Thiên Hữu

Chương 57: Tiểu Thất muốn phấn đấu

Trời bắt đầu lạnh dần, trăm ngày của Mẫn quý phi cũng đã qua, tóc các hoàng tử dài ra cũng không ít, đều cạo tóc của mình, cũng tỏ vẻ đồng tình đối với việc cạo tóc lúc trước của Tam a ca.

Dận Hữu đối với mái tóc gọn gàng kiếp trước của mình rất hoài niệm, nếu hỏi kiếp này còn có cái gì làm cho y không được tự nhiên, câu trả lời chính là nửa cái đầu trọc này, cũng may y và những huynh đệ đều có bộ dáng không tệ lắm, bằng không trọc nửa cái đầu, không biết khó coi cỡ nào.

Sáng sớm ngày hôm sau, nửa đỉnh đầu trơn bóng thượng triều, rồi nhanh chóng hạ triều, Khang Hi đột nhiên mở miệng nói: “Công việc ở hộ bộ Tứ a ca làm rất tốt, trẫm vốn muốn để Thất a ca giúp đỡ Tứ a ca, nhưng xem tình hình hiện tại thì cũng không cần nữa.” Tầm mắt Khang Hi rơi trên người Dận Hữu đang đứng cúi đầu, “Từ ngày mai, Thất a ca đi phụ trách công bộ, cũng đi học hỏi chút kinh nghiệm đi.”

“Nhi thần lĩnh chỉ tạ ơn.” Dận Hữu vừa nghe hai chữ công bộ, trong đầu liền nghĩ đến quy hoạch thành thị, chế tạo các loại vật dụng hàng ngày, đốt chế thủy tinh, cải tiến đại pháo, sản xuất súng trường, phát triển tàu và đường biển, những công việc đó, tại thời khắc này, liền được chỉ định trên người Dận Hữu. Nhưng nghĩ đến hiện nay mình vẫn chưa làm chủ được ở một vài sự tình, khiến y cũng hơi lo lắng. Hơn nữa, mấy thứ này nghĩ thì dễ, làm mới khó, giống như ở kiếp trước, tuy rất nhiều người biết sử dụng di động, nhưng không phải ai cũng biết cách chế tạo di động, rất nhiều người biết lái xe, nhưng đa số bọn họ lại không biết ô tô được chế tạo thế nào.

Anh quốc bởi vì có máy dệt, có động cơ hơi nước, liền tiến vào thời đại hơi nước, Newton bị quả táo rớt trúng ngay đầu liền nghĩ ra định luật vạn vật hấp dẫn, vậy y có phải hay không mượn cơ hội này phát huy tư duy trí não? Vắt óc suy nghĩ cả nửa ngày, nhưng điều kiện tiên quyết vẫn phải là tồn tại một đế vương hoàn toàn tin tưởng y.

Hạ triều, Dận Hữu đi chung với Dận Chân, đột nhiên cảm khái nói, “Tứ ca, về sau ngươi sẽ luôn tin tưởng ta, phải không?”

Dận Chân dùng sắc mặt khó hiểu nhìn Dận Hữu, sau đó gật đầu.

“Như vậy thì tốt rồi.” Dận Hữu đã tưởng tượng ra được bức tranh cường quốc của mình, mặc dù phát minh không được vũ khí tiên tiến, ít nhất cũng có thể làm máy hơi nước đi? Đại Thanh rộng lớn, chả lẽ người tài giỏi lại thiếu, cái y cần làm, chính là tạo cơ hội cho những người nàt phát huy tài năng mà thôi.

Dận Chân nhìn Dận Hữu từ suy sụp bỗng dưng biến thành cao hứng, đầu óc luôn luôn cẩn thận, nhạy bén của hắn cũng nghĩ không ra tại sao Dận Hữu lại phản ứng như thế, chẳng lẽ chuyện bên công bộ rất khó khăn? Trong nhận thức của hắn, công bộ không phải là nơi quá mức trọng yếu, có nhiều sự tình cũng không cần Thất đệ phải tự mình đi làm, sao y lại buồn thành cái dạng này? Chẳng lẽ bởi vì về sau không còn ai giúp hắn xử lý công sự?

