- Ta cứ nghĩ con gái đã trưởng thành thành một đại cô nương rồi. Bây giờ mới thấy rằng nó vẫn còn là một đứa trẻ.
- Nó vốn dĩ là một đứa trẻ. Chẳng qua là bề ngoài cao lớn một chút. Nhưng hồi thiếp bằng tuổi nó, thiếp cũng đã chẳng nhảy nhót như thế nữa rồi.
- Ừ! Lúc đó nàng đã cầm tay ta rồi.
Dương Nguyên Khánh giọng nói vẻ trêu chọc.
- Ta chẳng phải từ nhỏ đã cầm tay nàng rồi sao?
Xuất Trần phản ứng trước lời trêu chọc của chồng. Nàng tức giận giơ tay gõ vào đầu hắn.
- Đồ đầu bò đáng chết, lại trêu thiếp rồi.
Xuất Trần động tác rất nhanh nhưng Dương Nguyên Khánh nhẹ nhàng né được, nàng liền gõ vào khoảng không.
Xuất Trần lập tức đã không còn giận. Ngày trước nàng đập vào đầu Nguyên Khánh, Nguyên Khánh không bao giờ né kịp, trăm lần trăm trúng, nhưng bây giờ…nàng khẽ thở dài, ….. Thân thủ đã không còn như trước nữa rồi.
- Chẳng lẽ nàng vẫn muốn đi làm nữ hiệp Giang Hoài?
Dương Nguyên Khánh hiểu được ý tứ trong cái thở dài của t.
Xuất Trần lắc đầu, lại thở dài:
- Mười năm trước là con gái đã giữ chân thiếp. Mười năm sau lại là con trai giữ chân thiếp. Bây giờ lại thêm sợi dây thừng Vương Phi nữa. Chàng có nghe nói có nữ hiệp Vương Phi chưa?
Xuất Trần lườm hắn một cái.
Dương Nguyên Khánh ha hả cười, liền đem đề tài vòng vo trở lại.
- Ta hỏi nàng. Bây giờ nàng vẫn còn canh cánh trong lòng với nhà họ Thẩm ở Ngô Hưng sao?
Xuất Trần hiểu được tâm tư của chồng là muốn gần gũi hơn và nhà họ Thẩm ở Ngô Hưng. Nàng không chút do dự nói:
- Chàng có thể nói rằng thiếp lòng dạ hẹp hòi, cũng có thể nói thiếp không quan tâm đến đại cục. Nhưng bản thân thiếp không quên được sự nhục nhã mà năm đó Thẩm gia gây ra cho thiếp và mẹ thiếp. Đương nhiên nếu chàng nhất định muốn tiếp kiến nhà họ Thẩm Ngô Hưng thì thiếp sẽ không ngăn chàng. Nhưng chắc chắn thiếp sẽ không gặp bọn họ, càng không thừa nhận bọn họ là “nương gia”, Nguyên Khánh, xin chàng hãy hiểu cho lòng thiếp.
Dương Nguyên Khánh biết Xuất Trần rất kiên định, ân oán rõ ràng, nếu nàng đã oán hận ai thì cả đời cũng sẽ không tha thứ. Bản thân hắn muốn thuyết phục nàng nhận họ Thẩm Ngô Hưng là nương gia, e rằng thật sự là không làm được.
Bất đắc dĩ, hắn lại đành hỏi:
- Nếu nhà họ Thẩm ở Đôn Hoàng trở về Ngô Hưng thì sao?
Xuất Trần im lặng. Nhà họ Thẩm Đôn Hoàng bên kia là cậu ruột nàng, nàng lại không thể không thừa nhận. Sau một lúc lâu, nàng thở dài.
- Nguyên Khánh, chúng ta tạm thời không nói chuyện này nữa có được không?
…..
Vưu phu nhân đã về đến phủ. Phủ của bà ta nằm ở thành nam, rộng khoảng mẫu. Đây là nơi ở mà Dương Nguyên Khánh cấp cho con trai bà là Thẩm Quang. Thẩm Quang phần lớn thời gian đều trong quân, trong nhà chỉ còn hai ông bà già ở. Thẩm Quang đã thành hôn ở Giang Đô, thê tử của anh ta ở quận Đan Dương, tạm thời còn chưa về.
