Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 988: Phu nhân Trịnh Thị (1+2)

Bùi U nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng vô tình của mấy tên hộ vệ, lúc này nàng mới bình tĩnh trở lại, nàng sợ tới mức cuống quýt buông tay Dương Nguyên Khánh ra, sắc mặt cũng thay đổi.

Trên mặt Dương Nguyên Khánh có chút vui vẻ, quan sát quán rượu một chút:

- Quán rượu này là của nàng à? Cũng không tồi! nàng mua lúc nào vậy?

Bùi U chột dạ, cúi đầu xuống, nàng không muốn nói dối, đành phải thành thật nói:

- Quán rượu này là ta mượn danh nghĩa của người, rồi nhờ Ngụy Bí tướng quân nói giúp, bỏ ra năm vạn xâu tiền mua nhưng tiền không đủ, ta lại hỏi vay Mẫn Thu ba vạn, lần này nhất định phải trả nàng ấy.

Dương Nguyên Khánh không tức giận, rất nhiều quan viên trong triều đình đều biết Bùi U là chị vợ của hắn, coi như hắn không nói, người khác cũng sẽ nể mặt, còn việc mượn tiền, đó là việc của Mẫn Thu, hắn bình thường sẽ không quan tâm.

- Năm vạn xâu, chị lãi to rồi.

Dương Nguyên Khánh cười tủm tỉm nói.

Bùi U thấy Dương Nguyên Khánh không tức giận, nàng không nhịn được đắc ý nói:

- Đúng. Quán rượu này ít nhất cũng được một trăm ngàn xâu. Ban đầu có người trả chín vạn xâu, kết quả là thị sở không đồng ý, trực tiếp bán cho ta với giá bốn vạn xâu, nói ra cũng có chút xấu hổ.

- Da mặt nàng dày như vậy mà cũng biết ngại sao?

Dương Nguyên Khánh không kìm được trêu chị vợ một câu, rồi chỉ lên phía trên:

- Tìm cho ta một chỗ bên cạnh họ, ta muốn nghe xem bọn họ nói gì?

Bùi U lăn lộn nhiều năm trên thương trường, rất giỏi trong việc đoán ý người khác qua lời nói và sắc mặt. Những lời trêu đùa của Dương Nguyên Khánh khiến nàng hưng phấn khác thường. Điều này cho thấy Dương Nguyên Khánh hoàn toàn không để ý việc bản thân nàng dùng thủ đoạn để mua quán rượu, chỉ có chút miệt thị thôi, vậy không có trở ngại gì nữa, nàng thấp giọng nói:

- Tìm chỗ ngồi còn không dễ dàng sao? Đi theo ta!

Dương Nguyên Khánh theo nàng lên lầu hai, vào một nhã phòng từ đằng sau. Nơi này đã có khách đặt trước, phòng bên chính là ba người Tần Quỳnh, vách tường rất mỏng, có thể nghe rõ ba người bọn ho nói chuyện.

- Ta chuẩn bị cho điện hạ chút đồ ăn?

Bùi U nhỏ giọng nói.

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu rồi chỉ vào cửa, ra hiệu cho nàng khép cửa lại. Bùi U đã đóng cửa ra ngoài, Dương Nguyên Khánh lúc này mới ngồi dựa vào bức tường lắng nghe cuộc nói chuyện bên kia vách.

- Tôi thật sự không hiểu nổi, vì sao điện hạ mãi không đánh quận Tề? Tôi nóng lòng lắm rồi.

Đây là giọng của Tần Quỳnh, y thở dài một hơi, có vẻ buồn bực.

- Lão Tần, lão nương và nương tử của ông đều không còn ở huyện Lịch Thành nữa, đánh hay không đánh, ông lo cái gì?

- Ông nói vậy không được, ai mà không có quê hương của mình, nghĩ đến việc Tề Quận bị loạn phỉ chà đạp nhiều năm nay, trong lòng tôi nặng trình trịch ấy. Đặc biệt người thân của cha mẹ ở quê nhà đều biết Tần Quỳnh tôi làm quan ở triều Tùy, đều tha thiết mong chờ tôi đánh về, nhưng.... than ôi!

- Tần đại ca không cần phải lo lắng, điện hạ đã nói với tôi, năm nay nhất định sẽ đánh Thanh Châu, hơn nữa tôi thấy ý của điện hạ là đánh hướng Đông trước, tôi đoán là tiêu diệt Lý Mật trước rồi mới tấn công triều Đường.