Từ một hộ bộ nhỏ nhoi biến thành một trưởng công bộ, đây là thăng chứ không phải rớt, tuy nói công bộ không quan trọng bằng hộ bộ, nhưng địa vị của Dận Hữu đã thăng lên rất nhiều.

Sau khi Dận Hữu đến công bộ cũng không vội thay trời đổi đất, mà thành thành thật thật đi theo Công bộ Thượng thư học tập bản sự, ngay cả quy tắc công bộ y cũng không hiểu biết, làm sao nói đến chuyện khác.

Chuyện tình ở công bộ nhìn vào có cảm giác không trọng yếu, nhưng lại vô cùng phức tạp, công trình cần nó, sông ngòi cần nó, binh khí cần nó, tu sửa mộ phần cũng cần nó. Hoàng đế không phải thập phần coi trọng nó, nhưng đến thời điểm mấu chốt, chỗ nào cũng không thể thiếu nó.

Cứu tế mà không có công bộ, có thể thực hiện sao? Đánh giặc mà không có công bộ, có thể tiến hành sao? Ngay cả việc người trong hoàng tộc mất, không ai tu sửa phần mộ, thì làm sao đây? Công bộ chính là vạn năng, không thể thiếu nó được.

Công bộ lại phân ra thành các ngành nhỏ khác, gồm nơi chế tạo dụng cụ nông nghiệp, chế tạo vũ khí dùng trong quân doanh, cũng có nơi chuyên xem phong thuỷ, nghiên cứu bát quái và nơi đặt mộ phần, những người chịu trách nhiệm những việc này đều là người tài ba, đáng tiếc không được coi trọng, đành phải ở công bộ sống cuộc sống tầm thường qua ngày.

Dận Hữu vừa đến công bộ, nên cũng không nhiều lời làm gì, đành phải im lặng nhìn, miễn cho Khang Hi nói y làm người kiêu căng, cuối cùng lại tránh không khỏi phiền toái.

Tác phong làm việc của Dận Hữu khiến các quan viên khác trong công bộ rất hài lòng, mới hơn một tháng mà từ trên xuống dưới đều đoàn kết một lòng, bình thường có chuyện gì cũng không xem Dận Hữu là đồ trang sức, mà chờ Dận Hữu lên tiếng mới chấp hành.

Dận Hữu ở công bộ cũng trực tiếp tham gia thảo luận, có đôi khi còn cùng mọi người xem làm thế nào cho xe trâu đơn giản đi một chút, hoặc cải chế một chút nông cụ. Tuy kinh nghiệm thực tiễn của Dận Hữu không nhiều, nhưng ở trên mặt kiến thức vẫn có ưu thế hơn, vì thế đôi khi y sẽ đưa ra ý kiến vô cùng hữu dụng, dần dần người ở công bộ đều coi Dận Hữu từ một a ca ôn hòa, nghiêm túc tăng lên thành chăm chỉ, có hiểu biết và có địa vị.

Địa vị không ngừng thăng, nhưng Dận Hữu cũng càng ngày càng bận rộn,vội vàng cải tạo nông cụ, vội vàng cải chế xe chở nước, vội vàng nghiên cứu đại pháo, vội vàng nghĩ ra càng nhiều phương pháp để trị thủy.

Dận Chân thấy Dận Hữu thật sự thích công việc ở công bộ, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, người công bộ dùng phần lớn đầu óc vào công việc, cho nên chuyện lục đục với nhau rất ít so với các ngành khác, Dận Hữu đến công bộ mặc dù bận rộn một chút, cũng làm cho hắn yên tâm không ít.

