Lúc trời còn chưa tối hẳn, binh sĩ và thương nhân bắt đầu công tác phòng ngự, Lý Khánh An chọn vị trí cắm trại rất có lợi, vách núi thẳng tắp, vây quanh một thung lũng hình bán nguyệt, tuy trong cốc địa có rất nhiều mầm đá và trụ đá lớn, nhưng cửa ra vào rất hẹp, chỉ rộng năm trượng, chỉ cần đứng gác cửa cốc, là có thể chống đỡ được sự tấn công của Đột Kỵ Thi. Truyện "Thiên Hạ "

Binh lính quân Đường rất có kinh nghiệm đối phó với Đột Kỵ Thi, bọn họ vác những khối đá hàng trăm ký để ngăn cản ngựa chạy, bố trí ba tuyến chướng ngại, vài tên binh lính đặt mấy túi tật lê trong phạm vi ba dặm, đây cũng là cách đối phó rất cao minh đối với kỵ binh, tật lê là một quả sắt to như hột đào có bốn cái đinh, tùy tiện vứt xuống sẽ có một mũi nhọn đâm lên trên.

Mọi người lại cùng nhau làm việc, đào được ba cái hào rất sâu, bên trong cắm đầy những cọc gỗ nhọn, những cọc gỗ nhọn này được đốn về từ rừng Hồ Dương.

Chỉ mất hai giờ, những công tác phòng ngự của quân Đường đã hoàn thành, lúc này trời đã tối hẳn, những chùm sao thấp thoáng trên những tầng mây đen, ánh trăng vẫn chưa sáng, hơi lạnh hắt ra, ánh trăng như dòng nước xanh biếc chảy khắp bầu trời.

Hai binh sĩ trèo lên đỉnh núi đứng gác, còn các binh sĩ khác kiểm tra vũ khí trang bị của mình, đối phó với đám du mục, cung tiễn rất trọng yếu, do Lý Khánh An đã có sự chuẩn bị mới tới đây, quân Đường chuẩn bị rất kỹ lưỡng, bọn họ không dùng những cung tiễn bình thường, mà dùng nỏ đơn, bắn xa một trăm sáu mươi bước, mỗi người mang theo năm bình tên, mỗi bình có ba mươi tên, như vậy, một trăm binh sĩ Đường Quân có tất cả hơn một vạn năm ngàn tên, nếu chỉ đối phó với đám Đột Kỵ Thi nhỏ lẻ thì thừa đủ, nhưng nếu là một đội Đột Kỵ Thi lớn thì có vẻ hơi thiếu chút.

Mùa xuân hạ năm ngoái có những đám Đột Kỵ Thi nhỏ lẻ xâm nhập vào thành quấy rối, đầu tháng mười, có hàng ngàn Đột Kỵ Thi từ phía nam Toái Diệp, tiến vào biên giới Đại Đường, sau khi bị Cao Tiên Chi dẫn quân đánh bại, rồi mất tăm cả một mùa đông, nhưng nửa tháng trước binh sĩ của Kê Lâu Phong Thú Bảo lại nhìn thấy hơn ngàn kỵ binh Đột Kỵ Thi, đồng nghĩa với việc bọn họ lại tới, mấy ngày trước Lý Khánh An đã phát hiện ra tung tích của bọn họ, phái hai người quay về Quy Tư bẩm báo với Cao Tiên Chi.

Lúc này, Lý Khánh An đứng trên tảng cao cao, nhìn về đêm tối xa xăm, hắn đang tìm những dấu vết của Đột Kỵ Thi.

- Lý tướng quân đã phát hiện được gì chưa?

Không biết tự lúc nào, Thạch Câu Lan đã đứng đằng sau Lý Khánh An rồi.

- Ta cảm thấy có sát khí, trong bóng đêm Đột Kỵ Thi giống như bầy sói vồ tới chúng ta.

Giọng Lý Khánh An trầm ấm đến mê lòng người, ánh mắt hắn dường như có thể nhìn thấu màn đêm.

Lý Khánh An quay đầu nhìn nàng một cái rồi hỏi:

- Nàng sợ phải không?

- Có chút sợ!

Thạch Câu Lan khẽ cúi đầu.

- Tát Nhĩ Đạt đại thúc nói, mấy chục năm trước Đột Kỵ Thi như những bầy sói chà đạp lên gia viên chúng ta, giết hết đàn ông, cướp hết phụ nữ trẻ em, máu của người Túc Đặc nhuốm màu sông Chân Châu, sáng hôm qua, thiếp cũng vừa nhìn thấy sự đáng sợ của bọn chúng.

Thạch Câu Lan cắn cắn môi, nàng ngẩng đầu nhìn Lý Khánh An, trong ánh mắt sáng ngời luôn hiện lên sự ngưỡng mộ đối với hắn.

