Hinh Bất Quy mang theo một khối vừa thối vừa bẩn muốn chết vào phòng tắm trong khách điếm, rồi sai tiểu nhị mang hai thùng nước đến, hắn động thủ so với nói chuyện còn nhanh hơn, hai tay lột sạch lớp y phục tả tơi của thiếu niên, trực tiếp nén y vào trong thùng gỗ.
Thân thể y nhẹ tênh, mà cầm trong tay lại rất có cảm giác.
Thiếu niên còn có chút không thể thích ứng, ở trong nước động cũng không dám động, thẳng như mấy chết, chỉ để lộ trên mặt nước đôi mắt cùng cái mũi, cùng với việc tội phạm tử hình bị xử quyết vào giờ ngọ không có mấy khác biệt.
Hình Bất Quy lắc đầu, lấy bầu hồ lô múc nước tưới từ trên đầu y xuống, thiếu niên tranh thủ thời gian dùng sức nhắm mắt lại, dòng nước màu nâu nhạt từ phía trên chảy xuống.
Thật không phải là bẩn bình thường, xem ra chuẩn bị cả hai thùng nước không phải là thừa.
Hình Bất Quy nhớ lại chuyện “
võ lâm minh” liên minh tấn công Hoàn Đan môn lúc trước, có lẽ tiểu gia hỏa này may mắn trốn thoát, trốn đông trốn tây trong núi, ăn khổ không ít rồi. Cảm giác thương tiếc trong tâm lại nặng thêm chút ít.
Hắn cũng đã từng gặp phải cảnh ngộ như thế, trên giang hồ lang thang không chốn dung thân, ăn sương nằm gió gian khổ không thể tả, đến khi được tuyển vào tiêu cục, cuộc sống mới ổn định chút ít, tiểu tử này tuổi nhỏ như vậy, ắt sẽ phải tệ hơn rồi.
Hắn không biết Hoàn Đan môn trong truyền thuyết có làm điều ác gì đó hay không, hết thảy những ấn tượng của hắn về nơi nọ đều là tin đồn tứ phương, cho dù Hoàn Đan môn thật sự tội ác tày trời, nhưng tiểu tử đáng thương này hẳn cũng chỉ là thư đồng sai vặt của các đồng phó ở nơi đó, có thể tà ác đến đâu chứ?
Người giang hồ chuyện giang hồ, ai đúng ai sai, ai phải ai trái khó thấu được.
Hắn giúp y trảo trảo mái tóc để gội cho sạch, một thùng nước bẩn đúng như dự tính, hắn nhắc người đem thêm một thùng nước sạch nữa, những vết bẩn trôi đi mới phát hiện ra làn da y thật trắng trẻo non mịn, giống như là một công tử nhà phú gia sống an nhàn sung sướng, khuôn mặt vô cùng thanh tú thuần khiết, mái tóc óng vàng, không giống người ta bình thường màu đen, xem tuổi cỡ chừng mười ba mười bốn gì đó.
“Ngươi tên gì?” – Hình Bất Quy hỏi.
Thiếu niên nghe hắn hỏi, nở nụ cười, miệng cố gắng cũng không phát ra âm thanh, Hình Bất Quy đột nhiên giật mình, từ tối hôm qua cho tới hôm nay, đều không nghe y nói ra một chữ hay phát ra một thanh âm nào.
“ Ngươi không nói được sao?” hắn thấp giọng hỏi.
Thiếu niên đầu tiên là lắc đầu dùng sức há mồm, mặt đỏ bừng muốn phát ra âm thanh nhưng chỉ phí công, cuối cùng đem miệng đều dìm vào trong nước, ai oán nhìn lên trên, tựa hồ rất sợ đối phương vì vậy mà chán ghét chính mình.
“Ngươi nguyên lai có thể nói……”hắn suy đoán: “ Nhưng bây giờ lại không nói được?”
Thiếu niên vội vã gật đầu mà quên đang chìm trong nước, gật luôn cả cái mũi vào nước, phản ứng không kịp nên đã hít một hớp nước vào, xoang mũi cay nồng đau nhức sặc đến cổ họng, hắn chật vật không chịu nổi từ dưới nước bò lên khù khụ ho, ho đến đỏ mắt.
Hình Bất Quy thật sự rất muốn cười, tiểu gia hỏa này thật sự thú vị.
Một hồi lâu thiếu niên nghiêng đầu, đôi mi dầy trên đôi mắt hồng hồng đang cẩn thận nhìn, sợ hành vi mất mặt này lại làm phiền đến người trước mắt.
Hình Bất Quy bởi vì thế có thể thấy song đồng của tiểu thiếu niên quả thực như cánh cửa rộng mở, tất cả cảm xúc cùng ý nghĩ có thể theo đó mà ra, nên cũng chẳng thấy ngại.
