Nghe gã giảng giải như vậy, quả thật cũng thấy có lý, Mạnh Chương đã có lòng muốn kết giao làm ăn, tôi cũng không nên bàn lùi mãi thế, vẻ ngoài chỉ biết câm lặng, trong lòng lại buồn chán. Ừ, thì tôi đại khái đúng là một kẻ não trống rỗng, cái gì cũng chỉ như số không tròn trĩnh, lại cái gì cũng muốn tìm hiểu. Bắt đầu từ khi nào chứ, sự tò mò thôi thúc muốn biết gốc rễ bản thân?

Tên Âu Tử Dạ đó rõ ràng có năng lực giúp tôi truy nguồn gốc, chỉ cần chịu mở miệng “bla bla” vài tiếng thì tôi cũng chẳng cần chui vào cái thế nhắm mắt đưa chân này. Ban đầu chính là hắn nhận thức tôi trước , còn rủ rê lôi kéo tôi đi theo, về sau không hiểu đã chót đụng chạm sai sót ở chỗ nào mà quay ngoắt 180 độ, lạnh nhạt buông ra một câu “từ giờ mọi chuyện không liên quan tới cậu” mà cứ thế cắt đứt.

Hắn càng muốn che đậy, tôi lại càng phải khơi ra. Tôi không ngại chơi đường vòng, cuộc đời lúc trước tựa như mặt gương phẳng lặng, dù có chút xao động cũng sẽ nhanh chóng hóa giải. Thế nhưng hắn lại bất thình lình xuất hiện, tựa như một trận mưa phùn, va trạm vào mặt hồ lại không ngừng tạo ra vô vàn vòng tròn nước lan tỏa ,cứ thế miên man bất tận giao thoa với nhau. Mới phát hiện, thì ra đây không phải cái hồ be bé, mà là một đại dương.

Không thể như lúc trước ngồi ngẩn ngơ bần thần cả ngày, ngây người nhìn một thứ vô hình trống rỗng phản chiếu lại. Mà nay lại tựa như bị lôi hẳn xuống nước, chẳng thể cứ đứng ỳ ra đấy, bắt đầu ngó nghiêng bốn bề, hỏi xem phải đi về hướng nào? Chỉ cần manh nha hiện ra một phương hướng liền cứ thế bất tri bất giác cắm cúi bước theo, đó là bản năng.

-Được rồi, cứ làm theo thỏa thuận của anh. Tôi không biết cách ứng xử đối đãi với người khác khôn khéo, có gì sau này nhờ anh chỉ bảo thêm. Phải rồi anh họ gì?

Tôi gật nhẹ, nở nụ cười cầu hòa, chấp nhận vươn cánh tay lên, đập vào bàn tay Mạnh Chương “Bốp” một tiếng. Đúng lúc đó một thứ không xác định chạy vụt tới như điện xoẹt, “đinh đinh đang đang” một loạt âm thanh thánh thót như lục lạc phát ra, nó từ sau cổ áo Mạnh Chương leo lên vai khiến tôi giật thót tim, vươn tay phủi đi như đuổi tà ác.

Thế nhưng thứ tôi chạm đến lại chỉ là khoảng không, cái bóng nhỏ xíu đã vút sang vai bên kia, chưa kịp nhìn kỹ, chớp mắt lại chui vào trong áo. Tôi cảm thấy mấy cái móng nho nhỏ xoẹt xoẹt trên da thịt. Nó chạy loạn một vòng quanh thắt lưng rồi chui ra, bám vào vạt áo trước ngực chạy lên. “Chít” một tiếng lảnh lót từ trên đầu vai chạy xuống cánh tay, tôi vẫy vẫy điên cuồng mấy cái, nó nhanh nhẹn nhảy sang bàn tay Mạnh Chương vươn ra đón.

