Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 860: Tâm cơ của Sài Thiệu

Thương Tào tham quân sự dẫn Bùi Hành Nghiễm đến một lều lớn khác, nơi này chất hơn một ngàn gánh thức ăn tốt cho ngựa. Những thứ này là thứ mà đám nông dân ở vùng lân cận vừa đem đến để khao quân.

Tham quan sự ngồi xổm xuống trước đống cỏ, ông ta lấy một nắm cỏ dưới cùng lên, trình cho Bùi Hành Nghiễm:

- Tướng quân, mời nhìn kĩ!

Bùi Hành Nghiễm nhìn kĩ nắm cỏ trong tay y, đều nhỏ mảnh, dài khoảng nửa tấc, nhưng ở giữa có không ít thứ bột phấn màu vàng.

Bùi Hành Nghiễm tiện tay nắm lấy một nắm từ trong đám cỏ, để lên tay xem kĩ, y cũng phát hiện, đám cỏ này dính không ít bột phấn màu vàng nhạt. Y dùng ngón trỏ chấm một ít đưa vào miệng, mùi vị hơi đắng, y chau mày:

- Những bột phấn màu vàng này là cái gì?

- Bẩm báo tướng quân, những bột phấn này là bột ba đậu.

Trong lòng Tham quân sự vẫn còn sợ hãi nói:

- Thức ăn cho ngựa của chúng ta không đủ, những thức ăn này tối nay chuẩn bị chia xuống, nhưng ty chức tra xét thức ăn này cẩn thận, phát hiện bên trong có trộn một lượng bột ba đậu lớn, nếu như chiến mã ăn phải, sẽ có hậu quả nghiêm trọng.

Bùi Hành Nghiễm cười lạnh một tiếng:

- Hay cho một Sài Thiệu, lại dùng loại thủ đoạn này, vậy cứ thử xem.

Y lập tức truyền lệnh:

- Truyền lệnh của ta, các binh sĩ không tiếp tục ngủ nữa, đứng bên chiến mã đợi lệnh!

………

Khâu Hành Cung dẫn một ngàn kỵ binh ẩn thân tại một rừng cây cách đó vài dặm, trong lòng y vô cùng căng thẳng, đồng thời cũng tràn đầy mong đợi. Y phát hiện quân Tùy là tay không đến, còn phải vận chuyển vài trăm lều trại.

Như thế đối với quân Tùy mà nói, lương thảo không đủ là tất nhiên, lương thảo mà y đưa tới, có lẽ quân Tùy sẽ vội dùng. Lương thực không có vấn đề, nhưng trong thức ăn cho ngựa, y trộn thêm một lượng lớn bột ba đậu, bởi màu sắc gần giống nhau, nếu không kiểm tra kĩ lưỡng, rất khó nhìn ra bột ba đậu trên những đám cỏ này.

Khâu Hành Cung dường như nhìn thấy cảnh từng thớt chiến mã của quân Tùy đau bụng ngã xuống. Y biết, đối với kỵ binh mà nói, mất đi chiến mã sẽ tạo nên cảnh hỗn loạn như thế nào. Mười ngàn quân Tùy hỗn loạn tuyệt đối không thể cản nổi một ngàn kỵ binh Đường dũng mãnh.

Khâu Hành Cung năm nay đã ba mươi tám tuổi, đối với một người mười mấy tuổi có thể đảm nhiệm chức thái thú, thì đối với việc có thể lãnh binh đánh trận với quân Tùy, một người đàn ông ba mươi tám tuổi quả thật có chút già. Nếu như là quan văn, có lẽ vẫn còn hai mươi mấy năm sự nghiệp, nhưng đối với võ tướng, lão tướng năm mươi tuổi thì nên xuất ngũ rồi, hoặc trở thành nguyên soái, hoặc chuyển sang đấu tranh tại chiến trường trong triều đình.

Nhưng Khâu Hành Cung đến bây giờ vẫn chỉ là một tên Phiêu Kỵ tướng quân của Thiên Sách phủ. Uất Trì Cung cũng là Phiêu Kỵ tướng quân, nhưng y lại là võ tướng được tin cậy nhất của Lý Thế Dân. Vũ Văn Sĩ Cập cũng là Phiêu Kỵ tướng quân, nhưng y lại mang chức danh là Trị thư thị ngự sử, được hoàng đế vô cùng tin cậy.

