Để nàng ta lục ư!?

Nhưng lộ phí của bọn họ, lương khô, xiêm y đều ở trong đó mà!

Hồ Ngọc Nương nhíu chặt mày, nắm chắc lấy chủy thủ.

Trường Đình lại càng níu chặt hơn, khuôn mặt tiểu cô nương lặng yên bình tĩnh dưới ánh trăng, ánh mắt kiên định giống như hoa thủy tiên nở đầu mùa xuân mà ông nội từng trồng trong chén sứ.

Gió thổi qua cánh hoa màu trắng sữa sẽ lay động về phía bắc, lá xanh và cuống hoa lại không hề bị sứt mẻ gì…

Hồ Ngọc Nương dần thả lỏng tay.

Nữ nhân kia vẫn còn ở trong phòng, tiếng động tất tác vang lên, ngẫu nhiên nàng ta sẽ dừng tay nhìn về phía sau một chút.

Thấy ba đứa nhỏ ngủ say, nàng lại vùi đầu tìm kiếm nhưng lật hồi lâu cũng chỉ tìm được mười mấy đồng tiền cùng mấy cái bánh nướng lớn.

Phụ nhân kia thầm nghĩ thực xui xẻo, nàng ta khẽ gắt một tiếng rồi lại lục lọi kinh hơn —— có lẽ đang phát tiết tức giận vì phải tay không mà về.

Cũng không biết qua bao lâu Trường Đình vẫn trừng mắt nín thở ngưng thần lẳng lặng nhìn hạt bụi bay múa trong ánh trăng mỏng manh giữa đêm.

Chúng như sao trời theo gió lãng đãng.

“Đạp đạp đạp ——”

Rốt cuộc phụ nhân kia cũng đi rồi.

Trường Đình âm thầm thở ra một hơi, còn may nàng ta cũng không tới mức không cố kỵ mà đi lục áo khoác của bọn họ.

Chỉ cần tiền không cần mạng đã là có lương tâm rồi.

Trường Đình xoay đầu nhìn Hồ Ngọc Nương lại thấy nàng ấy khóc nước mắt đầy mặt.

Đôi mắt anh khí bị nước mắt cọ rửa sáng cực kỳ.

Trường Đình nhẹ nhàng đẩy đẩy nàng ấy, hỏi nhẹ, “Làm sao vậy?”

Hồ Ngọc Nương nghẹn lời nói, “… Bài vị của gia gia… Ở trong bọc… Khẳng định bị nàng ta lật đến rối loạn rồi…”

Hai tiểu cô nương đều nén giọng cực thấp, tiếng động khiến bụi bặm bay lên giống như có thêm ánh huỳnh quang chiếu vào.

Trường Đình chần chờ một lát mới duỗi tay cầm lấy tay Hồ Ngọc Nương.

Đó là một bàn tay đầy vết chai, so với bàn tay như ngó sen của nàng thì quả là khác biệt.

Điểm tương đồng duy nhất là cả hai bàn tay đều ấm.

Rõ ràng củi phải đốt thành tro mới có lửa, liệu có phải con người cần vượt qua khổ cực mới được như nguyện không?

Tuệ Vân sư thái nói cuộc đời cũng là tu hành, ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ bình tĩnh nhắm mắt, để mặc những buồn vui trên đời.

Trước kia Trường Đình chỉ khịt mũi coi thường nhưng hiện tại nàng đã bừng tỉnh.

“Ít nhất Hồ gia gia còn ở bên cạnh ngươi mà.”

Trường Đình cực kỳ ôn nhu mà nhẹ ôm lấy Hồ Ngọc Nương, sau đó nàng lấy túi tiền nặng trĩu giấu trong ngực nhét vào tay nàng kia.

Hồ Ngọc Nương nắm một cái thấy nặng cực kỳ, vẫn đủ tiền đồng, có thỏi bạc thế là nín khóc luôn.

Nàng ấy trợn mắt ngẩng đầu, Trường Đình lại ra hiệu im lặng sau đó nhếch môi cười nói, “Ngủ đi, bọn họ sẽ không tới nữa đâu.”

Chỉ tìm được mười mấy đồng tiền hẳn sẽ khiến hai vợ chồng nhà kia đoán ba người bọn họ cũng là những kẻ cùng cực.

Cũng có lẽ bọn họ còn giữ được chút lương tâm vì thế nửa đêm còn lại cả đám ngủ cực kỳ an ổn.

Trường Đình cho rằng mình sẽ khó mà ngủ được nhưng vừa lật người nhắm mắt nàng đã ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh dậy trời đã sáng choang.

Hồ Ngọc Nương đã đun nước nóng, nướng ba cái bánh nóng hổi, lại dọn dẹp hành trang và ôm tiểu Trường Ninh nửa ngồi ở mép giường.

Thấy Trường Đình tỉnh, nàng ấy nhanh nhẹn vắt khăn đưa qua, trên mặt ẩn ẩn có vui mừng như điên.

Nàng ấy dán sát đến vội vàng nói, “… Mười mấy đồng tiền để ở trong bao vẫn còn… Tuy chỉ đủ mua mấy chén mì Dương Xuân… Nhưng coi như bọn họ còn chưa đến mức táng tận lương tâm…”

Trường Đình nhíu mày.

Nàng tổng cộng để lại mười mấy đồng tiền trong bao quần áo, thế mà phụ nhân kia lại để yên…

Ánh mắt nàng mê mang, duỗi tay đón lấy khăn lau mặt.

Những chỗ trên tay đắp gừng lúc này đã tốt hơn nhiều, khi thò tay vào nước ấm nàng cũng không thấy đau và ngứa quá nhiều nữa.

Trường Đình cong cong ngón tay, không biết đã nghĩ tới chỗ nào rồi.