-không cần hoảng loạn, nó là giống chuột nhảy Gerbil của vùng Mông Cổ, rất giỏi làm trinh sát, là tai mắt của tôi, sau này cũng sẽ là thú cưng của cậu, bảo đảm khiến yêu thích không rời. Tôi vẫn thường gọi nó là Bông Tuyết, cậu có cần đổi tên không? Còn với tôi cứ xưng hô Mạnh Chương là được, “họ” đối với tôi mà nói vừa trọng yếu nhưng cũng lại xem nhẹ, tạm thời, không tiết lộ được.

Có cái kiểu mâu thuẫn thế sao? Nhắc mới nhớ cặp sinh đôi Phong Linh Minh Đăng cũng không biết họ gì? Còn con cục bông gòn này thật trắng như mây, đây là màu sắc tôi rất thích, cũng không đúng, tôi thích nhìn màu của lá cây và da trời hơn, chẳng qua lúc đầu do ông bố nuôi chỉ toàn mua đồ màu tang lễ cho mặc, lười có ý kiến, trong khi bản thân ông lại mặc đồ in hình hoa lá cành sặc sỡ. Không thể hiểu nổi.

-không cần đổi đi đổi lại, tên thế nào cứ gọi thế đó...Hơn nữa tôi cảm thấy cái tên rất tương xứng...Vậy, nó, mới là nội gián? Thật sẽ hoàn thành được nhiệm vụ? Mà, anh dấu nó ở chỗ nào, trong túi áo khoác?

Một chú chuột bé cỏn con nằm ngọn trong lòng bàn tay Mạnh Chương, gã hướng nó về phía trước, tôi liền xòe tay ra nhận lại, cảm nhận cái vật đó không còn hứng trí bừng bừng như lúc đầu, mà là thận trọng tiến về phía tay tôi, gửi gửi hít hít mấy cái mới chậm chạp vước vào. Cảm nhận trọng lượng nho nhỏ trên tay, nó thật sự quá bé bỏng như một chú gà con, ngẩng đầu nhìn nhìn tôi, ánh mắt có chút mong chờ khiến bản thân quẫn bách, lại không biết lên đáp trả thế nào cho thích hợp.

-Tôi dấu rất nhiều thú cưng, có điều chúng ta mới giao dịch không thể mang ra khoe khang hết, sau này qua lại hòa thuận hơn sẽ bật mí. Đầu tiên cho nó chút máu, có máu của cậu rồi thì dù lỡ thất lạc bao xa nó cũng tìm về được, bình thường thì ăn chút đậu phộng là ổn, không cần nhốt vào chuồng, cứ thả rông, nó rất thích chạy nhảy, yên tâm, sẽ không phá hỏng đồ đạc, tôi đã huấn luyện rất kỹ, nó là thứ thành công nhất sau mấy chục lần thất bại, nhất định sẽ không khiến chúng ta thất vọng.

Mạnh chương vừa đều giọng căn dặn lại vừa lúi húi cầm lấy can nhựa, mở nút dốc chất dịch bên trong lên các thi thể, lại bắt đầu nhiệt tình cho công tác hỏa táng, mùi xăng dầu cứ thế xâm nhập không gian.

Toàn thân con tiểu bạch thử tựa như một cục tuyết trắng được vo viên lại, nhìn kỹ hơn mới phát giác ra chiếc vòng bạc sáng bóng có khắc một loạt ký tự liên tục, dưới cổ đính thêm ba khỏa lục lạc. Hai viên mắt đen nháy sáng long lánh chớp chớp mấy cái, nhìn lại tôi ánh lên vẻ giảo hoạt mà tò mò. Nó đứng bằng hai chân sau, hai chân trước chụm lại rất ngộ nghĩnh và thu hút, tựa như con chuột túi tí hon. Bông Tuyết tiến tới ngón tay cái, mỏ ngắn giống sóc hay thỏ cúi xuống cắn nhẹ, cảm giác nhói đau như kim chích truyền tới, chiếc đuôi dài được bao phủ một lớp lông mềm mại, chỏm lông xù lên ở cuối đuôi vung vẩy lên xuống mấy cái có vẻ tâm tình rất thoải mái.

