“Vậy làm sao ngươi nhận ra những người kia là trốn nô? Còn chắc chắn bọn họ là trốn nô của vương phủ phía bắc?”

Những điều này quả là không thể tưởng tượng được.

Nếu chỉ dựa vào thói quen ngày ăn ba bữa thì cũng không thể một mực chắc chắn bọn họ là tôi tớ phản bội phiên vương trốn ra.

Hồ Ngọc Nương nhắm mắt đi theo Trường Đình, những nghi vấn nghẹn cả đêm qua lập tức bung hết ra.

Nàng ta vội vàng hoang mang rối loạn mà cúi đầu cố tình hạ giọng nói, “Còn có đống dược liệu Nhạc lão tam đang đẩy kia là muốn đưa tới đâu? Bọn họ mang theo gần 10 nữ nhân là có ý gì, để lo cơm áo hả? Chắc không phải đâu, vì thế mà mang theo nhiều nữ nhân thực phiền toái!”

“Ta chỉ đoán được đám người kia là trốn nô thôi.” Gió quất từng hồi lên mặt, Trường Đình bao lại mũ nỉ nói, “Sở dĩ ta khẳng định bọn họ là trốn nô từ Vương phủ ở Kế Châu chỉ là ta đoán bừa thôi —— trốn nô bình thường làm gì có cái giá một lượng bạc một người? Những kẻ đã phải đi đường vòng phần lớn đều đã cùng đường, có người cả đời cũng không nhìn thấy một thỏi bạc, nhưng chính vì thế mà số tiền tài này có thể khuấy đảo tâm tư tham lam của bọn họ.”

“Vậy… nói mỗi người trị giá một thỏi bạc là giả ư?” Hồ Ngọc Nương có chút ấp a ấp úng.

Trường Đình lại cực kỳ chấn định gật đầu nói, “Ừ, là giả.”

Hồ Ngọc Nương ngẩn ra, “Cho nên… đám lưu dân kia… chết quá oan uổng….”

Hồ Ngọc Nương rất khó chấp nhận, giọng cũng run lên, “Mười mấy mạng người…”

Đúng vậy, mười mấy mạng người đều bị Nhạc tam gia hạ lệnh giết sạch, không chừa một ai.

Trường Đình lại vẫn bình tĩnh, trong mười mấy năm sống trên đời nàng chưa bao giờ bình tĩnh như bây giờ, “Ngươi nói xem nếu đám trốn nô kia thành công thì mười mấy lưu dân kia sẽ không nhân lúc cháy nhà đi hôi của ư? Trên người chúng ta có lương thực, có ngân lượng, càng quan trọng hơn chúng ta là ba tiểu cô nương.

Một khi rơi vào tay đám ác lang đó thì sẽ có chuyện gì xảy ra, Ngọc Nương, ngươi hẳn rõ hơn ta.”

Câu chuyện ngừng lại, ánh mắt nàng nhìn về phía trước chỉ thấy bóng lưng cường tráng của Nhạc tam gia.

Ông ta bước đi như gió, Trường Đình cũng không hề nhẹ giọng khi nói, nàng hếch cằm cười cười sau đó mới trả lời câu hỏi đầu tiên, “Ta không biết Nhạc tam gia từ đâu tới và sẽ đi về đâu, lại mang theo cái gì và chuẩn bị làm gì… Chúng ta không biết, cũng không cần biết, biết nhiều đôi khi chỉ có hại.

Đêm qua Nhạc tam gia rút đao tương trợ, lại lựa chọn đuổi tận giết tuyệt thì hẳn đang phòng ngừa bại lộ hành tung.

Bọn họ cũng muốn che giấu thực lực và không để lại dấu vết.

Đám người kia chết oan uổng nhưng nếu bọn họ không chết thì chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.”

Nhạc lão tam vừa nhìn đã biết có võ công, nàng biết ông ta nghe được những lời này.

Nàng được người nhà nuông chiều mười mấy năm nhưng nàng rốt cuộc vẫn họ Lục.

Lục thị của Bình thành có thể sừng sững mấy trăm năm không ngã hẳn là có đạo lý.

