Trong phòng y tế.

Ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ, chiếu rọi trên chiếc giường trắng tinh của phòng y tế. Giản Ánh An nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, môi tái nhợt, hơi thở yếu ớt.

Tần Miên Miên áy náy ngồi bên mép giường, biết chính mình đã gây ra họa lớn.

Bác sĩ không ngừng luyên thuyên: "Sức khỏe của đứa nhỏ này kém như vậy, sao có thể vận động mạnh được, các em quậy phá cũng một vừa hai phải thôi!"

Thẩm Cẩn Vu cắn răng không phục.

Rõ ràng chính cậu ta nói có thể, liên quan gì tới cậu? Rõ ràng là bản thân không biết chừng mực còn làm liên lụy khiến cậu bị mắng! Cậu ghét Giản Ánh An chết đi được!

Cô giáo vội vàng vâng dạ.

Nhưng mà chỉ mới chớp mắt một cái đám học sinh đã gây ra chuyện ầm ĩ như vậy, thật sự không khiến người ta bớt lo mà!

Tuy vậy cô cũng không thể đắc tội Tần Miên Miên hay Thẩm Cẩn Vu, thậm chí dạy dỗ mấy câu cũng không được, chỉ có thể chịu đựng lửa giận của bác sĩ.

Cũng không thể trách bác sĩ giận dữ như thế.

Giản Ánh An nhẹ như bông, cô giáo không cần tốn quá nhiều sức cũng có thể ôm cô bé đến đây đủ để thấy Giản Ánh An gầy đến mức nào, cô nhóc đáng lẽ nên được chăm sóc cẩn thận nay lại đi cõng một đứa trẻ khác chạy lên lầu ba giữa tiếng la ó của các bạn cùng lớp.

Đừng nói trẻ con, người lớn cũng khó mà làm được.

Tần Miên Miên nhỏ giọng nói: "Con xin lỗi ạ."

Đều do bé đã khiến chị phải làm như vậy, bé sai rồi.

Cô giáo bất lực nhìn Tần Miên Miên.

Đứa trẻ này còn nhỏ như vậy có biết gì đâu, chỉ trách cô không để ý, không kịp thời ngăn cản, ai lại nhẫn tâm đi mắng Tần Miên Miên chứ.

Cô bé còn áy náy hơn bất cứ ai mà.

Tần Miên Miên cảm thấy nếu cho bé cõng ngược lại chị chạy đến lầu ba mà chị khỏe lại thì chạy thêm mấy lần nữa cũng được! Tiếc là không thể, cô giáo tuyệt đối không cho phép làm vậy.

Tần Miên Miên cúi đầu, chỉ để lại trước mặt mọi người đỉnh đầu đen nhánh.

Thẩm Cẩn Vu thấy Tần Miên Miên buồn bã thì đau lòng chịu không nổi: "Không phải tại cậu, đều là lỗi của cậu ta!"

Vừa nói xong đã bị mọi người trừng mắt.

Bác sĩ cũng không làm khó cô giáo nữa: "Bây giờ phải mời cha mẹ cô bé đến đưa về nghỉ ngơi mấy ngày mới được."

Chuyện này...Cô giáo càng khó xử hơn, cô cũng không biết cha mẹ của Giản Ánh An là ai, thấy bác sĩ lại muốn nổi bão cô vội vàng tìm cớ trốn đi.

Cô giáo chỉ có thể gọi điện thoại cho quản gia nói rõ đầu đuôi câu chuyện.

Bác sĩ kiểm tra thân thể cho Giản Ánh An, đừng nói đây là trường cho quý tộc, cho dù là trường học bình thường cũng chẳng có đứa bé nào sức khỏe kém như Giản Ánh An.

Các chỉ số sức khỏe đều thấp hơn tiêu chuẩn, có thể đến trường lúc này đã là kỳ tích.

Cha mẹ đứa bé này bị sao thế!

Bác sĩ bỗng nhìn về phía Tần Miên Miên đang canh giữ bên giường.

Nàng cắn ngón tay, vẻ mặt áy náy, không hề nhúc nhích mà ở cạnh bảo vệ Giản Ánh An, đối mặt với Tần Miên Miên nhỏ nhắn đáng yêu, bác sĩ nhẹ giọng hỏi: "Đây là bạn của con sao?"

Tần Miên Miên lắc đầu: "Không phải ạ, chị ấy là chị của con."

