Dùng cơm xong, Tiết Minh Viễn và Nhược Thủy người trước kẻ sau cùng nhau tản bộ trong vườn hoa. Tiết Minh Viễn suy nghĩ hồi lâu, sau cùng mới lên tiếng: "Ta cứ nghĩ nàng chưa từng nuôi con nên không hiểu tính cách con trẻ, thế mà trái lại, nàng còn hiểu nhiều hơn ta, dạy dỗ rất có phương pháp. Tốt, tốt lắm."

Nhược Thủy cười nói: "Con chúng ta đều là những đứa bé hiểu chuyện, song chúng còn nhỏ, có một số việc chúng ta phải uốn nắn từ từ. Chàng đó, khi bọn chúng phạm sai lầm thì chàng chỉ trách phạt, không nói cho chúng hiểu thế nào mới là đúng, nếu lần sau chúng làm sai kiểu khác, chàng lại trách phạt, thế chẳng phải là một vòng luẩn quẩn sao."

Tiết Minh Viễn vừa nghe vừa gật gù, liên tục tán thưởng: "Nương tử nói phải lắm, giao bọn nhỏ cho nàng quả không sai!" Nhược Thủy khẽ cười bảo: "Khi còn ở nhà mẹ, thiếp nhìn các tẩu tẩu dạy dỗ bọn trẻ mà học theo, phu quân không trách thiếp hôm nay quá nghiêm khắc là thiếp mừng rồi." Tiết Minh Viễn vội vàng lắc đầu: "Không trách không trách, sao có thể trách nàng chứ."

Nhân nói đến nhà mẹ của Nhược Thủy, Tiết Minh Viễn bèn dò hỏi: "Phải rồi, người đưa dâu trong ngày đại hôn chính là tam ca của nàng phải không, hôm ấy đông quá, ta và cữu huynh vừa uống vài chén vừa trò chuyện. Ta nghe nói cữu huynh làm quan trong kinh, không biết khi nào phải quay về, sẵn tiện bên này ta cũng đang định cuối tháng đưa một số hàng vào kinh, nếu tiện thì để cữu huynh đi bằng thuyền của nhà mình đi, vậy cũng an toàn."

Nhắc đến chuyện trong nhà, Nhược Thủy thật có hơi đau lòng, cứ như vậy xuất giá, không biết giờ này ở nhà mẫu thân đã khóc đến thế nào rồi, còn cả phụ thân nữa, năm nay cũng đã ngoài năm mươi, vì nàng mà cả tháng nay đôn đáo khắp kinh thành nhằm chu toàn mọi chuyện. Phụ mẫu nuôi nàng lớn đến thế này, hôm nay không trả lễ được một lạy, còn đến nơi đất khách, mặc phụ mẫu vì mình bôn tẩu khắp nơi. Nghĩ đến đây, đôi mắt Nhược Thủy ửng hồng.

Tiết Minh Viễn vừa bắt gặp ánh mắt mờ sương của Nhược Thủy, nháy mắt chân tay đã tê cứng, vội nói: "Nương tử chớ thương tâm, đợi sau này có thời gian chúng ta nhất định sẽ vào kinh thăm viếng, đến lúc đó sẽ được gặp nhạc phụ nhạc mẫu." Nhược Thủy thỏ thẻ nói: "Sau khi lại mặt xong xuôi, tối chiều tam ca sẽ ngồi thuyền đi. Vì chuyện của thiếp mà tam ca đã tốn không ít thời gian, không thể trì hoãn thêm nữa."

Tiết Minh Viễn thấy Nhược Thủy vừa nhắc đến chuyện trong nhà đã rơi lệ, y biết vì Nhược Thủy không thể sinh nở nên bị phu gia từ hôn, chuyện từ hôn tổn hại không nhỏ đến thanh danh của một cô gái, cũng có những người vì thế mà tự vẫn. Tiết Minh Viễn cho là mình đã gợi lên chuyện đau lòng của Nhược Thủy, cảm thấy vì lý do này mà Nhược Thủy chịu không ít thiệt thòi, y quyết định sau này sẽ không nhắc lại chuyện từ hôn này nữa. Dù sao khi tân hôn Nhược Thủy vẫn có lạc hồng, tư thái của Nhược Thủy vừa nhìn qua đã biết xuất thân từ nhà đại gia, hẳn là nàng không muốn nhắc lại chuyện không vui nên mới khóc như vậy, y lại còn muốn rạch vào vệt sẹo này một lần nữa sao, tuyệt nhiên vạn lần không muốn!

