Ngày hôm sau, Giản Ánh An tỉnh lại từ trên giường.

Đập vào mắt là một mảng hồng nhạt khiến cô giật mình, Giản Ánh An nửa tỉnh nửa mê một hồi mới nhận ra mình đã trùng sinh, phòng này không phải phòng kiếp trước của cô.

Giản Ánh An đi xuống giường, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Không, đây đúng là căn phòng đời trước...Phải không, đời trước sao cô có thể dùng cái loại màu sắc sến súa này chứ.

Nhìn thoáng qua giống hệt phòng của Tần Miên Miên phiên bản tệ hơn vậy.

Nếu không tính đống thú nhồi bông xếp thành núi với mấy món đồ trang trí nho nhỏ thì trên cơ bản là không khác gì nhau, ngay cả tủ quần áo khi mở ra cũng thấy rất nhiều váy nhỏ được đặt làm riêng của nhãn hiệu giống Tần Miên Miên.

Sắc mặt của Giản Ánh An cực kỳ nghiêm túc.

Cô rửa mặt xong, tìm thấy trong tủ một chiếc váy nhỏ trông không quá phô trương mới mặc vào, sau đó chạy đi tìm Tần Miên Miên.

Tần Miên Miên ở trong phòng.

Nàng đang mang giày, trên chân là vớ trắng cùng đôi giày da nhỏ màu đen lộ ra cẳng chân trắng hồng. Mặc xong còn đứng trên thảm nhảy nhót một lúc mới xoay người, vừa hay nhìn thấy Giản Ánh An đứng ngoài cửa.

Giản Ánh An không phát ra tiếng động dọa Tần Miên Miên sợ hết hồn. Sau đó cô bé mới dùng ánh mắt tò mò nhìn Giản Ánh An.

Váy chị đang mặc bé cũng có, Tần Miên Miên nghĩ thầm xong lại chạy đi đổi váy.

Lăn lộn một hồi mới chuẩn bị xong, cô bé nhào vào trong lòng Giản Ánh An, cô theo bản năng vươn tay đỡ lấy Miên Miên.

Một cô bé sáu tuổi cả người đều mềm mại như bông, tựa vào cô giống như không có xương cốt.

Thật ra cô bé cũng không nặng lắm, mỗi tội Giản Ánh An lại quá yếu ớt nên chỉ ôm thôi cũng đã phải cố hết sức, cũng may là Miên Miên nhanh chóng tự giác đi xuống, tay giữ chặt lấy Giản Ánh An, trong lòng vô cùng vui vẻ: "Chị ở lại rồi."

Có một chuyện Tần Miên Miên và Tần Hành đều không biết.

Chỉ cần vợ chồng nhà họ Tần không thừa nhận thân phận của cô thì trong mắt những người không biết chuyện, Giản Ánh An chỉ là một cô bé được vợ chồng Tần gia tốt bụng nhận nuôi.

Người biết chuyện cũng đã bị cảnh báo không cho phép lén lút giao tiếp với cô.

Ánh mắt cô hiện lên một tia trầm mặc.

Nhìn đôi mắt sạch sẽ trong suốt của Tần Miên Miên, nghĩ thầm, có lẽ kiếp trước nàng không biết đâu.

Cho nên ở thời điểm đó nàng mới thích cô, mới có thể đau khổ như vậy sau khi biết được chân tướng mà còn phải nhận ác ý từ cô.

Giản Ánh An giơ tay sờ đầu nàng, tóc của Tần Miên Miên được uốn xoăn nhẹ, sờ lên rất mềm mượt.

Tần Miên Miên lại tựa như mèo nhỏ, chủ động cọ cọ tay Giản Ánh An để làm nũng.

Một lúc sau Giản Ánh An mới ngừng tay, trong lòng vẫn cảm thấy không nỡ buông ra.

Tần Miên Miên không biết được những biến hóa trong lòng Giản Ánh An, dứt khoát nói: "Chúng ta xuống dưới lầu ăn sáng thôi."

Bữa sáng nhà họ Tần có hơi khoa trương, một bàn lớn đầy ắp đồ ăn, mỗi chỗ ngồi đều có ba bốn cái đĩa, còn có một cốc sữa được hâm nóng bốc khói nghi ngút.

