Trong Dục Tú điện, Giang Đức Thanh vẻ mặt lo lắng vào phòng trong, đem chuyện trong Càn Thanh cung hai năm rõ mười kể lại, cúi đầu thấp giọng: “Nghe nói đã gọi ngự y, lúc này… đang ở trước mặt hoàng thượng đâu.”

Đôn Túc trưởng công chúa quay đầu sâu sắc liếc nhìn Kỳ Kiêu, cười: “Ta đã nói rồi nha, mặc kệ bị vây ở hoàn cảnh nào, Bách Nhận đều là Lĩnh Nam vương Thế tử, thân phận tôn quý, hắn làm sao có thể mặc người khi nhục, chỉ cần hắn có cơ hội, hắn nhất định sẽ không để bản thân chịu thiệt.”

Kỳ Kiêu nghĩ đến ‘bốn vệt máu dài’, ‘máu tràn ra’ Giang Đức Thanh vừa nói, giận đến mày kéo cao, nghe vậy cười lạnh: “Cô nói phải, Thế tử quả thật rất có tiền đồ, có thể nghĩ ra loại biện pháp hại địch một ngàn tự hại tám trăm này.”

Kỳ Kiêu đứng dậy liền muốn ra ngoài, Đôn Túc trưởng công chúa khẽ nhíu mày, thấp giọng quát lớn: “Hành vi Kỳ Hoa lỗ mãng, sẽ có hoàng đế ra mặt trừng trị, ngươi đi làm gì?!”

Kỳ Kiêu dừng một lát, cười: “Nhìn Kỳ Hoa mất mặt, cô muốn đi không?”

Đôn Túc trưởng công chúa thở dài: “Tính, lười để ý con, đi xem thì đi đi, đừng có trêu chọc thị phi là được.”

Kỳ Kiêu gật đầu đáp ứng, mang theo một hàng cung nhân rời đi.

Lúc Kỳ Kiêu ngồi kiệu đến Càn Thanh cung, các hoàng tử khác đều đã đến, Tam hoàng tử Kỳ Tuynh, Tứ hoàng tử Kỳ Li đang canh giữ ngoài điện, thấy Kỳ Kiêu liền tiến lên hành lễ, Kỳ Kiêu cười nhẹ: “Hai vị đệ đệ hảo, sao lại ở ngoài điện như vậy, phụ hoàng đang gặp đại thần sao?”

Kỳ Tuynh dùng Kỳ Li hai mặt nhìn nhau, bọn họ cũng không biết Kỳ Kiêu đang giả vờ hay thật không biết gì, Kỳ Tuynh do dự mơ hồ nói: “Đại khái là… phụ hoàng đang có chuyện phải xử lý.”

Kỳ Kiêu quay đâu nhìn Phúc Hải Lộc đang đứng hầu ngoài điện, cười: “Hôm nay Phúc tổng quản lười đi lại hay sao, cô đến đây, sao không thay cô báo một tiếng?”

“Không dám không dám.” Phúc Hải Lộc vội cười làm lành, khom người, “Đang muốn thỉnh an Thái tử rồi mới vào, không ngờ nghe các vị hoàng tử nói chuyện đến ngây người, nô tài đi ngay.”

Hoàng đế có thể ném hai đứa con trai ngoài cửa mặc kệ, lại không thể tùy ý với Kỳ Kiêu như vậy, không bao lâu sau Phúc Hải Lộc đi ra, miễn cưỡng cười: “Thái tử, mời vào.”

Kỳ Kiêu cùng Phúc Hải Lộc vào chính điện, vòng qua tiền thính, vào đến noãn các bên trong, hoàng đế đang ngồi trên chính vị, Bách Nhận đứng phía dưới, Kỳ Hoa quỳ bên cạnh. Kỳ Kiêu khom mình hành lễ, hoàng đế mệt mỏi khoát tay: “Đứng lên đi…. Kiêu nhi con đến đúng lúc, nhìn xem đệ đệ con vô liêm sỉ thế nào!”

