Trong ngự thư phòng, Ngụy Châu đứng ở một bên, chịu đựng mệt mỏi lan tràn, cổ hơi giật giật, liếc nhìn đế vương ngồi ở trước bàn dài, chôn đầu nhìn mủi chân mình.

“Ngụy Châu, giờ gì?” Khang Hi buông ngự bút, khép lại chiết tử trong tay, tựa lưng vào ghế ngồi khẽ xoa giữa trán, khó nén mỏi mệt trên người .

“Hồi hoàng thượng, đã là giờ hợi, ” Ngụy Châu bước lên hai bước, cách trước bàn mấy bước rồi dừng lại, “Hoàng thượng muốn nhập tẩm ?”

Khang Hi ánh mắt hơi trầm xuống, “Tối nay tuyên Thành Tần hầu hạ.”

Ngụy Châu cúi chào, “Dạ”. Thối lui ra cửa, hắn mới hơi đổi sắc mặt, hoàng thượng hôm nay tới Vô Dật Trai lại không hiện thân, có thể cũng là bởi vì nghe mấy câu kia của Thất a ca.Thành Tần đã gần một tháng không thị tẩm, tối nay sợ là được phúc của vị Thất a ca này.

Thất a ca cũng coi như thông tuệ, chỉ tiếc. . . . . .

Hắn nhìn lại trong sân, cây cối hoa cỏ ở trong bóng đêm có vẻ phá lệ dử tợn đáng sợ, Ngụy Châu chợt thức tỉnh bản thân nghĩ quá nhiều, hắn hồi thần, phân phó thái giám ở Thiên điện đi truyền chỉ.

Kể từ ngày đầu tiên tới Vô Dật Trai trễ hơn so với mấy a ca khác. Dận Hữu mỗi sáng đều tới không sớm không muộn so với mấy a ca khác, qua một tháng, cũng quen ba giờ rời giường, mỗi ngày trước tám giờ tối phải ngủ, cũng không biết có phải ảo giác của y hay không, một phen giày vò này cứ vậy, y cảm giác thể trạng mình cường tráng không ít.

Có một câu rất có đạo lý, đó chính là ngủ sớm dậy sớm thân thể tốt.

Sắp tới tháng mười, khí trời cũng dần dần lạnh xuống, mà sinh thần Tứ a ca sắp đến, chủ tử các cung phái nô tài tặng quà.

Dận Hữu đi trên đường đá xanh, gió thổi đầu ngón tay có chút lạnh, bây giờ thành Bắc Kinh vẫn theo truyền thống coi ngày âm lịch, cũng không có dương lịch, nếu theo dương lịch, chưa tới một tháng, là có thể qua Nguyên Đán , chẳng qua là đến nơi này, những ngày lễ kia toàn bộ không có.

“Gia, có chút lạnh ?” Phúc Đa thấy Dận Hữu bộ dáng này, thầm trách mình thất trách, “Nô tài trở về lấy áo choàng cho gia.”

“Không cần, ” Dận Hữu liếc nhìn sắc trời, “Sắc trời không còn sớm, trong Vô Dật Trai gió cũng không lớn, hơn nữa gia cũng không dễ hỏng như vậy.” Dứt lời, dưới chân không thấy nửa phần ngừng nghỉ, đi thẳng tới Sướng Xuân viên.

Mới vừa vào Sướng Xuân viên, liền nghe được sau lưng truyền đến một tiếng kêu, “Thất ca.”

Dận Hữu thân hình dừng lại, ở trong đây, có thể gọi y Thất ca chỉ có một người, hắn trên mặt mang tươi cười, xoay người, “Bát đệ, sớm.”

Bát a ca Dận Tự khẽ mỉm cười, bước nhanh tới bên người Dận Hữu, hơi rơi ở phía sau Dận Hữu nửa bước, “Thất ca so với đệ đệ tới trước một bước, sao có thể sớm hơn.”

Dận Hữu nghe vậy cười một tiếng, trong lòng lại thất kinh, Bát a ca nay mới sáu tuổi cười lên liền có phong thái, không biết mười năm sau sẽ thế nào, khó trách đời sau có vài bé gái nói hắn ‘uyển như nguyệt hoa, ôn nhuận như ngọc” .

Chẳng qua trẻ con trong hoàng cung, nào có ai chân chính sạch sẻ như nguyệt hoa. Ánh mắt y híp lại, vừa lúc thấy Ngũ a ca phía trước không xa, cước bộ tăng nhanh, mấy bước liền đuổi kịp Ngũ a ca Dận Kỳ, “Đệ đệ thỉnh an Ngũ ca .”

