Tuyết rơi xuống càng lúc càng lớn, phủ đầy trên người, trên nón trụ của hắn, khiến cho hắn trở thành một người tuyết. Sau lưng hắn, nhóm thân binh trao đổi ánh mắt bất an với nhau, Điện hạ đã đứng yên nửa canh giờ, nếu không mang hắn xuống chỉ sợ sẽ bị đông cứng mất.

Lúc này, tiếng vó ngựa từ xa truyền tới, nhanh chóng chạy đến gần, trong gió tuyết truyền đến thanh âm Lý Tĩnh:

- Điện hạ ở đây sao?

Nhóm thân binh mừng rỡ, đều nghênh đón một người đang đi nhanh tới trong gió tuyết, chính là Đại Châu tổng quản Lý Tĩnh:

- Lý tổng quản, khuyên nhủ Điện hạ đi! Ngài đã đứng đó nửa canh giờ rồi.

Nhóm thân binh thấp giọng lo lắng nói.

Lý Tĩnh cả kinh, tuyết lạnh thế này có thể phá hư cơ thể, y bước nhanh đến chỗ Dương Nguyên Khánh, trên mô đất truyền đến thanh âm trầm thấp của Dương Nguyên Khánh:

- Là Lý tổng quản sao?

- Điện hạ, là ta!

Lý Tĩnh thả chậm bước chân, nghe giọng nói của Dương Nguyên Khánh vừa rồi, y có thể cảm nhận được tâm trạng bi thương giống như vừa bị mất đi người thân. Lý Tĩnh có thể hiểu được Dương Nguyên Khánh đang đau thương, là một chủ soái tốt với binh sĩ, thương vong thảm trọng như vậy quả thật làm cho người khó có thể chấp nhận.

Thế nhưng… chiến tranh mãi mãi không bao giờ kết thúc, Lý Tĩnh chậm rãi đi đến bên cạnh Dương Nguyên Khánh, thấp giọng khuyên nhủ:

- Hiện tại không phải thời điểm thương cảm, còn có ba vạn kỵ binh Đột Quyết ở trong lòng Hà Đông đang làm loạn, còn có quân Đường đang nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, chúng ta cũng chưa tiêu trừ được nguy cơ.

- Ta biết.

Giọng điệu Dương Nguyên Khánh trở nên vô cùng bình tĩnh:

- Ta muốn suốt đêm xuôi nam, giờ gần đi, ta muốn cáo biệt với bọn họ, thỉnh cầu bọn họ tha thứ cho ta không thể đưa bọn họ nhập thổ.

Lý Tĩnh giật mình, sau một lúc lâu cũng không nói ra lời, Dương Nguyên Khánh lại muốn suốt đêm xuôi nam. Lúc này, Dương Nguyên Khánh xoay người đi xuống, lại gần chỗ chiến mã, xa xa nghe thấy thanh âm của hắn truyền đến:

- Về đại doanh rồi nói sau! Ta có rất nhiều chuyện phải giao phó cho ngươi.

Lý Tĩnh bỗng nhiên hiểu ra, Dương Nguyên Khánh phải đem hậu sự chiến dịch Đột Quyết giao cho mình, trong lòng y nóng lên, bước nhanh xuống đi theo.

Trong gió tuyết, mấy trăm kỵ binh quay đầu ngựa, hướng phía đại doanh quân Tùy cách đó mười dặm chạy tới. Gió tuyết nhanh chóng chôn vùi bóng dáng kỵ binh, chỉ còn lại trên chiến trường mấy ngàn binh lính quân Tùy đang phân biệt các thi thể, đưa vô số thi thể tướng sĩ quân Tùy bỏ mình đưa lên xe ngựa...

Khác với bão tuyết ở Mã Ấp, quận Hà Đông cũng rơi xuống hai ngày bão tuyết, sau khi trời trong sáng, từng tòa thôn xóm được phủ thêm một lớp bông tuyết dày như những chiếc áo bông trắng toát. Cây cối biến thành những cành băng mập mạp, xa xa là một đoạn tường hoang phế trông như sống lưng của một con cự xà, vươn về hướng ánh sáng mặt trời màu đỏ tím mờ xa. Hai bên đường cái nhấp nhô hố đất và mương máng, bị tuyết lấp đầy, trở thành một mảnh đất bằng phẳng trắng xóa.

Nơi này là Ngũ Liễu trấn, cách phía bắc thành Hà Đông khoảng ba mươi dặm, vào lúc sáng sớn, trên đường cái người đi lại không ngừng, tuyết đọng dày bị dẫm đạp trở nên rắn chắc, người đi đường đạp xuống phát ra tiếng vang “Kẽo kẹt! Kẽo kẹt!”