Kỳ Kiêu làm sao rảnh xem Kỳ Hoa, từ khi vào phòng, tầm mắt Kỳ Kiêu vẫn không rời Bách Nhận, chỉ hận Bách Nhận đứng bên trái mình, vết thương trên cổ cũng ở bên trái, nhìn không đến. Mắt phượng Kỳ Kiêu thoáng đổi, liếc nhìn Kỳ Hoa, nói nhạt: “Nhị đệ luôn khiêm tốn có lễ, làm sao có thể làm chuyện vô liêm sỉ, không phải hiểu lầm sao?”

“Hắn còn biết lễ nghĩa là cái gì? Không biết bao nhiêu sách vở đều đọc đến nơi nào!” Hoàng đế bị Kỳ Hoa chọc giận đến phổi đau, quay đầu hiền từ trấn an Bách Nhận, “Bách Nhận… đứa nhỏ ngoan, tính tình Kỳ Hoa không tốt, lại không đầu óc, mặc kệ chuyện hôm nay là duyên cớ gì, tóm lại xúc phạm ngươi đều là lỗi của hắn, trẫm đã cho người gọi ngự y, trước để ngự y kiểm tra cho ngươi, có ủy khuất gì, một lát nữa lại nói cho trẫm, trẫm nhất định sẽ không ủy khuất ngươi.”

Bách Nhận cười: “Không vội, rốt cuộc Nhị hoàng tử vì sao mà động tay với thần, thần vẫn còn không hiểu, vừa vặn Thái tử cũng đến đây, thần liền đem chuyện vừa rồi nói một lần. Nếu là lỗi của Bách Nhận, vậy cũng không cần gọi ngự y, khiến cho Nhị hoàng tử nổi giận như vậy, Bách Nhận dù tự sát cũng khó tạ tội, làm sao còn dám làm phiền đến Ngự y?”

Kỳ Kiêu nghe vậy thầm cười lạnh, hoàng đế muốn biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, hắn cho rằng Bách Nhận là đồ ngốc sao.

Hoàng đế không nói gì được, chỉ phải ôn hòa: “Đừng nói bừa… chuyện này tất nhiên đều là lỗi của Kỳ Hoa, làm sao lại do ngươi? Trẫm chỉ sợ vết thương của ngươi không thể chậm trễ, mà thôi, cứ nói đi.”

Bách Nhận quay đầu liếc mắt nhìn Kỳ Hoa, đem đối thoại của bọn họ ở Thiên Điện hai năm rõ mười lặp lại một lần, cuối cùng nhìn sắc mặt xanh trắng của hoàng đế, thản nhiên nói: “Thần mới đến, thật sự không hiểu “chuyện Thái tử” là chuyện gì, chẳng lẽ bởi vì không biết việc này cho nên chọc giận Nhị hoàng tử, mới chịu dạy dỗ như vậy?”

“Vô liêm sỉ!” Hoàng đế bị Kỳ Hoa chọc tức chết rồi, chuyện của Kỳ Kiêu, tuy mọi người đều hiểu lòng không tuyên, nhưng này tuyệt đối không thể ngay mặt nói ra ngoài! Thân tín cũ của Vũ đế còn chưa chết sạch đâu! Trong hoàng thất cũng không thiếu người ủng lập Kỳ Kiêu, bỏ qua không nói, nếu truy cứu thân thế Kỳ Kiêu, đồng nghĩa với việc truy cứu ngôi vị này năm đó hoàng đế làm sao đoạt được. Đây vẫn là tâm bệnh trong lòng hoàng đế, làm sao chấp nhận bị người lải nhải, hoàng đế nhìn Kỳ Hoa đang run rẩy quỳ hận không thể xé nát hắn! Cầm chén trà hung hăng ném về phía Kỳ Hoa, “Cả ngày chỉ biết nói bậy! Kiêu nhi là huynh trưởng của ngươi, là Thái tử một nước, là người ngươi có thể ở sau lưng nói lung tung sao?!”

