Gần đây, độ nổi tiếng của Giang An Ngôn đang một đường đi lên.

Cô vào khách sạn, cởi mũ và tháo khẩu trang xuống, khiến cho người ta vừa nhìn đã nhận ra ngay.

Người nhận ra cô cũng đang đánh giá Giản Ánh An và Tần Miên Miên, thầm nghĩ, cho dù ảnh hậu có bí mật kết hôn thì cũng không đến nỗi sinh ra được đứa con lớn như vậy nhỉ, ngay sau đó đã nghe thấy Giang An Ngôn quay đầu lại nói: "Em gái, em muốn ăn gì đây."

Giản Ánh An lạnh lùng liếc mắt, không giải thích gì thêm.

Giải thích mới càng rước thêm phiền phức, cô cũng không muốn vô duyên vô cớ trở thành con gái người ta.

Sau khi đi vào phòng riêng, Giang An Ngôn liền nói: "Miên Miên có thiên phú diễn xuất, nếu có thể vào giới giải trí cùng với chị thì tốt quá rồi."

Tần Miên Miên đi vào phòng vệ sinh thử váy, nàng đã gấp không chờ nổi muốn mặc thử xem trông như thế nào.

Giản Ánh An: "Chị nên suy nghĩ lại."

Giang An Ngôn đã trở thành ảnh hậu, ở trong giới cũng có địa vị nhất định, đương nhiên biết thân phận của Tần Miên Miên là gì.

Đại tiểu thư nhà họ Tần, Tần Miên Miên.

Sao có thể đi vào giới giải trí cùng cô ấy chứ.

Nói tới thân phận thì Giang An Ngôn ngoảnh đầu nhìn Giản Ánh An.

Mới mười hai tuổi đã toát ra khí chất lạnh lùng cao quý, là một mỹ nhân, hiện tại giới giải trí cũng đang chuộng kiểu như thế này.

Liên quan đến thân phận của Giản Ánh An, sáu năm trước Giang An Ngôn thật sự cảm thấy thương xót nên sau khi ghi hình xong, cô đã đi tìm kiếm cặp cha mẹ vô lương tâm kia.

Tất nhiên cô không tìm thấy gì cả, mò kim đáy bể [1].

[1]: Câu gốc là thành ngữ của Trung Quốc "只摸了一手灰" nghĩa là "Chỉ nắm một tay tro".  Thành ngữ này thường được dùng để miêu tả việc tìm kiếm một thứ gì đó rất khó tìm, hoặc tìm kiếm một thứ gì đó mà không có khả năng tìm thấy, có nghĩa khá tương đồng với câu "Mò kim đáy bể" của bên mình.

Sau đó Diệp Chu đã khuyên cô đừng can thiệp quá nhiều.

Sau này, Giang An Ngôn cũng phát hiện ra cha mẹ Giản Ánh An có quan hệ mật thiết với nhà họ Tần nên Diệp Chu mới thuyết phục được cô.

Ánh mắt của Giang An Ngôn dường như có ý gì đó, Giản Ánh An nhướng mày.

Người này lại đang nghĩ cái gì vậy?

Giang An Ngôn thăm dò hỏi: "Em đã tìm được cha mẹ chưa?"

Giản Ánh An không nói nên lời.

Quả nhiên chị ta không biết gì cả.

Chuyện tráo đổi thân phận thiên kim nhà họ Tần chỉ có số ít người biết, không rõ tại sao Tô Nam lại biết được chuyện đó nhưng trong lòng đại đa số mọi người, Giản Ánh An chỉ là một đứa nhỏ được nhà họ Tần nhận nuôi.

Là Tần gia có lòng tốt.

A, Giản Ánh An hỏi ngược lại: "Chị cảm thấy vợ chồng nhà họ Tần như thế nào?"

Giang An Ngôn không hiểu sao Giản Ánh An lại hỏi chuyện này, chỉ đáp: "Chị chưa tiếp xúc qua bao giờ, chỉ nghe trong giới người ta nói, tài sản và quyền lực của nhà họ Tần vô cùng hùng hậu, thủ đoạn của hai vợ chồng họ cũng rất tàn nhẫn, là nhà tư bản điển hình."

Cơ mà lại đối xử rất tốt với con gái, tương đối chiều chuộng con gái mình.

Giang An Ngôn nghĩ, cho dù có nuông chiều cũng khó mà so được với Giản Ánh An.

Dù sao thì nhà họ Tần cũng đã tốt bụng "nhận nuôi" cô bé, chẳng trách Giản Ánh An đối xử tốt với Tần Miên Miên như vậy, vợ chồng họ chính là "ân nhân" của em ấy.