Tần Miên Miên đưa Giản Ánh An đến ngồi xuống bên cạnh mình.

Cô nhìn cái đĩa có hoa văn rườm rà phức tạp trước mặt, trên đó là bánh táo được nướng xốp giòn, mùi thơm ngào ngạt vờn quanh chóp mũi.

Giản Ánh An dùng mũi dao cắt bánh, không vội ăn ngay mà đặt dao xuống, tiếp tục chờ nhà họ Tần xuống đủ hết rồi mới bắt đầu.

Đôi mắt đen nhánh của cô nhìn chung quanh, không thấy người hầu mềm lòng tối hôm qua đâu cả.

Từ đáy lòng Giản Ánh An nở một nụ cười khinh bỉ, cong khóe môi, cho dù bánh táo được nướng kĩ thế nào cũng không thể khơi gợi cơn thèm ăn của cô nữa.

Ích kỉ, không có tình người, đúng là nhà họ Tần.

Tần tiên sinh xuống lầu cắt ngang mạch suy nghĩ của Giản Ánh An.

Thật ra Giản Ánh An lớn lên trông rất giống Tần tiên sinh, hiện tại còn nhỏ tuổi nên chưa nhìn ra được.

Nhưng cả người đứa trẻ này trong lúc vô tình đã toát ra sự điềm tĩnh đủ để thu hút sự chú ý của Tần tiên sinh, trước khi ngồi ông còn đưa mắt nhìn vài giây mới ngồi xuống như không có gì xảy ra.

Không lâu sau, Tần phu nhân cũng đi xuống.

Tần phu nhân ngồi bên cạnh Tần tiên sinh, hai người không hổ danh là vợ chồng, vô cùng ăn ý, lãnh đạm y như nhau.

Chỉ khác ở chỗ lúc nhìn về phía Tần Miên Miên, ánh mắt của bọn họ đều trở nên ấm áp, nở nụ cười yêu chiều hỏi cô bé: "Tối hôm qua Miên Miên ngủ có ngon không?"

"Dạ ngon."

Tần Miên Miên nặng nề gật đầu, đuôi tóc đung đưa theo động tác của nàng, cô bé đã quen với việc vợ chồng nhà họ Tần mỗi buổi sáng đều sẽ hỏi thăm mình, trước tiên sẽ đáp lại rồi mới hỏi han quan tâm đến sức khỏe của Tần phu nhân.

Đôi mắt như ngọc của cô bé nhìn chằm chằm Tần phu nhân: "Tối hôm qua mẹ lại thức khuya, con nghe thấy hết cả rồi!"

Trên mặt Tần phu nhân nở một nụ cười: "Đúng là chuyện gì cũng không giấu được con."

Ngay cả Tần tiên sinh cũng cong khóe môi, nhìn như một gia đình hòa thuận vui vẻ.

Cả người Giản Ánh An cứng đờ, cô nhìn chằm chằm vào bánh táo nướng như thể từ trong bánh sắp mọc ra một bông hoa vậy.

Trên lầu vang lên tiếng giày dẫm lên sàn gỗ "lộc cộc" lúc lớn lúc nhỏ. Chính là Tần Hành nãy giờ còn chưa xuống lầu, vết đỏ trên mặt cậu còn chưa tan cho thấy Giản Ánh An ra tay không hề nhẹ, nhưng mà nhìn thoáng qua thì chỉ trông giống mặt sưng vì mới ngủ dậy thôi.

Không ai ngờ đến sẽ có người dám đánh tiểu thiếu gia nhà họ Tần.

Tần Hành bởi vì sĩ diện mà không mách người lớn, vừa đi xuống lầu đã nhìn thấy Giản Ánh An ngồi bên cạnh Tần Miên Miên.

Cậu toát cả mồ hôi lạnh, trên mặt đến giờ vẫn còn đau nhức, chỉ cần thấy Giản Ánh An thôi đã sợ chết khiếp, ánh mắt giống như đang nhìn bà mẹ kế ác độc vậy.

