Editor: Lemonade

 

Điềm Điềm có hơi kinh ngạc nên cũng không thu mắt lại. Ung Ân giương mắt đối mắt với cô, ánh nhìn lành lạnh. Tim của Điềm Điềm rút lại, ken-két quay đầu nhỏ về, cái cổ xém tí thì bị trật.

 

Điềm Điềm nhe răng trợn mắt che cổ lại, cô bé kéo kéo góc áo của Vạn Vạn Tuế: "Vạn Tuế, cậu cùng nhóm với bạn nhỏ mới đến đó, cậu ấy nhìn qua có hơi..."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Vạn Vạn Tuế quay đầu, gương mặt đại ca không cảm xúc quay lại đối mặt với Điềm Điềm.

 

Điềm Điềm nuốt xuống ba chữ "không dễ chọc". Đối với gương mặt này của bạn thân cô, cô thật sự không có can đảm nói bạn nhỏ khác nhìn qua "không dễ chọc" được.

 

Vạn Vạn Tuế nhìn Điềm Điềm mới nói được một nửa đã không nói, hơi hoang mang mà nghiêng đầu. Cô bé suy nghĩ một lát, đôi mắt đột nhiên sáng ngời, giúp Điềm Điềm bổ sung cho trọn vẹn: "Nhìn qua thân thiện giống tớ, đúng không?"

 

Vạn Vạn Tuế cảm thấy rất kiêu hãnh, sau khi nói xong thì dùng ánh mắt cô cho là rất thân thiện nhìn chằm chằm Điềm Điềm.

 

Tốt...Ánh mắt rất đáng sợ.

 

Điềm Điềm cứng đờ buông góc áo của Vạn Vạn Tuế ra, đôi mắt không kiềm được mà rơi nước mắt, chân ngắn nhỏ bé cũng bắt đầu hơi run.

 

Tuy nhiên bởi vì tình hữu nghị, Điềm Điềm vẫn cố gắng khống chế tâm trạng rất sợ của mình. Cô bé cố gắng gật nhẹ đầu, âm thanh non nớt run rẩy phụ họa cho bạn thân: "Đúng."

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bạn thân Vạn Vạn Tuế của cô rất thân thiện mà, huhuhu.

 

"Đáng ghét." Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn bắt được búp bê Spongebob, cô bé dùng ánh mắt như sói tìm người bạn hợp tác với cô.

 

A, tìm được rồi!

 

Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn tập trung nhìn bạn nhỏ Nhậm Thâm đang cầm búp bê Patrick Star. Cậu ngồi sau Vạn Vạn Tuế, thắt bím tóc thật dài hướng lên trên, trên đó là đủ dây buộc tóc màu sắc. Cậu lớn lên rất đẹp, nhưng còn bé nên hơi mũm mĩm, thoạt nhìn qua có tí ngốc nghếch.

 

Bạn nhỏ Nhậm Thâm sau khi cầm búp bê Patrick Star thì rất vui vẻ. Cậu vừa mới cầm búp bê Patrick Star từ trong hộp lên làm cho chiếc quần hoa của búp bê có hơi lộn xộn, cảm giác khá hỗn loạn. Đột nhiên ùa đến một cơn gió, khi gió ngừng ngừng thì cậu bị bạn nhỏ Hạ Vị Mãn kéo đến chỗ xếp gỗ, không khỏi phát ra âm thanh nghi hoặc: "Ồ?"

 

"Đừng lãng phí thời gian để nói chuyện!" Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn muốn thiêu đốt tất cả bạn nhỏ khác, nắm tay cực kỳ chặt. "Mục tiêu hôm nay của chúng ta là làm tác phẩm xếp gỗ đẹp nhất, đánh bại Vạn Vạn Tuế và bạn mới tới, hiểu chưa?"

 

Bạn nhỏ Thâm Thâm bị lây cảm giác gấp gáp từ đồng đội nhỏ của mình, cậu nhăn lông mày nhỏ, nghiêm túc suy nghĩ thật lâu, sau đó lại nói ra âm thanh nghi hoặc: "Ồ?"

 

Từ "mục tiêu hôm nay của chúng ta" trở về sau thì cậu không hiểu.

 

Tại sao phải làm tác phẩm xếp gỗ đẹp nhất chứ?

 

Cậu là búp bê nhân sâm mà, cậu chỉ muốn làm búp bê nhân sâm giỏi nhất thôi.

 

Tại sao phải đánh bại bạn nhỏ mới tới và Vạn Vạn Tuế nhỉ?

 

Điều ước sinh nhật hai trăm tuổi của cậu là mong thế giới hòa bình, đánh nhau là cực kỳ không tốt đâu.

 

Đôi mắt tràn đầy lo lắng của bạn nhỏ Thâm Thâm chậm rãi theo sát bạn nhỏ Hạ Vị Mãn để nói ra nghi vấn của mình.

 

"Không cho phép hỏi, nói thì cậu hiểu là được rồi!" Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn bị tiếng lải nhải cằn nhằn bên tai làm phiền, cô bé che lỗ tai lại.