Vì vậy Tiết Minh Viễn bèn lảng sang chuyện khác: "Vậy ngày mốt, khi đến lại mặt chúng ta có thể gặp cữu huynh rồi. À phải, ngày mai chúng ta sẽ gặp người trong họ, có một số việc ta muốn bàn trước với nàng." Nhược Thủy khẽ đáp: "Dạ, chàng cứ nói, thiếp xin nghe."

Tiết Minh Viễn lên tiếng: "Thực ra cũng rất đơn giản, trước khi tổ phụ qua đời đã phân chia việc nhà, cha ta thừa kế gia nghiệp của Tiết gia, trở thành gia chủ nhà họ Tiết. Vốn dĩ sau khi tổ phụ qua đời, mọi người trong nhà nên ở riêng, thế nhưng các thúc thúc không muốn dọn ra ngoài, nên phụ thân cũng không cưỡng ép. Mười năm trước, sau khi phụ thân qua đời, vốn là nên để đại ca kế thừa gia nghiệp. Song các thúc thúc đều không đồng ý, tìm đủ thứ lý do, họ không chỉ đoạt lấy sản nghiệp của tổ phụ mà còn chiếm luôn cả tâm huyết mà phụ thân khổ công gầy dựng. Ta và ca ca giận quá, lập tức mang theo đồ cưới của mẫu thân dọn ra ngoài."

Tiết Minh Viễn ngước nhìn bầu trời mịt mờ, "Dù sao cũng đã là chuyện của mười năm trước, bây giờ chúng ta cũng không lui tới bên kia, cùng lắm thì đến lễ mừng năm mới sẽ đưa sang chút quà. Nhưng nàng gả vào Tiết gia, phải bước vào từ đường mới coi là danh chính ngôn thuận, thế nên ngày mai chúng ta phải sang bên đó một chuyến. Nếu ngày mai họ có nói điều gì không dễ nghe thì nàng cứ coi như không nghe thấy là được rồi. Dù sao họ cũng chẳng bao giờ nói mấy lời êm ả."

Nhược Thủy mỉm cười nói: "Phu quân yên tâm, thiếp thân biết phải làm thế nào." Qua lời kể của Tiết Minh Viễn, nàng có thể đoán ra được hai huynh đệ Tiết Minh Viễn vẫn chưa đoạn tuyệt hẳn mọi quan hệ với Tiết gia, cũng phải thôi, dù gì Tiết Minh Hiên cũng còn đang lăn lộn giữa chốn quan trường. Thế mới biết mặt mũi họ cũng còn dày lắm, khó xé rách lắm.

Rạng sáng ngày hôm sau, sau khi dùng cơm xong, Nhược Thủy và Tiết Minh Viễn theo đại ca đại tẩu về gặp người nhà Tiết gia. Người nhà Tiết gia sống ở phía Bắc phủ Đài Châu, có hào nước vây xung quanh, tòa nhà nguy nga dùng gạch mài nước xây thành tường. Xe ngựa dừng lại trước căn nhà rộng lớn, xe vừa dừng thì cửa hông Tiết phủ liền mở ra, một gia đinh bước lại, vẻ mặt tươi cười bảo: "Đại gia, Đại nãi nãi, Nhị gia, Nhị nãi nãi đã về. Các lão gia và các thái thái đang chờ."

