Trong chính phòng của Thái tử ở Noãn các, Kỳ Kiêu sai người đưa lên cho Bách Nhận một chén sữa trâu, Kỳ Kiêu nhìn sắc mặt Bách Nhận còn chưa tốt hẳn, nhẹ giọng cười: “Được rồi, không phải ngươi còn an toàn ở đây sao, ăn chút gì đi, trù sư của phủ ta chưng sữa đặc rất được, ngươi nếm thử.”

Nha hoàn mở thực hạp ra, một nha hoàn khác đem một cái bát màu men ra khỏi thực hạp, đặt trước mặt Bách Nhận, khom người lui ra. Bách Nhận cầm thìa bạc nếm thử, sữa trâu cùng trứng gà đều mới mẻ, hương sữa thơm nồng, trù sư cũng canh lửa rất tốt, sữa đặc mềm mềm, vừa vào miệng liền tan, tuy Bách Nhận không thèm ăn, nhưng cũng ăn được hơn nửa bát.

Kỳ Kiêu thấy Bách Nhận ăn ngon, trong lòng cũng thoải mái, cười: “Ngươi thích, về sau ta dặn các nàng thường làm cho ngươi, mỗi ngày sau bữa tối một canh giờ liền dùng một chén, dễ mập lên, còn có thể dễ ngủ….”

Kỳ Kiêu nhớ đến lúc nãy Bách Nhận ở trong xe, bật cười: “Nhưng mà… đại khái Thế tử điện hạ cũng không cần này.”

Bách Nhận nhớ tới chuyện vừa rồi, có chút ngượng ngùng, buông thìa bạc nói sang chuyện khác: “Chuyện xa ngựa kia.. là sao thế này?’

Kỳ Kiêu có thể chặn trước mình đổi xe, hiển nhiên là sớm biết, chuyện tai nạn kia cũng không là ngẫu nhiên, là có người tính toán, người trong xe là mình, song, đây lại là xe Kỳ Kiêu, trong hoàng thành ai có mắt cũng đều nhận ra. Vậy người kia… là muốn mạng mình vẫn là Kỳ Kiêu đâu?

Kỳ Kiêu cười nhẹ: “Thuận tử cùng đi đến Đại Lý tự, đi theo sau xe ngựa có bốn người đã trở lại hai, ngươi nghe bọn hắn nói đi.”

Kỳ Kiêu sai người gọi đến, quả nhiên không bao lâu hai người hầu kia theo nha hoàn đến đây, hai người ở ngoài bình phong hành lễ với Kỳ Kiêu và Bách Nhận, Kỳ Kiêu khoát tay: “Đứng lên đi, đem chuyện hôm nay nói rõ cho Thế tử, bắt đầu từ lúc sáng nay Giang Đức Thanh phân phó cái gì, một chút cũng không được bỏ qua.”

Hai người đứng dậy, một người chậm rãi nói: “Vâng, sáng sớm hôm nay Giang tổng quản đến dặn dò Thuận Tử cùng chúng ta, nói hôm nay muốn để chúng ta đưa Thế tử hồi phủ, nhưng trên đường có lẽ sẽ xảy ra sự cố, Giang tổng quản dặn Thuận Từ, sau khi ra nội thành liền đến một ngõ nhỏ, chờ điện hạ đưa Thế tử đến một xa ngựa khác, sau khi đổi rồi lại vẫn đi về phía phủ Thế tử, trong lúc đó nhớ lưu ý, nếu có chuyện gì xảy ra, không cần quan tâm xe ngựa, bảo vệ chính mình là được. Thuận Tử cùng chúng ta đều là người của Kiêu kị binh, đương nhiên sẽ không sợ này.”

“Hôm nay mấy người chúng ta dựa theo Giang tổng quản dặn dò mà làm việc, sau khi ra khỏi ngõ nhỏ một đường đi đến phủ Thế tử, lúc vừa đến thư viện đầu ngõ, chỉ thấy một người điều khiển xe từ trong ngõ lao ra, thẳng đến chỗ chúng ta, chúng ta vội vàng quay đầu ngựa, Thuận Tử to gan, chờ xe kia đến trước mặt mới nhảy xuống, lăn ba bốn vòng né tranh. Hai chiếc xe trực tiếp va chạm, người ngã ngựa đổ. Động tĩnh như vậy… sợ là nửa con phố đều nghe thấy, đáng tiếc, ngựa chết đương trường, xe Thái tử rất cứng rắn, lại bị xe kia tông dập nát, lúc đó chúng ta liền cảm thấy không đúng, chờ đến sau khi con ngựa của người nọ im lặng mới đến xem, chỉ thấy trong xe kia tràn đầy nghiên mực chưa mài, phải hai ba trăm cân.”

