Hơn một ngàn kỵ binh Đột Quyết cùng hét long trời lở đất, tay nâng giáo và khiên, ào về phía cổng thành như triều cường. Sau lưng họ, bốn ngàn sĩ binh Đột Quyết chạy theo sau, cùng đám kỵ binh xông thẳng vào cửa thành.

Lúc này trong ba công sự ở cổng Tỉnh Hình quan và dưới cổng thành đã bố trí sẵn một vạn quân Tùy, các sĩ binh sớm đã chuẩn bị tinh thần, họ cầm cung tên, nhắm sẵn vào đám kỵ binh Đột Quyết đang lao tới như điên, chờ lệnh bắn.

Lý Tĩnh cung kính đưa cờ chỉ huy ra:

- Xin điện hạ chỉ huy!

Dương Nguyên Khánh lắc đầu:

- Ta chỉ là tới thị sát mà thôi, ngươi mới là chủ tướng.

Lý Tĩnh tinh thần rúng động, y không khiêm tốn nữa, phất cao ngọn cờ màu vàng, đây là mệnh lệnh chuẩn bị bắn. Cùng lúc với lá cờ được phất lên, tiếng trống dồn vang ‘tùng, tùng, tùng’. Tiếng trống không gấp rút, năm ngàn quân Tùy giương cung tên lên nhắm thẳng vào đám kỵ binh Đột Quyết đang lao đến còn cách chừng hơn một dặm, những mũi tên sắc bén sáng lóe lên lạnh lẽo dưới ánh mặt trời và sự phản chiếu của tuyết trắng.

Cách quan thành khoảng một dặm thì đường núi chợt rộng ra, bề rộng chừng năm trượng, có thể song song chạy mười mấy con chiến mã. Đám kỵ binh Đột Quyết tiến đến ngày càng gần, ba trăm bước… hai trăm bước… Tất cả kỵ binh Đột Quyết đều ý thức được rằng giờ khắc cuối cùng đã đến, bọn họ giơ cao khiên chắn, hai chân kẹp chặt vào mình ngựa chạy gấp, miệng hét lớn.

Lý Tĩnh đưa ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào đám kỵ binh đang tới gần, bọn chúng đã tiến vào một trăm bước. Lý Tĩnh phất ngọn cờ màu đỏ, tiếng trống lúc đó trở lên dồn dập, giống như đang từ bước chậm chuyển thành chạy gấp, ‘Tùng! Tùng! Tùng! Tùng!’, đây là mệnh lệnh bắn.

Cùng với tiếng nỏ kêu vang, hàng đầu tiên gồm một ngàn năm trăm mũi tên được bắn về phía đám kỵ binh Đột Quyết đang xông tới. Lưới tên dày đặc giống như đám mây đen kịt lao về phía đám kỵ binh Đột Quyết.

Dương Nguyên Khánh hi nhíu mày lại, Lý Tĩnh bố trí ba hàng bắn thì hắn có thể hiểu được. Nhưng một ngàn năm trăm mũi tên đồng loạt bắn ra chắc chắn chỉ có thể bắn ngã vài hàng mấy chục con chiến mã ở phía đằng trước, có lãng phí quá chăng?

Nhưng ý nghĩ nghi ngờ trong đầu hắn chỉ tồn tại trong nháy mắt. Hắn lập tức hiểu ra, một ngàn năm trăm mũi tên, ngoại trừ năm trăm mũi phía trước là bắn thẳng, một ngàn mũi tên phía sau đều bắn chéo, mũi tên bay qua đầu những hàng địch phía trước, bắn thẳng vào đám kỵ binh Đột Quyết ở phía sau.

Tên bay dày đặc như mưa, chỉ nghe thấy tiếng vun vút, rồi tiếng chiến mã kêu thảm, hàng loạt người ngã, ngựa đổ…

Khiên chắn của kỵ binh Đột Quyết không đỡ được những mũi tên mạnh mẽ của quân Tùy. Tấm khiên bị thủng, xuyên qua áo giáp cắm vào người, máu văng khắp nơi. Trong khoảnh khắc có hơn hai trăm người bị bắn ngã.