Giản Ánh An gật đầu: "Bọn họ là cha mẹ ruột của em."

Giang An Ngôn vốn đang cầm ly uống nước, nghe được câu này còn chưa kịp phản ứng lại, chờ sau khi uống xong mới tỏ ra kinh ngạc.

Cô trừng lớn mắt: "Cái gì?"

Giản Ánh An: "Chị đừng nghĩ nhiều, không phải con riêng đâu."

Giang An Ngôn: "Em nói bọn họ là cha mẹ ruột của em, vậy đương nhiên không phải là con riêng, làm gì có đứa con nào do hai vợ chồng sinh ra gọi là con riêng đâu...Từ từ, bọn họ là cha mẹ ruột của em sao?"

Là cặp cha mẹ vô lương tâm đã ném Giản Ánh An cho bảo mẫu, mặc kệ sống chết, sau đó lúc đón về còn cho bảo mẫu một đống tiền à?

Đôi cha mẹ khiến cho Giản Ánh An đau lòng như vậy, tìm mấy năm nay cũng không tìm thấy? Thế mà lại là vợ chồng nhà họ Tần ư?!

Còn Tần Miên Miên thì sao?

Giang An Ngôn đến gần nhà vệ sinh, không nghe thấy gì cả.

Trong mắt Giản Ánh An đầy vẻ tự giễu: "Chị cho rằng bọn họ tốt bụng thật à?"

Không dám nhận lại con gái ruột của mình, tuyên bố với người ngoài là con nuôi, cha mẹ như vậy sao có thể nói là tốt bụng?

Đúng là khiến cho người ta buồn nôn.

Giản Ánh An đã ghê tởm nhiều năm, từ kiếp trước đến kiếp này.

Cô nhắm mắt lại, che giấu đi những cảm xúc dư thừa.

Giang An Ngôn dừng một chút, sau đó mới thấp giọng hỏi: "Miên Miên có biết không?"

Tần Miên Miên từ trong nhà vệ sinh đi ra.

Cô bé mặc váy công chúa màu xanh vàng, rất vừa vặn, hơn nữa với vẻ ngoài thanh tú, mái tóc đen dài ngang vai và đồ trang trí màu đỏ trên tóc, trông cực kỳ giống công chúa Bạch Tuyết.

Trên môi nở nụ cười, đôi gò má ửng hồng, có thể thấy cô bé rất hài lòng với bộ váy do chị may cho mình. Lúc bước ra còn quay một vòng, vén váy lên trông vừa đáng yêu lại vừa động lòng người.

Tần Miên Miên mặc bộ váy này chạy tới trước mặt Giản Ánh An: "Tỷ tỷ, nhìn có đẹp không ạ?"

Giản Ánh An ấn vào vạt váy: "Trông rất đẹp."

Tần Miên Miên: "Đẹp như thế nào?"

Giản Ánh An: "Cực kỳ xinh đẹp."

Cuộc đối thoại tuy rằng vô nghĩa nhưng lại khiến cho Tần Miên Miên cười thật tươi, cô bé quay đầu nhìn Giang An Ngôn, có tia sáng nhỏ lóe lên trong đôi mắt đen láy.

Giang An Ngôn có thể khống chế rất tốt biểu cảm trên gương mặt của mình.

Nhưng cô không thể quên được chuyện thân phận của Giản Ánh An.

Giang An Ngôn cũng định nương theo lời khen của Giản Ánh An mà khen ngợi, chợt nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Tần Miên Miên: "Em biết nha~"

Tần Miên Miên đưa hai tay ôm lấy cổ Giản Ánh An, nằm trong lòng chị mà nhìn Giang An Ngôn.

Tất nhiên là cô bé biết thân phận của mình.

Cũng biết thân phận của chị.

Tần Miên Miên sẽ không đánh giá vợ chồng nhà họ Tần tốt hay xấu, nói sao đi nữa thì họ cũng đã nuôi dưỡng nàng nhiều năm, nàng chỉ biết rằng bản thân không thích yêu cầu của Tần phu nhân.

Nàng thích chị.

Chỉ cần chị ấy nói một câu, nàng sẽ trả lại hết tất cả những gì mình sở hữu, hơn nữa còn có thể đóng gói bản thân đưa cho chị.

Tần Miên Miên cười đến cong mắt: "Em biết chị ấy là con ruột, còn em là được nhặt về."

Giang An Ngôn: "Từ từ, chờ chút?"

Giờ phút này Giang An Ngôn không kịp phản ứng, chưa tính tới chuyện Giản Ánh An là con ruột.

Ai ngờ được, lại có người có thể đối xử với con ruột mình như thế?

Nhưng Tần Miên Miên không phải con ruột, cho nên chuyện này, không đúng nha.