Trước khi đi Lục Xước đã từng nói thế này khi dạy dỗ Lục Trường Anh: “Không nhìn điều sai, không nghe điều tầm bậy, không nói điều trái, nói tóm lại đều là một chữ lễ, đó mới là căn bản để giữ mệnh.”

Nhạc lão tam không hỏi lai lịch của bọn họ nhưng Trường Đình vẫn muốn đặt thái độ của mình lên bàn để ông ta không cần cố kỵ.

Hồ Ngọc Nương thì cái hiểu cái không gật gật đầu, sau khi đi được một lát nàng ấy lại không nhịn được mà nhẹ giọng hỏi Trường Đình, “Vậy vì sao ngay từ đầu Nhạc tam gia không cho người lao xuống cứu chúng ta?”

Đến Hồ Ngọc Nương cũng nghĩ tới cái này.

Trường Đình không trả lời mà chỉ vươn tay nắm lấy tay nàng ấy.

Quyết định lấy tiền bạc ra mua thứ gì thì chỉ có thể vì người ta nhìn trúng giá trị của nó.

Quyết định chọn con đường nào thì người ta luôn phải hiểu chỉ có đi con đường ấy mới có thể đến được nơi mình muốn.

Trường Đình không rõ lý do Nhạc lão tam ra tay cứu giúp nhưng nàng biết ông ta thấy được giá trị trên người mình và Hồ Ngọc Nương —— chính là sau khi bọn họ lật ngược được thế cờ hôm qua.

Trường Đình ngẩng đầu cũng không thấy Nhạc lão tam quay đầu lại mà chỉ thấy Nhạc Phiên quay đầu.

Phía sau lưng hắn có một sợi dây thừng lớn, hắn dùng sức đạp lên tuyết, cả người chúi về phía trước mà đi.

Dây thừng theo đó căng ra thẳng tắp, dù nghe được lời bọn họ nói chuyện nhưng hắn vẫn không ngừng động tác kéo xe.

Lúc này hắn xoay đầu nhìn lại không phải nhắm vào Trường Đình mà nhìn thẳng Hồ Ngọc Nương, miệng nhếch lên cười cười.

Trong màn tuyết, thiêu niên làn da ngăm đen, rất tuấn tú.

Hết thảy đều cực kỳ tốt đẹp, đáng tiếc phần tốt đẹp này không duy trì được bao lâu vì đột nhiên Nhạc Phiên che đầu “Oa oa” nhảy dựng lên.

Bởi vì… hắn bị người ta đánh cho một cái…

“Kéo xe thì kéo xe đi, còn dám lung tung nhìn tiểu cô nương nhà người ta cười làm chi?! Phi! Cái đồ tiểu lưu manh nhà con chân thì thối, đầu cũng thối luôn hả?!”

Nhạc lão tam đương nhiên ra tay cực nhanh, lập tức lại vung tay đánh con mình một cái, nhanh tới nỗi không ai nhìn thấy cái gì.

Trường Đình chưa từng thấy người cha nào mắng con mình ác ôn như thế…

Hồ Ngọc Nương thì nhếch môi cười ha ha.

Nàng là người hào phóng, vừa cười đã quên luôn mình đang muốn hỏi cái gì.

Đoàn người đã quen đi nhanh, một buổi sáng bọn họ đã đi qua mấy sườn núi nhỏ.

Chân Trường Đình đau tới xuyên tim, sợ là đã bị xước da.

Tiểu Trường Ninh một tay nắm góc áo Trường Đình, một tay được Hồ Ngọc Nương dắt.

Vì muốn Trường Đình đi lại dễ dàng nên Hồ Ngọc Nương thầm có ý giúp, nhưng không còn tay không nên nàng ấy thò người qua nói, “Nhịn một chút, cũng may đây là mùa đông, trầy da cũng không bị sưng, chờ nghỉ ngơi ta sẽ tìm đồ bao chân cho ngươi, như thế sẽ dễ đi đường hơn.”

Trường Đình cười tủm tỉm gật đầu.