Lúc này, đợt bắn thứ hai và đợt bắn thứ ba lại lần lượt gào thét. Kỵ binh Đột Quyết chết thê thảm, hơn bảy trăm kỵ binh còn lại cuối cùng không chống đỡ nổi áp lực cực mạnh từ làn tên của quân Tùy nên rầm rầm quay ngựa chạy trốn, cách sau vài trăm mét đám bộ binh Đột Quyết cũng rầm rập chạy theo.

Quách Tử Hòa giận dữ, nâng mâu đâm chết một kỵ binh cầm đầu bỏ chạy. Hơn trăm thân binh của y cũng đồng loạt ra tay, đâm chết mấy chục kỵ binh bỏ chạy. Quách Tử Hòa huơ trường mâu hét lớn:

- Tiến lên cho ta!

Vạn bất đắc dĩ, kỵ binh đành phải quay đầu ngựa tiếp tục xung phong, Lý Tĩnh lại nhìn chăm chú vào mấy ngàn bộ binh đang ở phía sau, thấy một nửa số họ vọt vào một dải đất rộng, còn nửa kia vẫn ở trên đường núi. Y cười lạnh một tiếng, lại phất lên một lá cờ màu lam, một mũi hỏa tiễn bay lên phát ra những tiếng kêu nhức óc.

Điều này khiến Trương Nguyên Khánh ngẩn ra, không hiểu Lý Tĩnh có ý gì, đúng lúc này, từ hai bên sườn núi bỗng lăn xuống tảng đá khổng lồ, còn vương tuyết đọng, lao thẳng xuống đường núi, tiếng động vô cùng lớn giống như tuyết lở vậy. Đây là ba ngàn binh sĩ mà Lý Tĩnh bố trí mai phục trước ra tay, lăn hàng trăm hòn đá lớn xuống.

Tảng đá lớn hướng về phía hơn hai ngàn sĩ binh Đột Quyết ở phía sau nện xuống, đám sĩ binh không kịp đề phòng, cuống cuồng kêu la thảm thiết, nhưng lại không có cách nào thoát được. Cùng với tiếng động long trời lở đất, hơn hai ngàn người đã bị đá lớn và tuyết đọng che mất, đường lui của sĩ binh Đột Quyết đã bị triệt phá hoàn toàn.

Biến cố đột ngột khiến đám sĩ binh ở phía trước hỗn loạn, phần lớn sĩ binh đều sợ hãi đến hồn xiêu phách lạc, cắm đầu cắm cổ chạy trốn. Quách Tử Hòa cuống cuồng hô to:

- Lao ra khỏi thành đi! Lao ra!

Lý Tĩnh chỉ vào Quách Tử Hòa ở phía xa cho Dương Nguyên Khánh thấy:

- Thưa điện hạ, tên tướng đội nón trụ vàng kia chính là chủ tướng Quách Tử Hòa của quân Đột Quyết, ba vạn quân này đều do hắn cầm đầu.

Dương Nguyên Khánh đối với người này có thêm vài phần hứng thú, hắn khẽ vươn tay:

- Lấy cung tên của ta đến đây!

Một gã thân binh đem cung tên sắt đến đưa cho Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh đã hơn nửa năm không bắn cung, hắn giương cung lắp tên, chậm rãi giương lên, cây cung giống như một vầng trăng tròn. Mắt Dương Nguyên Khánh từ từ nheo lại, dây cung buông lỏng, ‘beng’ – một tiếng vang thật lớn thoát ra, mũi tên lao vút đi, nhằm thẳng vào Quách Tử Hòa đang đứng cách một trăm năm mươi bước.

