tỏa của thành chủ thành Tự Do.

“Thành chủ thành Tự Do đã tăng giá thị trường của Đỗ Thánh Lan.”

“Đỗ Thánh Lan tăng giá, Đỗ gia ra giá 20 triệu linh thạch.”

“Thành chủ thành Tự Do cười toe toét.”

Kiếm rời khỏi vỏ, Đỗ Thánh Lan cầm kiếm đứng sừng sững.

Tiểu yêu hồ điệp sợ hãi, ôm chặt lấy nhau.

Đỗ Thánh Lan vung kiếm, một tảng đá to bên cạnh một cái giếng trong sân bị chém chia năm xẻ bảy. Hắn nhìn hiện trường thảm khốc, mỉm cười hỏi: “Các ngươi nhìn xem tảng đá kia có giống đầu của thành chủ thành Tự Do không?”

Tiểu yêu hồ điệp liều mạng gật đầu, đồng thanh nói: “Giống như đúc.”

Đỗ Thánh Lan thu kiếm, từ nay về sau trong danh sách báo thù thêm một cái tên thành chủ thành Tự Do.

Cố Nhai Mộc đột nhiên nói: “Ngươi tăng cấp quá nhanh, gần đây phải cẩn thận một chút.”

Liên tục vượt qua hai cảnh giới, bên ngoài còn đồn rằng thực lực của hắn còn cao hơn nữa, có thể tưởng tượng được dòng chính ủng hộ Đỗ Bắc Vọng sẽ làm như thế nào.

Vô Khả Vi và những người khác đều nhìn về phía Đỗ Thánh Lan, hình ảnh đối phương đâm một kiếm xuyên qua người điện chủ Tuyệt Sát Điện dường như vẫn còn trước mắt. Thiên tài như cá diếc sang sông, bọn họ đã gặp rất nhiều. Thiên tài không đáng sợ, nhưng một thiên tài đang trong thời kỳ trưởng thành đã có không ít thực lực của những thiên kiêu đang ở đỉnh cao, thật sự rất kinh ngạc.

Tay Đỗ Thánh Lan không hề rời khỏi vỏ kiếm, hắn không lo lắng dòng chính Đỗ Bắc Vọng, cái đáng lo chính là người có tiếng nói lớn nhất ở Đỗ gia – Đỗ Thanh Quang.

Đỗ gia.

Trong tứ đại gia tộc, Bùi gia xa hoa nhất. Nếu phải xếp hạng nơi nào tốt nhất, lớn nhất trên thế giới này, Bùi gia nhất định có thể đứng đầu, nghe đồn Bùi gia còn dùng linh tuyền để nuôi cá.

Đỗ gia thì hoàn toàn ngược lại, bọn họ chưa bao giờ dùng trang trí dư thừa, cũng không nuôi người thừa. Tu sĩ bình thường nhìn thấy họ đều muốn tránh thật xa.

Lúc này, Đỗ Bắc Vọng đang ở chỗ của mẹ hắn, im lặng ngồi ở ghế dưới. Người ngồi ở giữa sảnh là một nữ nhân xinh đẹp, nhan sắc của nàng ta vô cùng rực rỡ. Nàng ta bắt chéo tay, móng tay màu đỏ khẽ gõ lên mu bàn tay.

Cuối cùng Đỗ Bắc Vọng mất kiên nhẫn lên tiếng: “Đỗ Thánh Lan hai lần liên tục gây ra họa lớn ngập trời, nhưng gia tộc chưa hề trách móc.”

“Chưa hề trách móc?” Nàng ta sa sầm mặt: “Nó đã bị gạch tên trong gia phả, gia chủ cũng treo giải thưởng 20 triệu linh thạch lấy mạng nó.”

Đỗ Bắc Vọng biết mình lỡ lời, hạ giọng: “Mẹ biết rõ nếu thật sự muốn lấy mạng Đỗ Thánh Lan, không cần phải vất vả như thế.”

Đỗ Thanh Quang tự mình ra tay, Đỗ Thánh Lan sao có thể sống sót?

“Luyện hư kỳ?” Nàng ta nhắm mắt: “Ta nhớ nó chỉ mới 20 tuổi!”

Đỗ Bắc Vọng nghiêm túc đáp: “21.”