Ai ngờ buổi trưa không hề nghỉ ngơi, mỗi người được phát hai cái bánh bao cùng một miếng thịt khô không biết là thịt gì.

Trường Đình đành vừa uống nước vừa cố ăn cho xong bánh bao.

Còn thịt thì cả ba người đều đang để tang vì thế đành trả lại, “… Chúng ta đang để tang, không thể ăn thịt tanh.”

Nhạc Phiên cợt nhả mà bảo các nàng cất đi, “Cho thì cầm lấy! Chờ tới chợ xem có thể đổi sợi dây buộc tóc hay cái gì đó khác không.

Cái này so với tiền bạc dễ sử dụng hơn đó!” Sau đó hắn lại quay qua đánh giá Hồ Ngọc Nương nói, “Mua ít phấn mặt và hương cao cho vị cô nương này cũng không tồi.

Nữ nhân dù sao cũng phải có bộ dạng nữ nhân, đừng có cả ngày cầm chủy thủ hù dọa người.”

Đây là hắn đang thù chuyện hôm qua Hồ Ngọc Nương cầm đao uy hiếp hắn ấy mà!

Hồ Ngọc Nương nhìn ngang nhìn dọc, khuôn mặt đỏ bừng nhưng không nói được gì mà chỉ hừ lạnh một tiếng sau đó quay mặt qua chỗ khác.

“Đêm qua mạo phạm.” Trường Đình cười khanh khách mà hoà giải, “Nhạc tiểu gia đừng ghi thù a tỷ.”

Một câu Nhạc tiểu gia khiến cả cây cỏ đuôi chó Nhạc Phiên đang nhai cũng đắc ý vểnh lên.

Hắn thò tay vào tay áo, cả người vênh váo đi rồi.

Ai ngờ được nửa đường hắn lại quay người cà lơ phất phơ hỏi một câu, “Ta bảo này, các ngươi thực sự là tỷ muội hả? Bất kể bề ngoài, đầu óc, hình thể mà nhìn đều giống một tên ca ca ngốc và hai tiểu muội muội…” Nói xong hắn lập tức nhảy lên, cười ào ào mà chạy đi.

Miệng tên này quá độc…

Trường Đình đã hiểu vì sao Nhạc lão tam lại thích mắng con mình như thế.

Hồ Ngọc Nương thì tức giận đến không biết làm thế nào, nàng đưa miếng thịt khô cho Trường Đình sau đó dắt tiểu Trường Ninh tức giận đi về phía trước.

Trường Đình suy nghĩ một chút cảm thấy Nhạc Phiên nói có đạo lý nên cất hết đống thịt khô vào tay áo.

Nhạc lão tam đứng trên một tảng đá mà nhìn ra xa cao giọng kêu gọi sĩ khí, “… Gió thổi từ Đông Bắc, vách núi phía bắc chắc chắn tích tuyết dày, dễ gặp tuyết lở! Nếu hôm nay chúng ta không nắm chặt thời gian đi qua thì tối nay sẽ không có cách nào tới chợ uống rượu ăn thịt đâu!”

“Lão tử muốn uống rượu gạo nếp của lão Uông! Chậm nhưng nồng!”

“Bang —— Con mẹ nó, con cũng dám xưng lão tử hả!?”

Nhạc Phiên ôm đầu nhe răng nhếch miệng muốn khóc.

Nhạc lão tam nói rất có đạo lý, tuyết rơi xuống sẽ chất đống trên đỉnh núi, không dăm ba bữa sẽ không ra ngoài được.

Hơn nữa đám nam nhân vừa nghe tới uống rượu ăn thịt là khí thế lập tức bay tận trời, đoàn xe cứ vậy vèo vèo lao về phía trước.

Trường Đình lại như suy tư gì đó mà nhìn nhìn Nhạc lão tam, ông ta còn biết xem hướng gió ư?

Nam nhân vừa đi nhanh thì đám nữ nhân phía sau lập tức có chút không theo nổi.

Tiểu Trường Ninh chân ngắn người lùn đi ở cuối cùng nhưng vẫn cố bước từng bước chứ không hề kêu khổ.