Không thể nói chuyện cũng là chuyện tốt, Hình Bất Quy vốn cũng không thích ồn ào, cũng chán ghét phải nói chuyện với người khác, tiểu tử này không nói chuyện lại đúng ý hắn rồi.
“có biết chữ không?” Hắn lại hỏi.
Cao hứng gật đầu, bắt lậy cánh tay lớn của Hình Bất Quy, trên bàn tay hắn viết xuống một chữ.
“Vũ…… Tên của ngươi?”hắn hỏi.
Tiểu tử kia trong mắt đáp lại.
Lúc này, một luồng hương thơm từ trên người thiếu niên bay ra, trong nháy mắt mùi thơm nhàn nhạt thoảng vào miệng mũi Hình Bất Quy, làm đầu hắn choáng váng một hồi, loạn choạng tay vịn bên thùng nước tắm mới trụ lại được.
Hắn lắc đầu, cảm giác đi lại choáng váng, đại khái là vừa mới uống rượu, đêm nay có lẽ nên nghỉ sớm.
“mấy tuổi?” Hình Bất Quy lại hỏi.
Mười tám, thiếu niên lại ghi.
Hình Bất Quy thật không sao nghĩ tới, tiểu đông tây gầy teo nhược nhược này đã mười tám tuổi, chẳng lẽ y ở trong Hoàn Đan môn bị khi dễ mà còn cơm không đủ no? thương cảm trong hắn lại sâu sắc hơn một chút.
Bất quá, tình hình trước mắt nói trắng ra vẫn là phiền toái.
“Ta gọi là Hình Bất Quy”
“Có thể trời thấy ta đơn độc nên phái ngươi tới cùng ta làm bạn.” hắn tiếp tục nói: “ Ta sẽ nhận ngươi làm nghĩa tử, ngươi thành ra sửa lại là họ Hình, gọi Hình Vũ. Lúc nào đó ta già và chết đi, ngươi nhớ cúng viếng ta đầy đủ nghe chưa”
Dùng sức gật đầu, lại nhếch miệng cười, vẻ mặt thanh tú cùng nụ cười thêm vào, như làm mây mù trên trời tan đi, tươi sáng.
Nhặt cái phiền toái nhỏ này lại bên người, cũng không biết là tốt hay không, Hình Bất Quy xem xét, đáy lòng lại có cảm giác bỏ đi liền không nỡ.
Đã từng chán nản thất vọng, hắn thề không muốn sẽ cùng nhiều người trên thế gian này có quan hệ nhưng hắn lại nhận một cái nghĩa tử, cái này có lẽ là sau này bên người phải lo lắng nhiều hơn, mà hắn thì không thích lo lắng.
Chẳng lẽ là bởi vì cô đơn quá lâu, cho nên bị mê tâm đoạt hồn?
Hình bất Quy nghĩ, hắn rất khó chán ghét tiểu gia hỏa này a, thôi, biển cả mênh mông, đều trải qua bao nhiêu chuyện rồi trùng phùng, âu cũng là duyên phận.
Đêm đó nằm ngủ, Hình Bất Quy thân là Tiêu sư quân nhân, tính cảnh giác từ trước đến nay cực cao nên dù cho ngủ, cũng còn giữ vài phần ý thức chú ý hoàn cảnh quanh mình. Tâm thần bỗng dưng hoảng hốt vì nghe thấy được trong phòng tràn đầy mùi hương ngọt nhàn nhạt, nghĩ giang dương đại đạo thắp hương hun theo lỗ khe cửa thổi vào, muốn đoạt ám phiêu, hắn liền lập tức cầm đao đứng vụt dậy, nhưng lại bị chóng mặt choáng váng phải ôm cột gường, mùi thơm này quả nhiên cổ quái. Hắn cảnh giác không dám hít thở mạnh, gương chân đẩy cửa sổ, kiếm tra thử có gì lạ không, trên nóc nhà cũng không có ai.
Hình Bất Quy buồn bực, hương vị ngòn ngọt này từ nơi nào đến đây?
Cuối cùng, hắn đưa mắt phóng tới Hình Vũ đang ngủ say trên gường, nhớ tới thời gian không lâu đã giúp tiểu tử kia tắm rửa, cũng ngửi qua mùi hương này. Lúc ấy cũng tựa hồ làm hắn choáng một chút, mùi vị này nhất định cổ quái.
hình Bất Quy run rẩy, vội vã vận khí lưu chuyển toàn thân và cũng không gặp chút trắc trở nào, trong lòng liền thở phào, hương vị này thật nhạt nhưng ngửi lâu sẽ chóng mặt quay cuồng, hắn dứt quết mở cửa sổ, để hương khí tản bớt đi, sau đó lại hút vào mấy ngụm khí đêm mát lạnh, tận hưởng cảm giác sản khoái tinh thần.
Hình Bất Quy nằm lại trên giường bắt đầu tự hỏi, quần áo của thiếu niên bị ném hết, trên người y cũng không có thứ gì tỏa hương được, mùi kia là từ đâu mà ra?