Chồng của bà ta là Thẩm Quân Đạo nguyên là Lại Bộ Thị Lang triều Trần. Sau khi triều Trần diệt vong thì bị đưa đến Trường An định cư, về sau làm học sĩ của Thái tử Dương Dũng, tiếp đó chuyển thành người trong phủ của Hán Vương Dương Lượng. Sau khi Dương Lượng tạo phản thất bại, Thẩm Quân Đạo bị xóa tên khỏi quan trường.
Hai tháng trước, Thẩm Quân Đạo mới từ Tràng An đến Thái Nguyên, được Dương Nguyên Khánh bổ nhiệm làm Hình bộ Thị Lang. Ông ta năm nay đã sáu mươi tuổi rồi mới quay lại chốn quan trường, Thẩm Quân Đạo rất coi trọng chức quan này, cũng cố gắng dốc hết sức. Trong khoảng thời gian này ông ta khá bận rộn chỉnh sửa luật Khai Hoàng, xóa bỏ không ít hình phạt nghiêm khắc, rất được Tử Vi Các khen ngợi.
Lúc này, Thẩm Quân Đạo đang ở nhà cùng với tộc huynh Thẩm Bách từ Giang Nam đến. Đó cũng là gia chủ hiện tại của nhà họ Thẩm.
Thẩm Bách ngoài sáu mươi tuổi, dáng gầy gò. Cũng giống như tất cả các gia tộc khác, Thẩm gia đang tìm tương lai của gia tộc. Dù là Tiêu Tiển ở Tây Lương mấy lần phái người mời con cháu Thẩm gia xuất sĩ cho triều Lương, nhưng đều bị Thẩm Bách khéo léo từ chối. Trong lòng ông ta hiểu rất rõ, đã có cơ sở Triều Tùy thống nhất thiên hạ thì phương nam sớm muộn cũng sẽ bị phương bắc thống nhất. Triều Lương chẳng giữ được bao nhiêu năm nữa.
Ánh mắt của ông ta nhìn về ba chính quyền lớn ở phía bắc. Triều Đường tuy rằng hùng mạnh, có quý tộc Quan Lũng toàn lực ủng hộ nhưng quý tộc Quan Lũng lại căng thẳng với sĩ tộc Giang Nam. Điều này Thẩm gia hiểu rất rõ. Còn Nam Tùy ở Lạc Dương thì ngay cả vấn đề lương thực cũng không giải quyết được. Tuy được gọi là chính thống nhưng cũng chỉ là kéo dài hơi tàn, khó mà giữ lâu dài được.
Ánh mắt của ông ta cuối cùng đã tập trung vào Bắc Tùy Thái Nguyên. Gia tộc họ Thẩm này ở triều đình khá là được, có cha con Thẩm Quân Đạo, có tâm phúc Thẩm Xuân của Dương Nguyên Khánh, càng quan trọng hơn là Trắc Phi của Dương Nguyên Khánh chính là cháu ngoại của Thẩm gia. Điều này có nghĩa là Thẩm gia có thể đi con đường tắt nhờ họ ngoại.
Thẩm Bách suy nghĩ đã rất lâu rồi. Vừa hay nghe nói Bắc Tùy chuẩn bỠcử hành khoa cử, ông ta liền hạ quyết tâm, đưa mấy đứa người con cháu ưu tú đến Thái Nguyên để tham gia thi Hương.
Thẩm Bách đang nói chuyện với tộc đệ Thẩm Quân Đạo thì quản gia ở ngoài cửa bẩm báo:
- Lão gia, phu nhân đã trở về.
Thẩm Bách và Thẩm Quân Đạo tinh thần cùng cảm thấy dao động.
Rất nhanh, Vưu phu nhân đi vào phòng khách. Nhìn vẻ mặt không vui chút nào của bà ta, Thẩm Bách hơi trầm xuống. Ông ta cảm thấy không ổn.
- Phu nhân, thế nào rồi?
Thẩm Quân Đạo lo lắng hỏi.
Vưu phu nhân ngồi xuống. Bà ta uống một ngụm trà, không nhanh không chậm nói:
- Chuyện có cái thất vọng, nhưng cũng có hy vọng. Mọi người muốn nghe cái nào trước?
- Nói việc thất vọng trước đi!
Thẩm Bách hỏi có chút bất an.
- Thất vọng chính là Trương Lương đệ không chịu gặp gia chủ đâu. Thiếp thấy cô ta không muốn tha thứ cho Thẩm gia đâu.
