Chỉ vài ngày nữa là đến sinh nhật hai mươi tuổi của hai chị em, Nghê Gia khăng khăng không mời Mạc Doãn Nhi, chuyện hôm đó ở bệnh viện vất vả lắm mới nhạt dần đi. Tuy cô và Nghê Lạc không nói ra, nhưng ở vấn đề này hai người rõ ràng bất đồng ý kiến. Dù sao, Nghê Lạc và Mạc Doãn Nhi cũng từng đón sinh nhật cùng nhau những mười tám năm!

Nghê Gia nhức đầu, vì sao cô ả kia cứ phải chạy vào cuộc sống của cô chứ?

Hôm nay, Nghê Gia xuống nhà từ sớm, phát hiện Nghê Lạc đã dậy rồi, lưng thẳng tắp, ngồi ngay ngắn trước bàn, đang ăn bữa sáng.

Nghê Gia dụi dụi mắt, không nhìn nhầm, véo véo má mình, cũng không nằm mơ.

Cô ngờ vực bước xuống, phát hiện Trương Lan đứng ngay trước cửa phòng, dáng vẻ khiếp sợ như thấy ma, nhìn chằm chằm vào bóng lưng hết sức quy củ của Nghê Lạc, chớp mắt liên tục.

Chuyện này chưa bao giờ xảy ra cả! Thằng bé này không phải hóa điên rồi chứ?

Nghê Gia ngồi trước mặt Nghê Lạc, đa nghi như Tào Tháo nhìn cậu: “Chỉ ăn bữa sáng thôi mà, ngồi thẳng tắp như thế làm gì?”

Nghê Lạc đực mặt, như không rõ cô đang nói gì, một lúc sau mới uể oải chán chường xuôi vai xuống, thả lỏng tấm lưng mình: “Chẳng phải là do chị hại à? Đứng có tư thế đứng, ngồi có tư thế ngồi, đến cả ngủ cũng phải dùng tư thế cố định!”.

Nghê Gia bật cười, xem ra thu hoạch phong phú đây: “Nói như thế, em dậy sớm thế này, cũng là do chị ‘hại’”.

“Nói nhảm!” Nghê Lạc nóng nảy lườm cô, khổ sở, “Ở căn cứ, cứ sáu giờ sáng là phải dậy chạy bộ. Tôi còn là thiếu niên đương tuổi ăn tuổi lớn, lại bị chị tống đi cho người ta hủy hoại, chị thật tàn nhẫn”.

Nghê Gia trợn mắt, khinh bỉ: “Em mà vẫn thiếu niên? Em vẫn đương tuổi ăn tuổi lớn? Lớn chỗ nào? Lớn chỗ nào? Nếu còn lớn nữa, tiếng rên của Trương Hinh chắc thành tiếng ma quỷ chọc thủng lỗ tai rồi”.

“Phụt” Nghê Lạc suýt sặc sữa tươi, “Tôi xin chị, đừng làm tôi vừa nuốt vào đã phun ra như thế được không?”.

Nghê Gia với lấy miếng bánh mì, không lấy làm ngon lành gì: “Hừm, chị nghe nói, thói quen của một người được tạo nên trong hai mươi mốt ngày, chị thấy thói quen dậy sớm và nghiêm chỉnh này của em rất tốt, hay là…”

“Đừng hòng.” Nghê Lạc lộ vẻ kinh hoàng, vô cùng ấm ức và buồn khổ nhìn Nghê Gia, phát hiện câu này vô dụng với cô, lập tức dốc ruột dốc gan bỏ thêm một câu, “Chị chưa từng nghe chuyện người mà nuốt lời thì kiếp sau sẽ biến thành con cún à? Hôm qua chúng ta đã giao hẹn rồi, tôi ngoan ngoãn đến trường, chị không được đưa tôi đến chỗ khỉ ho cò gáy kia nữa”.

Sao thằng nhóc này cứ cố chấp với con cún thế nhỉ?

Nghê Gia ra vẻ thôi-được-rồi, thở dài: “Haizz, cũng chỉ có thể làm thế trước thôi”.

Hôm nay, vì Nghê Gia ở nhà, Nghê Lạc không dám tùy ý chạy ra ngoài chơi, chỉ có thể bực bội mụ mị ngồi trong phòng khách, xem TV đến tận trưa.

Trong lúc đó, điện thoại trên bàn trà réo liên tục.

Nghê Gia đang làm tổ trên ghế sofa viết dàn ý kịch bản đưa mắt nhìn, thấy là Đường Tuyên gọi, thờ ơ hạ lệnh: “Không được nghe máy”.