Nghe nói mỹ nữ trong người thường chứa hương khí, đến nỗi tắm cũng bị lây mùi sang nước, nói không chừng Hình Vũ cũng có thiên phú dị bẩm, trời sinh hương thể? Hắn nhương mày, nếu y là nữ nhân có chút mùi trong người cũng không lạ, nhưng y lại là nam, không có mấy hợp lý.
Nhưng Hình Bất Quy lại nghĩ, tiểu tử này là kẻ sống sót trong Hoàn Đan môn, quanh năm sống cùng đan chu dược thảo, dần dà bị ướp hương vị, hơn nữa Hoàn Đan môn nổi tiếng thích luyện độc cho nên mấy loại dược vị làm người không thoải mái là chuyện bình thường. Hơn nữa, y trông gầy yếu nhưng không có dấu hiệu trúng độc, hẳn sẽ không có gì đáng ngại.
Hình Bất Quy nghĩ, từ từ hương vị cũng sẽ tan đi thôi, sẽ không ai biết được Hình Vũ là dư nghiệt của Hoàn Đan môn.
Trời sáng, Hình Bất Quy đưa tay ra sờ sờ sau thắt lưng, thoáng động làm Hình Vũ còn đang ngon giấc tỉnh lại, hắn cũng muốn y tỉnh sớm để lên đường, phải sớm đem phiêu vật đưa đến đế đô.
Mặc dù có chút không đành lòng, để một thiếu niên gầy yếu thế này cùng mình chịu đựng phong nguyệt, lúc nào cũng gấp gáp hứng sương hứng gió, bất quá, y đã là con nuôi của hắn, tương lai sẽ không có khả năng sống an nhàn, nên cho y có chút thói quen cũng tốt.
Hình Vũ xoa xoa mắt, nhìn chung quanh một chút, đối với việc mình vì sao ở gian khách điếm này còn có chút ngây ngây, trong lúc hắn kinh ngạc nhìn chăm chú Hình Bất Quy, đột nhiên cười.
Chào buổi sáng phụ thân. Ánh mắt của y nói.
“Mặc quần áo, phải lên đường.” Hình Bất Quy rất dễ dàng đọc được ý tứ trong mắt y.
Hình Vũ đứng dậy, chạy tới bồn nước nhúng khăn tay đưa cho nghĩa phụ lau mặt, giúp y buộc đai lưng, tuy có vẻ vụng về nhưng cũng ra hình ra dạng. Đoạn lại lấy áo lông phủ thêm cho y , nhưng mà Hình Bất Quy vóc dáng rất cao, hắn như thế nào cũng không đưa được áo lên, cuối cùng quyết định nhảy, nhảy nhảy mấy lần cuối cùng đem áo lông cừu hảo hảo đặt ở trên vai đối phương.
Hình Vũ thở phì phò, mấy động tác thế này làm cho y phải thở, đầu đổ đầu mồ hôi, sau đó hắn mặc bộ quần áo hôm qua Hình Bất Quy chọn cho, tuy chỉ là vải thô nhưng hắn vẫn vui vô cùng.
Cám ơn phụ thân. Hắn nháy mắt mấy cái, sờ sờ quần áo của mình.
Hình Bất Quy phát hiện nghĩa tử hẳn thường phải vật lộn, nhưng tay chân cũng không mấy lanh lẹ, chỉ được cái có cố gắng, tâm ý thành thật, tựa hồ cảm tạ ân tình hắn đã nhận nuôi y.
Nhớ tới thời gian hắn ở Huyền Đao môn, đồng phó cùng mấy đệ tử nhỏ cũng đồng dạng hầu hạ hắn như thế, thẳng đến khi lưu lạc phong trần mới học được cách tự chăm sóc bản thân, hôm nay được nghĩa tử phục vụ làm hắn không khỏi nhớ lại cảm giác khi xưa.
Tay áo khẽ động, Hình Bất Quy cúi đầu xem, là Hình Vũ lôi kéo hắn, sau đó chỉ chỉ ngoài cửa sổ.
Phụ thân, trời đã sáng rồi sao còn không xuất phát?“Đi thôi.” Hình Bất Quy nói. Hắn cầm đao lên, đang muốn xách cái ống tre, Hình Vũ vượt lên trước một bước cầm lấy, dáng người y nhỏ gầy, ống tre có sức nặng nên mang trên lưng nghiêng nghiên lệch lệch, thế nhưng y lại là vô cùng cao hứng muốn mang, cũng không có quay đầu lại tỏ ra yếu kém với nghĩa phụ.
Hình Bất Quy nhìn từ phía sau lưng thấy cổ tiểu tử kia đều bởi vì dùng sức quá độ mà toát ra gân xanh, lắc đầu bất đắc dĩ, tiểu tử này thực hợp ý hắn.
“ Để ta cầm” Hình Bất Quy túm lấy ống trúc của Hình Vũ.