Ngồi trên một tảng đá lớn ven đường, lão nông mặt mày nhăn nhó, bánh xe ngựa của lão bị rơi vào trong khe rãnh. Năm sáu người trẻ tuổi cường tráng đang giúp lão nâng xe lên, vài lần đều không thành công, làm cho những thiếu nữ trẻ đi qua cất tiếng cười vang lên như chuông bạc.

Xa xa, một đám trẻ nhỏ đang nô đùa, chạy dọc theo bờ ruộng bị tuyết đọng bao trùm, cười vui tìm chỗ chạy trốn, mấy con chó cũng chạy trước nô đùa cùng lũ trẻ.

Trong đống tuyết, một đám nông dân đang chuyên chú đo đạc độ dày của tuyết, trên mặt mỗi người đều phát ra nội tâm tràn đầy vui sướng, tuyết rơi đúng lúc bọn họ đang mong mỏi đã hơn nửa năm, giúp cho đất đai không còn khô cằn, khôi phục lại sức sống vốn có.

Lúc này, xa xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, một đội năm sáu trăm kỵ binh từ phương bắc hăng hái chạy tới, từ xa có thể nhìn thấy bọn họ giống hệt như một dải dài xám xịt giữa cánh đồng tuyết.

Trên đường cái, những người đi đường đều né sang hai bên. Một lát sau, đám kỵ binh chạy gấp tới, mỗi người đều trang bị song mã, bởi vì đây là lộ khẩu nên người đi đường rất nhiều, bọn kỵ binh phải thả chậm lại tốc độ, nhưng vẫn rất nhanh chạy như bay vượt qua trước mặt mọi người

Lão nông ngồi trên tảng đá lớn bỗng nhiên đứng lên kinh ngạc nói với mấy tên trẻ tuổi:

- Các ngươi nhìn rõ người cầm đầu quan quân là ai chưa?

Mấy tên trẻ tuổi cùng nhau lắc đầu, bọn họ đều không chú ý tới, thấy lão nhân vẻ mặt kinh ngạc, lập tức mồm năm miệng mười hỏi:

- Tần lão cha, đó là ai vậy?

- Các ngươi toàn là lũ ngu ngốc, cầm đầu tướng lĩnh không phải là Sở Vương điện hạ sao?

Bên cạnh, vài tên thương nhân cũng vây quanh, vội hỏi:

- Cha, có thể xác định là Sở Vương điện hạ thật sao?

- Đúng vậy, ta đã thấy ngài nhiều lần, năm trước khi ngài đi thị sát Hà Đông, cũng qua thôn chúng ta, còn hỏi ta vài câu đấy, khẳng định chính là ngài.

Lập tức mọi người đều nghị luận, Sở Vương điện hạ không phải đang chống lại người Đột Quyết ở phương bắc sao? Thế nào mà lại tới quận Hà Đông? Lão nông khẽ vuốt chòm râu bạc trắng, thế sự xoay vần, ánh mắt lộ ra vẻ cười hiểu ý, lão nhìn mọi người hưng phấn nói:

- Nếu ta đoán không sai thì quân đội chúng ta đã đánh bại Đột Quyết, lấy được thắng lợi lớn rồi!

Mọi người đều hoan hô lên một tiếng, vài tên thương nhân nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ, đây là tình báo trọng yếu, bọn họ phải lập tức hướng lên Tần Vương điện hạ bẩm báo…

Mặc dù hơn một nửa Hà Đông đều đắm chìm vào sự vui sướng trong lúc tuyết rơi, nhưng Dương Nguyên Khánh lại không có tâm tình cùng nhân dân ven đường ăn mừng tuyết rơi đúng lúc.

Một mặt là do kết quả thảm thiết của trận chiến làm cho hắn buồn bực không vui, mặt khác là hắn đang sầu lo về việc quân Đường mượn gió bẻ măng, tâm trạng nặng trịch đè lên trong lòng hắn.

Hắn không biết thế cục đã chuyển biến tới một bước nào rồi? Nhất là Trung Nguyên, có đột phá điểm mấu chốt của hắn hay không? Dọc theo đường đi hắn không chiếm được một tình huống mới nào từ Lạc Dương, chỉ biết Lạc Dương bị vây, nhưng đó là tình huống ba ngày trước, hiện tại ra sao?