Một lần, không được nghe máy.

N lần, đều không được nghe máy.

Mặt mũi Nghê Lạc đã nhăn tít lại, miệng bặm vào, đứng ngồi không yên.

Nghê Gia cười cậu mà không buồn ngẩng đầu lên: “Có phải người yêu em đâu, em bị dằm đâm vào mông à?”.

Nghê Lạc bất mãn: “Đường Tuyên là bạn tôi. Chị dựa vào đâu mà không cho tôi nghe điện thoại của cậu ấy?”.

“Nó là đồ cặn bã.” Nghê Gia ngước mắt nhìn cậu, “Tuy em cũng cặn bã chẳng kém, nhưng chị không hi vọng nó khiến em tồi tệ hơn”.

Nghê Lạc ngồi ở nhà ngột ngạt suốt một ngày, vốn đã khó chịu trong lòng, giờ cô còn muốn quản lý cả việc cậu kết bạn với ai.

Cậu đứng phắt lên, vơ luôn cái điện thoại trên bàn trà, đi lên tầng.

Nghê Gia ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng nổi giận đùng đùng bỏ đi của cậu, nhưng cũng không đuổi theo, dù sao cũng đang ở nhà, chẳng xảy ra chuyện gì được.

Nghê Gia lắc đầu, bắt đầu viết kịch bản.

Không ngờ nửa tiếng sau, Đường Tuyên đến nhà, còn có cả vài cậu trai ngượng nghịu mà Nghê Gia không biết là ai. Vì họ là bạn của Nghê Lạc, nên quản gia cho họ vào nhà luôn.

Sau khi Đường Tuyên đi vào, vẫn nịnh hót chào hỏi Nghê Gia, gọi cô là em gái xinh đẹp.

Nghê Gia không buồn nói nửa lời, ngồi trên sofa, ánh mắt lạnh đi, nhấc bàn chân nhỏ nhắn lên, chậm rãi xoay xoay mắt cá.

Đường Tuyên run lên, nhớ tới cú đá lần trước, lập tức nghiêm túc cười hì hì: “Bọn em đi tìm Nghê Lạc trước!”

Nghê Gia nghi ngờ nhìn đám ấy lên tầng, nhíu mày, Nghê Lạc định làm cái quái gì thế? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, một đám con trai ở nhà chắc cũng chỉ chơi game là cùng, cô không quan tâm nữa mà viết kịch bản tiếp.

Một lúc sau, trên lầu đột nhiên vang lên tiếng kêu đầy sợ hãi của Trương Lan:

“Con, mấy đứa đang làm gì đấy?”

Nghê Gia sửng sốt, bỏ laptop xuống, chạy lên phòng Nghê Lạc.

Cô xông vào, cảm thấy khí lạnh chảy ngược, suýt nữa thì muốn mù mắt luôn.

Bốn thằng con trai mình trần như nhộng đang lăn lộn trong chăn.

Hai cậu đẹp trai lạ hoắc kia đang nằm trên ghế, rõ ràng đang biểu diễn gay show H.

Còn Nghê Lạc, cậu chàng nằm trên giường, chiếc khăn mỏng che đến eo, ôm một cậu thiếu niên đẹp trai khác, ánh mắt biếng nhác, khiêu khích nhìn Nghê Gia.

Cậu nheo mắt lại, nói với Trương Lan mà ánh mắt lại như có như không liếc về phía Nghê Gia:

“Mẹ, mấy hôm nay Nghê Gia nhốt con ở căn cứ Nam Sơn, con phát hiện ra mình có khuynh hướng này. Chị ta cho rằng đã uy hiếp được con, nói sau này còn gọi người đến trói con lôi đi, đúng là cầu còn không được ấy chứ.”

Trương Lan đã bị hình ảnh này dọa cho thần trí quay cuồng từ lâu, liền gào lên xé ruột xé gan với Nghê Gia: “Nghê Gia, tóm lại chị muốn gì? Không cho Doãn Nhi vào nhà thì chớ, còn hành hạ em trai ruột mình thế này! Chị phải làm cho cái nhà này gà bay chó chạy không được yên bình thì chị mới cam tâm phải không?”.

Nghê Gia không trả lời, đi đến cạnh giường, sắt mặt lại, giọng nói vừa nặng nề vừa lạnh lẽo: “Cái trò rối tinh rối mù này là ý của ai?”.

Tất cả im thin thít, ánh mắt trốn tránh của Đường Tuyên chợt lóe lên một cái.