Phụ nhân kia có ác không? Nàng ta ác —— luôn dốc hết sức gom tiền, thậm chí nương bóng đêm còn đi trộm cắp, nhưng đến cuối cùng nàng ta cũng không lấy tiền của bọn họ…

Có lẽ nàng ta muốn dùng chút tiền này mua lại chút thiện lương đã bị thế đạo này mài mòn.

Trường Đình đành phải nghĩ như vậy.

Ba người cũng không trì hoãn quá nhiều, đợi Trường Đình rửa mặt xong bọn họ lập tức cõng hành lý tiếp tục đi về hướng bắc.

Lúc sắp ra khỏi cửa, phụ nhân ục ịch kia ôm đứa con trai nhỏ ra ngoài gọi bọn họ lại.

Sắc mặt nàng ta nhàn nhạt, giọng điệu cũng không hề có chút phập phồng nào, “Ra ngoài đừng để người khác nhìn ra các ngươi là ba tiểu cô nương.”

Ba người đã giấu hết tóc vào trong mũ nỉ, Hồ Ngọc Nương lại có vóc người cao gầy, bộ dạng anh khí mười phần nên ai cũng tin đây là một tiểu lang quân.

Nhưng Trường Đình và tiểu Trường Ninh có làn da trắng nõn, mắt sáng ngời, một người thì yểu điệu, một người ngây thơ.

Dù bọn họ mặc vải bố mụn vá nhưng chỉ nhìn đã biết xuất thân sạch sẽ, là con nhà gia giáo…

Tiểu cô nương như hoa đào tháng ba, không sao che lại được.

Phụ nhân ục ịch kia ôm con trai bằng một tay, bàn tay còn lại miết qua nhọ nồi dính trên tường sau đó niết mạnh lên mặt Trường Ninh và Trường Đình khiến mặt hai người lập tức nhem nhuốc không thôi.

Sau đó nàng ta lại xốc mũ nỉ của cả hai mà kéo xuống một ít tóc rối bời, lòa xòa.

Bàn tay nàng ta đầy vết chai, sờ lên mặt đau ngứa khiến tiểu Trường Ninh híp mắt lại.

Trường Đình lại có thần sắc phức tạp khi nhìn nàng ta.

Thiện và ác vốn không tồn tại ở cùng một người.

Người lương thiện thì thành phật, kẻ đại ác thì thành quỷ.

Nhưng có đôi khi thiện ác chỉ khác nhau ở một ý nghĩ.

“Linh hoạt một chút, hiện tại loạn dân và phỉ tặc đều đang kéo tới Dự Châu.

Bắc địa không sống được bọn họ sẽ lại xuôi nam, tất cả con mẹ nó như ruồi nhặng không đầu.

Vì một cái màn thầu mà bán nhi tử là chuyện thường.

Vì một bó củi đốt mà đánh nhau tới vỡ đầu chảy máu cũng không hiếm.

Trời sắp sụp, các ngươi chỉ có chút sức này thì có thể trốn nên trốn, không trốn được thì mang người khác ra làm mộc chắn, chẳng có cái gì lớn hơn sống sót đâu.”

Phụ nhân kia đột nhiên đẩy ba người ra ngoài sau đó đóng cửa cái “rầm” một phát.

Chỉ thấy giọng nàng ta quang quác, “Cút xa một chút, đừng chậm trễ việc buôn bán của lão nương!”

Hồ Ngọc Nương và Trường Đình lảo đảo đứng vững sau đó ngây ra nhìn nhau.

Gió tuyết mạnh mẽ, thôn nhỏ này nhìn một cái là đến cuối.

Phòng ốc bằng cỏ tranh rách nát, tường đất vàng thô ráp, cỏ dại lớn lên ven đường bị tuyết bọc kín chỉ chừa lại ngọn cỏ khô vàng.

Người đi qua thôn nhiều hơn hôm qua, mọi người đều thối hoắc, lấy mũ nỉ rách nát che mặt và đầu.

Bọn họ cong lưng đút tay vào tay áo, bước chân vô lực vẫn vội vàng tiến về phía trước.

Bọn họ tóc tai rối bời, mắt nhìn thẳng —— cũng phải, chính mình còn ăn không no thì ai có tinh lực đi quan tâm đến kẻ khác làm gì.

Hồ Ngọc Nương lớn lên trong núi sâu nên đã gặp nhiều ác thú súc sinh nhưng chưa thấy nhiều người thế này bao giờ.

Nàng ta không tự chủ duỗi tay nắm chặt tay nải trên lưng.

Trường Đình chôn mặt trong vạt áo chỉ để lộ đôi mắt hỏi Hồ Ngọc Nương, “Ngươi nói xem người đáng sợ hay sói đáng sợ?”

Hồ Ngọc Nương không hiểu nên chỉ cong lưng “A” một tiếng.

Trường Đình cười cười không nói gì mà bước đi.

Một bước vào đời cũng là bước vào thiên nhai.

Trường Đình đón lấy một đôi bao tay bằng da hươu mà Hồ Ngọc Nương đưa tới sau đó thuận tay đưa cho tiểu Trường Ninh.

Hồ Ngọc Nương muốn gào lên nhưng nàng đã học những người kia, đút tay vào tay áo sau đó ngửa mặt cười với nàng ta.

Dưới chân Đạc Sơn bọn họ chính thức bước vào đời.

Lúc này ở ngàn dặm bên ngoài lại có kẻ nổi giận.

“Lục Xước đã chết, Phù thị đã chết, thi thể trưởng tử của Lục Xước được tìm thấy trong xe ngựa.

Vậy hai nữ nhi của ông ta đâu?! Chỉ có hai tiểu nha đầu mà các ngươi cũng không diệt được thì còn dùng các ngươi để làm gì?!”.