Kỳ Hoa vô cùng giật mình, mặt lui ra sau cánh tay, khóc nức nở cầu xin: “Phụ hoàng tha tội… Phụ hoàng tha tội….”

Bách Nhận lạnh mắt nhìn hoàng đế trộm đổi trắng thay đen, bổ thêm một đao: “Nhị hoàng tử luôn miệng nói, “các ngươi chỉ thấy phụ hoàng luôn sủng ái yêu thuơng Thái tử, nhưng bên trong cũng không phải như vậy”, thần lại càng không hiểu, tuy thần mới đến, nhưng một tháng nay mắt thấy tai nghe, chưa bao giờ cảm giác hoàng thượng bất công với vị hoàng tử nào, lại nói, hoàng thượng có làm như vậy, lại can hệ gì đến thần đâu? Sao lại cũng trở thành cái cớ cho Nhị hoàng tử?”

Hoàng đế nghe lời này lại càng hận đến ngứa răng, nếu không phải Kỳ Kiêu cùng Bách Nhận đang ở đây, có lẽ đã động thủ, miễn cưỡng cười nói: “Trẫm biết rồi…. Chẳng qua là vì ngày thường trẫm có thương yêu Kiêu nhi nhiều hơn một ít, trong lòng Kỳ Hoa không thoải mái, cho nên mới làm ra chuyện như vậy….’

Bách Nhận lắc đầu: “Thần ngược lại cho rằng, chuyện hôm nay, vẫn là từ đám hỏi chưa biết thực hư kia mà đến, việc này quả thật thần chưa bao giờ nghe nói qua, vừa lúc Thái tử cũng ở nơi này, Thái tử điện hạ… Bách Nhận có từng cùng người nói qua, muốn gả Nhu Gia cho Thái tử không? Trước mặt hoàng thượng cùng nhị hoàng tử, xin Thái tử cho Bách Nhận một lời trong sạch đi.”

Kỳ Kiêu nháy mắt hiểu rõ ý định của Bách Nhận, muốn triệt để xóa bỏ việc đám hỏi, quả thật không lúc nào tốt hơn lúc này.

“Quả thật không có. Nhi thần cũng không biết những lời này… nhị đệ nghe ở đâu ra.” Kỳ Kiêu nhìn hoàng đế, nghiêm mặt, “Nói thật, lúc trước nhi thần cũng từng nghe qua loại đồn đãi này, chỉ là không nghĩ đến lại bởi vì chuyện không thực này mà làm hại Thế tử, phụ hoàng… thỉnh phụ hoàng ra mặt nói một lời, nhi thần chưa bao giờ có ý định kết hôn với Lĩnh Nam, sau này cũng sẽ không.”

Hoàng đế nghe vậy không khỏi sửng sốt, hắn không nghĩ đến Kỳ Kiêu sẽ dễ dàng buông tay như vậy, nhưng mặc kệ là vì cái gì, Kỳ Kiêu có thể tự nguyện buông tay đám hỏi là chuyện mình có mơ cũng không nghĩ, hoàng đế nhìn Kỳ Kiêu, chần chờ: “Kiêu nhi… ngươi thật nghĩ như vậy?”

Kỳ Kiêu gật đầu: “Nhi thần sẽ giải thích với cô.”

Chỉ sợ hôm nay đây là chuyện duy nhất đáng để hoàng đế ăn mừng, cũng không lại chú ý vừa rồi Bách Nhận cắn chặt không buông, gật đầu: “Được rồi, Bách Nhận, ngươi cũng nghe thấy, về sau Thái tử tuyệt sẽ không cưới nữ nhi Lĩnh Nam, ngươi có thể yên tâm.”