- Ôi! Hai tên ngốc các ngươi, nói chủ đề thú vị một chút đi, đừng có suốt ngày phân tích chiến lược nữa, các ngươi có mệt không hả? Ta nói cho các ngươi biết, điện hạ chuẩn bị phong cho chúng ta ra ngoài tự dựng nước, ta dựng Trình quốc, hai ngươi dựng Tần quốc và La quốc, chúng ta sẽ đều là quốc Vương. Ha ha! Tam cung lục viện, bảy mươi hai phi tần...

- Chớ có nói hươu nói vượn!

Tần Quỳnh có chút tức giận.

- Lão Tần, đừng có sầm mặt lại như vậy có được không? Tôi không có nói bừa, lần trước lúc trên tàu điện hạ đã nói với tôi, chính là lần đi Liêu Thủy... Được! Được! Tôi không nói nữa là được chứ gì, ngươi đừng có đánh ta!

- Lão Trình, cái miệng thối của ông đến lúc nên khâu lại rồi đấy. Lần trước ông nói chuyện điện hạ muốn lấy công chúa Đan Dương, đến nương tử tôi cũng biết, nói ông suốt ngày ăn nói hươu nói vượn, đáng đánh.

- Đây là nói bậy sao?

Trình Giảo Kim nổi giận hình như cả quán rượu đều nghe thấy tiếng y:

- Chuyện này ai mà không nhìn ra, ai dám đi cầu hôn công chúa Đan Dương. Lần trước khi Vương phủ mở tiệc mời khách, điện hạ nhìn mê đắm công chúa Đan Dương. Các ông quên rồi sao? Chính là bộ dạng này, mắt híp lại, nhìn đăm chiêu vào mông công chúa Đan Dương, các ông không chú ý sao?

Lúc này, Dương Nguyên Khánh chỉ hận không thể dùng kim khâu cái miệng thối của Trình Giảo Kim lại, hắn không kìm được nữa, quát lớn:

- Trình Hắc Oa, ngươi câm miệng cho lão tử (Trình nói xấu, mày câm mồm lại cho bố mày)...

Vách bên bỗng nhiên vọng lại tiếng của Dương Nguyên Khánh, khiến ba người ngây người ra đưa mắt nhìn nhau, Sở Vương điện hạ sao lại ở vách bên?

Chỉ là sau khi Dương Nguyên Khánh quát một tiếng rồi lại không có âm thanh gì. Lúc này Bùi U đi tới nói với ba người:

- Điện hạ mời ba người qua bên kia.

Tần Quỳnh đứng dậy, chỉ vào phòng nói:

- Điện hạ đến từ bao giờ vậy?

- Vừa mới. Mau đi thôi!

Tần Quỳnh bước vội vào trong phòng, Trình Giảo Kim ở đằng sau dường như đi không nổi nữa rồi. La Sĩ Tín khẽ cười với Trình Giảo Kim:

- Lần này ngươi chết chắc rồi!

Y cười vui trên nỗi đau khổ của người khác mà đi theo vào trong phòng. Trình Giảo Kim mặt trắng bệch, đứng đó mà lung lay chực đổ, y biết lần này mình thực sự đã gây họa rồi, những thứ khác đều có thể đùa chứ đừng đem phụ nữ ra đùa với Dương Nguyên Khánh.

Mặc dù ý nghĩ đầu tiên của Trình Giảo Kim là bỏ chạy, nhưng y có thể chạy đi đâu được nữa? Vạn bắt đắc dĩ, y chỉ có thể lề mề đi vào phòng.

Trong phòng, Bùi U đã mang rượu và thức ăn tới, Dương Nguyên Khánh ngồi trước bàn chậm rãi uống rượu, hắn vẫn cải trang khiến Trình Giảo Kim nhất thời không nhận ra, trong lòng chợt lóe lên một tia hi vọng. Nhưng khi Dương Nguyên Khánh với vệt râu kia mở miệng nói, y liền rơi vào trạng thái tuyệt vọng.

- Lần này ngươi giải thích với ta ra sao?

Dương Nguyên Khánh lạnh lùng hỏi.

Trình Giảo Kim chùn chân ‘bịch” quỳ rạp xuống đất. Y hung hăng tự tát mình hai cái:

- Ti chức đáng chết! Ăn nói nhảm nhí sau lưng điện hạ. Ti chức xin lĩnh tội.

- Lĩnh tội?

Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu:

- Ngươi làm gì có tội. Để ta nghĩ xem, bất kể là kỉ luật quân đội hay luật Đại Tùy ngươi đều chưa vi phạm. Ta sao dám xử phạt ngươi?

Dương Nguyên Khánh chỉ nói bâng quơ mà Trình Giảo Kim lại càng kinh hãi. Y thà phạm vào kỉ luật quân đội hay Vương pháp gì đó để bị đánh một trận kết thúc chuyện này, còn hơn không có tội mà treo trên cột, một ngày nào đó tội nhỏ sẽ biến thành trọng tội.

Trình Giảo Kim dập đầu liên tục, khẩn khoản van nài:

- Điện hạ, tôi có tội, tội bất kính. Tôi quyết sẽ chịu mọi sự trừng phạt.

Tần Quỳnh bên cạnh không đành lòng, liền van xin thay cho Trình Giảo Kim:

- Điện hạ, tuy không biết che đậy miệng nhưng y không có ác ý, chỉ là bản tính trời sinh, chỉ cần y có thể nhớ kĩ bài học này, mong điện hạ nghĩ đến công lao với triều Tùy mà tha cho y lần này!

La Sĩ Tín cảm thấy lần này Dương Nguyên Khánh thật sự đã lưu tâm rồi. Y cũng bước lên trên khom người cầu xin thay cho Trình Giảo Kim:

- Điện hạ, miệng của lão Trình tuy hay nói linh tinh, nhưng lòng dạ lại rất tốt, luôn trung thành tận tụy với điện hạ như lời điện hạ vẫn nói. Không nghĩ tới đại nghĩa, không đề phòng tiểu tiết, ty chức nghĩ cái miệng thối này của y chắc chắn là tiểu tiết. Khẩn cầu điện hạ tha cho hắn một lần.

Lần này Dương Nguyên Khánh quả thật có chút tức giận, hắn cũng cảm thấy mình đã quá khoan dung với thủ hạ, thậm chí để thủ hạ không kính nể mình. Tên Trình Giảo Kim đã dám ở nơi công cộng nói hắn háo sắc khiến hắn muốn nhịn mà không thể nhịn được.

Có điều La Sĩ Tín nói đúng, Trình Giảo Kim có công không chỉ là cái miệng thối của y khiến người ta căm ghét. Hôm nay nhất định phải cho hắn nếm mùi đau khổ của cái miệng thối này mới được.

- Vậy ngươi làm gì để bảo đảm với ta, tuyệt đối không được bàn tán sau lưng ta, tự ngươi quyết định đi!

Trình Giảo Kim cắn răng một cái:

- Ti chức nguyện cắt một ngón tay để trừng phạt mình.

Y lấy dao găm từ trong ủng ra chặt ngón tay út của mình, Tần Quỳnh nhanh tay nắm ngay lấy tay của Trình Giảo Kim, quát:

- Cốt nhục của cha mẹ, sao ngươi dám tùy tiện bỏ đi!

Dương Nguyên Khánh cười nhạt một cái:

- Ngươi rất ranh mãnh! Sao không cắt đầu mình đi, như vậy không phải có thành ý hơn sao?

Trình Giảo Kim trong lòng vô cùng sợ hãi, quăng dao xuống đất, khóc không ra tiếng:

- Ty chức không biết phải làm thế nào, xin điện hạ chỉ bảo.

Dương Nguyên Khánh thấy y rơi nước mắt, đoán chừng y thật sự biết sợ rồi. Lúc này hắn mới chậm rãi nói:

- Nể Tần tướng quân và La Tướng quân xin tha mạng cho ngươi, lần này ta có thể tha. Ta phạt ngươi trong vòng ba tháng không được nói câu nào, nói một câu ta cắt bổng lộc của ngươi một năm. Đây chính là cách trừng phạt của ta.

- Cao minh!

La Sĩ Tín vỗ tay, y phục thật lòng rồi, đây mới chính là cách tốt nhất để trừng trị cái miệng thối của Trình Giảo Kim, ngay cả Tần Quỳnh cũng không nhịn được cười. Biện pháp này không tồi.

Trình Giảo Kim quỳ dưới đất, vẻ mặt đau khổ không nói một câu nào một lúc lâu, bảo y ba tháng không được nói không phải là muốn lấy mạng y sao?

Tuy nhiên nghĩ lại, y liền phát hiện chỗ sơ hở trong biện pháp xử lí này của Dương Nguyên Khánh. Y vẫn có thể nói ở nhà! Cách xử phạt này chắc chắn là không cho nói ở những trường hợp công khai.