Hình Vũ giật về.
Ta có thể cầm, ta không phải kẻ vô dụng!Hình Qất Quy cảm thấy kỳ quái, hắn mỗi lần đều có thể đọc rõ được trong mắt tiểu tử kia đang nghĩ gì. Là vì ánh mắt của đối phương quá mức thuần khiết, nên mỗi lần đều phản ánh lên suy nghĩ của y ? Nếu là như thế, y chẳng phải đối bất luận kẻ nào đều không thể che giấu tâm tư sao? Ai cũng có thể nhìn thấu.?
Hình Bất Quy thu lại bọc hành lý nặng trịch, hắn nói: “Ta là kẻ tập võ, không quan tâm đến nặng nhẹ. Ngược lại ngươi, chỉ cần dốc toàn lực theo ta là được, ta nhận ngươi làm nghĩa tử, không phải là làm cho ta thêm gánh nặng, biết không?”
Hình Vũ cắn cắn môi, bán rủ xuống hàng lông mi dày che khuất đi ảm đảm trong đồng tử, rất nhanh lại ngẩng đầu, hai mắt sáng bừng mở thật to.
Sẽ không, ta tuyệt không trở thành gánh nặng của phụ thân.
Y xoay người đi ra ngoài, Hình Bất Quy đi phía sau. Khách điếm đã trở nên náo nhiệt, tối hôm qua lúc mà người trong khách điếm đang an giấc thì hành lý hắn đã được chuẩn bị sẵn, chờ ăn chút rau cháo cũng bắt đầu khởi hành, người xung quanh nhìn thấy Hình Vũ chiếm trước một chỗ ngồi, đưa tay ra chắn muốn Hình Bất Quy mau mau đến ngồi.
Hai người đơn giản uống trà nóng cầm bánh bao ăn, lại bọc theo vài cái ra đi, lúc này Hình Vũ kiên trì cầm bánh bao, múa tay múa chân cả buổi, hàng lông mày nhỏ ai oán cong chặt thành hình chữ bát (八), giống như đang kiến nghị sao không cho y cầm cái gì đó, Hình Bất Quy không có biện pháp, đành cầm cái khăn tay sạch sẽ đem gì đó gói kỹ, dúi vào trong ngực y.
Hình Bất Quy là người ít nói, lặng yên đi trên đường, Hình Vũ cũng học hắn đội cái mũ che nắng vừa mua, phía sau vội vàng đuổi theo.
Hình bất Quy đi nhanh nhưng vẫn dựng tai nghe động tĩnh phía sau, Hình Vũ lúc đầu đều đặn bảo trì khoảng cách ba bốn bước, một lúc sau giữa hai người khoảng cách đã đến mười bước, Hình Vũ sợ Hình Bất Quy bỏ lại mình nên vội vã vội vã, đổi lại là lại cạp đất.
Hình Bất Quy chịu không được quay đầu lại dìu y, coi như tới gần trưa rồi thì tính là nghĩ trưa luôn đi.
Trên đường có cái tiểu điếm hoang dã, hắn dừng bước tiến vào rồi chờ Hình Vũ đuổi theo sau, hắn mới kêu mấy loại thức ăn sơ sài ra dùng.
“Mệt không?” hắn hỏi.
Không mệt. Hình Vũ mãnh liệt lắc đầu, chu môi.
Trên thực tế sắc mặt y tái nhợt, nhưng vẫn rót nước vào chén, một chén đưa cho Hình Bất Quy, rồi mới ngồi một bên, nâng chén lên uống.
Hình Bất Quy không yên mở miệng uống cạn chén nước của mình, trong lòng có chút cảm xúc, nhưng là gì lại không thể nói lên được.
Dùng cơm xong, hắn cố ý nghỉ ngơi nhiều hơn một chút so với bình thường, để Hình Vũ hảo hảo thở cho ra hơi. Đoạn đường phía sau, hắn thậm chí thả chậm tốc độ, nhưng dù thả chậm một chút, cũng không thể quá thoáng cho đứa nhỏ mới lần đầu chịu khổ này, nếu thế hành trình vào kinh cũng sẽ bị chậm.
Suy nghĩ một chút, nhìn trước mắt gió bình an xuôi dòng, có sông nối thẳng kinh đô và vùng lân cận, cho nên hắn quyết định đi bằng đường sông.
Có thuyền thoải mái như vậy, ai mà cam tâm tình nguyện chịu khổ cực đi bộ?
Đương nhiên không phải.
Trước mắt thời cuộc nhiễu loạn kéo dài, giang hồ bất ổn, cướp bóc thừa cơ chặn đường người lữ hành không phải là hiếm, vì cái này nghề tiêu cục mới phát triển. Nhưng đường biển đồng dạng với cướp biển, Hình Bất Quy tuy võ công cao cường, ở trong nước cũng không thể hoàn toàn thi triển được thủ cước, bởi vậy, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không chọn ngồi thuyền.