-thi thể nhựa hóa, dường như giống một kiểu ướp xác? Có điều, dựa theo kiểu dáng, không giống cung cấp cho trường học bệnh viện hay nhà ma. Tựa như là triển lãm thế giới cơ thể người? Xuất khẩu ra cả nước ngoài với số lượng lớn như thế mà không gặp một chút trở ngại nào sao? Báo trí trong nước bị chính phủ thâu tóm thì cũng thôi đi, chẳng lẽ đến cả đám nhà báo quốc tế cũng bị bịt tai che mắt, không phát hiện ra đây là được làm từ cơ thể người thật?

Tôi vừa như tùy ý nói vừa như lơ đãng nhìn một vòng, đột nhiên thấy xung quanh tường nổi nên một tầng màu thẫm hơn, ban đầu cũng không xem trọng, chẳng qua, mơ hồ cái vệt màu đen đặc mà mỏng tanh đó dường như xuất phát từ con người gã Mạnh Chương. Hơi ngờ ngợ một chút, mắt nheo nheo muốn tập trung nhìn thật kỹ càng thứ chậm chạp di chuyển không tiếng động trên mặt tường lại phát hiện thêm vô số dải đen sì trên các thi thể bán thành phẩm.

Gã nghe tôi lầm bầm như thế, không ngẩng lên nhìn càng không dừng tay, tiếp tục công việc tưới xăng cần mẫn chuyên chú.

-không nhìn ra cậu rất có tinh thần sinh viên ham học hỏi chịu tiếp thu, vậy thì để tôi phá lệ ân cần chỉ điểm mấy vấn đề. Tôi sẽ bắt đầu nói khái quái về tình hình nước nhà trước, ừm, sao nhỉ, trong 15 năm trở lại đây thị trường nội tạng vốn lúc trước còn khan hiếm thiếu hụt trầm trọng thì đột ngột tăng biến như pháo hoa mừng quốc khánh, trên trang web báo Nhân Quyền được mệnh danh là “thị trường tỉ đô” có lẽ chính là, bắt đầu từ khi các học viên của Pháp Luân Công vô cớ bị bắt nhốt.

Được ca ngợi là “ngành tiểu công nghiệp kim cương máu” siêu lợi nhuận, nội tạng từ nơi đây bán sỉ có giá 800 USD, nhưng khi giao lẻ tới tay người cần sử dụng, giác mạc báo giá 30.000 USD, lá gan có giá 120.000 USD, lá lách 130.000 USD, quả thận 140.000 USD, tim là 150.000 USD, buồng phổi 16.000US...cậu nói, làm ăn kinh doanh cái kiểu mua1 bán 10 như thế có ai không ham hố nhảy vào góp sức che đậy? Lẽ hiển nhiên chính quyền nước nhà cũng phải giả điếc giả mù.

Từ năm 1984, luật pháp đã đồng ý cho phép lấy nội tạng của tử tù và vẫn duy trì đến tận bây giờ. Nước nhà kính yêu của chúng ta chính là quốc gia duy nhất trên thế giới vẫn còn sử dụng nội tạng lấy từ các tử tù một cách có hệ thống để cấy ghép. Theo lý luận của phe cầm quyền, nhà tù không phải nơi chứa rác thải của xã hội, mà là nơi tái chế, tái chế thông minh là phải biết biến chúng thành thứ có giá trị, chính là biến cơ thể trọng phạm vốn là ung nhọt nguy hại thành những mặt hàng hái ra tiền.

Năm 2014, trên trang web báo Nhân Quyền thống kê 90% cơ quan nội tạng do tử tội cung cấp. Cùng năm đó cho biết mỗi năm có khoảng 300.000 bệnh nhân có nội tạng bị suy yếu cần thay thế, nhưng chỉ có 2.400 tù nhân bị hành quyết vậy mà chỉ riêng Bắc Kinh đã thừa nhận có tới 10.000 ca ghép tạng được thực hiện...