Quách Tử Hòa có linh cảm, vừa quay đầu lại thì mũi tên sắt đã vèo đến ngay trước mặt, y không tránh kịp, kêu to lên một tiếng. Chỉ nghe thấy tiếng ‘phù’, mũi tên sắt cắm phập vào lông mày, xuyên qua đầu, óc trắng phọt ra, mũi tên xuyên đến tận gáy. Quách Tử Hòa há to miệng, ngửa mặt lên rồi ngã vật xuống.

Dương Nguyên Khánh buông cung, cười lạnh lùng, mũi tên săn đầu người, lâu lắm rồi hắn không được bắn sướng tay đến như vậy.

- Điện hạ bắn giỏi quá.

Lý Tĩnh từ đáy lòng tán thưởng một tiếng, tay giơ cao ngọn cờ màu đỏ, tiếng trống vang lên, màn tên dày đặc như phủ kín cả bầu trời lao vun vút về phía địch.

Khi tên lính Đột Quyết cuối cùng chết vì bị tên bắn trúng tim, chiến trường bắt đầu yên tĩnh lại. Trên con đường núi dài đến một dặm, xác lính Đột Quyết bị bắn chết nằm la liệt, không ai có thể xuống dưới, cũng không có tù binh, tính cả chủ soái Quách Tử Hòa thì toàn bộ hơn năm ngàn người đã bị giết.

Lý Tĩnh thở dài một tiếng:

- Cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Tiếng thở dài của lão chứa đựng quá nhiều cảm xúc, cuộc đại chiến Tùy Đột rốt cục đến lúc này mới hạ màn.

Dương Nguyên Khánh lại thản nhiên cười:

- Đây chỉ là khởi đầu diệt vong của Đột Quyết.

Lý Tĩnh hiểu được ý tứ của Dương Nguyên Khánh, trịnh trọng nói:

- Ty chức sẽ không để cho điện hạ thất vọng, nhất định sẽ diệt Đột Quyết.

Dương Nguyên Khánh gật đầu:

- Chuyện này qua tết nói sau, hiện tại phải dọn sạch Tỉnh Hình, phái thêm một ít huynh đệ, cố gắng làm tốt thuốc phòng hộ, thứ gì cần đốt thì phải đốt sạch, cần chôn thì phải chôn sâu, không được để lại hậu quả tồi tệ nào.

Nói đến đây, Dương Nguyên Khánh lại không kìm nổi cười nói:

- Ta vốn nghĩ đến thị sát mười ngày hay nửa tháng, không ngờ tới nửa ngày đã kết thúc rồi.

- Đây là do Điện hạ hồng phúc tề thiên, mang lại chí khí ngất trời cho các tướng sĩ, là do ý trời đã định người Đột Quyết phải bị diệt vong.

Dương Nguyên Khánh cười ha hả:

- Không ngờ Lý tổng quản cũng học được cách nịnh nọt rồi, năm đó nếu như ngươi nói được như vậy thì đã không phải lăn lộn thẠnhư thế này.

Nói xong, Dương Nguyên Khánh vỗ vai Lý Tính, cười rồi quay người đi xuống thành. Nét mặt già nua của Lý Tĩnh chợt đỏ lên, đây là câu nói nịnh nọt đầu tiên trong đời lão, không ngờ lại bị va mạnh vào tường. Lão cắn lưỡi, hận không thể dùng lực để cắn đứt nó, thật là mất mặt quá!

Hơn chục tướng lĩnh đứng bên cạnh, ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt đều lộ vẻ vô cùng khó xử. Thấy cấp trên bị mất mặt thì chung quy không có gì tốt cả. Lúc này, tinh thần của Lý Tĩnh đã khôi phục lại như bình thường, lão nhìn trừng trừng vào đám tướng lĩnh bên cạnh nói:

- Còn không tập hợp quân đội chuẩn bị tiến vào Tỉnh Hình hay sao!

