Chiều muộn, tôi vẫn ngồi ngây ngốc ngẩng đầu nhìn sắc trời hoàng hôn úa tàn. Nhiệt độ đã thuyên giảm, gió sắc lạnh từng cơn vô tình thổi như những mũi kim chích vào da thịt người sống, khiến người ta nhói đau. Nắng chiều tà nhợt nhạt mà xám xịt, tựa như da người bệnh lâu ngày bị nhốt trong phòng kín, phủ khắp không gian một hương vị thê lương cô quạnh.

-Tiểu Mặc Tử!

Tiếng người gọi từ xa khiến tôi đờ đẫn xoay đầu, phía trước Tư Đồ Phương Vi đang vẫy vẫy tay. Tôi phủi mông đứng dậy, lờ đờ bước tới.

-Đi thôi, Trường Lĩnh bảo có tin tốt, chúng ta tới nội thị hội họp. Phải rồi, mua cho cậu “con” này.

Vừa đi Tư Đồ vừa nói, vươn tay đưa tôi một vật nhỏ hình chữ nhật. Là di động đây mà.

-Cậu không có phương tiện liên lạc, rất bất lợi. Trong đó đã cài sẵn số tôi, số Trường Lĩnh và số Mạnh Chương. Coi như quà gặp mặt, không tính nợ cho cậu đâu.

-Cảm ơn.

Tôi máy móc đáp. Tư Đồ lại ném cho tôi cái mũ bảo hiểm, nói cái đó mới tính vào khoản nợ, tiếp theo gã bóc kẹo ra mút.Tôi ngồi sau yên moto, xe chạy vù vù, chợt nhớ ra Phong Linh và Bách Lý Thiên Hương cũng cho số nhưng hình như card visit mất rồi thì phải. Nghiêng đầu ngẫm nghĩ một chút ,cuối cùng hồi tưởng lại được mấy con số. Sau đó lại phát hiện, hình như không biết lưu số thì phải, thế là đành cất vào túi xách, chờ thời điểm thích hợp thì nhờ Tư Đồ chỉ dạy một phen.

Điện thoại Tư Đồ mua cho kỳ thực cũng chẳng phải loại cao cấp như của Cung Trường Lĩnh, chỉ có hai chức năng rất cơ bản là gọi điện và nhắn tin, kiêm thêm công dụng ngoài lề dùng để ném chuột ném gà cũng hoàn hảo đó. Nó có tháo rời các bộ phận thì nắp lại vẫn sài “ngon”, không khác cái của lão bố là bao. Tuy nhiên, việc tôi nhìn thấy tận mắt hay là nhìn thấy thông qua tranh ảnh sách báo là một chuyện, có được thực hành thao tác hay không lại là chuyện khác.

Cho nên, có thể rất nhiều thứ tôi nhận mặt nhưng thực chất chẳng biết sử dụng, những thứ cực kỳ thông dụng trong sinh hoạt gia đình như ti vi, máy giặt, lò vi sóng hay là xe máy. Còn nhớ cách đây mấy năm, lần đầu nhìn thấy cửa tự động mở ra đóng vào khi cảm ứng con người tới gần, tôi cứ đứng ngây ngốc há hốc mồm mãi. Ngay đến thang máy, việc lần đầu đi vào rồi cảm nhận nó không biết là đang lên hay xuống cũng đủ khiến tôi có chút sợ hãi ghét bỏ.

Xe lao đi độ một tiếng thì dừng lại, chúng tôi vào một tiệm ăn sang trọng có nhân viên chỉ đường dẫn lối tới một bàn tròn có người ngồi đợi sẵn. Người ngồi đợi không ai khác chính là Cung Trường Lĩnh, gã nói với nhân viên mang đồ ăn đã được gọi trước lên. Tư Đồ đặt cái bình giữ nhiệt lên mặt bàn khoe với Cung Trường Lĩnh đây là rượu Thiệu Hưng của nhà tôi, khen không ngớt miệng quả nhiên là hoàng lão tửu 20 năm. Trên bàn đã bày sẵn bát đũa khăn ăn cùng cốc uống, gã liền hăm hở rót rượu cho hai người.