Tôi vểnh đôi tai, dựa theo giọng nói của Mạnh Chương mà lẳng lặng đi theo, mắt lại vô thức bị sủng vật câu dẫn đến mất hồn. Bông Tuyết sau khi được uống mấy giọt máu của tôi, tỏ ra càng thân thiết, kêu chít chít mấy cái, đuôi cong lên quẫy trái quẫy phải, hai tay phía trước nắm lại, đầu ngước nhìn, ánh mắt đen nhánh sáng lên linh lợi.

-mày rất dễ thương.

Không kìm chế được mà khen ngợi một câu.Nó tựa như nghe hiểu, ở trong lòng bàn tay nhảy lên hai cái, lục lạc treo nơi vòng cổ tinh tang kêu lên, cái đuôi duyên dáng cong cong.

-đuôi cũng đáng yêu.

Không tiếc lời tiếp tục lấy lòng thú cưng. Tiểu bạch thử mắt như phát sáng, lại chít chít mấy cái, nhảy lên cánh tay, chạy tới trên đầu vai ngồi, sau đó hai móng muốt xinh đẹp huơ huơ cùng một tràng âm thanh ngôn ngữ thú vật như kể lể chuyện bát quái. Tôi nghe một hồi đương nhiên không hiểu.

Tôi đã tới gần cuối khu nhà, bên kia cánh cửa chính là lại bước sang một khu vực khác, nhìn lại lối vào khu xưởng đặt thi thể hoàn chỉnh phía sau lưng lửa đã bùng phát tới mức như muốn lan cả sang bên này, rực sáng chói lòa, cùng với hàng loạt âm thanh đứt gãy đổ vỡ, quả thật tốc độ thiêu hủy vô cùng bá đạo. Chỗ này còn được Mạnh Chương tới xăng lên, thành ra chẳng mấy chốc cùng chung số phận, cũng không nên nán lại quá lâu, cái mùi đốt cháy khét lẹt bay lại đây vô cùng khó thở, cùng với người sống tranh đoạt oxi.

-sao không nói tiếp, tôi vẫn đang nghe mà?

-vậy, cậu thấy thế nào?

Gã đổ những giọt cuối cùng đi sau đó quăng can, tiến lại gần phía tôi. Mặt nạ không có lỗ ở mắt như của tên bạch y nhân kia, không hiểu tên này hành động đi lại như thế nào? Cái hình thù không xác định, to lớn tới mức chiếm gần hết diện tích xung quanh căn phòng, tựa như một cái bóng lờ nhờ yếu ớt tùy thời bị gió lửa đánh tan, cảm giác không nguy hiểm lắm, có điều chính vì không rõ ràng là thứ quỷ quái gì hiện hữu nên mới nảy sinh bất an. Lại thấy những vết đen đen lần lượt lướt qua đám thi thể trắng như trát bột mỳ, tựa như một con bách túc khổng lồ chầm chậm xoay vòng tại chỗ, xuyên qua thân thể Mạnh Chương.

“Chít” một cái như báo hiệu, liền cảm thấy trên đầu nằng nặng, lại “chít chít” vui vẻ hai cái, da dầu cảm thấy lông đuôi nó cong lên hạ xuống phe phẩy trái phải. Có cái thể loại chuột tinh khôn tới mức này sao? Mới buổi đầu ra mắt chủ nhân mà cưỡi lên đầu người ta rồi? Ngồi ở trên cao, tầm mắt nhìn càng xa càng bao quát, hẳn rất mê hoặc đối với đám là là mặt đất. Tôi vỗ vỗ vào cục bông gòn, trả lời.

-cung không đủ cầu, hiển nhiên phải đi săn lùng nguồn hàng nơi khác...chính là, cuộc đàn áp vây bắt Pháp Luân Công tuy âm thầm lặng lẽ nhưng dữ dội và triệt để..những thi thể hóa nhựa nằm ở đây phân nửa là từ đám người đó? Sau khi bị lấy đi nội tạng rồi còn tiếp tục được biến đổi thành cái dạng này, tiếp tục kiếm thêm tiền hiến dâng báo ân nước nhà?