Hồ Ngọc Nương nghĩ nghĩ sau đó lập tức duỗi tay cõng tiểu nha đầu lên lưng.

Tiểu Trường Ninh kinh hô một tiếng sau đó theo bản năng ôm chặt lấy cổ Hồ Ngọc Nương.

Trường Đình vội vàng để Hồ Ngọc Nương buông em gái xuống, “… A Ngọc, ngươi làm cái gì thế?! Mau buông A Ninh xuống, ngươi cũng mệt lắm rồi!”

Hồ Ngọc Nương thật thà chất phác quàng tay ra sau ôm lấy Trường Ninh đi, chẳng hề để ý nói, “Ta mệt cái gì đâu, đã nói là tỷ muội nên nếu ngươi không khiêng được thì để ta khiêng.

A Ninh không phải muội muội của ta ư? Phân biệt ngươi ta làm cái rắm gì.”

Trường Đình nghẹn lời, chỉ có thể nhịn chua xót trong lòng và gật đầu.

Cũng không biết đi bao lâu rồi, Trường Đình chỉ gục đầu đi về phía trước.

Lúc mới đi nàng còn có sức nói với Ngọc Nương và Trường Ninh vài câu nhưng càng đến sau đầu óc nàng càng nặng trĩu, như bị say xe.

Chân nàng mệt mỏi, bị cọ xát đến nóng bỏng, vừa mỏi vừa đau.

Có một nữ nhân của đoàn xe đi tới đỡ nàng, người này bọc khăn lên đầu chỉ chừa đôi mắt.

Trường Đình lại liếc mắt một cái chỉ thấy một phần bàn tay trắng nõn tinh tế của nàng ta lộ ra ngoài bao tay.

Bấy giờ nàng mới rời mắt, nghiêm túc đánh giá đôi mắt của nữ nhân kia.

Nàng ta còn trẻ, đôi mắt như nước hồ, trong sáng vô cùng.

Đôi mắt đẹp như thế thì mặt hẳn sẽ không quá xấu.

Một đám đại lão gia vận chuyển dược liệu lại mang theo mấy nữ nhân diện mạo xinh đẹp đưa đi phía bắc… Trường Đình thật sự không có manh mối, còn nữ nhân kia thì nhẹ nhàng đỡ nàng, lòng bàn tay dán lên y phục, đầu ngón tay hơi nhếch lên.

Ánh mắt Trường Đình lướt qua đôi bàn tay kia, sau đó gật đầu tạ ơn nói, “Đa tạ thẩm thẩm.”

Chải tóc kiểu phụ nhân thì phải gọi thẩm thẩm, đây là quy củ của Đại Tấn.

Nàng kia lại bật cười, đôi mắt híp lại như mặt trăng non.

Vì khăn trùm đầu nên giọng nói của nàng ta nghe có vẻ lanh lảnh động lòng người hơn, “Cô nương gọi nô là Thanh Sao là được.”

Có thứ dân tự xưng là nô, nhưng đa phần đều là người hầu mới tự xưng là nô…

Trường Đình gật gật đầu, càng không rõ đoàn người này đến rốt cuộc là đang làm gì.

Cảm giác mơ hồ đè nén này quả thực khiến Trường Đình muốn học Hồ Ngọc Nương mà mắng một câu.

Chả trách Lục Xước đã từng đánh giá nàng, “Nhạy bén có thừa, quyết đoán không đủ, lại thích để ý những điểm tinh tế, xem nhẹ đại cục, tuy giỏi nghĩ nhưng thường khiến bản thân mình rơi vào luẩn quẩn…”

Nhưng chắc chắn cha không nghĩ tới việc nàng hay miên man suy nghĩ chính là phúc.

Nhờ đó mà hôm qua nàng chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra lai lịch đám trốn nô kia!

Lòng nàng lại nhảy nhót sau đó đột nhiên trầm xuống —— nàng có thể nghiêm túc sửa lại tật xấu này từng chút một, nỗ lực trưởng thành nhưng cha không về nữa.