Trên thực tế, Dương Nguyên Khánh cũng không phải lo lắng thành Lạc Dương bị phá, Vương Thế Sung bị giết là chuyện sớm hay muộn mà thôi, không phải bị tiêu diệt trong tay Đường triều, chính là bị quân Tùy xử lý.

Lạc Dương tuy là địa điểm lớn của Trung Nguyên, nhưng đồng thời cũng là nơi dễ xảy ra chiến tranh, dễ công khó thủ, Vương Thế Sung kẹp giữa hai đại kình địch, cục diện cân bằng này không có khả năng kéo dài bao lâu.

Vương Thế Sung cũng là hạng người kiêu hùng, Dương Nguyên Khánh cũng không thèm để ý đối với sống chết của hắn, hắn quan tâm chính là việc quân Đường mở rộng về phía đông, một khi quân Đường chiếm được Lạc Dương, mà chiến tranh giữa quân Tùy và Đột Quyết còn chưa kết thúc, như vậy Lý Thế Dân sẽ có cơ hội khuếch trương về phía đông, chiếm được hơn một nửa Trung Nguyên.

Đây mới là điểm mấu chốt, là điều Dương Nguyên Khánh tuyệt đối không muốn thấy, vì thế cho nên hắn mới cho Vương Thế Sung kỳ hạn một năm, chỉ là để khích lệ Vương Thế Sung tử thủ thành trì, vì hắn tranh thủ được một chút thời gian, hôm nay đã là ngày thứ tư.

Lúc này, phía sau truyền đến một tiếng thét kinh hãi cắt đứt suy nghĩ của Dương Nguyên Khánh, hắn vừa quay đầu lại thì thấy một con chiến mã té ngã trên mặt đất, miệng sùi bọt mép, bốn vó không ngừng co giật, đây là bộ dạng do cực độ mệt nhọc mà ra.

Dương Nguyên Khánh lập tức ghìm chặt chiến mã, ánh mắt thân thiết nhìn theo tên thân binh vừa bị ngã ngựa, tên thân binh ngã quay cuồng xa hơn một trượng, rất nhanh bò lên, trên mặt đất tuyết đọng rất dày nên hắn cũng không xảy ra vấn đề gì cả. Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, lại nhìn về hướng tiền phương, nơi này cách thành Hà Đông chỉ còn hơn mười dặm.

- Thả chậm tốc độ, cho chiến mã nghỉ ngơi!

Rồi hắn hướng tới Trình Giảo Kim nói:

- Ngươi đi đến thành Hà Đông trước, nói cho Lai tướng quân là ta đã đến.

- Rõ!

Trình Giảo Kim đáp ứng một tiếng, thay đổi con ngựa khác, tăng thêm tốc độ chạy tới thành Hà Đông.

Lúc này, La Sĩ Tín rốt cuộc tìm được cơ hội, tiến lên thấp giọng nói:

- Điện hạ, giải vây cho thành Lạc Dương thì phải đi quận Hà Nội, chúng ta lại đi đến thành Hà Đông, có phải hay không…

- Tiểu tử ngươi muốn nói “trống đánh xuôi, kèn thổi ngược”, có phải vậy không?

Dương Nguyên Khánh liếc mắt nhìn hắn, rốt cuộc trên mặt lộ ra vẻ cười cười.

La Sĩ Tín mặt đỏ lên, gãi gãi sau gáy nói:

- Ty chức không dám nói như vậy, ty chức chỉ muốn nói “nước xa không kịp giải khát”.

- Ta nghĩ tiểu tử ngươi cũng không dám nói lung tung.

Dương Nguyên Khánh cười cười, lại không trả lời nghi ngờ của y, bọn họ đi thêm một đoạn đường, La Sĩ Tín rốt cục không kìm nổi, lại hỏi:

- Chúng ta có phải chuẩn bị theo Phong Lăng Độ qua sông, cắt đứt đường lui của quân Đường?

Dương Nguyên Khánh cười cười, dùng roi ngựa gõ lên mũ giáp của hắn một cái, nói:

- Ta có đần như vậy sao? Cho ngươi thời gian suy xét, không ngờ ngươi lại nghĩ đến Phong Lăng Độ, thật khiến cho ta thất vọng, vì sao người không nghĩ đến Bồ Tân Độ?

- Bồ Tân Độ (bến Bồ Tân)!

La Sĩ Tín ngây ngẩn người, bỗng nhiên đầu óc hiện lên một đạo linh quang, yt lập tức hiểu được ý đồ của Dương Nguyên Khánh rồi. Y liền che miệng lại, kích động đến mức muốn kêu ra thành tiếng, Dương Nguyên Khánh là muốn trực tiếp tấn công Trường An!