Nàng ta phớt lờ sự hài hước hiếm hoi của con trai mình, than thở: “Thiên phú đáng sợ.”

Trong gia tộc, đã nhiều năm rồi nàng ta chưa từng có hành vi vượt quá khuôn phép vì không để người khác nắm được điểm yếu, để Đỗ Bắc Vọng thuận lợi ngồi lên ghế người thừa kế gia tộc, còn những chuyện khác đã có trưởng lão lo liệu.

Nhưng Đỗ Thánh Lan liên tục đột phá, đây thật sự là chuyện ngoài ý muốn.

Nàng ta đứng lên: “Gần đây đừng làm chuyện vô bổ, ta sẽ liên hệ với ngoại công của con.”

Hai mắt Đỗ Bắc Vọng sáng ngời, có ông ngoại ra tay, đừng nói là luyện hư cảnh, cho dù là hợp thể thì Đỗ Thánh Lan cũng trốn không thoát.

Nàng ta không bỏ sót thay đổi trong mắt hắn, lặng lẽ lắc đầu. Trước đây, con trai của nàng ta nhất định sẽ tự dựa vào bản thân giải quyết, bởi vì hắn tự tin mình không thua kém Đỗ Thánh Lan. Bây giờ trưởng bối ra tay đã rất không thích hợp, nhưng hắn lại cảm thấy may mắn.

Hiển nhiên về tâm lý đã xuất hiện chênh lệch.

Nàng ta không trách móc Đỗ Bắc Vọng, đối mặt với một đối thủ cạnh tranh đã vượt qua hai đại cảnh giới, đây đúng là một sự xót xa.

Nàng ta gọi thị nữ luôn theo bên cạnh: “Ngươi đi dò la động tĩnh gần đây của trưởng tộc.”

Thái độ của Đỗ Thanh Quang với Đỗ Thánh Lan thật sự đáng quan ngại.

Thị nữ mau chóng trở về: “Mấy ngày trước trưởng tộc đã ra ngoài, bây giờ vẫn chưa trở về.”

Nàng ta khẽ run: “Đi đâu?”

Thị nữ: “Hình như là Bùi gia.”

Nàng ta trở lại chỗ ngồi của mình, không nghĩ ra gần đây có chuyện gì đáng để Đỗ Thanh Quang đến Bùi gia một chút.

Người Bùi gia cũng không nghĩ ra tại sao Đỗ Thanh Quang lại đến đây.

Xông thẳng vào nhà mà không có thư mời là một chuyện rất thất lễ. Đỗ Thanh Quang đứng bên ngoài cửa lớn nhà Bùi gia chủ, chờ gia nô đi thông báo. Người truyền lời cũng không dám chậm trễ, một lúc sau, gia chủ Bùi gia – Bùi Cửu Tinh đã đích thân ra tiếp đãi Đỗ Thanh Quang.

“Đỗ huynh.” Bùi Cửu Tinh đã ngoài bốn mươi, gã thuộc kiểu tài năng nở muộn, so với Đỗ Thanh Quang thì trông già hơn một chút.

Nhưng người nhà họ Bùi sinh ra đã có ngoại hình, nếu muốn bầu chọn đệ nhất mỹ nữ hoặc đệ nhất mỹ nam tử của Tu Chân Giới thì nhất định đều đến từ Bùi gia.

“Sao hôm nay Đỗ huynh muốn đến chỗ ta làm khách?”

Trong lúc hỏi, Bùi Cửu Tinh cho người hầu thối lui, mời Đỗ Thanh Quang vào trong phòng.

Đỗ Thanh Quang thẳng thắn: “Bên ngoài đồn rằng điện chủ Tuyệt Sát Điện săn rồng thành công.”

Bùi Cửu Tinh nghe vậy, sắc mặt lạnh lẽo: “Thương hội Hắc Thủy đang bán thân rồng, không phải tin giả.”

Điều khiến gã hận chính là thái độ của Bùi Mộc Hàn, đến bây giờ vẫn không liên lạc với gia tộc, rõ ràng là muốn độc chiếm.