Các tướng lĩnh sợ sệt chạy vội đi, lao xuống thành lâu. Một canh giờ sau, Lý Tĩnh phái ba nghìn kỵ binh và năm mươi quân y tiến vào Tỉnh Hình để dọn sạch những ô uế mà người Đột Quyết để lại.

Theo mệnh lệnh của Dương Nguyên Khánh, không để chừa một ai, tất cả phải giết sạch. Thi thể thiêu hủy hoặc chôn cất để phòng ngừa bệnh ôn dịch lây lan… Dương Nguyên Khánh không tiếp tục lưu lại Tỉnh Hình nữa, hắn có kế hoạch khác. Trên thực tế hắn đến Tỉnh Hình cũng chỉ là để thị sát, cổ vũ và trấn an tinh thần binh lính, động viên Lý Tĩnh. Người chỉ huy thực sự vẫn là Lý Tĩnh, kế hoạch ban đầu của Dương Nguyên Khánh là chỉ ở lại Tỉnh Hình hai ngày.

Ba ngàn kỵ binh rời khỏi Tỉnh Hình đi về phía bắc. Đường rời khỏi Thái Nguyên càng ngày càng xa. Tối hôm đó, quân lính dựng đại trướng (lều trại) dưới núi Bạch Lộc ở Vu huyện.

Trong đại trướng ánh đèn sáng tỏ. Dương Nguyên Khánh đang ngồi ở bàn phê duyệt các bản tấu. Cuộc đại chiến đã hạ màn, mà cuộc đại chiến khác vẫn còn chưa bắt đầu. Khoảng thời gian này cũng là lúc mà Dương Nguyên Khánh thanh nhàn nhất. Tâm trạng của hắn cũng hoàn toàn thoải mái.

Lúc này, bên ngoài trướng truyền tới tiếng quát hỏi của một thân binh:

- Ai?

- Là tôi, tôi muốn cầu kiến điện hạ.

Đây là giọng của La Sĩ Tín.

Dương Nguyên Khánh nhanh chóng liếc mắt qua khe hở. Đã đến giờ Hợi rồi (khoảng từ 21-23h đêm). Gã ta không nghỉ ngơi sao?

Thân binh xuất hiện trước cửa, nói:

- Điện hạ, La tướng quân cầu kiến!

- Cho hắn vào!

Màn trướng kéo ra. La Sĩ Tín nhanh chóng bước vào, quỳ một gối xuống thi lễ:

- Tham kiến điện hạ!

- Đứng lên đi!

Dương Nguyên Khánh để bút xuống, cười hỏi:

- Có chuyện gì không?

La Sĩ Tín đứng lên, do dự một chút rồi nói:

- Ty chức muốn hỏi điện hạ, khi nào thì tấn công Thanh Châu?

Dương Nguyên Khánh liếc nhìn hắn đầy thâm ý rồi hỏi:

- Ngươi hỏi cái này làm gì?

La Sĩ Tín cúi đầu:

- Ty chức muốn xin được tấn công Thanh Châu, chỉ cần ba vạn quân, trong nửa tháng, sẽ đem sáu quận Thanh Châu hoàn hảo không tổn hao gì giao cho điện hạ.

La Sĩ Tín đã cưới Đậu Tuyến Nương nên lãyo không thể không suy xét đến cảm thụ của thê tử. Y muốn bắt sống Đậu Kiến Đức, cho dù có bị giam cầm chung thân thì cũng có thể bảo toàn được mạng sống cho gã. Y vẫn luôn tìm kiếm cơ hội để xin được xuất chiến với Dương Nguyên Khánh. Ở Quan Trung y đã muốn nói nhưng rồi kìm chế được. Giờ chiến sự ở phương Tây đã bình ổn lại, La Sĩ Tín càng có cảm giác rằng, cuộc chiến Thanh Châu đã đến ngày càng gần.

Y lại quỳ một gối xuống:

- Xin điện hạ ân chuẩn!