Thẩm Bách và Thẩm Quân Đạo quay ra nhìn nhau, trên mặt hiện lên vẻ thất vọng. Thẩm Bách càng không che dấu được sự ủ rũ trong lòng. Ông ta rất hối hận vì những chuyện đã qua. Ông ta không thể nào ngờ được rằng, từ một tiểu nương bướng bỉnh hai mươi năm trước nay lại trở thành phi tử của Sở Vương và tương lai có thể trở thành quý phi. Trong quá khứ ông ta vì một chút lợi nhỏ mà hôm nay đây phải trả cái giá quá đắt.
Thẩm Quân Đạo lại vội vàng hỏi:
- Thế hy vọng là gì?
- Hy vọng là đồng thời ta đã gặp được Sở Vương. Sở vương rất có hứng thú với Thẩm gia.
Tinh thần Thẩm Bách rung động. Ông ta ý thức được chính mình đã phạm phải một sai lầm ấu trĩ. Em dâu Trương Lương có lẽ vì chyện năm trước mà canh cánh trong lòng. Nhưng Dương Nguyên Khánh thì không. Trong tương lai hắn muốn chiếm Giang Nam, như thế Thẩm gia có thể là trợ lực lớn cho hắn. Trong tình hình như thế, thái độ của em dâu Trương Lương cũng không quan trọng nữa. Thẩm gia cũng không phải là dòng tộc nhỏ mà lại có một giá trị lợi dụng rất lớn. Dương Nguyên Khánh làm sao có thể dễ dàng bỏ quên cho Thẩm gia được?
Nghĩ đến đó, Thẩm Bách trong lòng vô cùng hưng phấn, vội hỏi:
- Thế Sở Vương còn nói gì nữa?
- Sau đó thì tạm thời không nói gì thêm. Sau đó ta cũng quay về. Nhưng ta có thể nói với gia chủ rằng, vài ngày nữa Sở Vương nhất định sẽ đến tiếp kiến gia chủ.
Thẩm Bách trong lòng đã hoàn toàn thoải mái. Sự uể oải trong lòng dường như được quét sạch, ông ta đứng dậy thi lễ thật sâu,
- Hôm nay đa tạ hiền đệ và muội muội, Thẩm Bách vô cùng cảm kích.
Thẩm Quân Đạo xua tay cười,
- Đây là vì Thẩm gia. Vì gia tộc mà góp chút sức mọn, đây là việc nên làm, gia chủ không cần khách khí.
.....
Quốc Tử Học của Thái Nguyên nằm ở thành nam, là một học phủ nằm trên khoảng hai trăm mẫu đất, có hơn ba nghìn sĩ tử học tập ở đó. Nó cũng là học phủ cao nhất của Vương triều bắc Tùy, là một trong ba học phủ lớn nổi danh của khu vực Hà Đông, Bùi học và Vương học.
Quốc Tử Học thực hành quy định tiến cử nên con cháu của hàn môn không có hy vọng được vào học tại đây. Bên trong học phủ phần lớn đều là con cháu của quan viên, vọng tộc của các quận Hà Đông. Con cháu của các danh môn vọng tộc được hưởng ưu thế giáo dục từ nhỏ.
Đây cũng là cách chọn lựa cửu phẩm một cách công bằng. Người thống trị hai triều Tùy Đường tuy muốn lợi dụng khoa cử để phá vỡ sự lng đoạn trong sự chọn lựa quan viên, nhưng chế độ khoa cử của Tùy Đường không dao động được gốc rễ của chế độ cửu phẩm. Đó chính là sự lũng đoạn của các danh môn thế gia trong tài nguyên giáo dục.
Trên thực tế, đại bộ phận sĩ tử thông qua khoa cử đậu Tiến sĩ đều là con cháu danh môn vọng tộc. Khoa cử chỉ mở ra một khe cửa nhỏ cho con cháu hàn môn.
Nhưng cái khe nhỏ đó cũng gặp phải sự phản đối mạnh mẽ của con cháu các danh môn vọng tộc.
Tới gần giữa trưa, giờ học sáng của Quốc Tử Học đã kết thúc. Hơn mười đồ sinh đang ngồi nói chuyện. Lần này thi Hương, đồ sinh ba thành phụ cận Quốc Tử Học đều đến tham gia. Mười mấy người này cũng là một trong những người tham gia. Trong bọn họ có người là con cháu quan viên, con cháu các vọng tộc của các huyện, cũng là tiểu danh môn, không thể so sánh với họ Bùi, họ Vương.Tuy nhiên ở huyện thì cũng đã được coi là đại tộc rồi.