Vì tiểu gia hỏa này, hắn tựa hồ phá giới rất nhiều a.
Đến cổng phà gần nhất, chỗ có thật nhiều thuyền chuyên chở khách lữ hành nam lai bắc vãng, trong đó một cái đang muốn xuất phát, cửa lớn chính giữa bị thương nhân đặt hàng hóa chắn lại, hai bên cửa nhỏ là để thủy thủ đưa khách lên thuyền, còn lại hai chỗ, Hình Bất Quy cho Hình Vũ đi theo lên thuyền.
Cái cửa nhỏ mà nhiều tiếng người phát ra, Hình Bất Quy mặc dù không thích người chuyện phiếm cũng không còn biện pháp, đem ống tre đặt chính giữa hắn và Hình Vũ, dựa vào khoang thuyền nhắm mắt dưỡng thần, không bao lâu nghe được mùi hương bên cạnh bay tới, đảo mắt nhìn Hình Vũ, chỉ thấy đối phương cũng nhìn qua hắn hé miệng mỉm cười, vỗ vỗ ống tre, sau đó cắn chặt căng.
Cha, ngươi ngủ, ta sẽ giúp ngươi xem hành lý, không cho bị người đánh cắp đi.Hình Bất Quy lại nhắm mắt, mùi hương thoang thoảng làm hắn buồn ngủ, không bao lâu thuyền lên đường, trên sông gió lớn, rất nhanh đem mùi hương thoang thoảng của Hình Vũ thổi tản đi.
Thuyền hướng thẳng kinh đô ước chừng hai, ba ngày có thể đến, trên thuyền hối hả đều là khách lữ hành, lớn tiếng huyên náo không ngừng nghỉ, đến trưa có người pha trà nấu cơm, Hình Vũ đi kêu trà, cùng Hình Bất Quy gặm bánh bao.
Sáng hôm sau, thuyền thong dong trong hồ lớn, trong lúc đó có ba chiếc thuyền từ đâu đến áp vào, trên thuyền mấy người đàn ông khuôn mặt dữ tợn, cầm trong tay khí giới sắc bén, đem Hình Bất Quy cùng mọi người trên thuyền vây lại, gặp người cứ chém.
Hình Vũ vốn buồn ngủ, nghe được tiếng la, như là mèo con chấn kinh nhảy bật lên, nhìn qua bên ngoài khoang thuyền, một đám ngang ngược mắt long sòng sọc, thuận tay đem thủy thủ đoàn chém chết rồi đá xuống nước, hắn nhớ tới chuyện phát sinh không lâu trong Hoàn Đan, môi thoáng mất đi màu sắc.
Lại nữa rồi, lại nữa rồi a……
Trong khoang thuyền đại bộ phận mọi người là khách bình thường, không có sức chống đối, có người cầm gậy liều mạng cùng đạo tặc, vài người cũng có võ, rút kiếm lao ra. Hình Bất Quy đứng theo dậy, hắn gặp bọn giang dương đại đạo này ngoại trừ cướp bóc tiền tài rõ ràng cũng không buông tha người liền tức giận nhấc đơn đao hướng bên ngoài đi.
Nho nhỏ bóng người xông lại ôm lấy hắn, Hình Bất Quy cúi đầu, là nghĩa tử của hắn, đang giương mắt nhìn hắn mãnh liệt lắc đầu, sợ hãi tại trong mắt tan rã thành một mảnh thủy ảnh, tựa hồ rất sợ hãi nếu Hình Bất Quy cứ như vậy đi ra ngoài sẽ để một mình y lại.
Hình Bất Quy nhíu mày, trong lúc cảm thấy tiểu tử kia quấn người, hắn cứng ngắc giật ra sau đẩy ra, tiểu tử kia trọng tâm không vững ngã về phía sau, lưng nặng nề đánh lên khoang thuyền một cái.
“Ngươi……”Hình Bất Quy có chút áy náy, đột nhiên ôm hắn như vậy, y bất quá là sợ hãi mà thôi.
Tiến tới một bước muốn đỡ y dậy, bên ngoài khoang thuyền đạo tặc đã tới gần, Hình Bất Quy bất chấp tiểu tử kia, cúi đầu chạy đi.
Thuyền tại trên sông, ngăn cách với lục địa, tàu này có nhiều kỹ thuật tiến bộ, Hình Bất Quy phải mau chóng giải quyết đạo phỉ, bảo toàn tánh mạng thủy thủ, mới có thể lưu cho mình một đường sinh sống cho nên hắn không lưu tình, gặp cướp là giết.
Hắn đường đường là đệ tử “đệ nhất Thục trung” Huyền Đao môn, đao pháp mạnh mẽ tàn nhẫn, khắp nơi là gián xuống đều là sát chiêu, hạ thủ không lưu tình, nâng đao hạ xuống chính là giết người, loạn đã vài phát, liền bọn đạo tặc kia biết rõ gặp phải cao thủ, tất cả đều nhảy bổ vào hắn, thấy tên nào gần thì vung mạnh đao chặt lấy tay đi, tên nào xa thì tiến lên đâm vào bụng, trong nháy sẽ giết mười tên.