 

"Thế nhưng mà..." Biểu cảm của bạn nhỏ Thâm Thâm còn hoang mang hơn trước, "Tớ chưa rõ mà." Cậu chậm rãi giảng đạo lý, "Chưa hiểu mà nói hiểu là nói dối, Thâm Thâm không nói dối đâu."

 

Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn, bạo tẩu*.

 

(*) 暴走 (bạo tẩu): Thuật ngữ anime, đề cập đến cảm xúc con người khi tức giận hoặc bị sốc sẽ xuất hiện các hành vi như bạo lực, mất kiểm soát,... (Baidu)

 

Vạn Vạn Tuế cầm búp bê Hoàng Tử Bé đi về phía Ung Ân ngồi bên cửa sổ, hai em bé mặt lạnh đối mắt với nhau.

 

Bởi vì từ nhỏ đã ngồi xe lăn nên Ung Ân rất ít đi ra ngoài, nhưng mỗi lần ra ngoài thì đều có người lặng lẽ nhìn cậu.

 

Ban đầu cậu thường tránh né, về sau cậu sẽ thẳng thắn nhìn lại.

 

Mỗi khi những ánh mắt nhìn lén kia bị cậu nhìn lại sẽ vội vàng chuyển tầm nhìn, bối rối giả vờ làm chuyện khác để che giấu hành động nhìn lén cậu, Ung Ân sẽ thu được niềm vui ngắn ngủi.

 

Từ đó cậu cũng ý thức được, ánh mắt công kích chính là một loại vũ khí bảo vệ của mình.

 

Giống như lúc này, cậu sẽ dùng ánh mắt lạnh lùng để cánh cáo bạn nhỏ trước mặt, ngàn vạn lần đừng có khi dễ cậu, cũng đừng có tạo ra những chuyện cười riêng biệt kỳ quái về cậu.

 

Cậu không dễ trêu đâu.

 

Vạn Vạn Tuế vui sướng đối mắt với bạn nhỏ mới đến, nghĩ thầm.

 

Ánh mắt bạn nhỏ này rất có hương vị của cô.

 

Thích ghê.

 

Mười giây qua đi, Vạn Vạn Tuế còn chưa đối mắt xong với Ung Ân.

 

Hai mươi giây trôi qua, Vạn Vạn Tuế chớp mắt cũng không chớp mà nhìn Ung Ân.

 

Ung Ân siết chặt bàn tay nhỏ bé đặt trên đùi, ánh mắt của cậu...hỏng bét hết rồi.

 

Nhưng nếu chớp mắt trước thì chứng tỏ cậu nhận thua.

 

Đối với cậu mà nói, nhận thua càng có ý nghĩa là bị khi dễ,

 

Cậu không làm được.

 

Ung Ân cố gắng chống đỡ đến khi hốc mắt chậm rãi phiếm hồng. Đôi mắt xinh đẹp lần thứ hai trong hôm nay đã tỏa sương mờ.

 

Trò chơi trừng mắt sao?

 

Vạn Vạn Tuế cảm giác được cô và bạn nhỏ Ung Ân đang hướng tới hào khí cạnh tranh vi diệu rồi.

 

Thú vị, Vạn Vạn Tuế bừng bừng hào hứng, thoải mái trừng mắt nhiệt tình với bạn nhỏ Ung Ân mời cô chơi trò này.

 

Đáng ghét.

 

Trong lòng bạn nhỏ Ung Ân âm thầm thề, cậu, Ung Ân, nếu đôi mắt có đau thì tuyệt đối không chớp mắt trước một giây. Nhưng cậu đã chớp rồi.

 

Cậu rũ mi, cam chịu chờ Vạn Vạn Tuế trào phúng.

 

Nhưng mà cậu lại chờ được một cái tay béo nhỏ, tay ấy đặt trên vai cậu vỗ vỗ: "Đừng nản chí."

 

"Cậu rất tuyệt* vời rồi." Vạn Vạn Tuế cổ vũ đối thủ của cô.

 

Không phải là cậu quá yếu, mà do cô quá mạnh. Sau đó cô bé nói mắt gà của anh trai mình không kéo dài được như vậy, mười giây là phải rút lui rồi.

 

Đỉnh đầu cảm nhận được cảm giác dịu dàng, Ung Ân không tưởng tượng nổi nâng mắt lên, đôi mắt phiếm hồng nhìn về phía Vạn Vạn Tuế.

 

Cậu cho rằng cô sẽ châm biếm cậu tàn tật.

 

Không hề nghĩ tới, cô vậy mà châm biếm cân nặng của cậu.

 

Nói cậu rất béo* rồi.

 

Ánh mắt cậu rơi vào bụng nhỏ nhô lên của Vạn Vạn Tuế. Ung Ân tủi thân đến nổi muốn đứng lên luôn.

 

Cô như vậy mà còn nói cậu béo?

 

(*): Rất béo (很胖) đồng âm với rất tuyệt vời (很棒)