- Nghe nói có hơn hai mười nghìn người tham gia thi Hương, nhưng chỉ chọn hai trăm người, một trăm chọn lấy một. Liệu, chúng ta có hy vọng không?
Một gã đồ sinh cao to nói giọng oán trách.
Một đồ sinh khác đến từ quận Thượng Đảng thở dài nói:
- Lúc đầu vì muốn vào Quốc Tử Học để học tập, gia chủ nhà ta đã phải lao tâm khổ tứ tìm đến liên hệ với Thái Thú mới xin được cho hai người. Cứ tưởng vào được Quốc Tử Học là có thể yên tâm được làm quan. Đến bây giờ chẳng khác nào bọn nhà quê vẫn phải tham gia khoa cử. Thế thì ta học ở đây còn có ý nghĩa gì nữa?
- Kỳ thật Quốc Tử Học của triều Tùy cũng có thể đề cử người làm quan. Giống như Đỗ Như Hối. Ông ta chẳng phải cũng đèn sách ở Quốc Tử Học, được giới thiêu sau đó được chọn vào Lại bộ sao? Nhưng bây giờ thì hay rồi. Áp đặt toàn bộ đều phải tham gia khoa cử. Học tại Quốc Tử Học thực sự không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
- Không thể nói như thế được. Mấy người quê mùa cầm cuốc đó làm sao giống như anh nghe giảng bài được? Bọn họ có thể hiểu chính xác được kinh nghĩa không? Cho dù bọn họ gian khổ mười năm đi nữa thì cũng chẳng có cơ hội. Không sao đâu, cuối cùng cũng thi rớt mà thôi?
- Chó chê mèo lắm lông mà thôi!
Đồ sinh đến từ Thượng Đẳng cười một tiếng rồi nói:
- Tổng cộng chọn hai trăm người, riêng con cháu Bùi học và Vương học đã hơn hai trăm người rồi. Bọn họ còn không đủ chia! Chúng ta thì là cái gì chứ? So với con cháu hàn môn thì có khác gì đâu. Nghe nói chủ khảo lần này là Vương Thông. Ông ta là người quyết định cuối cùng, ta cho rằng trong những người được chọn có một nửa là con cháu họ Vương.
- Không phải vậy chứ! Không phải vẫn chưa chọn chủ khảo sao? Dương Nguyên Khánh sáng nay mới về, làm sao chọn chủ khảo nhanh thế được? Còn Bùi gia nữa sẽ không đồng ý cho Vương Thông làm chủ khảo đâu.
- Chỉ là đồn đại thôi. Quan chủ khảo quả thật vẫn chưa chọn đâu. Mà thôi, không nói nữa, chúng ta góp tiền đến lầu Tiến Sĩ uống rượu thôi.
Mười mấy sĩ tử có vẻ rất hào hứng, mỗi người góp một ít tiền, chậm rãi đi về tửu lầu Tiến Sĩ.
Tửu lầu Tiến Sĩ đã có tiếng lâu đời ở Thái Nguyên, là nơi các sĩ tử rất thích lui tới uống rượu. Thứ nhất là vì nó nổi tiếng, thứ hai là có thể nghe ngóng từ đây một số thông tin. Do đó hai tháng gần đây từ lúc triều đình Bắc Tùy tuyên bố khoa cử, ngày nào nơi đây cũng đều rất nhộn nhịp.
Tửu lầu Tiến Sĩ cách Quốc Tử Học không xa, ra cửa chính đi vài trăm bước là đến. Nhưng cách gia đình nhà họ Vương càng gần hơn. Lúc này đúng vào giữa trưa, trong tửu quán chật ních sĩ tử dùng cơm uống rượu. Hầu như một nửa là sĩ tử của nhà họ Vương, còn lại là đồ sinh của Quốc Tử Học, còn có các sĩ tử danh môn từ các vùng khác, hơn chục người xuất thân hàn môn. Từ cách ăn mặc có thể thấy quần áo bọn họ làm từ vải thường, đầu quấn khăn vải đay, đồ ăn gọi ra thì toàn thứ rẻ tiền nhất. Bọn họ ngồi hai bàn ở một góc khuất, vừa uống rượu vừa nghe đám con cháu Vương học khoác lác. Chỉ còn ba ngày nữa là khoa cử, không biết có nghe được thông tin gì về đề thi không, điều đó rất quan trọng với họ.