Hầu Quân Tập cũng là Phiêu Kỵ tướng quân, nhưng y lại là nguyên lão khởi binh, có công đầu với nước. Đoàn Chí Hoằng cũng là Phiêu Kỵ tướng quân, nhưng y lại đồng thời đảm nhiệm chức Tả dực vệ tướng quân.

Tất cả mười mấy Phiêu Kỵ tướng quân, nếu là so về sự nghiệp đều ốt hơn y, nếu so là tuổi tác thì trẻ hơn y nhiều, tiền đồ rộng lớn, duy chỉ Khâu Hành Cung vẫn chỉ là một gã binh lính đầu ba mươi tám tuổi.

Vinh quang duy nhất mà y đạt được chính là y được liệt vào thiên hạ thập mãnh tướng, xếp hạng thứ mười. Nhưng trong lòng y cũng rất rõ, sức mạnh của y đã không còn như mấy năm trước, thể lực của y cũng đang bắt đầu xuống dốc.

Nếu thật sự tập hợp một đám mãnh tướng trong thiên hạ lại tỉ võ, y có thể được xếp vào danh sách một trăm đã là không tệ. Cái danh thiên hạ đệ thập mãnh tướng này của y quả thật có chút không đáng tin cậy.

Một người đàn ông lớn tuổi ba mươi tám tuổi, áp lực mà y phải chịu không phải người trẻ tuổi có thể trải nghiệm được. Nếu y lại không nổi danh, chỉ sợ y không có ngày nổi danh nữa.

Khâu Hành Cung đặt hạnh phúc trong quãng đời còn lại của y vào trận chiến này, đặt vào tia tình cảm mãnh liệt cuối cùng tựa ánh chiều tà của y.

Trong bóng đêm, một bóng đen vọt đến, đây là một tên lính trinh sát của quân Đường. Y mang tin tức mà Khâu Hành Cung chờ đợi.

- Bẩm báo, đại doanh quân Tùy xảy ra hỗn loạn, kêu la cả một vùng, rất nhiều binh lính tuần tra bên ngoài vội vàng về lại doanh trại, trong doanh trại chắc chắn xảy ra chuyện lớn.

Khâu Hành Cung mừng rỡ. Thời khắc y chờ mong đã đến, y trở người nhảy lên lưng ngựa, thẳng lưng, hô to với một ngàn kỵ binh Đường:

- Giờ phút lập công lớn đã tới, trận chiến này kết thúc, chư quân đều được phong hầu.

Một ngàn kỵ binh lập tức tinh thần phấn chấn, thấp giọng hô một tiếng, giơ đao lên ngựa, chờ đợi giờ phút xuất kích.

Khâu Hành Cung lại chăm chú nhìn đại doanh của quân Tùy một lúc, đột nhiên vung chiến đao lên:

- Xuất kích!

Y phóng ngựa nhảy ra, dẫn một ngàn kỵ binh phóng nhanh về phía đại doanh của quân Tùy, lướt nhanh như gió trong màn đêm, lại như một tinh linh phóng nhanh trong đêm tối, khí thế bức người.

Bọn họ không gặp phải bất cứ lính tuần tra nào của quân Tùy, chớp mắt đã xông đến trước đại doanh của quân Tùy. Xung quanh đại doanh không có mâu kích, chỉ có một chiến hào rộng năm thước.

Chiến mã của Khâu Hành Cung phóng một bước rộng hơn cả thiết thương từ chiến hào, đánh vào đại doanh quân Tùy. Một ngàn kỵ binh phía sau, ào ào phóng qua hào, theo y tấn công sâu vào trong doanh trại của quân Tùy.

Liên tục xông vào mười mấy lều trướng, Khâu Hành Cung mặt biến sắc, trong đại doanh của quân Tùy sớm đã trống không, không có một người. Lập tức trong quân doanh vang lên một tiếng, kinh hô cả một mảng. Đây là tiếng kinh hô của kỵ binh quân Đường

- Rút lui! Nhanh rút lui!

Khâu Hành Cung lớn tiếng quát, y xoay đầu ngựa trước tiên, phóng nhanh ra phía ngoài doanh trại quân Tùy, nhưng đã muộn rồi, ngoài doanh trại quân Tùy, kị binh quân Tùy từ bốn phương tám hướng đánh tới dày đặc, cắt đứt đường chạy trốn của kị binh quân Đường.

Kị binh quân Đường trở nên hỗn loạn. Bọn họ công kích mấy lần, đều thất bại, trận mưa tên dày đặc làm cho kỵ binh quân Đường ngã ngựa ào ào, tiếng kêu thảm vang cả một vùng.