Cung Trường Lĩnh nhấp một ngụm, gật gù đồng tình rồi mở miệng nhìn tôi nói chuyện.

-Nghe nói, trước kia nhà cậu có ma.

“Phụt” một tiếng, tôi thấy trên mặt Cung Trường Lĩnh xuất hiện đám nước. Quay sang bên, mình thấy Tư Đồ đang lau khóe miệng, sau đó gã vội vã xé khăn ướt lau lau cái mặt cứng như đá tảng của kẻ bị hại.

-Chú bỏ qua cho anh, chẳng qua anh quá bất ngờ trước phát ngôn gây sốc của chú. Lâu lâu lại bỗng dưng nổi máu tiếu lâm nhỉ?

Cung Trường Lĩnh vẻ mặt bất đắc dĩ giật lấy lại khăn ướt, lau loạn một hồi rồi đặt xuống. Tiếp tục nói chuyện với tôi.

-Sau khi bố con cậu mất tích, chính quyền phái người xuống kiểm tra nhà cửa, phát hiện đồ đạc ở trước mắt họ, tự xê dịch lung tung, thế nên mới hốt hoảng niêm phong lại. Lúc đó tên Bạch Tranh Phòng là giám đốc sở tư pháp không tin, còn đến tận nơi xem xét thực hư, cuối cùng ngậm ngùi tặng nó cho tỉnh trưởng Bàn Cẩm. Nghe đồn vị Dương Khuyên Tử này không những có khả năng thông linh còn khiển được cả âm hồn cho nên rất thích mấy thứ kiểu như bị ma nhập quỷ ám. Mà cũng nhờ mấy thứ phản khoa học đó mà gã ta leo lên được chức tỉnh trưởng thành phố.

Nói đến đó thì chợt dừng lại vì nhân viện phục vụ đã bưng đồ ăn tới gần. Tôi cũng cảm thấy đầu óc mình ù ù cạc cạc cần có thời gian để tiêu hóa. Sống ở đó 20 năm trời, nào từng thấy mấy cái hiện tượng siêu nhiên phi thực tế? Sao bỗng dưng đi một cái lại xảy ra dị biến? Mà tối qua vào ngủ, cũng có thấy cái gì bay nhảy lung tung đâu?

Tư Đồ vừa nhìn thấy đồ ăn nóng hổi thơm ngào ngạt bưng lên, đũa vung một cái liền gắp một loạt đồ ăn thần tốc bỏ vào miệng. Vừa nhồm nhoàm trong miệng nhai vừa phát ra âm thanh méo mó.

-Uc ói ì an i cun on on.(Lúc đói thì ăn gì cũng ngon.)

Cung Trường Lĩnh trừng mắt thị uy.

-Đại ca, cảm phiền lúc đang nhai thì không nên nói, chọn một trong hai việc thôi.

Tư Đồ nhai nhai mấy cái, nuốt ực, lại nâng chén rượu thơm lên làm một ngụm.

-Chú đừng có cái gì cũng quản anh như quản con nít.

Giọng nói có phần nghiêm khắc như phụ huynh khuyên bảo con nhỏ.

-Anh giữ thể diện giùm tôi có được không?

Miệng vừa nói tay vừa gắp đồ ăn.

-Chú đừng làm căng thế, anh sợ. Ở đây chỉ có chú với tên Tiểu Mặc Tử chíp hôi, thức ăn ngon để anh ăn uống thoải mái tí nào

-Tư Đồ Phương Vi.

Giọng Cung Trường Linh khí thế như boss bị chọc cho tức giận nhưng vẫn phải kìm nén tiết chế.

Tư Đồ nghe thấy đàn em gọi đầy đủ cả tên lẫn họ, buông đũa đầu hàng.

-Được rồi.

Rốt cuộc bọn họ ai chủ nhân ai nô tài chứ? Nhân viên đi xa rồi, Cung Trường Lĩnh lắc đầu chịu thua, nhàn nhạt nói tiếp. Tư Đồ cầm lại đũa, thận trọng ăn uống.