Mười mấy đồ sinh của Quốc Tử Học đi vào tửu lầu, đi một vòng mới tìm được một chỗ trống ở một góc nhỏ trên lầu hai, sau đó bọn họ ngồi xuống gọi tiểu nhị mang rượu và thức ăn lên.
Tửu lầu lúc này rất náo nhiệt, có người đang thì thào nói chuyện riêng với nhau, có người thì lại cao giọng ồn ào. Trong số những người đến từ các quận của Hà Đông, Hà Bắc thì con cháu họ Vương của Thái Nguyên biểu hiện sinh động nhất. Con cháu Vương học không hoàn toàn là con cháu của họ Vương. Đại bộ phận đều không phải là họ Vương. Bọn họ chỉ là học tập trong gia đình họ Vương và muốn bước lên dấu vết của nhà họ Vương. Điều đó rất có lợi cho con đường công danh của bọn họ. Rất nhiều quan viên quận Hà Đông đều xuất thân trong gia đình họ Vương. Bọn họ đều quan tâm đến con cháu đời sau của gia đình họ Vương. Hiện tượng này giống với gia đình họ Bùi.
Chỉ là khoa cử được cử hành ở Bắc đô Thái Nguyên. Gia đình họ Vương bọn họ có thêm mấy phần ưu thế về tâm lý.
- Ta nói cho ngươi biết một tin tức nội bộ. Lần tuyển chọn này, Vương học chúng ta là chắc chắn là số người đứng số một, ít nhất cũng phải chiếm trên một nửa trở lên. Không thể nào có chuyện công bằng đâu.
Một người là con cháu của Vương học nói rất lớn khiến cho toàn bộ các sĩ tử ở lầu hai đều chú ý. Cũng có thể là chủ đề này quá mẫn cảm. Cả lầu hai trở nên yên tĩnh.
Lúc này, một gã con cháu họ Bùi ngồi cạnh cửa sổ cười cười nhạt một cái. Anh ta tên là Bùi Thanh Tùng, là cháu trai Bùi Thế Thanh, là một thanh niên nhiệt huyết. Vốn không muốn nhiều chuyện, nhưng nghe thấy con cháu họ Vương càng nói càng kiêu ngạo, ngông cuồng. Dám nói con cháu họ Vương được chọn chiếm đến hơn một nửa, anh ta không nhịn được nói:
- Cho dù sự lựa chon không công bằng đi chăng nữa, nhưng cũng không đến lượt nhà họ Vương.
Trong tửu quán rất yên tĩnh, câu nói của anh ta không lớn nhưng ai nấyđều nghe rất rõ. Lời nói của anh ta giống như chọc vào tổ ong vò vẽ. Hơn một nửa số người trên lầu hai nhìn về phía anh ta. Con cháu Vương học dường như không chịu được, cầm chén rượu đến trước mặt anh ta. Bọn họ nhìn anh ta dò xét, lạnh lùng hỏi:
- Vị nhân huynh này họ gì, là người ở đâu?
- Không dám. Tại hạ họ Bùi, người Văn Hỉ.
Bùi Thanh Tùng ngạo nghễ nói.
Trong quán rượu là một không khí yên ắng. Hóa ra là con cháu Bùi gia Văn Hỉ, chả trách lại dám phản bác người của Vương gia. Sĩ tử vừa ăn nói ngông cuồng của Vương gia cười nhạt nói,
- Hóa ra là Bùi huynh, thất kính, tại hạ Vương Tế Trung, gia phụ là Vương đại nhân Kinh Triệu Doãn.
Bùi Thanh Tùng không nhịn được nhếch mép một cái. Hóa ra là con trai của Vương Túc, chả trách lại ngông cuồng như vậy. Anh ta cũng cười nói:
- Hóa ra là con trai của Vương Kinh Triệu, thất lễ rồi.
Trong quán rất nhiều người cùng bật cười. Bình thường các sĩ tử rất khiêm tốn, rất ít khi đem gia cảnh nhà mình khoe khoang, con cháu nhà quý tộc thì lại càng khiêm tốn. Tên Vương Tế Trung này không ngờ lại lôi cha mình ra. Loại con cháu quý tộc kiểu này quả thật rất ít gặp. Ngay cả con cháu Vương học cũng cảm thấy mất mặt.
Thực ra Vương Tế Trung vốn cũng không muốn đem phụ thân ra làm vỏ bọc. Anh ta chỉ muốn chứng minh rằng tin tức nội bộ của mình là chính xác. Nhưng không ngờ nói năng vô ý khiến cho mọi người khinh bỉ. Đến ngày cả ngôn từ của vị con cháu họ Bùi cũng thể hiển sự coi thường.