“Sau đó, chúng ta đi gặp xa phu kia, kẻ kia đầy người mùi rượu, ánh mắt mơ hồ, cho dù chúng ta nói thế nào cũng không lên tiếng, chỉ liên tục lắc đầu, Thuận Tử cho hắn hai tát cũng không đem người tát tỉnh được. Lúc trước Giang tổng quản đã căn dặn, sau khi xảy ra chuyện, liền bắt người giữ lại, trực tiếp đưa đến Đại Lý tự. Chúng ta sợ ra tay quá nặng liền đem hắn đánh tàn, đành phải mặc kệ, trói chặt người đưa đi.”

Kỳ Kiêu cười khẽ: “Các ngươi có biết người kia là nhà ai?”

“Biết.” Người hầu kia gật đầu, “Thuận Tử nhận ra được, là xa phu của phủ Nhị hoàng tử.”

Kỳ Kiêu quay đầu nhìn Bách Nhận, chỉ thấy hắn chau mày, trong mắt là vừa sợ lại hận, Kỳ Kiêu trấn an vỗ vỗ tay hắn, Bách Nhận lập tức rút tay về, tuy cách một bình phong, nhưng bên ngoài vẫn có người hầu đâu.

Kỳ Kiêu không nhìn Bách Nhận, tiếp tục hỏi: “Các ngươi có thật chắc chắn đó là người của phủ Nhị hoàng tử?”

Người hầu gật đầu: “Vâng, Thái tử không biết, ở ngoài phố người này cũng xem như có chút ‘thanh danh’, không chỉ hoành hành ngang ngược, năm vừa rồi, người này còn ở trên phố đông đụng chết người, chuyện lúc đó ồn ào không nhỏ, lại vì lão cha hắn ở phủ Nhị hoàng tử có chút tiếng nói, nhờ người đi nha môn cầu tình, lại đưa đi không ít bạc, sau này… liền bỏ qua.”

Bách Nhận thầm giật mình, gia nô nhà Tể tướng là quan thất phẩm, hôm nay hắn xem như hiểu được.

Kỳ Kiêu cười khẽ, nói với người hầu: “Mấy ngày này không chừng Đại Lý tự còn muốn gọi các ngươi, đều cảnh giác một chút, cho dù bị gọi đi cũng không sao, cứ theo sự thật mà nói là được.”

Hai người gật đầu đáp ứng, Kỳ Kiêu lại sai người đưa một túi vàng thưởng cho hai người: “Tuy nói đã dặn dò trước, nhưng chuyện hôm nay cũng nguy hiểm, làm khó các ngươi, cầm đi phân chia đi.”

Hai người không nghĩ đến sẽ được thưởng nhiều như vậy, thiên ân vạn tạ rời đi.

Kỳ Kiêu đuổi hết người ra khỏi phòng, mỉm cười nhìn Bách Nhận: “Thế tử điện hạ, nói một chút đi, ngươi thấy chuyện hôm nay thế nào?”

Bách Nhận hít sâu một hơi, một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Đối phương là có chuẩn bị mà đến, tuy rằng người nọ đã có tiền án, nhưng lần này là đụng phải xe ngựa của điện hạ… nếu nói chỉ là trùng hợp, sợ là không ai tin.”

“Tuy rằng xe ngựa là của điện hạ, nhưng người ngồi trong xe là ta, hôm nay trước khi xuất cung ta đã đi thỉnh an hoàng đế, chuyện này không phải bí mật gì, nếu cố ý, chỉ cần hỏi thăm liền biết, ngay cả khi nào xuất cung, lộ tuyến nào, cũng không khó tìm ra.”

“Nhị hoàng tử vì ta mà bị phạt hai mươi gậy, còn mất lòng hoàng đế, mang hận trong lòng, muốn giết ta trả thù cũng không kỳ quái, thế nhưng….” Bách Nhận lắc đầu, “Nhị hoàng tử hắn… không đến mức ngu xuẩn như vậy đi? Chuyện Thiên điện Càn Thanh cung vừa qua, nếu lúc này ta có chuyện, đừng nói không phải người của phủ hắn làm, cho dù là người khác, chỉ sợ mọi người cũng sẽ nghi đến trên đầu hắn. Chẳng lẽ… là vì cố ý làm như bị oan? Sau này lại nói xa phụ kia bị người khác sai khiến? Nhưng này cũng không thể minh oan a….”