Tần Hành nuốt nước miếng, cậu không phải đồ hèn, đàn ông con trai sao có thể vì bị đánh mà đi mách cha mẹ được.

Ngay sau đó đã bị Tần tiên sinh dạy cho một bài học: "Đứng đó làm gì, còn không mau qua đây?"

Người một nhà đã yên vị rồi mới bắt đầu dùng bữa sáng.

Giản Ánh An vừa nghe giọng của Tần tiên sinh đã thấy khó chịu còn hơn cả Tần Hành. Sự phẫn nộ từ trong xương cốt bắt đầu kêu gào khiến cô muốn bùng nổ ngay tại chỗ.

Cô nhìn không vừa mắt vợ chồng nhà họ Tần, nhất là Tần tiên sinh.

Giản Ánh An nắm chặt dao nĩa đến mức khớp xương trắng bệch, đôi mắt lạnh lẽo dọa người.

Cảm giác khó chịu chạy dọc sống lưng khiến cô không còn muốn ăn nữa, khuyết điểm lớn nhất khi tái sinh chính là bản thân không đủ sức phản kháng Tần tiên sinh.

Cô chỉ mới có sáu tuổi.

Giản Ánh An ăn một miếng bánh táo nướng.

Tần Miên Miên ăn rất ngon miệng, cô bé vô cùng thích vị chua chua ngọt ngọt của bánh táo, lớp da nướng giòn vừa đúng càng thêm kích thích khẩu vị của nàng.

Sống ở Tần gia từ nhỏ khiến cô bé phải kiềm chế đối với đồ ăn mình thích, bởi vậy cô bé ăn uống khá tao nhã, thậm chí còn dành chút thời gian để nhìn sang Giản Ánh An.

Có vẻ chị ấy không thích món này.

Tần Miên Miên muốn hỏi, nhưng nhà họ Tần có luật lúc ăn cơm không được phát ra tiếng động nên đành nhịn xuống.

Tần tiên sinh ăn xong đầu tiên, lấy khăn giấy lau khóe miệng một chút sau đó đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Những người khác đều không có phản ứng gì, chỉ có Giản Ánh An thở phào một hơi nhẹ nhõm, trễ thêm chút nữa là cô đã không nhịn nổi mà làm loạn trước mặt Tần tiên sinh rồi.

Làm một đứa con hiếu thảo, Giản Ánh An vừa đặt bộ đồ ăn trên tay xuống đã nghe thấy Tần tiên sinh hỏi: "Con tên gì?"

Giản Ánh An quay đầu, nắm chặt nĩa trong tay để trấn tĩnh lại.

Lâu lắm rồi mới lại yếu đuối như thế, Giản Ánh An chợt nghĩ, đại khái là từ ba năm trước lúc Tần tiên sinh vẫn còn đứng vững.

Không ngờ tới Giản Ánh An đã bí mật mở rộng mạng lưới giao tiếp của mình, "nội ứng ngoại hợp" mà kéo Tần gia từ trên cao xuống, sau đó đem một khoản tiền lớn chen vào tập đoàn Tần thị, kiểm soát hơn một nửa số cổ phần của tập đoàn.

Tần tiên sinh trở thành kẻ thua cuộc, tóc đều bạc trắng, cũng không còn coi thường Giản Ánh An như trước kia nữa.

Giản Ánh An "may mắn" được ông để mắt đến, nhưng cô không hề thấy vui, trong đầu bỗng nảy lên một suy nghĩ, hóa ra người đàn ông này cũng chỉ có như vậy.

Sau đó cô bắt đầu tập trung vào tập đoàn Tần thị mới ra đời, cuối cùng nhà họ Tần trở thành gánh nặng chỉ có thể dựa vào cô để tồn tại. Giản Ánh An làm việc đến không biết mệt là gì, không có gì khiến cô vui sướng hơn là nhìn thấy người đàn ông này thất bại.

Sau khi sống lại, mọi thứ trước kia đều trở về con số không.

Có được tất có mất.

Hiện tại ánh mắt Tần tiên sinh nhìn Giản Ánh An ẩn chứa sự thờ ơ quen thuộc, ngay cả tên cô ông ta cũng không nhớ. Giản Ánh An cảm thấy bản thân bị coi thường, thật muốn đi qua cho ông ta một cái tát.