Dương Nguyên Khánh bình tĩnh nhìn chăm chú vào La Sĩ Tín, một khắc sau mới thản nhiên nói:

- Là ngươi muốn bảo vệ tính mạng cho Đậu Kiến Đức, có đúng không?

- Điện hạ!

La Sĩ Tín cúi rạp đầu xuống:

- Ty chức có tư tâm, xin điện hạ tha tội!

- Ngươi muốn ta đặc xá cho hắn?

Dương Nguyên Khánh lại trầm tĩnh hỏi.

- Dạ không!

La Sĩ Tín lắc đầu liên tục:

- Đậu Kiến Đức là nhân vật nguy hiểm, ty chức không dám xin điện hạ đặc xá cho hắn, chỉ cầu xin điện hạ cho hắn giữ lại mạng sống, giam cầm chung thân có lẽ là biện pháp tốt nhất.

Dương Nguyên Khánh cười:

- Đậu Kiến Đức không phải Lý Uyên, hắn đối với ta không quan trọng gì. Nể tình hắn không gây tội ác gì với Hà Bắc, ta có thể nhận lời với ngươi, nhưng ta phải nói trước, tạm thời ta sẽ không tấn công Thanh Châu.

La Sĩ Tín hơi sửng sốt:

- Lần trước khi ở Quan Trung, điện hạ chẳng phải đã nói là bước tiếp theo sẽ đánh chiếm Thanh Châu hay sao?

Dương Nguyên Khánh mỉm cười:

- Chiến cuộc có thể thay đổi trong nháy mắt, kế hoạch cũng có thể lập ra rồi lại thay đổi. Kế hoạch bắt buộc phải điều chỉnh theo chiến cuộc. Đậu Kiến Đức và Lưu Hắc Thát đang giằng co nhau ở Thanh Châu, bọn họ không gây nổi sóng gió, giữ họ lại, ta có trọng dụng.

La Sĩ Tín còn muốn hỏi nữa nhưng Dương Nguyên Khánh đã xua tay ngăn lại:

- Hiện tại ngươi không nên hỏi han gì nữa, tâm nguyện của ngươi ta sẽ tác thành, nhưng giờ ngươi phải thay ta làm một việc.

La Sĩ Tín mừng rỡ, chỉ cần Dương Nguyên Khánh nhận lời là y mừng rồi. Còn về chiến lược thống nhất thiên hạ thì quả thực y không nên hỏi. Y vội vàng nói:

- Xin điện hạ chỉ bảo!

Dương Nguyên Khánh gật đầu:

- Ta muốn ngươi thay ta đi huấn luyện tân binh, hiện tại đã trưng được năm vạn quân, nhưng vẫn chưa đủ. Ta còn muốn trưng thêm mười vạn đại quân nữa.

La Sĩ Tín trong lòng hiểu ra, cuộc đại chiến Tùy Đột đã khiến họ nếm đủ nỗi khổ binh lực thiếu thốn. Y mơ hồ cảm thấy, Dương Nguyên Khánh nhất định muốn phát động cuộc chiến tranh quy mô lớn hơn.

- Ý của điện hạ là muốn ty chức quay về Thái Nguyên ngay trong đêm?

- Không cần, ta đã viết thư cho Bộ Binh rồi, căn cứ theo tình hình hiện tại thì muộn nhất tầm nửa tháng nữa có thể chiêu mộ được mười vạn đại quân, ta hi vọng trong vòng ba tháng, ngươi sẽ huấn luyện cho ta được một đội quân hùng mạnh.

- Ty chức quyết không phụ lòng điện hạ kỳ vọng…

Sáng ngày hôm sau, đội ngũ lại tiếp tục đi lên hướng Bắc. Hai ngày sau, ba ngàn kỵ binh tới được cửa núi Võ Chu ở bắc Mã Ấp. Đây là chiến trường của cuộc đại chiến Tùy Đột. Năm ngàn quân do Ngưu Tiến Đạt phụ trách bắt đầu tiến hành thu dọn hậu quả chiến tranh.