Đoạn, gã sai vặt kia toan dẫn bốn người nhà Tiết Minh Hiên vào bằng cửa hông, Tiết Minh Viễn thấy vậy bèn chau mày, nương tử của y lần đầu vào bổn gia sao có thể đi bằng cửa hông vào chứ? Tiết Minh Hiên ở bên cạnh cũng lên tiếng: "Mở cửa chính ra." Gã sai vặt cười bảo: "Ô hay, đại gia ngài cũng biết quy củ nhà chúng ta rồi mà, chỉ có mùng một, hoặc quan viên cấp tam phẩm trở lên đến nhà mới mở cửa chính, ngài thế này... Đừng làm tiểu nhân khó xử mà. Hơn nữa các lão gia và thái thái đều đang ở chính đường chờ mọi người, mở cửa chính cũng tốn không ít thời gian, để bậc trưởng bối chờ đợi e là không tốt. Ngài nói xem có phải không?"

Đối với chuyện này, Nhược Thủy không chút lưỡng lự, một số chuyện đặc biệt, tùy người mà đối xử đôi khi cũng cần thiết, nhưng cái thứ tiểu nhân cáo mượn oai hùm này thì chẳng cần phải khách khí. Nhược Thủy đang đứng sau lưng Tiết Minh Viễn bèn lên tiếng: "Ngươi nói sai rồi, không phải chúng ta cố tình để trưởng bối chờ mà là ngươi không chu toàn bổn phận, phí thời gian giữ chân chúng ta lại chỗ này. Ta là Nhị nãi nãi ngồi kiệu tám người khiêng, đường hoàng gả vào cửa lớn nhà Tiết gia, thiệp long phượng, lễ thư uyên ương ta đều có đủ."

Vừa nói, Nhược Thủy vừa bước ra từ sau lưng Tiết Minh Viễn, mỉm cười tiếp lời: "Lần đầu tiên bước vào bổn gia, Tiết gia lại đối đãi ta bằng lễ của thiếp thất, bắt ta vào từ cửa hông, chẳng lẽ là không muốn thừa nhận hôn thư mà quan phủ cấp cho sao?" Gã sai vặt kia nào dám đảm đương tội danh này, vội vàng nói: "Không phải, đương nhiên là không phải rồi."

Nhược Thủy lại nói tiếp: "Ta cũng thấy không phải, chỉ là ngươi quên chưa mở cửa chính ra thôi. Chúng ta thân là con cháu của Tiết gia, đương nhiên giờ nào phút nào cũng đặt danh tiếng của Tiết gia ở vị trí cao nhất. Thế nên chúng ta cho ngươi thời gian bù đắp sai lầm của mình, ngươi còn không mau sửa đổi?" Gã sai vặt không dám nhiều lời, một mực khom người, vung tay sai đám người bên trong mở cửa lớn ra.

Một cánh của cửa lớn nhà Tiết gia phải hai người đàn ông cường tráng mới đẩy nổi, tổ tiên xây cửa lớn nặng nề cốt giữ chân người ngoài nhưng cũng chẳng giữ được chân người trong nhà. Nhược Thủy ngẩng đầu nhìn hai chữ "Tiết phủ" viết bằng thư pháp với bút pháp mạnh mẽ đầy khí lực trên tấm bảng lớn, Nhược Thủy hít sâu một hơi rồi theo Tiết Minh Viễn bước vào cửa lớn nhà họ Tiết.

Lịch sử Tiết gia cũng hơn trăm năm, dù là huy hoàng hay gian nan cũng đã đều trải qua. Bản trạch của Tiết gia cũng đã qua mấy đời tu sửa, chúng hậu bối từng chút từng chút hoàn thành mong ước của tổ tiên. Bố cục hiện tại của Tiết phủ tựa như thế rồng bay, đằng sau cửa lớn vững chãi là vòi nước, giếng nước hai phía Đông - Tây như đôi mắt, bên cạnh còn trồng thêm cây nhãn, đường trong phủ từ nam chí bắc tựa như thân rồng, đá cuội trên đường như vẩy rồng, các nhánh nhỏ là chân rồng, phía bức tường xa xa có rặng cây bách sau phủ chính là đuôi rồng. Tất cả thể hiện mơ ước của tổ tiên Tiết gia, mong hậu nhân có thể đưa Tiết gia đạt đến thế cục rồng cuộn hổ ngồi trong thương giới.