Mấy tên còn lại sợ uy lực của hắn hô hoán người rút đi, Hình Bất Quy giết bọn chúng, không ngừng thắng thế, biết bọn này là cướp có băng đảng, sợ bọn chúng về hô hoán thêm người, sẽ liên lụy đến nhiều người hơn, đã làm thì phải làm đến nơi đến chốn, hai chân phi thân từ một điểm, như điêu nhảy lên không trung, xoay người đến chiếc thuyền đầu tiên của bọn chúng.
“Bọn ngươi cướp đường ngang ngược, chết chưa hết tội!” Hắn hét lớn, âm thanh như sét đánh xuống bình địa.
Hình Vũ ở một chỗ trên thuyền mắt thấy được như có nguy cơ trong quá khứ sẽ lặp lại, bên trong khoang thuyền, lữ khách cũng đổ ra cùng Hình Bất Quy hò hét trợ uy, Hình Bất Quy thì giống như không nghe thấy chuyên tâm múa đao, đao thế như gió cuốn hoa sen, một đao như thế tất có huyết vũ giương vung, chiến thuyền này bị quét sạch, lại nhảy đến một chiến thuyền khác, rồi lại một chiến thuyền khác nữa, một mạch ba chiến thuyền cướp đều trốn không, không còn người sống, trên ván thuyền vết máu loang lổ.
Hắn nhảy trở lại thuyền khách của mình, thuyền khách tự động giãn ra hai bên thành một lối đi, ánh mắt nhìn hắn có nhiều kính nể, pha một chút sợ hãi, lái thuyền cùng vài vị thương nhân nghênh tiếp trước, người này trong nháy mắt giết hơn mười người, lại thay bọn họ bảo vệ mạng cùng gia sản, bởi vậy miệng không ngừng hô anh hùng anh hung.
“Lái đò, tránh để quan phủ đến sẽ khó xử nên thỉnh ngươi mau mau lên đường” Hình Bất Quy nói, dù sao giết nhiều người như vậy, cũng sẽ bị tới truy cứu, thậm chí sẽ liên lụy quảng thông tiêu cục.
Lái đò vội vã hét to những người còn sống, một nửa mau chóng giương buồm khởi hành, một nửa đi an trí người chết.
Hắn vào khoang, đã thấy Hình Vũ quỳ gối cửa khoang, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nhợt như tuyết.
Máu, đều là máu……Nhớ lại biến sự ở Hoàn Đan môn lúc kia, tiếng giết mãn cốc, sơn môn tràn đầy máu, thi thể sư huynh đệ rối loạn chồng lên nhau, sư phụ hoán hắn chạy đi, động tác của hắn bị chậm hơn so với người khác đã trượt chân ngã dưới mặt đất, hốt hoảng quay đầu nhìn lên, đã thấy đầu sư phụ bị chặt bỏ.
Những tên ác nhân giết người kia, quần áo dính đầy mảng lớn vết máu, mắt cũng đỏ, giết chóc, làm cho bản tính cuồng dã tàn nhẫn của bọn chúng đều toát ra. Đúng rồi, không có ngang ngược hung tà, sao có thể trở thành người giang hồ, hiện tại người đứng ở trước mắt hắn, đúng là người giang hồ chính cống……
Ác mộng…… Hi vọng …… Hết thảy cũng chỉ là mộng……Hình Vũ ngất đi, Hình Bất Quy trở nên khủng hoảng, biểu tình bất lực ôn nhu hiện lên trong mắt, hắn đã quên tiểu tử kia là vừa gặp phải biến đổi lớn, bị hắn trước bộ dáng ngốc bổn đã mang theo che chở, đến bây giờ mới phát hiện tiểu tử kia trong lòng đã tổn thương nghiêm trọng.
Tựa như như bây giờ, một người chỉ là sợ hãi, có hay không vui mừng đều mất hết, đã bị vét cạn đến chỉ còn như một cái xác trống rỗng trên thế gian lưu động.
Hình Bất Quy dù vừa trải qua chuyện tình, cùng lắm là làm hắn ảm đạm mất hồn mà thôi, Hình Vũ còn tuyệt vọng đau đớn như vậy hơn hắn nhiều.
“Xin lỗi……”hắn ôm lấy thân thể y thì thào.
Mấy thương nhân được cứu thỉnh Hình Bất Quy vào bên trong khoang trong rộng rãi, Hình Bất quy vì để cho Hình Vũ nghỉ ngơi thật tốt, cũng không khách khí, hỏi trong khoang thuyền có thuốc không, trong đó một tiếng nhạc dao động là lang trung giang hồ tới thay đại phu bắt mạch cho Hình Vũ.