Lý Khánh An nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng, thì thầm bên tai nàng:

- Chỉ cần có ta ở đây, ta sẽ bảo vệ sự an toàn cho nàng, ta sẽ không để bọn Đột Kỵ Thi làm bừa trên đất Đại Đường này được.

Ánh mắt Thạch Câu Lan nhìn hắn si mê, ánh trăng màu bạc rọi xuống khuôn mặt trắng ngần của nàng, ánh mắt nàng giống như những viên ngọc bích trở nên rất mông lung, như một dải lụa mỏng.

- Người dạy ta tiếng Hán chính là Công chúa Đại Đường xa nước Công chúa Hoà Nghĩ, người được gả cho Ninh Viễn Quốc, lúc đó Ninh Viễn Quốc và Thạch Quốc quan hệ rất tốt đẹp, ta thường đến Ninh Viễn Quốc tìm nàng ấy, nàng ấy nói với ta, Đại Đường chính là quê hương cuội nguồn của nàng, là một nước hào hoa và mạnh mẽ nhất, có những vần thơ nho nhã, có những đồ gốm sứ và tơ lụa rất tinh xảo, nhưng bây giờ ta mới biết, sự cuốn hút của Đại Đường chính là sự khoan dung hào phóng, từ trên người chàng ta cũng cảm nhận được điều đó.

Thạch Câu Lan lại cúi đầu, trong ánh mắt hiện lên sự ngượng ngùng của một thiếu nữ, nàng khẽ nói:

- Chàng không khinh thị ta bởi ta là người Hồ, hôm đó mũi tên của chàng bắn chết tên khốn nạn đó, ta đã biết, chàng thực sự để ý tới ta, luôn âm thầm bảo vệ ta.

- Điều đó là đương nhiên rồi, cô gái xinh đẹp như này, ta làm sao lỡ để bọn cường đạo chà đạp lên được.

Lý Khánh An khẽ nâng cằm nàng lên, dịu dàng nhìn nàng, cuối cùng, hắn cũng không kìm nổi cúi đầu hôn lên trán nàng một cái.

- Lý tướng quân!

Thạch Câu Lan xúc động muốn khóc oà, nàng ôm mạnh lấy eo hắn, nói:

- Nếu có chết, ta nguyện chết cùng với chàng.

Lý Khánh An không nói gì, mà ôm ghì nàng vào lòng, trong lòng hắn, vị cô nương xinh xắn này trong lúc lâm nguy, giống như một con chim nhỏ lạnh run, khiến người ta thương sót.

Không biết đã bao lâu, từ xa vang tới tiếng Tát Nhĩ Đạt gọi lớn:

- Câu Lan, cháu đang ở đâu?

- Tát Nhĩ Đạt đại thúc đang tìm thiếp, thiếp đi trước đây.

Thạch Câu Lan khẽ nói.

- Nàng đi đi! Không phải sợ hãi, yên tâm nghỉ ngơi, trời sáng chúng ta tiếp tục lên đường.

Thạch Câu Lan khẽ gật đầu, quay người về chỗ cắm trại, nhưng đi được vài bước, nàng lại dừng lại, ngoái đầu lại nói với Lý Khánh An:

- Lý tướng quân, thiếp không muốn chết, thiếp muốn cùng nắm tay chàng đợi ánh nắng mặt trời.

Nói xong, nàng chạy thật nhanh, bóng dáng biến mất trong bóng đêm, ánh mắt của Lý Khánh An lại nhìn về phía xa xa, khuôn mặt kiên nghị của hắn bình tĩnh như đá hoa cương.

Đúng lúc này, trên đỉnh núi bỗng bắn ra một mũi tên, tiếng tên chói tai, Lý Khánh An hoắc mắt nhìn vào bóng đêm sâu thẳm, đồng tử co lại thành một đường, tay hắn cầm chắc cán đao.

Trong bóng đêm, những kỵ binh Đột Kỵ Thi như những bầy sói hung hãn tiến tới thung lũng, những tiếng vó ngựa chạy tới phá tan sự yên tĩnh của màn đêm, bọn họ có khoảng hơn ba ngàn người, đó là một đội Đột Kỵ Thi họ Hoàng sống ở phía nam Toái Diệp, từ mùa hè năm ngoái, bọn chúng nhiều lần xâm phạm biên giới Đại Đường, bắt người cướp trâu bò ngựa, khiến Bạt Hoán Thành không lúc nào an bình, Cô Mặc Quốc Vương phái người tới An Tây cầu cứu Tiết Độ Sứ Phu Mông Linh Sát.

Phu Mông Linh Sát khẳng khái đồng ý tiêu diệt đội Đột Kỵ Thi Nhân này, lệnh cho Cao Tiên Chi toàn quyền phụ trách chuyện này, chỉ có điều mùa đông tuyết rơi, Đột Kỵ Thi Nhân quay trở lại Toái Diệp, nhưng mùa xuân vừa đén, đội Đột Kỵ Thi lại bắt đầu xâm phạm biên giới Đại Đường.