Không nhận con gái ruột của mình, lại đi đối xử tốt với đứa trẻ được nhặt về.

Quan trọng hơn là hai đứa nhỏ đã biết rõ chuyện này mà còn chặt không đứt, bứt không rời, quan hệ tốt như vậy.

Bỗng nhiên, Giang An Ngôn hiểu ra được tại sao Diệp Chu lại khuyên cô ấy như vậy.

Diễn biến như thế này cô ấy không hiểu nổi, có chuyện gì thì chỉ có hai đứa nhỏ tự biết, cô cũng không nhúng tay vào được.

Nhưng trí nhớ của cô khá tốt, cô vẫn nhớ lúc đó Giản Ánh An mới sáu tuổi mà đã có năng lực như vậy, tất cả đều là do áp lực cuộc sống và sự hoang đường vô lý của vợ chồng nhà họ Tần.

Trong lòng vẫn giận dữ hệt như năm đó.

Giang An Ngôn nhìn Giản Ánh An, cô bé đang ôm Tần Miên Miên, cằm tựa lên đầu Miên Miên, nheo mắt lại, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.

Chuyện thân phận gì đó tựa như không liên quan gì đến hai đứa nhỏ.

Trong mắt Giang An Ngôn lóe lên, lúc này đồ ăn đã dọn ra, chỉ có thể dùng bữa trước. Những món được gọi đều là món Tần Miên Miên thích, Giản Ánh An chỉ mới ăn được mấy miếng đã buông đũa, nhìn Tần Miên Miên ăn.

Chờ đến lúc tính tiền, Giản Ánh An đi theo sau, đương nhiên cô sẽ không đi giành trả tiền.

Giản Ánh An: "Quan hệ giữa chị với Miên Miên rất tốt, em cảm thấy chị hẳn là người đáng tin. Chắc chị sẽ không nói chuyện này với người khác đâu nhỉ?"

Giang An Ngôn bị loại quan hệ rườm rà phức tạp này làm cho nhức hết cả đầu, cô ấy cũng không ngốc, sẽ không đem chuyện này đi nói khắp nơi, chỉ là cô ấy nhớ lại năm ấy, mình đã hạ quyết tâm sẽ giúp đỡ Giản Ánh An.

Một lần trì hoãn chính là sáu năm.

Giản Ánh An thoạt nhìn không hề thay đổi. Giang An Ngôn cảm thấy cô bé này quả thực lợi hại.

Giản Ánh An nói cũng không sai, cô đạt được ảnh hậu đúng là nhờ diễn theo bản năng, trong cuộc đời cô chưa từng gặp chuyện gì khó khăn, suốt chặng đường đều vô cùng suôn sẻ.

Biết được thân thế của Giản Ánh An, cô không khỏi chua xót.

Giang An Ngôn: "Không đâu."

Giản Ánh An: "Em nói cho chị cũng không phải là có ý gì khác, chỉ là không muốn nghe chị khen hai người kia lương thiện, tốt bụng thôi."

Giang An Ngôn bĩu môi: "Đúng là châm chọc."

Cũng may là Giản Ánh An đã nói cho cô ấy, sau này ngay cả khi cô ấy không biết phải làm gì thì cũng sẽ không đến mức biến mình thành trò cười.

Giang An Ngôn thanh toán xong, cầm tấm thẻ nhưng không vội bỏ vào túi. Con đường của Giang An Ngôn dù có suôn sẻ đến đâu thì bây giờ cô cũng đã là một phụ nữ gần ba mươi rồi, chờ đến khi tâm tình ổn định lại, cô vẫn nói những chuyện cần nói: "Tuy rằng chị không giúp được gì nhiều, nhưng có vài việc nhỏ vẫn có thể giúp."

Giản Ánh An khẽ mỉm cười: "Em vốn là muốn nói chuyện này với chị."

Sau khi Tần Miên Miên thay lại váy ở khách sạn, cô bé cùng Giản Ánh An quay trở về ký túc xá.

Trên đường đi, nàng đã hứa là sẽ không bao giờ giấu chị bất cứ chuyện gì nữa, sẽ nói với chị ấy càng sớm càng tốt để chị ấy không phải lo lắng, nàng phải hứa hẹn, đảm bảo rất nhiều lần Giản Ánh An mới chịu buông tha cho nàng.

Cô thực sự không thể chịu đựng nổi nếu loại chuyện này lại xảy ra lần nữa. Thà rằng Tần Miên Miên nói em ấy không thích cô, không muốn ở bên cô, nếu vậy thì dù cho cô có buồn cũng sẽ không tiếp tục quấy rầy Tần Miên Miên.