“Ta xem công tử mạch giống như thời gian gần đây gặp đại biến, u sầu buồn khổ, vừa mới đây lại bị kinh hãi, khí huyết hỗn loạn, đầu óc mông lung……” lang trung nói.
“Hắn nguyên có thể nói, chẳng lẽ cũng là vì gặp đại biến, cho nên không mở miệng được?” Hình Bất Quy hỏi.
“Đúng, đúng, vô cùng có khả năng.” lang trung gật đầu.
“Có biện pháp nào để trị không?”
“ [Thiên Kim Phương] có nói:
Quỷ khóc huyệt trị thực phong tà mị, chấn kinh, nếu để bệnh bộc phát nặng mà không trị sẽ nguy hiểm tính mạng, hoặc là thử dùng cách châm cứu
quỷ khóc huyệt, có thể điều khiển giúp đầu óc tỉnh táo, đã thông kinh mạch.”
“Vậy thỉnh thánh thủ đại phu giúp đỡ…” Trong khoảng thời gian ngắn, Hình Bất Quy còn không thói quen xưng hô thế nào với nghĩa tử của mình, dừng một chút, nói: “….. Cứu người của ta”.
“Trên thuyền xóc nảy, không cách nào yên tĩnh thi châm, tại hạ thuật châm kim cũng không có giỏi giang gì. Anh hung đang muốn hướng đế đô đi? Ta giới thiệu trong đế đô một hiệu thuốc, đại phu đó ta biết, cũng có nổi danh, để hắn thử làm xem.” Lang trung đề nghị.
Đêm đó, Hình Vũ bị sốt, tựa hồ là do mấy ngày liên tiếp tích lũy mệt nhọc cùng lo lắng phát ra, Hình Bất Quy tại bên cạnh hắn nằm xuống, cách một khoảng thời gian lay thay cái khăn nước trên trán y, một khắc cũng không nghỉ ngơi.
Có loại ảo giác, phảng phất cả đời này, muốn cùng y nượng tựa vào nhau.
Ngày hôm sau, thuyền dựa vào lên bờ sông ngoài đế đô, hắn trên lưng gắt đao, tay trái xách ống tre, tay phải ôm tiểu tử kia bước nhanh rời khỏi thuyền, thân cường thể tráng, như vậy ôm người đi lại không chút mất sức.
Hình Vũ thanh tỉnh chút ít, tối hôm qua hắn mơ mơ màng màng, mơ hồ biết rõ Hình Bất Quy đối với hắn cẩn thận chiếu cố một đêm, giờ phút này ở trên người đối phương, có cảm giác an tâm trước nay chưa từng có, quá khứ hơn nửa tháng lo lắng hãi hùng, đơn giản vì nhiệt độ này mà tiêu tán đi, có cảm giác người dựa thật sự rất tốt.
Đúng rồi, Hình Bất Quy chính là lần đầu tiên cho hắn bánh bao, khuôn mặt tuấn nhan phong sương in dấu vào đáy lòng hắn, tuy bất cẩu ngôn tiếu
(nghiêm khắc), bờ vai rộng làm cho người ta rất muốn bỏ mặc toàn bộ mà dựa vào, cho nên, muốn đi theo y, tới chân trời góc biển cũng đi.
Sau khi sư môn bị diệt, hắn như lục bình không có rễ phiêu linh giang hải, Hình Bất Quy thu lưu hắn, không quan tâm hắn ngốc nghếch không nói được, đối với việc này, hắn đã cảm thấy là trời còn thương hắn, lúc ấy hắn nghĩ, hắn nên hảo hảo quý trọng duyên phận này, đã quên chính mình vốn có đặc dị thể chất, địa vị, muốn đem thân thế hãi hung giấu đi, lặng lẽ, như một cây cỏ nhỏ tựa vào đại thụ, gió lớn mưa to đến, đều muốn ở bên người.
Hình Bất Quy cấp cho hắn hết thảy, tất cả đều như cho than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi lạnh giá, do vậy, hắn muốn đem phần ân tình này ghi tạc thật sâu trong đáy lòng, như vậy làm nghĩa tử cũng là có danh phận có thể thuận lý thành chương cùng hắn đi hết đường mệnh.
Hình Vũ kiên định hạ quyết tâm.
Hình Bất Quy đối quyết tâm của nghĩa tử cũng không có cảm kích, chỉ là bước đi như bay, đi đến tiệm bán thuốc mà lang trung kia giới thiệu, cùng bên trong đại phu thuật lại một lần chẩn ngữ lang trung lúc trước nói, đại phu đưa Hình Vũ nằm lên gối, nhìn, nói, hỏi, thuật lại, đem Hinh Vũ hỏi đi hỏi lại đến mấy lần, đáng tiếc miệng người bệnh không thể nói, không cách nào nói rõ tình trạng của mình.