“Đa tạ bệ hạ, như vậy thần cũng yên lòng.” Bách Nhận tiến lên một bước quỳ xuống, nghiêm mặt, ánh mắt lạnh lùng, “Chuyện hôm nay, tuy là do nhị hoàng tử động thủ trước, nhưng lỗi là ở thần, thần từ Lĩnh Nam đến, một lòng quý mến uy nghi của hoàng đô, kính ngưỡng long uy hoàng đế, vẫn không chịu rời đi, đây cũng là tâm ý của phụ vương thần. Lĩnh Nam tuy ở xa ngàn dặm, nhưng ơn trên không bao giờ quên, gia phụ cũng vì thế mà đưa thần đến đây học tập, vì ngày sau dạy dỗ con dân, thời thời khắc khắc nhớ kỹ hoàng ân. Mà nay… thần ở hoàng thành đã hơn một tháng, không thể học được cái gì, lại chọc giận nhị hoàng tử như vậy, thần tự kiểm điểm, chuyện hôm nay, đều là lỗi của thần….”

“Đứa nhỏ ngoan, đừng nói như vậy.” Dù là hoàng đế mặt dày, nghe Bách Nhận nói cũng không chịu được, ôn nhu an ủi, “Trẫm nói, chuyện hôm nay đều là lỗi của Kỳ Hoa, chỉ bởi vì ngày thường trẫm sủng ái Kiêu nhi, hắn liền ấu trĩ như vậy. Có lẽ hôm nay lại còn uống rượu mới càng không biết lễ nghĩa như vậy, Bách Nhận ngươi yên tâm, trẫm chắc chắn sẽ nghiêm khắc trừng phạt hắn….”

Không chỉ vì bình ổn tình hình, lời Bách Nhận vừa nói tuy rằng có khoa trương, nhưng người ở đây đều hiểu, Bách Nhận không chỉ là vương Thế tử, hắn còn đại biểu cho Lĩnh Nam, thái độ của hoàng thành đối với hắn, cũng là thái độ đối với Lĩnh Nam, nếu thật Bách Nhận có chuyện gì, Lĩnh Nam vương mượn cớ này hoàn toàn có thể phát binh. Cho nên, dù người khác khinh thường thân phận chất tử của Bách Nhận, ngoài mặt đều sẽ phải cung kính, không ai muốn trở thành ngòi nổ chiến tranh. Đương nhiên, cũng không phải ai cũng hiểu được chuyện này, đồ ngu Kỳ Hoa kia là ví dụ tiêu biểu.

Kỳ Hoa quỳ trên mặt đất càng run hơn, hoàng đế nhìn bộ dạng của hắn giận đến đau gan, Bách Nhận đều nói nửa ngày, thứ này, đừng nói nửa câu bác bỏ, cầu xin tha tội cũng yếu ớt khúm núm không thành hình người! Hoàng đế chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lạnh giọng mắng: “Người tới! Đem nghiệp chướng này ra sân dánh hai mươi trượng cho ta! Nếu có ai dám thủ hạ lưu tình, trẫm chém!”

Kỳ Hoa vốn cho rằng nhiều nhất chỉ nghe mắng một hồi, không nghĩ đến hoàng đế lại thật ra tay, vội thất thanh kêu lên, hoàng đế liếc mắt nhìn Phúc Hải Lộc, Phúc Hải Lộc biết ý, tiến lên bịt miệng Kỳ Hoa, một là sợ hắn nói quá nhanh cắn phải lươi, hai là… ai biết Kỳ Hoa lại còn có thể phun ra lời ngu ngốc nào!

Trong đình viện, từng tiếng gậy đánh vang lên, Kỳ Kiêu nghiêng đầu liếc nhìn Bách Nhận, quay đầu khom người với hoàng đế: “Vết thương của Thế tử còn cần phải xử lý, chuyện hôm nay lại vì nhi thần mà ra… liền để Bách Nhận đến cung nhi thần nghỉ ngơi một hồi, xem như tạ tội với Thế tử.”

Hoàng đế sao cũng được gật đầu: “Vẫn là Kiêu nhi suy nghĩ chu đáo, nói cho Ngự y, dùng loại dược tốt nhất, nếu vết thương của Bách Nhận có chuyện gì, trẫm tìm Thái y viện hỏi tội!”

“Vâng.” Kỳ Kiêu quay đầu nhìn Bách Nhận, ánh mắt sâu thẳm, “Thế tử, mời theo cô.”