Quan hệ hài hòa được tạo dựng giữa cô và Nghê Lạc vốn đã hết sức mỏng manh sau sự việc với Mạc Doãn Nhi ở bệnh viện. Không ngờ tên cặn bã Đường Tuyên này lại giật dây Nghê Lạc làm trò hề này để phản kháng.

Giờ cô chỉ hận không thể đá thằng Đường Tuyên này bay ra ngoài vũ trụ.

Nghê Lạc vẫn còn rất tức giận, tự nhận hết trách nhiệm: “Ý của ai cái gì? Không phải chỉ là một bữa tiệc quy mô nhỏ thôi sao? Chẳng qua, đối tượng bây giờ tôi thích đã biến thành con trai rồi”.

“Đối tượng em thích?”

Nghê Gia hừ một tiếng, nhếch môi mà không hề có ý cười nào: “Là nó hả?”. Còn chưa dứt lời, cô đã sải bước về phía trước, giậm chân thật mạnh, đến chiếc giường cũng rung lên.

Đường Tuyên thét “A!” một tiếng đầy thảm thiết, bưng lấy cái đầu gối bị thương ngã lộn khỏi giường, rên la đau đớn.

Nghê Gia nhìn Đường Tuyên chỉ mặc độc cái quần lót đang lăn lộn dưới đất, mặt lạnh như phủ sương: “Đường Tuyên, tôi cảnh cáo cậu”.

Nghê Lạc không ngờ Nghê Gia lại có thể ra tay với chiến hữu của cậu. Cậu tức tới độ mặt đỏ rực, nhảy phắt từ trên giường xuống, chỉ vào mũi Nghê Gia, gào lên: “Đây là phòng của tôi. Cậu ấy là bạn tôi! Chị có tư cách gì quản lý tôi, có tư cách gì đánh người! Chị thích đánh như thế thì chị đánh tôi đi, đánh tôi đây này!”.

Nghê Lạc càng nói càng điên tiết, lao thẳng đến trước mặt Nghê Gia, hai mắt trừng trừng, rống lên:

“Chị đánh chết tôi đi!! Việc này là chủ ý của tôi đấy, tôi tìm những người này đến đấy, không liên quan đến Đường Tuyên! Chị làm gì được tôi nào? Chị đánh chết tôi đi! Chị tưởng là chị đánh chết tôi thì có thể nắn thẳng tôi chắc?”

Mắt Nghê Gia tối sầm lại, đột ngột vật ngã Nghê Lạc xuống giường. Những người còn lại đều bị khí thế hung thần ác sát của Nghê Gia dọa dẫm, ai nấy tự động tìm quần áo khoác lên người.

“Chị bỏ ra!” Nghê Lạc bị cô đè ép dễ dàng như thế trước mặt bao người, cảm thấy nhục nhã đến tột bậc.

Nhưng dạo này tâm tình Nghê Gia cũng không tốt đẹp gì, giờ cơn tức bùng nổ, dùng lực mạnh gấp mấy lần bình thường:

“Nghê Lạc, em có phải đồng tính luyến ái hay không thì liên quan gì? Nếu em muốn tự làm tự chịu, chị sẽ tác thành cho em! Có điều…”

Đồng tử cô co lại: “Em có tin chị sẽ tuốt tất cả con cháu của em ra để làm thụ tinh ống nghiệm, tìm người đẻ thuê không? Chỉ cần nhà họ Nghê có người nối dõi rồi, chị quan tâm việc em sống hay chết chắc? Sau này Hoa thị sẽ là của hồi môn theo chị về nhà chồng, về phần em, chị sẽ mặc kệ em miệng ăn núi lở, tự sinh tự diệt!”

Nghê Lạc hoàn toàn chưa từng nghĩ đến Nghê Gia sẽ nói những lời này, kinh ngạc quên cả phản kháng.

Ý của cô là, cậu chẳng có tác dụng gì, chẳng qua chỉ là người kế thừa gia tộc thôi sao? Cô không những khinh bỉ cậu mà còn muốn mang luôn cả Hoa thị đi sao?

Nghê Gia nói xong, hung dữ đẩy cậu ra, đứng dậy đưa mắt nhìn những thiếu niên kia: “Không cuốn xéo ra khỏi nhà tôi cho nhanh còn chờ gì nữa!”.

Đám thiếu niên vừa rồi chứng kiến một loạt những hành vi của Nghê Gia, giờ lại nghe thấy mấy câu nói không thể tưởng tượng này, tất cả bị dọa sợ hết hồn, bèn gấp rút khiêng Đường Tuyên lên bỏ chạy trối chết.

Nghê Lạc ngã xuống giường, ánh mắt dại ra, rồi bất ngờ nhảy dựng lên, chỉ vào Nghê Gia điên cuồng hét lên: “Cút! Tôi không muốn nhìn thấy chị, chị cút ra ngoài cho tôi! Cút!”