Chị ruột sao? Hẳn là không phải–

Tần Miên Miên thoạt nhìn chính là tiểu thư con nhà giàu với cuộc sống tốt đẹp, kẹp tóc trên đầu cũng có giá lên tới bốn con số, trái ngược hoàn toàn với Giản Ánh An gầy gò yếu ớt, nhìn sao cũng không giống chị em.

Bác sĩ đột nhiên nghĩ đến một khả năng, nói không chừng cô bé này là cô nhi được nhận nuôi.

Bác sĩ càng đau lòng Giản Ánh An hơn, mơ hồ thở dài, lấy chocolate từ trong ngăn kéo ra nói: "Đợi chút nữa cô bé tỉnh con nhớ cho cô bé ăn nhé."

"Vâng ạ."

Thẩm Cẩn Vu muốn ở bên cạnh Tần Miên Miên nhưng lại bị bác sĩ đuổi đi, chỉ có thể quay về học.

Trong lúc ngủ mơ Giản Ánh An nghe thấy một tiếng gọi khe khẽ.

Người đó gọi cô vô cùng dịu dàng, giọng rất ngọt ngào, là thanh âm hay nhất cô từng nghe, giống như có một thiên thần nhỏ vừa mới hạ phàm.

Cô mở to mắt, thấy mình vẫn chưa tỉnh táo lắm, tay vừa mới động đậy một chút đã phát hiện có người đang ở bên mép giường, Giản Ánh An nhìn sang thấy là Tần Miên Miên.

Đầu của Tần Miên Miên tựa vào tay Giản Ánh An, đang ngủ mê man mà vẫn còn lẩm bẩm: "Chị mau tỉnh lại được không, sau này em sẽ không làm như vậy nữa..."

Nàng vừa nói vừa nhăn đôi lông mày nhỏ, tựa như đang mơ thấy chuyện không vui.

Giản Ánh An sờ đầu bé con.

Chính bản thân cô cũng không thể tưởng tượng nổi một Giản Ánh An tràn đầy tự tin và kiêu ngạo lại có thể vì một người mà làm ra loại chuyện cậy mạnh này.

Đúng là không biết chừng mực mà!

Còn té xỉu trước mặt các bạn học, bị đưa đến phòng y tế.

Nếu như bị vợ chồng nhà họ Tần biết...

Giản Ánh An nghĩ đến phản ứng của bọn họ đã thấy đau đầu, chỉ muốn ngủ thêm một chút, nhưng lại hơi đói bụng nên không cách nào ngủ được.

Động tác điều chỉnh tư thế ngủ của cô đã đánh thức Tần Miên Miên, nàng mở to mắt, còn đang chìm đắm trong giấc mơ vừa nãy.

Một lúc sau mới nhận ra Giản Ánh An đã tỉnh, nàng nhớ kỹ lời bác sĩ nói nên lấy chocolate đã hơi tan chảy ra đưa cho Giản Ánh An: "Ăn chocolate đi chị."

Giản Ánh An không nói tiếng nào, cầm lấy mà ăn.

Tần Miên Miên xin lỗi: "Xin lỗi chị, em không nên khoác lác."

Giản Ánh An nhìn nàng.

Tần Miên Miên khoanh hai tay lại: "Từ lâu em luôn muốn có một người chị gái toàn năng, mơ tưởng lâu như vậy nên em đã không thể phân biệt giữa hiện thực và mong ước. Giản tỷ tỷ không phải xuất hiện từ trong ảo mộng của em, mà là một con người đang thực sự tồn tại."

Hiện thực sao có thể so với ước mơ, sẽ không có đứa bé 6 tuổi nào có thể biết hết mọi thứ, không có gì là không làm được.

Nàng đem mộng tưởng của mình áp đặt lên Giản Ánh An là không đúng.

Tần Miên Miên cực kỳ thích Giản Ánh An, những khi ở cạnh chị ấy bé cảm thấy rất yên tâm.

Giản Ánh An là Giản Ánh An độc nhất vô nhị, là người chị gái mà bé vẫn luôn hằng khao khát được có.

Tần Miên Miên nói: "Em cũng sẽ bảo vệ Giản tỷ tỷ thật tốt, sẽ không để chị bị thương nữa."

Khóe miệng Giản Ánh An chậm rãi cong lên.

Tần Miên Miên của cô thật hiểu chuyện.

Là một Miên Miên đáng yêu nhất trên đời.

Quản gia vừa đi vào phòng y tế đã nhìn thấy hai đứa trẻ chia nhau ăn chocolate.