“Lão Thất?” Dận Kỳ liếc nhìn Dận Hữu, lại nhìn Dận Tự, “Thất đệ, Bát đệ.”

“Thỉnh an Ngũ ca , ” Dận Tự cúi chào Ngũ a ca, nụ cười trên mặt không giảm nửa phần.

“Đều là huynh đệ, không cần đa lễ như vậy, ” có lẽ cũng không được nuôi dưỡng bên cạnh Nghi phi, không còn ngạch nương nên tính tình như vậy, Ngũ a ca đối với ai cũng khách khí lễ độ.

Ngũ a ca mang theo hai đệ đệ vào Vô Dật Trai, bên trong truyền đến tiếng cãi cọ của Đại a ca và Thái tử, ba người dưới chân dừng lại, đều biết bây giờ không phải là thời cơ tốt để vào, chẳng qua đã đi tới đây, không vào ngược lại có vẻ cố ý.

Đại a ca gần đây rất được thánh sủng, cộng thêm hoàng thượng đem con gái Thượng Thư Khoa Nhĩ Khôn gả cho hắn, năm sau liền ra cung lập phủ, cho nên có chút xuân phong đắc ý, làm việc khó tránh khỏi liều lĩnh vài phần.

Dận Hữu trong lòng thầm than, Đại a ca này sao có thể quên, hắn tuy là huynh trưởng, nhưng Dận Nhưng là Thái tử, hơn nữa còn là ‘anh Hoàng’ tự mình dạy,cho dù hoàng a mã gần đây đối với hắn yêu thích, cũng không nên hớn hở ra mặt, trắng trợn chọc giận Thái tử lại khiến hoàng a mã trong lòng khó chịu.

Ba người vào cửa sau, đã không còn nghe âm thanh ồn ào mới rồi, Dận Hữu cũng chỉ coi như cái gì cũng chưa từng nghe, cúi chào nói, “Dận Hữu thỉnh anh Thái tử ca ca, các vị ca ca.”

Đại a ca ngồi một bên không để ý đến, Thái tử ngược lại rất phong thái đối với ba vị đệ đệ khoát khoát tay, “Giữa huynh đệ không cần khách sáo như vậy , đều vào ngồi đi.”

Ba người cám ơn, đều ngồi xuống trước bàn của mình, Dận Hữu từ trong tay Cáp Cáp Châu Tử nhận lấy ‘Tứ thư’, vùi đầu nhìn lại, lật trang sách thì mới phát giác ngón tay có chút cứng. Nghe cả thư phòng không có nửa phần tiếng vang, trong lòng y có chút cảm khái, không nghĩ tới mâu thuẫn của Thái tử cùng đại a ca sớm như vậy liền có .

Tay đặt trên đầu gối được một bàn tay ấm áp cầm lấy, Dận Hữu nghiêng đầu, thấy Dận Chân ánh mắt an ủi. Dận Hữu trong lòng hiểu, Dận Chân đây là lo lắng mình hoảng sợ nên đang an ủi mình, y đối với Dận Chân kéo kéo khóe miệng, bày tỏ mình không có chuyện gì.

Buổi trưa dùng bữa thì Đại a ca hướng Thái tử cáo lỗi, Thái tử vội nói không dám. Dận Hữu trong lòng hiểu, hành động này của Đại a ca là để cho người của Khang Hi thấy, mà Thái tử cũng chưa chắc thật sự không ghi hận chuyện này.

Y cầm đũa gắp lấy vịt hầm hải sâm mặt vô biểu tình ăn, đây hết thảy cùng y đều không liên quan, dù sao đấu đến cuối, hai người kia đều lưỡng bại câu thương.

Dùng bữa xong, một đám a ca đều ngồi ở trong sương phòng tiêu thực, Dận Hữu đang cầm tách trà nghe Thái tử kể ‘Sơn hải kinh’ một điển cố trong truyền thuyết, đôi mắt mở thật to , hiển nhiên đối với chuyện xưa những thứ quỷ quái thần linh này hết sức tò mò.

Từ đó về sau Thái tử nói một chút về vấn đề học thức , Dận Hữu cũng là một bộ tò mò, chẳng qua là một bộ tỉnh tỉnh mê mê, hiển nhiên nghe không hiểu.

Thái tử đã sớm chú ý tới thần sắc Dận Hữu, , đáy lòng âm thầm hưởng thụ, lại nói một lát mới ngừng lại.

Đến thư phòng thì hắn tựa hồ nghe được Thất đệ nhỏ giọng nói với Tứ đệ,”Tứ ca, Thái tử ca ca thật là lợi hại, biết thật là nhiều thứ.”