Được thôi! Thế này còn tốt hơn không bị phạt, Trình Giảo Kim vội vàng dập đầu tạ ơn:

- Tạ điện hạ nương tay, Giảo Kim biết sai rồi.

- Đứng lên đi!

Dương Nguyên Khánh không muốn nhìn thấy bộ dạng khúm núm của Trình Giảo Kim liền bảo y đứng dậy, rồi quay lại nói với Tần Quỳnh và La Sĩ Tín:

- Hai vị cũng ngồi xuống cả đi.

Tần Quỳnh và La Sĩ Tín ngồi xuống, Trình Giảo Kim vẫn đứng ở một bên không dám ngồi xuống, Dương Nguyên Khánh cũng không để ý đến hắn, nói với Tần la và Tần Quỳnh:

- Ta vẫn muốn tìm cơ hội nói chuyện với hai ngươi về tương lai, nhưng thứ nhất không có thời gian, thứ hai ta vẫn chưa suy nghĩ chín muồi, chuyện kiến quốc Trình Giảo Kim vừa nói cũng không phải lời nói hư vô. Ta quả thật đã nghĩ tới, nhưng không phải trong Đại Tùy mà là ở một nước xa xôi khác.

Sắc mặt Tần Quỳnh có sự thay đổi lớn, y quỳ gối xuống nói:

- Điện hạ có lệnh, chúng tôi tuyệt đối tuân theo, nguyện xông pha khói lửa vì điện hạ, đi chinh chiến ngàn dặm, đất đai chiếm được đều là lãnh thổ của Đại Tùy, là Vương thổ của điện hạ, tuyệt đối không có tham vọng lập nước riêng. Xin điện hạ rút lại câu nói đó.

La Sĩ Tín cũng quỳ xuống:

- Quân thần Đại Tùy, quyết không vì tư lợi. Xin điện hạ rút lại câu nói đó.

Dương Nguyên Khánh thấy họ có ý chí kiên định, kiên quyết không chịu nhận, cũng đành phải tạm thời không nói đến nữa. Hắn cười ha ha:

- Đây là việc ngày sau, để sau này bàn tiếp! Chúng ta nói đến chuyện tập luyện của tân binh.

Vốn dĩ Dương Nguyên Khánh tới chợ Bắc là để tìm hiểu đời sống của nhân dân và thị trường, không ngờ lại gặp phải đám người Tần Quỳnh làm hỏng kế hoạch cải trang vi hành của hắn. Từ quán rượu đi ra, hắn không có hứng thú tiếp tục đi dạo mà lập tức hồi phủ.

Vừa về tới Vương phủ, nhìn thấy bên cạnh cửa chính có một chiếc xe ngựa, cả xe ngựa và phu xe đều có vẻ mệt mỏi nhếch nhác, có thể thấy họ đã lặn lội đường xa tới đây. Việc này khiến Dương Nguyên Khánh nao nao, là ai đến vậy nhỉ?

Hắn xoay người xuống ngựa, bước vào cổng phủ, Xuất Trần kinh ngạc chạy đến trước mặt, vội vã nói:

- Nguyên Khánh, chàng đoán ai tới rồi?

- Ta không biết, là ai?

Dương Nguyên Khánh có một trực giác, hẳn là có cố nhân đến.

Xuất Trần kéo tay hắn lôi vào một bên, thấp giọng nói:

- Trịnh phu nhân tới.

- Là ai?

Dương Nguyên Khánh giật mình kinh hãi.

- Ai?

Xuất Trần thở dài:

- Chính là mẹ cả của chàng. Mẫn Thu đang nói chuyện với bà. Chàng có gặp không?

Dương Nguyên Khánh trầm ngâm rồi lãnh đạm nói:

- Bà ta đến làm gì?

- Cụ thể thiếp cũng không biết, nhìn bộ dạng của bà ta rất nghèo túng. Chàng có gặp không?

Dương Nguyên Khánh không mền lòng như Xuất Trần. Hắn lắc lắc đầu:

- Ta không muốn gặp.

Nói xong, hắn quay người đi đến thư phòng của mình. Xuất Trần nhìn theo bóng dáng kiên quyết bỏ đi của hắn, không khỏi thở dài một hơi. Mặc dù trước đây Trịnh phu nhân đối xử với nàng không ra gì, nhưng nàng sớm đã quên thù hận và bất mãn trong quá khứ rồi.