Lúc này việc dọn dẹp chiến trường đã gần xong. Xác lính Đột Quyết chết trận được hỏa thiêu rồi đem chôn. Những lính Tùy thiệt mạng thì được đưa thi thể về gia đình họ. Bộ Hộ cũng bắt đầu bắt tay vào việc hỗ trợ bồi thường.

Gió lạnh thổi lất phất trên cánh đồng trống trải, tuyết phủ một màu trắng xóa. Ở phía xa chừng vài dặm là quân thành Võ Chu màu đen đen. Bên cạnh quân thành có dựng hàng trăm lều bạt. Đó chính là doanh trại giải quyết hậu cần của quân Tùy. Lúc này, một đội hơn ba ngàn kỵ binh quân Tuỳ cưỡi ngựa từ phía Nam chạy tới, chính là đoàn quân Dương Nguyên Khánh từ Thái Nguyên tới.

Cách nơi đóng quân khoảng hai ba dặm, từ xa đã nhìn thấy doanh trại lớn màu xám. Dương Nguyên Khánh cho ngựa đi chậm lại, hắn đã nhìn thấy một đội kỵ binh đang chạy như bay tới, người cầm đầu chính là đại tướng Ngưu Tiến Đạt.

Khi còn vài chục bước chân, Ngưu Tiến Đạt xoay người xuống ngựa, chạy lên trước vài bước rồi quỳ một gối xuống trước ngựa Dương Nguyên Khánh:

- Ngưu Tiến Đạt tham kiến điện hạ!

Dương Nguyên Khánh khẽ cười, nói:

- Ngưu tướng quân vất vả rồi, mời lên ngựa nói chuyện!

Ngưu Tiến Đạt lại lên ngựa, đi bên cạnh Dương Nguyên Khánh, giới thiệu tình hình giải quyết hậu quả chiến tranh:

- Bẩm báo điện hạ, thi thể quân lính Đột Quyết về cơ bản đã giải quyết xong, số lính bị thương thì đã đưa về Thái Nguyên, tù binh đã giao lại cho doanh trại tù binh. Những huynh đệ thương vong thì cũng đã đưa thi thể giao cho người nhà. Hiện tại chủ yếu là sửa sang lại các loại vật tư.

Dương Nguyên Khánh gật đầu, hỏi:

- Bắt được bao nhiêu dê bò và chiến mã?

Đây là chuyện đại sự mà hắn rất quan tâm. Thông thường mà nói, chiến đấu với các dân tộc du mục ở phương bắc thì đều có thể thu được rất nhiều bò dê và ngựa. Đây là một khoản thu nhập rất lớn, nhưng đa số đều để phong thưởng cho các trọng thần và bậc quyền quý. Những tướng sĩ phải đánh trận thực sự thì lại không được hưởng những chiến lợi phẩm này.

Nói đến dê, bò và ngựa, Ngưu Tiến Đạt không khỏi mặt mày hớn hở nói:

- Thưa điện hạ, nói ra thì thực phấn khởi, lần này chúng ta thu được mười ba vạn (130 ngàn) con ngựa, hơn ba trăm vạn (3 triệu) bò và dê.

Con số này khiến Dương Nguyên Khánh vô cùng phấn chấn:

- Có nhiều như vậy sao?

- Nhiều như vậy thực ra phần lớn đều là tài sản của bộ tộc Ô Đồ, bị người Đột Quyết cướp đoạt, giờ lại thuộc về chúng ta.

Nói xong, Ngưu Tiến Đạt nói có vẻ hơi lo lắng:

- Mấy hôm trước, bộ tộc Ô Đồ cho người đến, muốn chúng ta trao trả lại họ bò và dê. Thần đã nói với họ rằng, việc này thần không tự quyết được, thưa điện hạ, liệu có thể….