Ngày nọ, sau khi làm xong việc, Dận Chân thuận tiện đi từ hộ bộ đi tới công bộ, nhìn một cái xem mấy tháng nay đến tột cùng Thất đệ bận làm cái gì.

Vừa vào đại môn của công bộ, cảm nhận được khí thế ngất trời ở đây, Dận Chân liền ngẩn người, hắn nhớ rõ hơn một năm trước khi đến công bộ, hình như nó không có náo nhiệt như thế này. Tìm một người hỏi thăm Dận Hữu rồi đi vào trong, càng đi vào trong, vẻ mặt của những người bên trong càng kích động, thỉnh thoảng có một hai người cầm bản vẽ chạy qua chạy lại xung quanh mình, đều tự lẩm bẩm, ngay cả thời gian liếc mắt nhìn hắn một cái đều không có.

Trong lòng Dận Chân nhất thời bất an, Thất đệ sẽ không đem công bộ làm thành hỏng bét đi, nhưng hôm qua hoàng a mã mới khoe bên công bộ vừa cải tiến xe cày mà, làm cho nông dân cày ruộng càng thêm thoải mái, công bộ có thành quả này, Thất đệ không đến mức quá xằng bậy mới đúng.

Dận Chân đi vào một gian phòng, thấy vài người quỳ rạp trên mặt đất, mà trên đất bày ra một bản vẽ rất lớn, thần sắc của đám người này vô cùng kích động, dường như trước mắt là vật tuyệt thế trân bảo, y phục trên người dính cả đất bụi cũng không biết, mà trong những người còn có cả Thất đệ bình thường yêu sạch sẽ nhà mình nữa.

“Đề nghị của Thất a ca vô cùng chính xác, ngươi xem, như vậy không chỉ làm cho tầm bắn xa hơn, mà còn vị trí nhắm cũng chính xác không ít, thật tốt quá!” Một nam nhân khoảng năm mươi tuổi vỗ đùi, từ trong lòng ngực lấy ra mấy tờ giấy nhăn nhúm, “Các ngươi xem, đây là guồng nước mà ta mới nghĩ ra mấy ngày trước, nếu thành công thì nó sẽ tốt hơn guồng nước hiện tại rất nhiều, các ngươi xem xem, có thể làm được hay không?”

Sau đó, vài vị đại lão gia đều không hề có hình tượng mà ngồi tụm lại một chỗ, cầm lấy từng bản vẽ mà xem xét.

“Khụ khụ.” Dận Chân thấy tình cảnh này, đành ho khan hai tiếng, rốt cuộc cũng có người chú ý tới hắn.

Dận Hữu ngẩng đầu lên, thấy đúng là Dận Chân, y liền hướng hắn cười cười, “Tứ ca.”

“Vi thần thỉnh an Ung Quận Vương.” Vài người ngồi dưới đất cũng giật mình tỉnh lại, vội vàng dùng tư thế ngay ngắn, quỳ thỉnh an Dận Chân, bọn họ đều là Hán thần, ngày thường đều làm việc thật cẩn thận, nhưng sau khi gặp được Thân Hòa Thất a ca liền đã quên bổn phận, nghĩ đến việc vừa rồi mấy người bọn hắn cùng Thất a ca ngồi chung trên mặt đất, bọn họ đều toát mồ hôi lạnh.

“Các vị đại nhân không cần đa lễ.” Dận Chân nở nụ cười nói, “Là ta quấy rầy đến chư vị đại nhân đang thảo luận sự vụ mới đúng, hôm nay ta thật sự là lỗ mãng rồi.”

Vài vị đại nhân vội nói không dám, sau khi đứng lên cũng cẩn thận không ít.

Dận Hữu thấy thế, biết Dận Chân ở đây sẽ khiến bọn họ không an tâm thảo luận, liền nói: “Các ngươi cứ tiếp tục thảo luận đi, những thứ này nếu có thể làm, các ngươi cứ vẽ lại một bản hoàn chỉnh, rồi cho người làm theo bản vẽ đó. Ta đi trước, nơi này giao lại cho chư vị đại nhân vậy.”