Hai người nhìn nhau, Tần Miên Miên cũng đặt bộ đồ ăn trên tay xuống, không tiếp tục ăn món yêu thích của mình nữa.

Cô bé vội vàng giới thiệu: "Đây là bạn mới của con!"

Tần tiên sinh ồ một tiếng, hỏi Giản Ánh An: "Bạn mới sao?"

Không phải.

Giản Ánh An rũ mắt, thầm nghĩ: Không chỉ có như thế.

Cô đã thề đời này phải chăm sóc cho Tần Miên Miên thật tốt, sao có thể chỉ giải thích gói gọn trong hai chữ "bạn bè" này.

Tần Miên Miên lo rằng Tần tiên sinh không thích Giản Ánh An, muốn đuổi chị ấy đi.

Nhưng trong mắt người trong cuộc mới nực cười làm sao, là con gái giả lại còn đi lo lắng cho con gái thật của người ta.

Giản Ánh An cụp mắt, giờ ngẫm lại mới thấy bản thân cô cũng chính là một trò cười.

Cô nhẹ nhàng đáp: "Đúng vậy."

Giản Ánh An lại nhìn về phía Tần tiên sinh lần nữa.

Cô rất muốn nói, huyết thống cái con mẹ nó, ai thèm làm con gái mấy người, ai thèm cướp sự ưu ái của mấy người, ai thèm giành thân phận đại tiểu thư nhà họ Tần gì đó chứ.

Ông cùng lắm chỉ là gã đàn ông tầm thường từng thua trong tay tôi thôi.

Cũng vì ông đối xử tốt với Miên Miên nên tôi mới cố mà chịu đựng mấy chuyện này.

Giản Ánh An đứng thẳng dậy, nhà họ Tần của mấy người, không đáng một xu!

Miên Miên mới là kho báu của cô!

Cô từ bỏ cơ hội giải thích thân phận của mình, biến chính mình thành một đứa trẻ nhát gan đáng chê cười, đứng che chắn trước mặt Tần Miên Miên: "Con muốn ở bên cạnh Miên Miên, có được không? Tần tiên sinh."

Tần tiên sinh im lặng, sau đó khịt mũi cười.

Tần phu nhân ngồi ở bàn ăn nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng.

Trong đại sảnh tựa như đang có một dòng nước ngầm dâng trào. Tần Hành vội vàng ăn xong phần của mình, sau đó dùng ngón tay mũm mĩm đầy thịt chỉ vào Giản Ánh An: "Chỉ có tôi mới được ở bên cạnh chị hai thôi!"

Tần phu nhân: "Không có chuyện của con ở đây!"

Bữa sáng của nhà họ Tần cứ như vậy mà kết thúc.

Tần tiên sinh và Tần phu nhân đến công ty còn người hầu thì thu dọn bàn ăn, vẻ mặt quản gia vô cảm, ông lên tiếng: "Tiểu thiếu gia, đến giờ đi học rồi."

***

Mùa hè oi ả nóng bức, bên ngoài có một đợt nắng nóng đến nỗi có thể nhìn thấy bằng mắt thường, ít nhất cũng phải 39 độ. Giản Ánh An ngồi trong phòng, không mở máy lạnh khiến miệng lưỡi cô cũng trở nên khô khốc không chịu được.

Vài giọt mồ hôi lăn xuống trên khuôn mặt nhỏ, ánh mắt cô trầm xuống, đến bây giờ mới phát hiện một chuyện khẩn cấp.

Tần Miên Miên và Tần Hành đều đã đi học, còn cô đến tư cách nhập học cũng không có.

Đời trước phải mất một tháng cô mới đến trường, thành công thu hút sự chú ý của các bạn học, khiến ai nấy đều quan tâm đến cô.

Sau đó bọn họ phát hiện dường như cô là đứa con được nhà họ Tần nhận nuôi, sự chú ý trước đó đã gây ra phản ứng dữ dội.

Cái danh con ngoài giá thú đã đi theo cô đến tận ngày cô tốt nghiệp.