Giản Ánh An tra chìa khóa vào ổ nhưng chưa vặn ngay. Đúng rồi, quên mất còn một chuyện, cô quay đầu lại nhìn Tần Miên Miên: "Lúc nãy có một chị lớp trên đến kiểm tra ký túc xá, chị ấy hỏi em có muốn tham gia hội học sinh không."

Tần Miên Miên không để ý cho lắm: "Mấy chuyện này chị giúp em từ chối là được rồi."

Giản Ánh An cười: "Không phải chị đang muốn hỏi ý kiến ​​của em sao? Nếu em muốn tham gia thì chị sẽ đi tìm đàn chị nói chuyện."

Vừa mở cửa, Tần Miên Miên đã xông vào ngay.

Nàng ngồi xuống bàn, mở ngăn kéo với vẻ mặt đau khổ, từ bên trong lấy ra cuốn vở bài tập về nhà. Giản Ánh An nhìn thấy cuốn nhật ký bên cạnh bài tập về nhà, chột dạ quay đi.

May là cô đã không xem trộm nhật ký.

Hai người sống trong cùng một ký túc xá, cái này thật sự là thử thách cực hạn mà.

Giản Ánh An buông váy xuống, nghe thấy Tần Miên Miên nói: "Tham gia hội học sinh thì có gì hay chứ, chỉ toàn làm chậm trễ thời gian của em ở cùng với chị."

Tiếng bút bi viết trên giấy sàn sạt dễ nghe, Tần Miên Miên viết một lúc rồi đặt bút xuống, quay đầu lại hỏi: "Đúng rồi, đồ của chị thì sao ạ!"

Tần Miên Miên: "Em mặc váy công chúa Bạch Tuyết cho chị xem rồi. Lễ phục của chị đâu ạ? Em cũng muốn xem!"

Giản Ánh An bước tới, đưa tay cho Tần Miên Miên nhìn.

Trên đầu ngón tay dán một miếng băng cá nhân, lúc may váy cô đã bị kim đâm rất nhiều lần.

Thật ra cũng không có gì đáng ngại, băng cá nhân là cô cố ý dán lên thôi.

Cố ý nhưng vẫn rất hữu hiệu.

Trong nháy mắt Tần Miên Miên nhớ đến bộ váy này là do tự tay chị may, vết thương trên tay chị đều là vì mình, mắt liền đỏ hoe: "Vì may váy cho em mà chị bị thương sao?"

Giản Ánh An gật đầu, giả vờ như không có việc gì: "Không đủ thời gian nên chỉ kịp làm cho em."

Tần Miên Miên đột nhiên cảm thấy cắn rứt lương tâm.

Vậy mà lúc nãy nàng còn nài nỉ chị mặc lễ phục của Vương hậu cho mình xem. Chị ấy bởi vì may cho mình một bộ trang phục biểu diễn mà bị thương ở tay, đâu còn thời gian để may đồ cho bản thân. Trước đó nàng còn có chuyện giấu chị, khiến chị ấy lo lắng.

Nàng tùy hứng quá rồi.

Tần Miên Miên áp mặt vào người chị, nhẹ nhàng nói: "Chị ơi, em xin lỗi."

Thực sự xin lỗi.

Nước mắt nàng rơi thành từng giọt lớn.

Tần Miên Miên không phải là người thích khóc, lúc nhỏ chỉ khóc một chút, lớn lên nàng đã cố gắng kìm chế không khóc.

Nhưng cô bé vẫn chỉ mới mười hai tuổi.

Một cô bé mười hai tuổi rất dễ bị xúc động bởi những điều nhỏ nhặt.

Tần Miên Miên rất hưởng thụ mỗi khi chị đối tốt với mình, nhưng cũng không đành lòng để chị ấy bị thương, khóc rồi liền không nhịn được nữa: "Em sai rồi, để em may quần áo cho chị, em cũng muốn may cho chị."

"Em cũng muốn đối tốt với chị."

Giản Ánh An lẳng lặng cười, nghe được điều mình muốn nghe rồi mới an ủi Tần Miên Miên: "Không cần Miên Miên làm cho chị đâu, nếu tay của em cũng bị thương thì phải làm sao bây giờ."

Tần Miên Miên khóc thút tha thút thít, nói với giọng nức nở: "Đúng vậy, em may xấu lắm, chị làm đẹp là bởi vì chị lợi hại."

Tỷ tỷ lợi hại nhất.

Đối tốt với nàng nhất.

Chị ấy cũng phải được mặc trang phục đẹp nhất.

Tần Miên Miên hạ quyết tâm: "Cuối tuần này em sẽ dẫn chị đi mua lễ phục, phải mua cái đắt nhất, tốt nhất mới được! Để em trả tiền!"