Vương Tế Trung có chút thẹn thùng lại hóa thành giận, hung hăng nói:
- Không phải Vương gia thứ nhất chẳng nhẽ Bùi gia xếp thứ nhất sao?
Bùi Thanh Tùng cười nhạt nói,
- Ta chẳng qua thấy Vương huynh quá ngây thơ. Ta có thể nói cho huynh biết, Vương gia không lấy được vị trí thứ nhất, Bùi gia cũng không lấy được vị trí thứ nhất. Mục đích của Dương Nguyên Khánh là lấy Hà Bắc, vì vậy danh môn thế gia Hà Bắc mới là trọng điểm của khoa cử lần này.
Hơn chục sĩ tử của Quốc Tử Học ngồi sau Bùi Thanh Tùng ngơ ngác nhìn nhau. Một người đến từ quận Thượng Đảng không kìm nổi liền hỏi:
- Bùi huynh, theo như huynh nói thì khoa cử lần này là không công bằng. Tất cả chúng ta chỉ làm nền thôi sao?
Bùi Thanh Tùng lắc đầu,
- Thời thịnh chẳng có cái gì là công bằng cả huống chi là thời loạn? Thiên hạ này là thiên hạ của danh môn thế gia. Dương Nguyên Khánh muốn đoạt lấy thiên hạ. Ông ta nhất định phải dựa vào sự ủng hộ các danh môn thế gia. Như Bùi gia và Vương gia đã được ân sủng rồi, ông ta không thể nào lại cho con cháu hai họ thêm một lần ân sủng nữa. Bùi gia và Vương gia trong lần khoa cử này được chọ mười người là tốt lắm rồi. Vì thế ta mới nói con cháu danh môn thế gia Hà Bắc mới là trong điểm trong lần khoa cử này.
- Nhưng khoa cử Phong Châu rất công bằng. Người được chọn đều là con cháu hàn môn, điều này thì giải thích thế nào?
Một đồ sinh của Quốc Tử Học không phục hỏi.
Bùi Thanh Tùng khinh thường cười,
- Đó là bởi vì khoa cử Phong Châu căn bản không có danh môn thế gia tham gia. Các ngươi không thử nghĩ xem, xếp thứ nhất chẳng phải là Kinh Triệu Vi thị sao? Thật sự công bằng sao? Thêm nữa, khoa cử Phong Châu mục đích là tìm gấp nhân tài. Còn lần khoa cử này Thái Nguyên mục đích là làm bước đệm tấn công Hà Bắc. Ông ta cấp bách cần đến sự ủng hộ của các sĩ tộc Hà Bắc. Lúc đó một khác, bây giờ một khác!
Có lẽ không nên nói toạc ra như vậy. Nói ra thế sẽ gặp phải rắc rối, Bùi Thanh Tùng nhất thời cũng không nghĩ tới, tại tửu lầu Tiến Sĩ anh ta đã tiết lộ thiên cơ điều đó khó tránh khỏi sóng gió lớn.
Sáng sớm hôm sau, Dương Nguyên Khánh đã đưa công chúa Đan Dương - Dương Phương Hinh tới cung Tấn Dương để yết kiến thiếu đế Dương Hựu. Có lẽ vì cùng đi với Giang Bội Hoa nên trên đường đến Thái Nguyên vẻ mặt bi thảm của cô không còn nữa, tinh thần trở nên phơi phới. Nhờ sức ảnh hưởng của Giang Bội Hoa, thái độ của cô với Dương Nguyên Khánh cũng không còn lãnh đạm như trước nữa.
Dương Nguyên Khánh cưỡi ngựa đi bên cạnh xe ngựa. Xung quanh còn có hàng trăm hộ vệ cận binh.
- Công chúa điện hạ, hôm qua nghỉ ngơi tốt chứ?
Dương Nguyên Khánh đi bên cạnh xe ngựa cười hỏi. Bản thân hắn lại khôi phục rất tốt. Chỉ ở bên gia đình một hôm thì những mệt nhọc trên đường dường như tan biến hết, tinh thần của hắn tốt hơn bao giờ hết.
Dương Phương Hinh không nói gì, một lúc sau cô mới hỏi nhỏ:
- Dương tổng quản, ngươi sẽ để ta ở cung Tấn Dương?