Dương Nguyên Khánh về tới thư phòng của mình, cởi áo khoác ngoài treo lên giá, tâm trạng vốn rất tốt đã bị sự có mặt của Trịnh phu nhân làm hỏng rồi. Tuy có rất nhiều chuyện hắn có thể không để ý, có thể tha thứ, nhưng cũng không có nghĩa là trong lòng hắn không có chút thù hận nào. Kiếp này vẫn có một vài kẻ mà hắn không có cách nào tha thứ được, Trịnh phu nhân và huynh đệ Dương thị, chính là ba người có huyết thống gần với hắn nhất.

Hắn không thể tha thứ cho sự khắc nghiệt và bạc tình mà Trịnh phu nhân đối với hắn, càng không có cách nào tha thứ cho sự phản bội của Dương Tuấn và Dương Vanh với phụ thân. Có những tổn thương không có cách nào có thể làm tiêu tan được.

Dương Nguyên Khánh ngồi xuống, hắn quả thật có chút phiền muội. Lúc đó cửa mở ra, Bùi Mẫn Thu bước vào, trong tay bưng một chén trà nóng. Nàng chậm rãi bước lên, đặt chén trà xuống bàn, nhẹ nhàng nói:

- Chàng thật sự không muốn gặp bà ta sao?

Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu:

- Ta đối với bà ấy chỉ có thù hận, không gặp có lẽ sẽ tốt hơn cho bà ta.

- Phu quân, bà ta dù sao cũng đã từng là mẹ chàng, dù có muôn vàn điều không tốt, chàng cũng không có cách nào xóa bỏ hết chuyện này. Hơn nữa bà ta cũng biết sai, sao chàng không cho bà ta một cơ hội?

- Biết sai?

Dương Nguyên Khánh cười nhạt:

- Bà ta làm gì có biết sai? Sao lại biết sai rồi?

- Lúc nãy bà ta đến từ đường, quỳ khóc dưới chân dung của phụ thân. Thiếp cũng là phụ nữ, không có người phụ nữ nào bằng lòng để trượng phu bỏ rơi, chuyện năm đó chắc chàng cũng biết chút ít.

Dương Nguyên Khánh không hé răng, Bùi Mẫn Thu lại khuyên hắn:

- Thiếp và thím cũng đã chuyện trò, thím nói, chính sự khắc nghiệt của bà ta đối với chàng đã giúp chàng có ngày hôm nay. Nếu bà ta nuôi chàng trong bình mật ngọt, chàng hôm nay sẽ như thế nào? Hơn nữa thím nói, thím cũng nợ bà ta một tấm nhân tình.

Câu nói cuối cùng làm cho Dương Nguyên Khánh động lòng rồi, hắn liền lạnh nhạt hỏi:

- Thím nợ bà ta tấm nhân tình gì??

- Thím nói, chính nhờ có sự phản đối quyết liệt của Trịnh phu nhân mới khiến thím giữ được sự trong sạch, nếu không thím đã sớm tự vẫn rồi.

Dương Nguyên Khánh thở dài, tất nhiên hắn biết, Trịnh phu nhân hoàn toàn không phải vì tốt cho thím mới phản đối phụ thân mình nạp thím làm tiểu thiếp. Chỉ là có rất nhiều chuyện nếu theo như tuần hoàn, không ai có thể nói rõ ràng được, Trịnh phu nhân là ngã ba trong vận mệnh của hắn, cũng không thể nói bà ta cái gì cũng sai.

Bùi Mẫn Thu thấy trượng phu có chút động lòng, liền tiếp tục nhẫn nại khuyên nhủ:

- Phu quân sẽ là hoàng đế của Đại Tùy, hoàng đế nên có một tấm lòng bao dung độ lượng. Nếu ngay cả chí khí này cũng không có, làm sao có thể ngẩng cao đầu trước thiên hạ, Trịnh phu nhân chỉ là một nhân vật nhỏ, cần gì phải để ở trong lòng?

- Thôi được! Bà ta tới có việc gì? Có yêu cầu gì không?

Dương Nguyên Khánh miễn cưỡng đồng ý bỏ qua cho Trịnh phu nhân, không tính toán những việc làm xấu của bà ta trong quá khứ. Bùi Mẫn Thu thấy trạng phu đã thoải mái hơn, nàng mừng rỡ trong lòng, vội vàng nói:

- Thực ra bà ta cũng không yêu cầu gì, chỉ là bây giờ bà ta bơ vơ không nơi nương tựa, hi vọng chúng ta có thể cho bà ta một cõi đi về, sau đó là có thể cho Dương Tuấn, Dương Vanh một tiền đồ.