Thái tử trong bụng cực vui, đến trước bàn mình ngồi xuống, mở ra một bản thủ trát, phía trên viết rậm rạp chằng chịt đầy những thứ hắn thường ngày duyệt sách tâm đắc. Hắn dĩ nhiên biết nhiều, nếu không hoàng a mã thế nào khen hắn thông tuệ, bởi vì hắn là Thái tử, cho nên hắn nhất định thông tuệ.

Có lẽ do kiếp trước là người Hán, Dận Hữu học Mãn văn có chút tốn sức, mỗi ngày học từ Vô Dật Trai cái gì cũng phải ở trên đường hỏi Dận Chân không ít vấn đề về Mãn văn. Hôm nay nhưng có chút bất đồng, Dận Chân cùng Dận Hữu sau khi ra khỏi Vô Dật Trai , thần sắc mang theo chút do dự, đi một khoảng cách sau mới mở miệng.

“Hoàng a mã cho phép chúng ta trưa mai nghỉ hơn một canh giờ, ” Dận Chân nói.

“Ừm,” Dận Hữu ngoan ngoãn gật đầu.

“Ngày mai ngạch nương và mọi người đều tới Chung Túy cung dùng bữa, ” Dận Chân ngữ khí mang mong đợi.

“Sẽ có điểm tâm ngon?”

“Có, ” giọng nói dần dần xuống thấp.

Dận Hữu trong lòng buồn cười, y thế nào không biết ngày mai là sinh thần Dận Chân, ngay cả quà y cũng chuẩn bị tốt, bất quá thấy Dận Chân bộ dáng mất mác , y đột nhiên cảm thấy mình tâm tình rất tốt, quả nhiên mình là một đại thúc quái dị sao?

Dận Chân nhìn bé con dáng vẻ không biết gì, có chút thất vọng mở miệng, “Ngươi không có gì muốn nói?”

Dận Hữu mở to hai mắt có chút mờ mịt hỏi, “Nói gì?”

Dận Chân nhìn gương mặt đáng yêu này, trong lòng lại âm thầm cắn răng, thì ra mình đúng là đối với một cái kẻ vong ân bội nghĩa này tốt lắm.

Đi một khoảng cách, hai người sẽ phải rẽ sang lối khác, Dận Chân mới đi hai bước, đột nhiên ống tay áo bị níu, hắn có chút không cam lòng quay đầu nhìn cái tay bắt ống tay áo mình, chẳng qua thấy ánh mắt Dận Hữu hắc bạch phân minh lại có chút mềm lòng, Thất đệ nhỏ như vậy, sao biết được nói cái gì?

Đang lúc Dận Chân đang ngốc lăng, một pho tượng tiểu cẩu bằng ngọc trông rất sống động nhét vào trên tay của hắn, Dận Hữu cười đến không thấy mắt, “Tứ ca, đây là lễ vật ta tặng ngươi.” Nói xong, mới nói, “Ta chỉ là muốn cùng Tứ ca ngươi đùa chút, không có quên sinh thần Tứ ca.” Nói xong, tựa hồ sợ Dận Chân tức giận , chạy đi thật nhanh, bởi vì trên chân có tật, bóng lưng y chạy có chút vui vẻ, cũng có mấy phần đáng yêu.

Dận Chân nhìn ngọc cẩu trên tay bị Dận Hữu cầm có chút ấm áp, trên mặt lộ ra một tia cười, hắn biết ngọc cẩu này, trừ tịch yến năm ngoái Thái Hoàng Thái Hậu ban thưởng cho Tiểu Thất , Tiểu Thất cực kỳ thích, thường ngày coi như bảo bối, không nghĩ tới chịu tặng cho mình.

Tay nắm tiểu cẩu thật chặc, Dận Chân nói với tiểu thái giám bên cạnh,”Đi đem chuỗi đàn hương phật châu trong phòng gia còn có khối ngọc bội cho Tiểu Thất, gia nhớ Tiểu Thất lần trước cũng rất thích mấy món đồ chơi đó.”

Thái giám vùi đầu nói, “Dạ.” Chẳng qua là trong lòng lại thầm nghĩ, chủ tử, con tiểu cẩu này cũng chỉ là ngọc thường chế thành, khối ngọc bội trong phòng ngài là noãn ngọc chế thành, mà cái vật hiếm lạ thế này lại trong miệng ngài lại trở thành đồ chơi.

Ngay đêm đó, Dận Hữu cầm chuỗi đàn hương phật châu với mai noãn ngọc kia, lần đầu tiên ở trên giường trằn trọc hơn một canh giờ mới ngủ .