Không biết đời này sẽ như thế nào đây.

Cảm giác không nắm chắc được thứ gì trong tay thật tệ. Giản Ánh An nghĩ thầm, nếu muốn chăm sóc cho Miên Miên, chỉ có như vậy là không đủ.

Nhưng mà cô còn quá nhỏ.

Giản Ánh An không thể ngồi yên bèn đi xuống dưới lầu, đám người hầu cũng nhắm mắt làm ngơ, dù sao hôm qua cũng tại cô mà dì Trương bị sa thải.

Giản Ánh An bước vào trong sân.

Trang viên nhà họ Tần rất lớn, chỉ là một cái sân thôi cũng đã ba bốn trăm mét vuông, có thợ làm vườn chuyên nghiệp đang làm việc. Thợ làm vườn nhìn thấy Giản Ánh An cũng chỉ tùy tiện liếc một cái rồi thôi.

Giản Ánh An đi một mạch đến mép sân, đập lòng bàn tay lên tường và trèo qua, động tác có chút kì lạ.

Sau khi rơi xuống đất, cô siết chặt tay rít lên một tiếng. Nhiều năm rồi không làm chuyện xấu, bây giờ làm lại không đủ chuyên nghiệp. Giản Ánh An vẫy vẫy bàn tay, xoay người, giơ ngón giữa với Tần gia.

Không chút nào lo lắng sẽ bị giám sát.

Bởi vì ở đây không có ai.

Khóe miệng khẽ cong, Giản Ánh An ngẩng cao đầu mà rời đi.

***

"Thế này là quá đáng lắm rồi!"

Trong đồn cảnh sát, mấy chị gái cảnh sát đều tỏ ra vô cùng phẫn nộ.

Giản Ánh An run rẩy, thút tha thút thít: "Mẹ nói không sai, mẹ chỉ chê em ngốc quá thôi."

Thân phận hiện tại của Giản Ánh An là một cô bé ngây thơ bị mẹ dụ dỗ đưa vào gia đình giàu có, trở thành bạn chơi cùng của đại tiểu thư nhà giàu, nhưng vì nhớ mẹ nên trốn ra ngoài sau đó phát hiện mẹ đã chuyển nhà.

Bộ váy nhỏ hàng hiệu trên người và thân hình gầy gò ốm yếu kia khiến lời cô nói ra vô cùng thuyết phục.

"Ông chủ ở đó không cho em ăn cơm, em đói lắm, bà chủ còn hung dữ với em nữa."

"Mặc dù con gái họ rất đáng yêu, đối xử với em rất tốt nhưng em trai của em ấy lại đánh em, còn làm hư đồ của em nữa."

Cô càng nói mấy chị gái cảnh sát càng tức giận.

Giản Ánh An hiện tại quá gầy, bộ váy mặc trên người không khác bao tải là mấy. Cô còn vươn tay ra cho mấy chị gái cảnh sát xem cánh tay đang bị thương của mình.

Hoàn toàn là do hôm qua cô tắm quá mạnh mới thành ra như vậy, nhưng chuyện cô bị làm nhục và bắt nạt nhờ vết thương đó mà được chứng thực.

Sau khi tức giận, các chị gái cảnh sát lại cảm thấy hơi bất lực.

Loại chuyện này chỉ có thể coi là chuyện trong nhà, đối với nhà giàu có bọn họ cũng bó tay, không có biện pháp gì, chỉ có thể nghĩ cách tìm được mẹ của cô bé: "Mẹ em tên là gì?"

Giản Ánh An lại bắt đầu khóc, bắt chước giọng điệu của Tần Miên Miên, nức nở nói: "Em ngốc quá, em cũng không nhớ mẹ tên gì nữa."

"Em chỉ biết bà ấy họ Trương, có khuôn mặt tròn..."

Ngoại hình dì Trương được Giản Ánh An miêu tả khiến mấy chị cảnh sát phải tìm một lúc lâu mới xác định được nơi ở.

Trong thời gian đó, cô ngồi ăn cơm hộp cùng với các chị gái ở đồn cảnh sát.