Nhược Thủy bước theo Tiết Minh Viễn, đi qua con đường nhỏ đã thấy chính đường nhà họ Tiết, bên trong chính đường có không ít người. Tiết Minh Viễn nhẹ nhàng nắm lấy tay Nhược Thủy, một động tác nho nhỏ này thôi cũng khiến Nhược Thủy rất hài lòng, đời người nào có mấy lần trải qua quyết định sinh tử, chỉ cần một tình tiết này thôi cũng đủ biết chàng là người tốt.

Sau khi bước vào chính đường, ngồi ở vị trí đầu tiên chính là đôi vợ chồng giữ cương vị gia chủ, Nhị thúc và Nhị thẩm của Tiết Minh Viễn. Nhược Thủy vừa bước vào liền đứng ngay chính giữa, chẳng rõ là ai lẩm bẩm một câu này, "Làm vợ kế thôi mà, được hoan nghênh lắm sao mà phải dùng đến nghi thức chính thất như thế." Giọng nói sắc lẹm, đoán chừng là của một phụ nhân còn trẻ.

Sắc mặt Tiết Minh Viễn không đổi, nói rằng: "Để Nhị thúc, Nhị thẩm đợi lâu." Nét mặt hai vị ngồi trên kia như bị ai thiếu bạc, có đoán cũng không đoán ra là họ có vẻ mặt thế này. Nhị thẩm của Tiết Minh Viễn cất tiếng: "Chờ các vị đã lâu, trước tiên là kính trà nhỉ." Tiết Minh Viễn không phản đối, chỉ nhẹ gật đầu.

Hạ nhân mang đến hai tấm đệm đặt trước mặt hai người, một tiểu nha đầu bưng trà lên, Tiết Minh Viễn và Nhược Thủy mỗi người nhận lấy một chén. Nhược Thủy định bụng đợi Tiết Minh Viễn quỳ xuống rồi nàng mới quỳ, mẫu thân từng dặn thân làm thê tử phải giữ thể hiện cho phu quân. Thế nhưng điều khiến Nhược Thủy quá đỗi ngạc nhiên chính là Tiết Minh Viễn không hề quỳ, ở trước mặt bao người, chàng chỉ khom lưng nói: "Cháu xin kính trà Nhị thúc." Nhược Thủy vội thay đổi phản ứng, làm y hệt như Tiết Minh Viễn, nàng rằng: "Cháu dâu xin kính trà Nhị thúc."

Nhị thúc của Tiết Minh Viễn không nhận ly trà ngay mà nhìn Tiết Minh Viễn chằm chằm, trong ánh mắt không hề che giấu sự chán ghét, Tiết Minh Viễn chỉ mỉm cười nhìn lại. Sau cùng, Nhị thúc của Tiết Minh Viễn cũng nhận lấy ly trà, chậm rãi uống, cố tình kéo dài thời gian dâng trà của Nhược Thủy.

Nhược Thủy mỉm cười ngoài mặt nhưng trong lòng lại thầm nhủ: Chỉ là dâng một ly trà thôi mà, mình đã được tập luyện không biết bao lần rồi. Trước đây mình còn luyện đến độ giữ tư thế dâng trà tiêu chuẩn suốt nửa canh giờ mà vẫn giữ được nụ cười trên mặt, như thế mới tạm coi là đạt chuẩn! Lúc ấy lo sợ khi tiến cung bị các vị nương nương làm khó, không ngờ lúc này lại hữu dụng. Hơn nữa, quy củ của Nhược Thủy nàng ngay đến những ma ma nghiêm khắc nhất trong cung cũng chẳng thể bắt lỗi.

Trà của Tiết gia là hàng cực phẩm, song trà ngon lại không thể uống nhiều, trước nay chẳng ai lại muốn uống cạn một ly trà cả. Nhị thúc của Tiết Minh Viễn uống hết một ly trà đặc thì bắt đầu say, bắt đầu buồn nôn. Sau khi đặt ly trà Tiết Minh Viễn dâng xuống để nhận lấy chén khác từ tay Nhược Thủy, ông ta mới phát hiện nụ cười ban nãy vẫn còn nguyên trên mặt Nhược Thủy còn Nhị thúc ông ta lại khổ sở hơn cả khi nàng vừa mới bước vào!