Đêm xuống là tiệc chúc mừng mà Mộ Dung Cẩm chuẩn bị cho những người trong doanh trại thiếu niên, những thiếu niên đó lúc này đã thay đổi sự quyết đoán tàn nhẫn trước đó, bọn họ khôi phục lại sự sáng sủa cởi mở vốn nên có ở độ tuổi này, không ngừng đi lên kính rượu Mộ Dung Cẩm, nhìn thấy Mộ Dung Cẩm cười, lập tức thật thà cười rộ lên, hoàn toàn là một đứa trẻ, ở đâu còn có cảm giác như chiến sĩ kia nữa!

Đường Trúc cũng bị bọn họ vây quanh, phải biết rằng Đường Trúc là sư phụ dạy võ công cho bọn họ nha, bọn họ đã từng được Đường Trúc dẫn dắt, từng đao từng kiếm học tập kiếm thuật, vậy nên cũng rất thích Đường Trúc!

Yến tiệc cũng không kéo dài bao lâu, sau hai canh giờ mọi người cũng rất tự giác đi về chỗ của mình nghỉ ngơi, Đông Phương Triệt ngạc nhiên phát hiện ở đây lại không có bất cứ người nào uống say, ngược lại một người so với một người lại càng thêm tỉnh táo, phải biết rằng bọn họ thế mà đã uống hết phân nửa kho rượu.

Lúc nửa đêm, toàn bộ quân doanh lập tức yên tĩnh lại, phảng phất như sự huyên náo ban nãy chẳng qua là ảo giác của bọn họ thôi; Đông Phương Triệt đi tới bên ngoài doanh trướng của Mộ Dung Cẩm, phát hiện đèn trong đó còn sáng, đang lúc do dự có nên đi vào hay không, lại nghe thấy giọng của Mộ Dung Cẩm truyền ra: “Đến rồi thì vào đi! Ta có chuyện tìm ngươi!”

Đông Phương Triệt do dự một lúc rồi vén rèm cửa đi vào, thế mới phát hiện Mộ Dung Cẩm đang ngồi trước bàn cát, ánh mắt nhìn chằm chằm bàn cát trầm tư! Thấy vậy Đông Phương Triệt có chút nghi hoặc: “Sao thế?”

Mộ Dung Cẩm ngẩng đầu: “Đang suy nghĩ trận sau nên đánh như thế nào!”

Đông Phương Triệt ngồi đối diện nàng, ở giữa cách một cái bàn cát, làm cho hắn nhớ lại lần trước bọn họ luận chiến trên bàn cát, lần đầu tiên hắn bị người khác đánh bại, nhưng lại thua tâm phục khẩu phục: “Thiết Kỵ quân Sở đã bị ngươi phá rồi, bây giờ đã không còn đáng sợ nữa, trận sau hẳn là nhẹ nhõm hơn nhiều chứ!”

Mộ Dung Cẩm nâng mắt: “Trên chiến trường không có chuyện nhẹ nhõm hơn, mỗi một trận đều có hy sinh, thân là lãnh đạo, cái cần làm không chỉ có chỉ huy, mà còn phải làm cho kế hoạch đạt đến cực hạn, hạ mức thương vong xuống thấp nhất!”

“Về phần Thiết Kỵ, e rằng ngày mai lại phải khổ chiến nữa rồi!”

“Ngươi nói thế là có ý gì?”

Mộ Dung Cẩm để thanh gỗ trong tay xuống: “Cả đám ngốc nghếch đó tưởng ta không biết, những binh khí kia đều do ta thiết kế cho bọn họ, lực xung kích của Thiết Kỵ quân Sở lẽ nào chỉ có một chút ít? Trận này tuy bọn họ thắng, nhưng tất cả đều bị thương, ngày mai bọn họ không thể ra chiến trường được nữa!”

“Sao lại như thế?” Đông Phương Triệt kinh ngạc, trận chiến hôm nay có thể nói là thần thoại, nhưng bây giờ nàng lại nói với hắn đội quân đó không thể dùng được nữa: “Thiết Kỵ quân Sở là năm mươi vạn, hiện tại chỉ mới hao tổn hai vạn, ngày mai nếu như bọn họ tấn công lần nữa, e rằng sẽ lại lâm vào khốn cảnh mấy ngày trước thôi!”

Mộ Dung Cẩm không muốn nói nhiều với hắn: “Sáng sớm ngày mai ta sẽ nói với ngươi kế hoạch tác chiến, bây giờ trở về nghỉ ngơi thật tốt đi!”

Có chút thất bại đi ra từ trong doanh trướng của Mộ Dung Cẩm, lần đầu tiên Đông Phương Triệt phát hiện rằng mình lại không thể làm gì cả, đi ngang qua doanh trại thiếu niên mới vừa dựng lên, Đông Phương Triệt mới phát hiện trong đêm tối có khá nhiều binh lính thủ thành đi vào trong doanh trướng của trại thiếu niên, đến gần rồi hắn mới thấy rõ, thì ra những binh lính thủ thành kia đang thoa thuốc cho các thiếu niên, lúc này hắn mới nhìn thấy, thì ra những thiếu niên cười đến rực rỡ thật thà kia, trên tay mỗi người đều có một mảnh máu đỏ, xem ra hẳn là do siết chặt mà ra rồi.

Các thiếu niên đang chìm vào giấc ngủ, các binh lính nhẹ nhàng thoa thuốc cho bọn họ, sau đó đắp mền thật kỹ cho bọn họ, dường như họ không phải đang đối đãi với bệnh nhân, mà càng giống như đang đối đãi với con của mình vậy, nhìn thấy cảnh tượng này Đông Phương Triệt gần như bị rung động, lẽ nào đây chính là nguyên nhân quân Mộ Dung được gọi là đoàn quân bất bại sao?