Dương Nguyên Khánh cười lạnh một tiếng:

- Dựa theo quy định của thảo nguyên, tài sản dê bò bị cướp đi là đã coi như đổi chủ. Họ phải đến tìm người Đột Quyết để đòi. Số dê bò này đã không còn quan hệ gì tới bọn họ nữa rồi.

Bộ tộc Ô Đồ đối với Dương Nguyên Khánh mà nói đã không còn giá trị chiến lược gì nữa. Hắn không thể nào lại giống như triều Tuỳ trước đây, bồi dưỡng ra bộ tộc Khải Dân, cuối cùng trở thành mối đe dọa ở phương Bắc cho chính mình. Đột Quyết đã hết thời rồi, bộ tộc Ô Đồ sẽ dần dần dung nhập vào dân tộc Hán, không để cho họ độc lập ở biên giới.

Cùng với các cuộc hỗn chiến liên miên ở thảo nguyên, tất nhiên sẽ có rất nhiều bộ lạc du mục quy phục triều Tùy. Trong lịch sử, triều nhà Đường bố trí cho những bộ lạc du mục này ở biên cương, cho họ tự trị. Khi triều Đường hùng mạnh, những bộ lạc này còn có thể an phận thủ thường, nhưng sau khi triều Đường suy yếu, những bộ lạc này bắt đầu cho quân xâm lược Trung Nguyên, đi theo An Lộc Sơn và Sử Tư Minh đánh chiếm Trung Nguyên, gây tai họa rất nghiêm trọng cho dân tộc Hán.

Lập lên triều Tùy mới, Dương Nguyên Khánh tuyệt đối không giữ lại ẩn họa này. Biện pháp tốt nhất là Hán hóa, bố trí họ đến ở Trung Nguyên, bổ sung nhân khẩu Trung Nguyên, dùng thời gian hàng trăm năm để dần dần Hán hóa bọn họ, giống như Hồ hóa người Hán vào thời kỳ triều Nam Bắc.

Trên thực tế, triều Đường trong lịch sử cũng áp dụng phương pháp này, ví dụ như sau khi Cao Ly (Triều Tiên) diệt quốc, đã áp giải hàng triệu người Cao Ly đến các vùng Trung Nguyên. Dân tộc du mục thì phiền toái hơn một chút, nhưng không phải là không làm được.

Mọi người đã tới quân thành. Hiện tại quân thành tạm thời sửa là thành nuôi nhốt dê bò. Mấy trăm vạn con bò dê được nuôi trong thành, còn binh lính thì lại ra dựng lều trại ở bên ngoài thành. Dương Nguyên Khánh dẫn mọi người lên lầu trên tường thành, chỉ nhìn thấy trong thành đâu đâu cũng là dê bò, mùi hôi ngút trời, có đến mấy trăm tên lính chuyên lo việc chăm sóc.

- Thưa điện hạ, số dê bò này nên xử lý như thế nào?

La Sĩ Tín nhìn đám dê bò, ân cần hỏi. Lúc này tất cả các tướng lĩnh đứng bên cạnh đều dỏng hết tai lên nghe, điều này có quan hệ tới lợi ích thiết thân của bọn họ.

Dương Nguyên Khánh đã sớm có phương án, hắn quay đầu nói với đám người:

- Hễ là binh lính tham gia chiến đấu thì mỗi người được phân một con bò và hai con dê. Những binh lính đã chết trận thì được hưởng gấp đôi. Ngoài ra tất cả lính Tùy mỗi người được phân hai con dê, tân binh thì được một con. Số bò dê còn lại giao một nửa cho triều đình, còn một nửa phân cho chư quân tướng lĩnh.

Mọi người mừng rỡ, cùng cúi khom người thi lễ:

- Đa tạ điện hạ…

Chính vào lúc Dương Nguyên Khánh thị sát Tỉnh Hình và chiến trường Mã Ấp, Tạ Tư Lễ cũng phụng mệnh đi tới quận Dự Chương. Đến đêm, một chiếc xe ngựa dừng lại trước cung Dự Chương.