Nghê Gia lạnh nhạt liếc cậu, xoay gót bỏ đi.

Cô mới đi được một bước, đã nghe tiếng cười gằn của Nghê Lạc: “Nghê Gia, chị đáng sợ thật”.

Bước chân Nghê Gia bị ghìm lại.

“Trong mắt chị, tất cả mọi người đều xấu xa hết. Chị cay nghiệt với Doãn Nhi, xấc láo với mẹ, cũng chẳng nhiệt tình gì với chị họ Nghiên Nhi.

Chị suy nghĩ cho kĩ xem, chị có bạn không? Có người nào thích chị không? Nghê Gia, chẳng lẽ chị không cảm thấy bây giờ chị vừa đáng sợ, vừa đáng thương lại vừa đáng buồn sao? Sao chị phải biến tôi thành loại người đáng sợ như chị? Sao chị cứ thích điều khiển cuộc sống của tôi? Chị đã từng hỏi ý kiến tôi chưa?”

Ban đầu cậu chỉ cười nhạt, nhưng càng nói càng giận, sau cùng không khống chế nổi nữa, tiếng hét cứ văng vẳng trong phòng: “Chị thấy tôi là đồ cặn bã, cuộc sống của tôi không đáng nhắc tới, nhưng trong mắt tôi, chị cũng chẳng khá khẩm hơn chút nào! Cuộc sống của chị cũng thất bại thảm hại!”.

“Còn nữa”, cậu gần như nghiến răng nghiến lợi gằn từng tiếng một, “chị biết không, tôi.rất.ghét.chị!”.

Nghê Gia sau khi nghe cậu xả cơn tức thì cứng đờ ở cửa, nhìn ra khoảng không một lúc lâu. Không biết cô đang nghĩ gì, cuối cùng, cô không nói một tiếng, bỏ đi.

Nghê Gia im lặng xuống tầng, ngồi trong phòng khách, ôm laptop tiếp tục viết dàn ý, nhưng đầu óc trống rỗng, không thể đánh ra thêm chữ nào.

Bàn tay cô hơi run, như đang sợ, sợ những câu Nghê Lạc nói là sự thật.

Hai ngày sau, Nghê Lạc và Nghê Gia chiến tranh lạnh, không nói câu nào với nhau.

Nghê Gia bất giác chột dạ, thực ra còn pha lẫn chút ít hối hận. Bà nội không thích nói cười, người trong nhà có thể chuyện trò với cô đôi câu cũng chỉ có Nghê Lạc.

Bây giờ đến cả cậu cũng bị cô chọc giận, không khí trong nhà chẳng khác nào trong hầm băng.

Nghê Gia nghiêm túc suy nghĩ, cũng thấy hành vi của mình hơi quá đáng. Nếu Đường Tuyên cặn bã như thế, cô hẳn phải bắt tay từ chỗ y chứ không phải làm mất hết thể diện của Nghê Lạc ngay trước mặt đám bạn cậu.

Nhưng cô cũng không hiểu lúc ấy mình bị làm sao mà lại bốc hỏa lên như thế. Như thể chuyện trong bệnh viện, chuyện của mẹ, chuyện của Mạc Doãn Nhi gần đây đã ép cô nghẹt thở, cần phải trút ra thật nhanh.

Tuy rất không muốn thừa nhận, nhưng cô quả thật bị Mạc Doãn Nhi ảnh hưởng rồi.

Cô không kiểm soát nổi cảm xúc của mình.

Đây là sức mạnh của Mạc Doãn Nhi?

Nghê Gia, mày đúng là đồ bỏ đi mà! Kiếp trước mày cũng thế, muốn dạy dỗ ả, tranh giành với ả, ngay khi cảm thấy bị uy hiếp liền nổi điên lên với người nhà, chính tâm lý này đã hại chết mày, sao bây giờ mày còn thế? Nếu còn tiếp tục, mày sẽ lại giẫm lên vết xe đổ thôi.

Nghê Gia cố gắng cười, nửa khắc sau, kiên cường xốc lại tinh thần, sao cô có thể bị quật ngã dễ dàng như thế?

Đêm tiệc sinh nhật hai mươi tuổi, nhất định cô sẽ thể hiện với phong thái tốt nhất.

Tiệc sinh nhật được tổ chức vào đêm trước ngày sinh nhật, trước kia Nghê Gia thậm chí còn không biết có cách mừng sinh nhật này. Trước ngày sinh nhật, mở một bữa tiệc thật lớn, chơi đùa vui vẻ với các bạn, chờ đến mười hai giờ đêm, tất cả cùng nhau đếm ngược rõ to, mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một, sau đó đồng thanh nói: “Chúc mừng sinh nhật!”.