Đỗ Thanh Quang biết bí mật của Tuyệt Sát Điện, thậm chí trước kia xây dựng nên Tuyệt Sát Điện, Đỗ gia còn ở sau lưng giúp đỡ. Lúc này, Đỗ Thanh Quang đột nhiên hỏi: “‘Cái bóng’ của Bùi gia còn sống không?”

Bùi Cửu Tinh đang cầm tách trà bỗng nhiên run lên, đây là lần đầu tiên gã thất lễ như vậy kể từ khi lên làm gia chủ: “Đỗ huynh có ý gì?”

Đỗ Thanh Quang: “Ta muốn xác định Bùi Mộc Hàn sống hay chết.”

Ánh mắt Bùi Cửu Tinh tối sầm, Đỗ Thanh Quang sẽ không vô duyên vô cớ hỏi như vậy: “Đỗ huynh chờ một chút.”

Chưa kịp nói xong, gã đã biến mất.

Trước khi nước trà nguội lạnh, Bùi Cửu Tinh lại một lần nữa xuất hiện, thở phào nhẹ nhõm: “Hồn đèn vẫn sáng.” Gã ngừng lại một chút rồi hỏi: “Bây giờ Đỗ huynh có thể nói tại sao lại nghi ngờ chuyện này không?”

Đã lấy được đáp án, Đỗ Thanh Quang không muốn nói nhiều nên đề cập đến chuyện khác.

“Một kiếm của Thánh Lan phá bình phong ngăn cản của thành chủ thành Tự Do, tiến bộ thần tốc.” Đỗ Thanh Quang nhẹ nhàng nói: “Mặc Vân không thể ngồi yên, có lẽ sẽ sớm mời trưởng bối trong nhà ra tay.”

Mặc Vân chính là mẹ ruột của Đỗ Bắc Vọng.

“Vậy cũng tốt, để xem trình độ thực sự của đứa trẻ này.”

Bùi Cửu Tinh mỉm cười gật đầu, trong lòng lại có nhận thức về sự tàn nhẫn của Đỗ Thanh Quang. Lúc gọi hai chữ ‘Thánh Lan’, trong mắt Đỗ Thanh Quang có khen ngợi, có sự tự hào của bậc cha chú, nhưng những thứ này đều không ảnh hưởng đến mục đích cuối cùng của ông ta.

“Có cần ta thông báo Mặc huynh, để huynh ấy âm thầm chú ý đệ đệ, không hạ tử thủ?”

Chuyện tu bổ Thiên Đạo chỉ có gia chủ của tứ đại gia tộc biết. Tuy cha của Mặc Vân là người của chủ gia, là em ruột của gia chủ nhưng lại không biết chuyện này.

Đỗ Thanh Quang xua tay: “Có thể vào luyện hư kỳ nhanh như vậy, chắc là lấy được truyền thừa U Lan tôn giả lúc ở cấm địa. Mấy năm nay dường như ta cảm thấy đứa trẻ này đang kiềm hãm tốc độ tu hành.”

Nghe đến bốn chữ ‘U Lan tôn giả’, trong mắt Bùi Cửu Tinh cũng lóe lên một tia thèm muốn.

Nếu có được ‘tâm pháp U Lan’…

“Công pháp của U Lan tôn giả yêu cầu mỗi giai đoạn đều phải ở trình độ hoàn mỹ.” Đỗ Thanh Quang nhìn ra ý đồ của gã, thản nhiên nói: “Ta nhớ Bùi huynh thậm chí còn không đạt được trúc cơ hoàn mỹ.”

Bùi Cửu Tinh cười gượng hai tiếng.

Đỗ Thanh Quang: “Nếu nó thật sự tu hành ‘tâm pháp U Lan’, chúng ta có thể rút ngắn thời gian chờ đợi được mấy năm.”

Lúc đang nói chuyện, Đỗ Thanh Quang ngoảnh mặt đi, ánh mắt xuyên qua cửa lớn như xuyên qua thời gian, mơ hồ nhìn thấy hình ảnh một đứa bé đeo kiếm vất vả đi về phía trước —

“Cha ơi.”

Đó là Đỗ Thánh Lan lúc còn bé, lần đầu tiên đột phá đến báo cho ông ta biết.

“Đại đạo vô tình.” Một lúc sau, Đỗ Thanh Quang nhắm mắt, chậm rãi phun ra bốn chữ này.