“Vi thần không dám, cung tiễn Ung Quận Vương, Thất a ca.” Vài vị Hán thần nhẹ nhàng thở ra, nghe ngữ khí của Ung Quận Vương không hề có ý tứ trách cứ, trong lòng đối với vị Tứ a ca vốn nghiêm túc này tăng lên không ít hảo cảm. Khó trách tại sao xưa nay Thất a ca ôn hòa lại luôn thân cận với Tứ a ca như thế, thì ra Tứ a ca là người như vậy.

Rời khỏi công bộ, Dận Hữu nói với Dận Chân: “Sao hôm nay Tứ ca lại đến chỗ ta?”

Nghe được hai chữ “chỗ ta”, Dận Chân liền biết Dận Hữu thật sự đem chuyện ở công bộ trở thành chuyện của mình, đối với việc Dận Hữu biết vươn lên này làm hắn nửa vui nửa mất mát. Trên mặt vẫn duy trì nụ cười, nói: “Mấy ngày nay ngươi đều bận rộn, hôm qua quý phủ của ta có một ít cua ở Động Đình Hồ, nên muốn gọi ngươi đến cùng nếm thử, có lẽ lúc này Thập Tam cùng Thập Tứ đệ đã đến quý phủ của ta rồi.”

Ánh mắt Dận Hữu sáng rực lên: “Nghe nói hương vị thịt cua ở đó rất ngon, hôm nay ta phải nếm thử mới được, ừm, là trong cung tặng sao?”

Dận Chân gật đầu, “Là hoàng a mã, còn có quý phi nương nương và ngạch nương tặng, ta có gọi người đem một ít đến tặng cho quý phủ của ngươi rồi, đến lúc về ngươi đem qua cho Thành ngạch nương một chút đi.”

Nguồn :

“Vậy thì tốt quá.” Dận Hữu cũng không từ chối hay cảm tạ, hai người bọn họ đã sớm không cần sự khách sáo giả dối đó rồi, nên Dận Hữu cũng không nói lời vô nghĩa. Dận Chân đối tốt với y, y đều ghi tạc trong lòng.

“Bất quá, thứ này cũng không thể ăn quá nhiều, để tránh bị tiêu chảy.” Dận Chân thấy bộ dạng vui rạo rực của Dận Hữu, lại thấy vạt áo choàng của y dính đầy bụi đất, bất đắc dĩ gọi lại, “Đợi một chút.”

“Làm sao vậy?” Dận Hữu khó hiểu dừng bước, Dận Chân liền cúi người xuống phủi bụi đất trên đầu gối cho y, thấy hành động của hắn, y cảm thấy ấm áp từ tận đáy lòng.

“Sao từ khi ngươi vào công bộ liền có tật xấu điên điên khùng khùng này rồi?” Dận Chân đứng thẳng người lên, thấy thần sắc Dận Hữu ngây ra, liền đưa tay chọc chọc trán y, “Phát ngốc cái gì đó?”

“Không có gì.” Dận Hữu đưa tay cầm lấy tay Dận Chân, rồi lập tức buông ra, “Làm phiền Tứ ca rồi.”

Dận Chân chỉ cảm thấy bàn tay truyền đến sự ấm áp vô cùng, mặc dù Dận Hữu đã buông tay ra.

“Đối với ta, không cần phải nói làm phiền.”

“Ừm.”

Dận Chân nghiêng đầu nhìn lại, trên gương mặt tuấn tú của Dận Hữu lộ ra một nụ cười, mà nụ cười ấy dị thường xinh đẹp.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: dù thế nào đi nữa, vẫn phải phát huy sở trường của mình a, nam nhân mà, đều phải gầy dựng sự nghiệp của mình trước, đúng không ~