Đại phu nói: “Tạm thời khẩn cấp là, ngoại trừ chích pháp bên ngoài, dùng thuốc này chữa trị một mặt, hợp Thạch xương phổ, hồi phục khởi động lại phần não bị ngưng hoạt động, nhưng có thể hay không làm hắn một lần nữa có thể nói cũng phải xem tạo hóa”.
Hình Bất Quy nhìn Hình Vũ đang nằm, lại hỏi: “Đại phu…… Tiểu gia hỏa này, con ta…… Hình như có độc khí quấn quanh, sợ là trên đường đi đã gặp phải độc, có thể giải trừ không? Đối với thân thể y có ảnh hưởng gì không?”
“Di?” Đại phu nghe kinh ngạc, nặng tay ấn mạch lần thứ nhất, cuối cùng nói ra: “Đứa trẻ này không có dấu hiệu trúng độc, hương lạ trên người chắc là do trên đường ăn lầm quả hoa thơm, không ngại.”
Hình Bất Quy trong lòng vẫn là có nghi vấn, nếu là không ngại, vì sao hắn nghe thấy mùi thơm liền cháng váng đầu? Nhưng nếu nói tiếp sợ nói tiếp thì lại lộ lai lịch Hình Vũ.
Thi châm cần chút thời gian, Hình Bất Quy cầm kim châm cho đại phu, trong lúc chủ tiệm đi nấu thuốc, hắn có thể nhân dịp đem ngân phiếu đưa cho Vương phú gia, chính là thân thích của hắn trong lúc này.
Hình Vũ thấy hắn phải ly khai, khẩn trương, vội vã muốn ngồi dậy, tay hướng phía trước cào cào…. muốn đem người trảo trở về, hắn tựa hồ sợ hãi Hình Bất Quy cảm thấy hắn vướng víu, muốn đem hắn cho vứt bỏ.
Ta cũng cùng đi.“Ta đi bàn bạc sự, ngươi ở đây trong chờ ta.” Hình Bất Quy nói.
Hình Vũ có chút chần chờ, tay còn chưa thả ra, Hình Bất Quy thở dài, sờ sờ cái trán hắn, nói: “Ta nhất định sẽ trở về, ngươi rất giúp ta trông hành lý, biết không?”
Tiểu tử kia được trấn an ngắm ngắm hành lý đặt ở một bên, thả lỏng trong lòng, hành lý ở lại đây, Hình Bất Quy nhất định sẽ trở về a? Rốt cục cũng buông, nằm xuông gường cho đại phu thi châm.
Hình Bất Quy rời đi, tìm được phủ của Vương phú gia, người nọ còn đang thượng triều chưa về, người gác cổng nói hắn có thể lưu lại đồrồi rời đi, Hình Bất Quy xét thấy phiêu vật là một đống ngân phiếu, cùng với mấy viên ngọc bỏ trong túi, vì vậy muốn chờ, thẳng đến lúc kiệu quan viên trở về, hắn mới tự mình đem vật phẩm đưa.
Đợi hai ba canh giờ, hắn trở về đi tiệm bán thuốc, xa xa nhìn qua tiệm bán thuốc cửa ra vào có một bóng dáng nhỏ ngồi, là Hình Vũ, dáng vẻ bất an đứng lên ngồi xuống, thỉnh thoảng xoay mũi chân hướng phương hướng của Hình Bất Quy xem, lông mày ai oán tụ lại thành chữ bát (八).
Chờ đợi mình? Hình Bất Quy trong nội tâm mặc dù cảm thấy không cho là đúng, nhưng vẫn là bước nhanh hơn trước
Hình Vũ trông thấy người, ngược lại lông mày chữ bát (八) lập tức giơ cong lên như khuyết nguyệt, trong mắt thu thủy loại bỏ, thanh thoát truyền đạt ra, hắn nhìn thấy Hình Bất Quy thực vui sướng, liên tục cầm tay đối phương không thả, giống như là ưng điểu gắp con gà nhỏ.
“Bệnh bất hảo, như thế nào đi ra để trúng gió?” Hình Bất Quy có chút chỉ trích.
Ta đang đợi phụ thân.Bên cạnh tiệm bán thuốc tiểu nhị vừa vặn đi ra, phàn nàn: “y ngồi bên ngoài chờ một canh giờ, muốn y đi vào nằm nghỉ ngơi cho tốt cũng không chịu, lại cứ đòi ra để chờ ngươi, ta bảo cũng không vào, cái đó đối thân thể thật không tốt!”.
“Ta đâu phải là hạng người hay nuốt lời, nói muốn ngươi chờ ta, chính là nhất định sẽ trở về.” Hình Bất Quy lắc đầu, khẩu khí nghiêm khắct: “Lần sau nhất định phải nghe lời.”
Hình Vũ buông lỏng tay, cúi đầu, một chân chôn dưới mặt đất vẽ lấy chuồng quyển, bộ dáng uốn lượn.
HẾT CHƯƠNG 2