Đón một tuổi mới cùng sự đồng hành của bạn bè người thân, hạnh phúc biết bao!

Nhưng mới chỉ nghĩ, Nghê Gia đã không dằn nổi mình mà run lên khe khẽ.

Đây coi như là lần đầu tiên gặp mặt, lần đầu tiên cô công khai ra mắt giới thượng lưu.

Đêm nay, nhất định cô phải làm thật tốt.

Nghê Gia mở hộp lễ phục trên bàn ra, váy xòe công chúa màu hồng phấn.

Chỉ nhìn thoáng qua, cô đã lặng lẽ đóng nắp lại.

Lễ phục Trương Lan chọn đều dựa theo sở thích của Mạc Doãn Nhi. Cô đến cái nhà này lâu thế rồi mà Trương Lan chưa từng đưa cô đi dạo phố, tủ đồ đến nay vẫn y nguyên, mọi thứ bên trong đều là màu hồng phấn của Mạc Doãn Nhi.

Cô ghét màu hồng phấn.

Không biết chiếc váy Valentino xanh da trời lần trước do ai tặng.

Nghê Gia ra khỏi phòng, vừa khéo thấy Nghê Lạc cũng vội vã xuống tầng, vội hét lên: “Nghê Lạc!”.

Nghê Lạc dừng bước, vẻ mặt hơi khó chịu.

Hai người vẫn đang hục hặc mà.

Cậu chỉ nhìn cô một cái ngắn ngủi rồi rời mắt đi chỗ khác, giọng điệu không vui: “Gì đấy?”.

Nghê Gia nói lí nhí: “Chị không thích lễ phục mẹ chọn, muốn mua cái khác, nhưng…”, cô ngượng nghịu vặn tay, “chị không muốn đi một mình. Em…”

Nghê Lạc ngẩn ra, bản mặt lạnh băng dần hòa hoãn lại, nhưng chỉ nửa giây sau, nhớ ra điều gì đó, ánh mắt cậu liền trốn tránh, đượm chút khó xử: “Tôi, có người hẹn tôi có việc, hay là”, cậu nhìn đồng hồ đeo tay, “ba tiếng…”.

“Thôi khỏi, chị tìm người khác!” Nghê Gia cố nở nụ cười, ba tiếng nữa, buổi tiệc đã sắp bắt đầu rồi.

Nghê Lạc nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, ngập ngừng, nhưng rồi sau đó vẫn không nói gì, bỏ đi trước.

Nghê Gia cầm di động, nghĩ một lát, mấy hôm nay Tần Cảnh đang lo quay phim, đêm nay đến đây cũng phải tranh thủ thời gian. Bạn cùng lớp không có tiền như cô, muốn họ đi mua quần áo cùng, chẳng khác nào khoe mẽ.

Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể gọi cho Tống Nghiên Nhi.

Kết quả là Tống Nghiên Nhi đang đi dạo phố với Mạc Doãn Nhi, còn rất thân mật nói: “Gia Gia, hay là chúng mình đi cùng nhau đi, thật ra Doãn Nhi trùng ngày sinh với cậu, cũng rất có duyên mà, hai cậu nên làm bạn tốt mới phải”.

Nghê Gia ngắt điện thoại, không biết ngẩn người bao lâu, cũng không biết đã nghĩ gì, đến lúc hoàn hồn, cô đã bấm số điện thoại của Việt Trạch rồi.

Sau khi tiếng chuông chờ vang lên ba hồi, không ai nghe máy, Nghê Gia vốn cũng rất bất an, giờ lại càng bối rối, cúp luôn điện thoại.

Nhưng vừa dập máy không bao lâu, Việt Trạch lại gọi đến, giọng nói vẫn nhàn nhạt như thế: “Có chuyện gì à?”.

Nghê Gia căng thẳng tức thì, chẳng lẽ lại bảo, muốn rủ anh đi dạo phố mua sắm với tôi?

Với tính cách lạnh nhạt của anh, nhất định sẽ từ chối nhỉ?

Cô cứng họng, trong đầu rối như tơ vò, lắp ba lắp bắp, chỉ nói được một tiếng: “À…”.

Người kia trầm mặc một giây, “Sao thế?”.

Anh vẫn nói rất ngắn, nhưng lần này hình như đã pha thêm chút tình cảm.

Nghê Gia nhắm mắt lại, chỉ có thể nói dối lừa anh ra trước rồi tính sau!