Cơm hộp này ăn còn ngon hơn cơm ở nhà họ Tần, nhìn Giản Ánh An ăn ngấu nghiến các chị gái đều vô cùng đau lòng, làm cha mẹ sao có thể như vậy chứ!

Khi cảnh sát đưa Giản Ánh An đến chỗ dì Trương, dì Trương trợn tròn mắt, chết lặng.

Theo nhiều nghĩa khác nhau.

Tối hôm qua bà mới đi cầu tình quản gia xong liền bị đuổi việc, tại sao mới qua một đêm Giản Ánh An cũng bị đuổi ra ngoài, còn nói là con gái bà?

Dì Trương suy nghĩ rất nhiều chuyện, nghĩ đến thân phận của Giản Ánh An đành phải cắn răng thừa nhận.

Không được biện giải, còn phải nghe một đống đạo lí.

Chị gái cảnh sát thấy thái độ nhận sai của dì Trương vô cùng thành khẩn nên dặn dò bà phải đối xử tốt với con gái của mình, rồi mới để Giản Ánh An ở lại và rời đi.

Dì Trương đóng cửa lại, quay đầu đã thấy Giản Ánh An đang ngồi trên ghế, chán nản mà ngáp.

Di Trương: "..."

"Cháu bị nhà họ Tần đuổi đi sao?"

Quá nghiệp chướng, rõ ràng là con gái ruột mang dòng máu nhà họ Tần mà còn bị đối đãi như vậy.

Thà mồ côi còn hơn.

Dì Trương thấy khó xử: "Gia cảnh của tôi không tốt lắm, hai đứa nhỏ đều đang đi học, chi tiêu cũng nhiều..."

E là không nuôi nổi cháu đâu.

Giản Ánh An nhìn về phía dì Trương.

Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.

"Cảm ơn dì, cháu không cần." Rất lễ phép.

Giản Ánh An từ trên ghế đứng dậy đối diện dì Trương, cô bé chỉ mới cao đến eo dì Trương nhưng khí thế lại hơn một quãng xa, khiến dì Trương không dám khinh thường.

Trong lòng dì Trương cả kinh.

Bà yếu ớt hỏi: "Không cần sao, vậy..."

Cháu đến nhà tôi làm gì?

Giản Ánh An biểu hiện vô cùng bình tĩnh.

Cô gầy như tre, trẻ con bây giờ cho dù kén ăn cũng không gầy đến mức da bọc xương như thế này, nhìn thoáng qua cũng biết được cuộc sống của cô bé không tốt lắm.

Quay về Tần gia, ai nấy đều cho rằng đây chính là khởi đầu của hạnh phúc.

Nếu quản gia không ra lệnh cho mọi người làm lơ Giản Ánh An, nói cô bé chỉ ở nhờ nhà họ Tần thì dì Trương cũng sẽ nghĩ như vậy.

Bà không hiểu nổi tại sao vợ chồng nhà họ Tần đối xử tốt với Tần Miên Miên như thế nhưng lại không thể khoan dung với Giản Ánh An, rõ ràng cô mới là con gái ruột của họ.

Chuyện của giới thượng lưu, bà không tài nào lý giải được.

Ánh mắt của Giản Ánh An bình tĩnh như làn nước.

Cô cũng không có quá nhiều mong chờ đối với sự yêu thương của cha mẹ.

Cô hỏi một câu: "Dì có biết gì về người bảo mẫu đã đổi con không?"

Dì Trương không nói.

Bảo mẫu kia, chính là mẹ ruột của Tần Miên Miên, là khởi nguồn mọi đau khổ của Giản Ánh An.

Bà nghĩ vậy.

Giản Ánh An nói: "Cháu có cách giúp dì kiếm tiền, điều kiện tiên quyết là dì phải hợp tác với cháu và không nói với bất kỳ ai chuyện của cháu, dì chỉ cần làm theo lời cháu nói là được."

Dì Trương cau mày: "Đừng đùa nữa."

Chuyện kiếm tiền nào có dễ dàng như vậy.

Giản Ánh An không nói đùa, cô đang đợi dì Trương trả lời.

Không biết có phải tại ma xui quỷ khiến không mà dì Trương lại tin.