Trong đầu Khâu Hành Cung trống rỗng, y dường như đánh giết xông ra phía ngoài theo bản năng, y cũng không còn lo đến các binh sĩ quân Đường khác, y chỉ muốn tự mình có thể đánh giết để thoát ra ngoài.

Ngay vào lúc này, bên cạnh truyền đến một tiếng rống:

- Tướng Đường, hãy nộp mạng!

Khâu Hành Cung vừa quay đầu, nhất thời bị dọa đến hồn xiêu phách lạc, chỉ thấy ngọn lửa phần phật trong mắt, một vị tướng quân Tùy thân hình vạm vỡ, đang thúc ngựa nghiêng người xông đến, tay nắm ngọn giáo dài, sát khí đằng đằng.

Khâu Hành Cung biết người này, chính là thiên hạ đệ ngũ mãnh tướng Bùi Hành Nghiễm, cũng là chủ tướng quân Tùy mà y muốn giết chết trong lần tập kích này. Lúc này, săn trộm bất thành, y lại biến trở thành ật bị săn.

Bùi Hành Nghiễm nháy mắt đã đánh đến trước mắt, y nhìn một cái liền nhận ra người trước mắt, không khỏi ha hả cười lạnh, thì ra là thiên hạ đệ thập mãnh tướng.

- Hãy nộp mạng!

Ngọn giáo dài của Bùi Hành Nghiễm nhanh như thiểm điện, nhắm ngay tim đâm đến. Võ nghệ của Bùi Hành Nghiễm so với La Sĩ Tín thì tám lạng nửa cân. Võ nghệ của La Sĩ Tín ở sức lực lớn, có thể cản cú nện chùy của Lý Huyền Bá, cộng thêm thương pháp tinh diệu, am hiểu sâu sắc cái tinh túy trong võ thuật của Trương Tu Đà, được xếp vào thiên hạ đệ tứ mãnh tướng.

Về sức lực, Bùi Hành Nghiễm so với La Sĩ Tín không phân cao thấp, nhưng về mặt thương pháp, lại không tinh diệu bằng La Sĩ Tín, nhưng thương pháp của Bùi Hành Nghiễm cũng có chỗ hơn người, đó chính là nhanh.

Y có thể trong chớp mắt, xuất kích hơn mười ngọn giáo, như hoa lê tung bay tán loạn, lại tựa mưa bão tầm tã, về mặt tốc độ kích sát, trong thiên hạ, không ai có thể sánh vai với y.

Khâu Hành Cung mặc dù là thiên hạ đệ thập mãnh tướng, nhưng y tuổi đã cao, phản ứng cũng hơi chậm. Khi y chuẩn bị cản mũi giáo của Bùi Hành Nghiễm, tim y truyền đến một loại đau đớn như muốn nổ tung.

Y chậm rãi cúi đầu, trường giáo của Bùi Hành Nghiễm đã đâm vào lồng ngực y, mũi giáo xuyên qua từ sau lưng y, đâm một phát vào tim y.

Khâu Hành Cung bỗng nhiên kêu thảm một tiếng đến long trời, ngã từ trên ngựa xuống đất, chết dưới mũi giáo của ở Bùi Hành Nghiễm.

………..

Sau nửa canh giờ Khâu Hành Cung vong trận, Sài Thiệu lại phân phó dùng máu viết thành một bức huyết thư dùng chim ưng gửi đến Trường An.

- Thần liều chết muốn đánh tan quân Tùy, tiếc rằng binh yếu tướng cô, một cây khó chống vững, khó địch lại thiết kỵ của quân Tùy. Đại tướng Khâu Hành Cung không may vong trận, thần tuy binh bại, nhưng đấu chí không suy. Thần đã quyết tâm, nếu chết, thà rằng chết trên sa trường, cũng tuyệt không để quân Tùy tiến một bước vào Quan Nội đạo. Mong trời cao bảo hộ Đại Đường ta!

Tuy trong huyết thư của y không đề cập đến Lý Thần Thông, nhưng tất cả mũi giáo của Sài Thiệu đều chỉ về việc Lý Thần Thông tránh nạn về phía nam.

Không có việc chạy về phía nam Lý Thần Thông, sao có thể thể hiện ý chí kiên quyết giữ thành của Sài Thiệu y?

Không có việc Khâu Thành Cung trận vong, sao có thể thể hiện sự bi tráng của Sài Thiệu y?

Không có ý chí kiên quyết giữ thành của y và sự bi tráng của y, Quan Nội đạo sao có thể rơi vào tay y?