- Xông tới thung lũng, trừ lạc đà, tiền của và phụ nữ, còn những người khác giết hết!

Theo tiếng hô của thủ linh Đô La Tiên vang lên, kỵ binh Đột Kỵ Thi lao như bão táp tiến tới, nhưng bọn họ nhanh chóng gặp khó khăn, không ít chiến mã giẫm lên những cái bây bằng tật lê, chiến mã hí lớn ngã xuống đất, khiến kỵ binh bị ngã nhào xuống đất, kêu gào thảm thiết.

Biến cố đột nhiên quá khiến tốc độ tấn công của Đột Kỵ Thi giảm xuống, bọn chúng thầm nguyền rủa, rất cẩn thận băng qua những chiếc bẫy bằng tật lê.

Trong thung lũng, quân Đường đã đợi sẵn, tám mươi binh sĩ đã giương nỏ nghênh đón, trấn giữ cửa thung lũng, ngoài ra có vài binh sĩ trèo lên vách đá hai bên, chuẩn bị phóng tên từ hai bên vào Đột Kỵ Thi.

- Mọi người không phải lo lắng, Đột Kỵ Thi không giỏi việc đánh công sự phòng ngự, đêm nay sẽ cho bọn chúng nếm mùi cung nỏ lợi hại của Đường Quân ta.

Lý Khánh An hô lớn để cổ vũ khí thế của binh sĩ.

- Ý chí vững vàng, bắn tên theo ta!

Trong vòng một năm Lý Khánh An đã đạt được danh hiệu đệ nhất thần tiễn An Tây, kỹ thuật bắn cung của hắn tuyệt hảo, không những trăm phát trăm trúng, hơn nữa phát nào là lấy mạng phát đó, hắn sống kiếp quân lữ ở Tây Vực một năm, những tên Đột Kỵ Thi chết dưới mũi tên của hắn nhiều không đếm xuể.

Ánh trăng sáng ngời, trong vòng hai trăm bước có thể nhìn thấy nham thạch và sa mạc rất rõ ràng, chỉ thấy những toán quân đen xì ầm ầm lao tới, những tảng đá lớn và tật lê đầy đất ngăn cản đường đi của chiến mã, Đột Kỵ Thi đành phải từ bỏ ưu thế cưỡi ngựa chiến đấu, tấn công vào thung lũng như những bộ binh. Truyện "Thiên Hạ "

Bọn chúng không có khiên đỡ, nhưng trong tay cũng có cung tiễn, cầm theo những vũ khí dài ngắn khác nhau, đa số mặc giáp da, có khoẻ mạnh, có cao lớn, những bộ dạng hung ác, trong ánh mắt tràn ngập những dục vọng về tiền bạc và phụ nữ.

Những bóng đen lù lù tiến qua từng tảng đá rồi tiến vào cửa thung lũng, vừa chạy vừa bắn cung, những mũi tên phóng ra cắm vào những tảng đá lớn làm bia chắn cho Đường Quân.

Cung của Lý Khánh An dần dần kéo ra như mặt trăng, những mũi tên dài được khắc lên chữ’ Lăng sơn huyết tiễn’, ánh trắng rọi vào những mũi tên, phóng tới như tử thần cười dữ tợn.

Những mũi tên nhanh như chớp phóng ra, ‘ phập’ một tiếng, một tên Đột Kỵ Thi bị bắn xuyên não, kêu thảm thiết, rồi ngã lăn xuống đất mà chết.

Mũi tên của Lý Khánh An phóng ra chính là quân lệnh, binh sĩ Đường Quân đồng loạt bắn nỏ tới, tên bay như mưa, lúc đó hơn ba mươi tên đầu tiên của Đột Kỵ Thi Nhân trúng tên ngã nhào xuống đất, kêu gào thảm thiết, gặp phải sự đột phản kháng ác liệt này nhưng kẻ địch vẫn không lui, những tên Đột Kỵ Thi ở phía sau vẫn tiếp tục xông tới, bọn chúng vừa bắn tên vừa hô lớn, lúc đó một binh sĩ Đường Quân bị trúng tên bắn vào đầu, kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống đất chết ngay, ngay lập tức có binh sĩ khác đến thay thế vị trí đó, lần bắn như vũ bảo thứ hai phóng ra, những chiếc áo giáp da không thể chống đỡ được những mũi tên mạnh mẽ đó, lại có hơn ba chục tên trúng tên mà chết.

Lần này thì Đột Kỵ Thi sợ hãi hẳn, hơn trăm người phía sau hô lớn một tiếng, quay đầu mà chạy, những tên chạy chậm lại dính tên của Đường Quân mà chết.

Chiến trường bỗng nhiên yên tĩnh trở lại.