Giản Ánh An vẫn đang dỗ dành Tần Miên Miên ăn thử một miếng, Tần Miên Miên mím môi, nói gì cũng không chịu ăn, bắt Giản Ánh An phải ăn hết để mau chóng khỏe lại.

Giản Ánh An nói, em không ăn, chị cũng không ăn.

Tần Miên Miên cẩn thận cắn một miếng nhỏ, Giản Ánh An liền cười híp mắt, quan hệ giữa hai người thoạt nhìn vô cùng tốt.

Quản gia đứng bên cửa, nhìn Giản Ánh An vui vẻ thưởng thức mỗi một hành động của Tần Miên Miên, ánh mắt kia của Giản Ánh An nhìn thế nào cũng cảm thấy không chỉ đơn thuần là bạn chơi cùng.

Giản Ánh An ngẩng đầu, mắt thấy quản gia không nói gì cũng không lên tiếng.

Hai người nhìn nhau chằm chằm trong chốc lát.

Sau đó Tần Miên Miên cũng nhận ra quản gia bèn chạy tới: "Ông quản gia ơi, con sai rồi!"

Vừa mới gặp câu đầu tiên đã nhận sai.

Quản gia tuy đã lớn tuổi nhưng dáng người vẫn cao thẳng, cung kính khom người: "Tiểu thư không có sai."

Giản Ánh An tự nhiên bật cười.

Đôi mắt sắc bén bị tiếng cười kia thu hút qua, Giản Ánh An cũng không hề kiêng nể mà quay đầu lại nhìn, cho dù là giả vờ nhưng về bản chất, cô vẫn là một Giản Ánh An thích nắm quyền chủ động trong tay mình!

Đối mặt ánh nhìn của quản gia, Giản Ánh An khẽ mỉm cười: "Thật có lỗi, làm phiền ông rồi ạ."

Khóe miệng quản gia giật một cái: "Không phiền."

Trong lòng ông nghĩ, bảo mẫu kia rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thể dạy ra một Giản Ánh An như bây giờ, thủ đoạn dạy dỗ này còn hữu ích hơn hầu hết giáo viên của các gia tộc giàu có.

Có thể dụng tâm vào đứa trẻ bị đổi, quả là nhân tài không được trọng dụng!

Quản gia đến đón Giản Ánh An trở về.

Xét thấy Giản Ánh An vẫn chưa được vợ chồng nhà họ Tần chào đón nên thái độ của quản gia cũng không quá mức tôn kính, chỉ là Giản Ánh An coi như đã quen, cũng không để bụng.

Tần Miên Miên cố gắng năn nỉ để được quay về cùng Giản Ánh An.

Vào buổi tối Giản Ánh An cố tình ăn mấy chén cơm lớn, cô muốn bồi bổ cơ thể mình tốt hơn một chút.

Chỉ việc cõng Tần Miên Miên chạy lên lầu ba mà cũng té xỉu được, chuyện này sẽ khiến cô xấu hổ cả đời mất thôi, không bồi bổ thân thể cho tốt thì làm sao có thể bảo vệ Tần Miên Miên?

Ánh mắt người hầu nhìn cô như đang nhìn thùng cơm, Giản Ánh An đã ăn rất ngon.

"Bác nói cái gì?" Tần tiên sinh nghe thấy quản gia báo cáo, trong mắt hiện lên lửa giận.

Nó dám ngất xỉu trong trường, khiến nhà họ Tần mất hết thể diện!

Truyền ra ngoài chẳng phải sẽ khiến người khác hiểu lầm nhà họ Tần đến con mình cũng nuôi không xong sao? Tần tiên sinh đập tài liệu xuống, hai tay chống cằm, ánh mắt lạnh lẽo.

Thân là tiểu thư nhà họ Tần mà lại vô dụng như vậy, không bằng đuổi đi cho xong chuyện!

Đỡ phải để nó tiếp tục làm xấu hổ mất mặt!

Tần tiên sinh: "Bác kêu nó lên đây cho tôi!"

Tần phu nhân tỉnh táo lại trước, liếc mắt nhìn Tần tiên sinh: "Giận dữ với con bé thì có ích gì?"

Tần tiên sinh nhíu mày, cảm thấy bất mãn với Giản Ánh An.

Cả hai vợ chồng đều phớt lờ dáng người gầy yếu của Giản Ánh An.

Chỉ cảm thấy đứa bé này không nên để xảy ra chuyện như vậy!

Tần phu nhân suy tư, đôi môi đỏ mong mím lại, toàn thân đều toát ra vẻ lạnh lùng, tàn nhẫn và xa cách, Tần tiên sinh bên cạnh cũng như vậy.