-Nghe nói con gái lão ta mắc bệnh lạ. Từ khi hai bố con nhà đó tới viếng thăm nhà cậu trở về thì cô con gái mới 16 tuổi đầu tên Dương Tiểu Kiều như bị trúng tà. Tự dùng dao hủy hoại hai chân, luôn miệng hoảng sợ nói hai chân không phải của mình, cứ nhất quyết đòi cắt bỏ, khiến cho đám người hầu hạ phải cách ly mọi thứ có thể khiến cô bé tự gây tổn thương. Thông tin này khó khăn lắm mới moi được, phải bắc cầu qua nhiều người, theo đó cũng biết luôn lão Dương Khương Tử đã mời nhiều pháp sư thuật sĩ, nhưng tới giờ vẫn thất bại chịu thua. Tôi đã liên hệ được với tay quản gia nhà đó đặt lịch tối nay tới tiếp kiến.

Tư Đồ đang nhồm nhoàm nhai, chợt dừng lại ngẩng đầu nhìn Cung Trường Lĩnh rồi quay sang nhìn tôi. Tôi cũng không hiểu nhìn lại, ý gì? Tư Đồ nuốt một cái, uống hớp rượu, nói.

-Chúng ta sẽ đóng giả làm mấy thần côn vào đó vẽ bùa làm phép sao?

-Không, chúng ta tới đó cốt để nói chuyện làm ăn, không phải chỉ đơn thuần cần giấy tờ đất mà còn cần cả giấy thu hồi lại lệnh niêm phong. Trên đời này ma quỷ gì đó đều do tâm người sinh ra, nói sợ mấy thứ hư thần giả quỷ không bằng nói sợ lòng người thâm hiểm. Chúng ta đến đó nhân tiện xem thử tin đồn được mấy phần giống thật. Cậu có ý kiến gì không Mặc Minh?

Tôi lắc lắc, gắp chút thức ăn cho tiểu bạch thử.

-Tôi cũng muốn biết rốt cục thực hư chuyện này là như thế nào?

Cung Trường Lĩnh uống hớp rượu, gật gù hài lòng, bổ sung thêm.

-Còn chuyện bí hiểm này nữa, nhà đó thường xuyên có người mất tích, chính là nói thường xuyên tuyển thêm nhân viên, bắt đầu từ 2 năm trước.

Trời đất bao la rộng lớn, chẳng có việc quái lạ gì là không có, chẳng có điều gì chắc chắn là không thể xảy ra. Những chuyện lạ lùng, kỳ bí vẫn xảy ra hàng ngày và lưu truyền đầy dẫy trong dân gian, trở thành chủ đề bàn tán trong các cuộc trà dư tửu hậu. Mỗi một người đều có sự từng trải và cách nhìn nhận riêng, trước mỗi một tin đồn truyền miệng tất nhiên thường đem theo cách nhìn và quan điểm của mình vào. Và khi họ nói lại với người khác về chuyện đó thì nó đã trở thành một phiên bản khác.

Hầu hết những lời đồn đại qua việc thêm mắm dặm muối của người này người khác đã không còn đúng như bản chất ban đầu, thậm chí là ngược lại hoàn toàn. Đôi khi có khả năng trở thành những điều để người lớn hù dọa bọn trẻ con. Nhưng, đã có mấy ai nghĩ rằng, chân tướng sự thật thường có thể còn hoang đường hơn cả những gì mà người ta đồn đại.

Ăn gần xong bữa tôi nhờ Tư Đồ dạy cách lưu số, thuận tiện thao tác nhiều một chút cho quen thuộc. Sau đó chúng tôi lại khởi hành tới khu đô thị mới Hạ Hoa Viên, nơi này quy hoạch nhà ở rất hào nhoáng. Nghe nói mỗi khu đất đều cực đắt đỏ, hầu như chỉ dành cho giới thượng lưu trở nên mới mua nổi.