Hai người đi vào tiệm vé số, dì Trương cảm thấy có lẽ mình đã tin quá sớm.

Biện pháp kiếm tiền chính là mua vé số sao? Nếu bà có loại vận may cứt chó này thì đã phất lên từ lâu, rốt cuộc Giản Ánh An suy nghĩ cái gì vậy? Tại sao bà lại tin lời của một đứa bé sáu tuổi chứ.

Trả hai mươi tệ lại đây...

Giản Ánh An cũng biết mình còn nhỏ.

Cô muốn thoát khỏi Tần gia, có được cơ đồ của riêng mình, nhưng mới từng này tuổi thì chắc chắn không làm được. Nhưng cô không cam lòng chờ đợi, kiếp trước cô đã nhịn Tần tiên sinh quá lâu rồi!

Giản Ánh An đưa hai mươi tệ cho ông chủ, chọn mười thẻ cào.

Tất nhiên làm gì có chuyện nhớ hết dãy số trúng thưởng, vậy thì hơi quá rồi.

Giản Án Anh vùi đầu cào xổ số, trúng được hai mươi tệ, lại mua thêm mười thẻ nữa trúng được một nghìn tệ.

Ông chủ khịt mũi: "Bạn nhỏ, cháu cũng may mắn quá rồi."

Giản Ánh An cười ngượng: "Cũng khá tốt ạ."

Một nghìn tệ không phải số tiền nhỏ, chắc chắn ông chủ sẽ không đưa cho Giản Ánh An, hắn nhìn về phía dì Trương: "Đến đây lãnh thưởng đi, vận may của con gái chị thật không tồi."

Dì Trương giống như vừa mới tỉnh mộng, đi đến nhận lấy tiền thưởng một nghìn tệ.

Trúng, trúng thật sao?

Bà kinh ngạc nhìn về phía Giản Ánh An, đây là chú cá koi nhỏ sao?

Đương nhiên không phải.

Giản Ánh An cô nếu là cá koi nhỏ thì có thể xui xẻo như vậy sao? Mấy thứ này đều có kỹ xảo cả.

Trong những năm đầu, công nghệ sản xuất thẻ cào không được tốt lắm, mỗi thẻ chỉ có đôi chút khác biệt. Đầu tiên cô mua mười thẻ, tìm được thẻ cào trúng thưởng sau đó lại tìm thêm những thẻ cào tương tự khác, chắc chắn trúng.

Sau này lỗ hổng đó đã được sửa, nhưng hiện tại thì chưa.

Giản Ánh An có lòng tham, một nghìn tệ đối với cô vẫn chưa đủ, cô còn muốn nhiều hơn thế nữa.

Vì vậy cô đã dẫn dì Trương đi đến các cửa hàng vé số lớn bé khắp thành phố, trúng được tổng cộng tám nghìn tệ, số tiền không lớn nhưng cũng không nhỏ, không quá thu hút sự chú ý của người khác.

Dì Trương cầm tám nghìn tệ, nghi ngờ chính mình đang nằm mơ.

Chỉ cần một ngày là có thể kiếm được tám nghìn, có chuyện dễ dàng như vậy sao?

Giản Ánh An: "Dì còn có thể kiếm được nhiều hơn nữa, dù có thua cũng chỉ lỗ tám nghìn tệ này thôi."

Dì Trương bị thuyết phục, đáp: "Được."

Không tin cũng phải tin, tiền đã cầm trên tay rồi.

Dì Trương cảm thấy kinh ngạc, dù sao thì Giản Ánh An vẫn chỉ là một đứa trẻ, lúc nói chuyện sao lại già dặn như thế, dì Trương nghĩ trong đầu, sau đó đưa ra một kết luận.

Có lẽ đã trải qua nhiều chuyện nên cô bé mới phải trưởng thành sớm đi...

Giản Ánh An vội vã quay về.

Cô trở lại chỗ ban đầu, cũng không thèm giả vờ nữa mà bước đi một cách ngang nhiên, đúng như dự đoán, đám người hầu đều làm lơ cô.

Giản Ánh An nhanh chóng về phòng thay quần áo, đón công chúa nhỏ của cô tan học.