Tần phu nhân nhớ lại ánh mắt sắc bén của đứa trẻ kia, nhận thấy mình nhìn sang thì mau chóng khôi phục vẻ bình tĩnh.

Ngón tay không ngừng gõ lên cánh tay, Tần phu nhân nảy ra một ý: "Bác Lai, tối nay bác đưa con bé ra ngoài mua nhu yếu phẩm đi."

Tần tiên sinh sửng sốt: "Em định làm gì?"

Mắt Tần phu nhân lóe lên ánh sáng: "Giản Ánh An là con gái của chúng ta."

Bà đứng lên, nhà họ Tần có gia nghiệp lớn, nuôi con không phải chuyện quá khó, chỉ cần có thể bồi dưỡng tốt thì chính là trợ thủ đắc lực, là cánh tay phải của Tần gia, tương lai rộng mở.

Nuôi không tốt cũng chẳng sao, Tần phu nhân không tin Giản Ánh An không có tâm tư gì với nhà họ Tần.

Chỉ cần có ý nghĩ đó, con bé nhất định có thể dựa vào sự tàn nhẫn của mình mà leo lên!

Tần phu nhân: "Tôi muốn đám người hầu sẽ không bỏ bê con tôi như trước đó nữa, hy vọng bọn họ có thể nhận ra Giản Ánh An cũng là người nhà họ Tần!"

Sắc mặt Tần tiên sinh tối sầm lại.

"Em coi trọng Giản Ánh An ư?"

"Trong người con bé chảy dòng máu của Tần gia!"

Tần phu nhân đi ra ngoài, lấy ảnh chụp ra nhìn một cái.

Trên ảnh là Giản Ánh An trước khi nhận về, thoạt nhìn là một đứa trẻ đáng thương, nhìn thấy máy ảnh liền hoảng sợ, cảm thấy lo lắng sợ hãi về tương lai của chính mình.

Chuyện này đã khiến vợ chồng nhà họ Tần cảm thấy rất bất mãn, đứa nhóc này chảy dòng máu của họ, là con của họ thật sao?

Tần phu nhân lại lấy ra một bức ánh khác do thám tử tư chụp, là Giản Ánh An trong trạng thái bình thường.

Bình tĩnh mà tự tin, trong đáy mắt ẩn chứa sự kiêu ngạo không sợ bất cứ thứ gì.

Tần phu nhân nâng khóe môi hài lòng, bà không quan tâm chuyện đã xảy ra với Giản Ánh An, chỉ cần biết, Giản Ánh An là con của hai người họ, là người của nhà họ Tần, như vậy là đủ rồi.

Cô mãi mãi cũng không thể thoát khỏi Tần gia.

Nghĩ đi nghĩ lại, Tần phu nhân muốn đi gặp Tần Miên Miên một chút.

Tần Miên Miên đang luyện piano, cô bé chưa được cao lắm, chỉ mới vừa đủ chạm đến phím đàn, bàn tay cũng nhỏ nhắn, chơi một đoạn nhạc vẫn còn bị ngắt quãng nhiều.

Cái đầu nhỏ lắc lư theo điệu nhạc khiến giáo viên piano cũng phải mỉm cười, nhìn thấy cô giáo cười Tần Miên Miên cũng cười theo cô, đôi mắt lấp lánh như bầu trời đầy sao.

Chơi xong một bản, Tần Miên Miên nhìn cô giáo với ánh mắt muốn được khen ngợi: "Cô ơi, con đàn có hay không ạ?"

Cô giáo nhẹ nhàng nói: "Đương nhiên là hay rồi!"

Đối với trẻ con thì động viên là chính.

Tần phu nhân đi vào phòng luyện đàn, Tần Miên Miên vừa nhìn thấy bà liền chạy đến: "Mẹ ơi!"

"Mẹ đây."

Tần phu nhân bế Tần Miên Miên lên: "Miên Miên luyện đàn thế nào rồi?"

Tần Miên Miên ngửa đầu nói: "Cô giáo vừa mới khen con đấy ạ!"

"Như vậy sao—"

Tần phu nhân nhìn giáo viên piano rồi quay đi: "Miên Miên giỏi lắm."

Tần Miên Miên: "Mẹ ơi, sức khỏe của chị không tốt, lát nữa có thể cho con tan học sớm đến chơi với chị được không ạ?"

Tần phu nhân cười tỏ vẻ đồng ý.

"Đương nhiên là được, con có muốn cùng chị gái luyện piano không?"