Chúng tôi dừng xe trước một cổng lớn, Cung Trường Lĩnh bấm chuông cửa và nói chuyện với thiết bị hình ảnh gắn trên cổng. Một lát sau cổng lớn rộng mở, lộ ra căn biệt thự sa hoa như trong phim thần tượng. Đường vào rộng rãi dẫn tới đài phun nước to đùng, ánh đèn rực rỡ trong nước hắt lên, đổi sắc màu liên tục theo mỗi đợt phun trào, cực thu hút ánh nhìn của bất cứ ai mới đầu bước vào. Sau đó mắt đảo quanh, nhờ ánh sáng hư ảo từ những lồng đèn đỏ giăng khắp nơi khiến người ta để ý đến những bồn hoa Bỉ Ngạn nở rộ giữa đêm đông rét buốt, đỏ tươi như phun máu.

Truyền thuyết kể rằng, xưa kia có một vị tiểu thư rất thích loài hoa này, năm đó trong vùng hạn hán kéo dài, hoa chết rất nhiều khiến nàng thương tâm. Khi ấy hoa chỉ có màu trắng thuần khiết vô cùng thoát tục tên gọi Mạn Đà La Hoa. Nàng tiểu thư vì quá yêu mà không lỡ nhìn hoa cứ thế lụi tàn bèn dùng chính máu của bản thân tưới lên. Lạ lùng thay, máu thấm đến đâu, những bông hoa trở lên tươi đẹp căng trào sức sống tới đó, đồng thời từ màu trắng tinh khôi chuyển thành màu đỏ chói mắt mỹ lệ. Nàng tiểu thư chết đi để lại những bông hoa rực rỡ như lửa thiêu đốt, yêu diễm ma mị, đặt tên là Mạn Châu Sa Hoa.

Đối với riêng loài hoa này, tôi không có mấy hảo cảm. Dù nhìn dưới bất cứ góc độ nào cũng khiến cho toàn thân ngứa ngáy khó chịu như có kiến bò kiến cắn. Như thể bản thân nó luôn tiềm ẩn một ma lực thôi thúc mãnh liệt khiến người ta chỉ biết chìm sâu trong tuyệt vọng đau khổ rồi tìm đến cái chết để quên đi bi thương.

Người ra đón chúng tôi là một nam nhân đã ngoài 50, đôi mắt nhỏ hẹp ẩn sau cặp kính trắng lướt nhìn ba thân ảnh, kín đáo đánh giá.

Cung Trường Linh vươn tay chủ động bắt chuyện.

-Tôi là Cung Trường Lĩnh, người trưa nay tôi gọi điện nói chuyện chắc là ông, quản gia Thuần Vu?

Thuần Vu quản gia vươn tay khuôn phép bắt lại.

-Cung tiên sinh đây sao? Thật sự không giống vẻ ngoài tôi tưởng tượng.

-Xin đừng đánh giá bề ngoài, tôi rất được việc. Còn đây là hai trợ thủ đắc lực đã theo tôi làm việc nhiều năm, chuyên môn rất thành thục.

Hai chúng tôi gật gật xem như đã chào hỏi. Ánh mắt lão như sợi chỉ lại không ngừng phóng ra những tia nhìn sắc bén soi mói khiến người ta không thoải mái.

-Dương lão gia của chúng tôi đang đợi bên trong, mời đi theo.

Lão làm cử chỉ mời rồi dẫn đường.

Loẹt xoẹt mấy tiếng giấy nhựa, tôi quay sang bên thấy Tư Đồ đang mút kẹo. Quay trở lại thì thấy lão Thuần Vu đang nhìn chúng tôi. Cung Trường Lĩnh vẫn khôn khéo đối đáp.

-Xin lượng thứ cho là thói quen khi tác nghiệp của anh ta. Nhưng kẹo ngọt giúp lượng đường trong máu anh ta ổn định, tâm lý theo đó cũng sẽ vững vàng, sẽ không gây ra sai sót lúc làm việc.

Lão quản gia nghe thế đành xoay đầu bước tiếp, tôi thì thào với Tư Đồ phía sau.

-Thật sự là như thế sao? Anh phải cần có kẹo ngọt để chống đỡ những lúc căng thẳng?

Gã vừa mút kẹo vừa thầm thì lại.

-Chú em không cảm thấy âm khí dày đặc bám khắp nơi à? Nó khiến đại gia đây muốn buồn nôn nên phải mút kẹo.