- Cái này không được!

Dương Nguyên Khánh từ chối không một chút do dự:

- Ta có thể cho bà ta hưởng những năm tháng tuổi già trong phú quý, cho bà ta nhà đẹp ruộng nương để sản xuất để bà ta có cơm áo không phải lo toan gì cho quãng đời còn lại, nhưng huynh đệ Dương thị thì không được. Lúc ta ở quận Hội Ninh đã từng nói với Dương Vanh, nếu bọn họ chịu dựng nhà trước mộ phụ thân trông coi trong ba năm, ta có thể tha thứ cho bọn họ, thậm chí có thể cho họ vinh hoa phú quý. Đây là điều kiện duy nhất của ta, nàng có thể nói với bà ta.

Bùi Mẫn Thu biết trong lòng trượng phu đã quyết, không cần khuyên nhủ thêm nữa, đành phải gật đầu đồng ý:

- Vậy phu quân không gặp bà ta sao?

Dương Nguyên Khánh lắc đầu:

- Gặp mặt khá ngượng ngùng, cũng không cần gặp nữa. Chuyện này nàng lo liệu nhé!

- Vâng.

Bùi Mẫn Thu đành bất đắc dĩ nói:

- Vậy thiếp xin đi trước.

Đi ra tới cửa, Dương Nguyên Khánh gọi nàng lại:

- Có điểm mấu chốt nàng phải nắm chắc lấy, ta sẽ không phong bà ta làm thái hậu, nhiều nhất cũng chỉ phong cho bà ta nhất phẩm phu nhân.

- Thiếp biết, dù sao thì bà ta cũng không còn là chủ mẫu của gia đình họ Dương.

Bùi Mẫn Thu quay người đi ra, Dương Nguyên Khánh lại trầm ngâm suy nghĩ, hắn nghĩ tới việc Lý Thế Dân âm thầm thu mua Dương Vanh. Hai huynh đệ này có lẽ đúng là hai quân cờ mấu chốt.

Dần tới trung tuần tháng riêng rồi, theo truyền thống, phải ăn xong tết nguyên tiêu thì năm mới mới kết thúc nhưng năm nay lại không giống như mọi năm, đợt hạn hán hạ thu năm ngoái đã gây ảnh hưởng vô cùng lớn tới nông nghiệp các vùng phía bắc.

Cũng may mùa đông năm nay ông trời mở lòng trút liên tiếp ba trận mưa lớn xóa đi tình hình hạn hán, cộng thêm khí hậu năm nay ôn hòa, nước sông đóng băng khoảng tết nguyên tiêu cũng đã bắt đầu có dấu hiệu tan băng, rất nhiều nông dân đầu mồng bảy, mồng tám đã bắt đầu xới đất cày ruộng, bón phân, sửa kênh mương, cả phương bắc từ sớm đã trở nên bận rộn.

Mười bảy tháng riêng, trên đường quan cảng sông phía tây quận lộ Hà Gian, một đội kỵ binh mấy trăm người đi tới nhanh như chớp, người dẫn đầu chính là Dương Nguyên Khánh.

Cảng Lộ Hà chính là cảng ra biển của quân Tùy, hơn một nghìn năm trăm chiếc thuyền đỗ tại cảng rộng lớn này.Cảng Lộ Hà không đóng băng, mùa đông cũng có thể đi thuyền, nhưng từ sau khi đánh Triều Tiên xong, hơn một nghìn thuyền chiến hạ neo sửa chữa ở trong cảng, không ra biển nữa.

Lúc Dương Nguyên Khánh còn cách hải cảng mười dặm, bọn họ đã đến gần trạm canh gác thứ nhất rồi, hải cảng cảnh giới nghiêm ngặt là nơi cơ mật của triều Tùy, có ba nghìn quân đóng giữ, nghiêm cấm tất cả những người không có lien quan đến gần, cho dù là thợ mộc thợ thuyền làm việc trong cảng cũng buộc phải có kim bài, hơn nữa không dễ dàng cho phép ra ngoài.

Lúc này một đội lính gác chạy tới chặn đường bọn họ, một thân binh tiến lên hét to:

- Sở Vương điện hạ đến thị sát hải cảng, xin tránh đường.

Đội trưởng lính gác tiến lên nhiên thấy quả nhiên nhìn thấy là Dương Nguyên Khánh, ông ta sợ tới mức vội vàng thi lễ, quay đầu lại phất tay,

- Tránh ra!