Bách Nhận ngẩng đầu nhìn Kỳ Kiêu: “Thái tử vừa vặn có thể nửa đường ngăn lại ta, xem ra là đã sớm biết. Thái tử có thể nói cho Bách Nhận biết, đến cùng là ai vội vã muốn mạng Bách Nhận như vậy không?”

Kỳ Kiêu dừng một lát, lắc đầu: “Không lừa ngươi, ta không biết.”

Bách Nhận hơi nhíu mày, Kỳ Kiêu chậm rãi nói: “Không lừa ngươi, thủ hạ của ta cũng có chút thủ đoạn, lúc tin của thám tử đến tay ta, đã qua tay vài người, chuyện duy nhất có thể xác định là một xa phu của phủ Nhị hoàng tử muốn ở lúc ngươi xuất cung hại ngươi. Nhưng đến cùng là ai sai khiến cũng chưa xác định, từ hoàng cung đến phủ ngươi, nếu không có gì xảy ra chắc chắn phải đi con đường này, trong nội thành mặc dù có nhiều ngõ ngách, nhưng đều có thủ vệ đi tuần, tất nhiên không có việc gì, ta liền lệnh Thuận Tử tìm một ngõ nhỏ dừng lại, chờ ta đưa ngươi đổi xe. Chuyện lúc sau ngươi đã biết, quả nhiên xảy ra chuyện.”

Bách Nhận càng nghĩ càng không khỏi sợ hãi, lúc ấy mình làm sao vậy? Lại còn dám ở trong xe ngựa ngủ!

Sau lưng Bách Nhận từng đợt phát lạnh, đứng dậy cung kính vái chào: “Hôm nay may mắn được Thái tử giúp đỡ….”

Kỳ Kiêu nâng người dậy, bật cười: “Không cần cảm tạ ta, chuyện có người muốn giết ngươi ta đã sớm biết, lại vì sợ đả thảo kinh xà mà không báo cho ngươi, còn thật để ngươi đi nửa đường, ngươi không trách ta là tốt rồi.”

Bách Nhận lắc đầu: “Trước đó Thái tử đã làm tốt chuẩn bị, còn tự mình tới đón ta, cái này là đủ….”

Trong lòng Kỳ Kiêu đột nhiên lướt qua một tia hổ thẹn, buông mi kéo người vào lòng, chậm rãi nói: “Bách Nhận… về sau ta sẽ không bao giờ để ngươi lâm vào nguy hiểm, lần này là ta tham lam…. Ta muốn để ngươi xảy ra chuyện một lần, cho dù không có xe ngựa, hoàng đế cũng đã bắt đầu có ý muốn buông tay Kỳ Hoa, lúc này, mặc kệ có phải do Kỳ Hoa sai sử hay không, hoàng đế đều sẽ triệt để thất vọng với hắn. Mấy năm nay Kỳ Hoa ở vị trí kia, không thiếu khiến ta khó chịu, cơ hội tốt như vậy, ta không nỡ buông tay…. Bách Nhận, ngươi hiểu được ta, đúng không?”

Bách Nhận có chút nghi hoặc, hôm nay chính mình cũng không có chịu thiệt gì, Kỳ Kiêu làm gì phải như vậy….

Nhưng có thể khiến Kỳ Kiêu tính tình lạnh bạc nói nhiều như vậy, trong lòng Bách Nhận vẫn có chút ấm áp, thấp giọng: “Ta hiểu được, kỳ thật Thái tử cũng có thể nói trước cho ta…. Phùng hoàng hậu vẫn còn ý định khiến Nhị hoàng tử kết thân Lĩnh Nam, tâm ý của ta cũng giống Thái tử, nếu có cách chèn ép Nhị hoàng tử mà cần ta xuất lực, Bách Nhận muôn lần chết cũng không chối từ.”

Bách Nhận dừng một lát: “Lại nói… ta nếu muốn trách, cũng sẽ trách kẻ ở phía sau sai người giết ta, làm sao lại trách Thái tử?”

Kỳ Kiêu nghe vậy nhắm chặt mắt, hổ thẹn dâng trào, đáy lòng có một chỗ cơ hồ đau đớn, hắn không phải người tốt, trước kia cho dù cô phụ ai, hắn cũng chưa bao giờ cảm thấy như vậy. Nhưng lần này, trong lòng Kỳ Kiêu không chỉ có hổ thẹn, hắn cơ hồ là hối hận.

Kỳ Kiêu gần như nghiến răng ghiến lợi âm thầm thề, sử dụng Bách Nhận làm mồi, đây tuyệt đối là lần cuối cùng!