Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 614: Nuốt hận tại Hoằng Nông (1+2)

Hiện tại mỗi người đều lấy chăn lông của mình quấn quanh người ngã đầu ngủ, mỗi người đều tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, để khi trời rạng sáng có đủ thể lực để vững vàng chiến đấu. Bọn họ đều là những người lính đã nhiều năm kinh nghiệm.

Một doanh trướng hành quân được dựng ngay trên bến thuyền. Trong doanh trướng đèn đuốc sáng trưng. Một sa bàn bày trận được đặt ở giữa. Dương Nguyên Khánh đang cùng các tướng lĩnh ở trước sa bàn thương nghị chiến dịch tiếp theo.

- Thực sự ngoài dự đoán của mọi người, chúng ta không ngờ không gặp bất kỳ sự chống cự nào đã trực tiếp đổ bộ lên bờ phía nam. Hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó. Nhưng việc này tạm thời không cần lo lắng tới. Hiện tại ta muốn nói với mọi người chính là, vào canh một, đội quân của Lý Tĩnh và của Vương Thế Sung cũng phát động tấn công đối với quân Đường ở huyện Thiểm. Hiện tại liên quân của bọn họ là năm mươi nghìn người. Mà đội quân của Lý Hiếu Cung ở huyện Thiểm chỉ có hai mươi nghìn người. Hơn nữa ba mươi nghìn người chúng ta đã cắt đứt đường lui của bọn họ. Thắng bại vừa xem đã có thể thấy ngay. Sau khi rạng sáng, chúng ta chia thành hai đường. Ta dẫn hai mươi nghìn người cướp lấy thành huyện Văn Hương, phòng ngự viện quân từ Đồng Quan đến trợ giúp. Tần tướng quân dẫn mười nghìn quân cướp lấy thị trấn Hoằng Nông, đập tan hy vọng rút về huyện Hoằng Nông phòng ngự của Lý Hiếu Cung.

Dương Nguyên Khánh vừa mới nói tới đây, Tần Quỳnh liền khom người nói:

- Tổng quản, rạng sáng mới xuất phát, mạt tướng sợ không kịp. Mong Tổng quản chấp thuận cho mạt tướng dẫn quân xuất phát ngay bây giờ.

Dương Nguyên Khánh suy nghĩ một chút liền đồng ý, đưa quân lệnh tiễn thứ ba cho anh ta, lại dặn dò anh ta nói:

- Huyện Hoằng Nông chỉ có một nghìn quân phòng thủ, không đáng để lo nghĩ. Nhưng ngươi nhất định phải coi chừng dọc đường sẽ bị người ta phục kích. Quân địch không chặn đánh chúng ta ở bến tàu. Ta nghi ngờ bọn họ sẽ mai phục ở nửa đường. Ngươi cần phải cẩn thận.

- Mạt tướng nhất định sẽ cẩn thận!

Tần Quỳnh thi lễ, lại vội vàng rời khỏi doanh trướng đi điểm binh, Tần Quỳnh vừa mới đi không bao lâu, một gã thân binh tiến đến, vẻ mặt cổ quái nhìn Dương Nguyên Khánh nói:

- Bẩm báo Tổng quản, Tướng phòng thủ huyện Văn Hương Hoàng Quân Hán phái người đến cầu kiến, nói Hoàng Quân Hán đã quyết định đầu hàng Tổng quản.

Trong lều lớn, các tướng lĩnh đều ngây ngẩn cả người. Thảo nào trên bến thuyền không có quân phòng thủ, thì ra quân phòng thủ của quân địch muốn đầu hàng. Dương Nguyên Khánh và Dương Sư Đạo trao đổi ánh mắt với nhau. Hai người đều hiểu ý mỉm cười.

.....

Trời sáng dần, Dương Nguyên Khánh dẫn hai mươi nghìn đại quân đến huyện Văn Hương. Đây là một thị trấn cũng không lớn lắm. Thành trì cũng không hiểm trở. Bốn phía là núi vây quanh. Hơn hai mươi dặm về phía tây chính là Đồng Quan. Huyện Văn Hương nằm ở trên đường đi tới Đồng Quan. Vị trí địa lý của nó cực kỳ quan trọng.

Lúc này trong cánh đồng bát ngát ở trước thị trấn, hơn ba nghìn quân Đường đã buông binh khí xuống, xếp thành hàng chờ quân Tùy đến tiếp nhận đầu hàng. Đại tướng dẫn đầu chính là Hoàng Quân Hán. Thủ hạ của anh ta tổng cộng có hơn tám nghìn binh lính. Trong đó một bộ phận tướng lãnh có nhà ở Quan Trung không muốn đầu hàng. Hoàng Quân Hán cũng không miễn cưỡng, thả bọn họ cùng gần năm nghìn binh lính Quan Trung không muốn đầu hàng về Đồng Quan. Anh ta dẫn đầu hơn ba nghìn binh lính Hà Đông vẫn luôn theo anh ta, đầu hàng phía quân Bắc Tùy.

Hoàng Quân Hán cũng biết sau khi anh ta quay về Trường An, Lý Uyên sẽ bởi vì áy náy mà dành hậu đãi cho anh ta. Nhưng anh ta thà rằng đầu hàng Dương Nguyên Khánh cũng tuyệt đối không tiếp nhận loại sỉ nhục lớn này. Một người chỉ biết bao che cho con trai mà không thương tiếc đại tướng, không đáng để anh ta nguyện trung thành. Trong ánh mắt anh ta tràn ngập sự tuyệt vọng nhưng đầy kiên cường.

Mặc dù vợ con của anh ta đều ở Trường An, nhưng anh ta tin tưởng Dương Nguyên Khánh sẽ giải quyết thay cho anh ta. Dương Nguyên Khánh ngay cả gia quyến của sĩ tốt bình thường cũng đồng ý dùng đại thần bị bắt đổi về, huống chi là vợ con của mình. Dương Nguyên Khánh quan tâm tới sĩ tốt rõ ràng đã hình thành sự đối lập với Lý Uyên ích kỷ. Về điểm này Hoàng Quân Hán đã lĩnh hội rất sâu.

Lúc này Dương Nguyên Khánh dẫn đầu đại quân chậm rãi đi tới. Dương Nguyên Khánh giục ngựa tiến lên, khẽ cười nói:

- Hoàng Tướng quân bỏ gian tà theo chính nghĩa, khiến người ta khâm phục!

Hoàng Quân Hán tiến lên vài bước, quì một gối, hai tay ôm quyền giơ lên cao, lớn tiếng nói:

- Mạt tướng Hoàng Quân Hán hoàn toàn tỉnh ngộ, nguyện trung thành với Sở Vương điện hạ!

Đội quân Lý Hiếu Cung ở thị trấn Đào Lâm cách huyện Thiểm hai mươi dặm về phía tây nam bị hai đội quân Tùy đuổi theo. Quân Đường bị bắt phải ứng chiến, vì người ít không đánh lại số đông mà đại bại, bị tiêu diệt hơn năm nghìn người. Lý Hiếu Cung dẫn tàn quân tiếp tục rút lui về hướng nam. Mà lúc này thị trấn Hoằng Nông đã bị Tần Quỳnh dẫn mười nghìn quân chiếm lĩnh. Lý Hiếu Cung bất đắc dĩ, chỉ đành vòng qua huyện Hoằng Nông, dẫn quân rút lui, thọc sâu về phía quận Hoằng Nông. Đồng thời, gã lại khẩn cấp phái người về phía Đồng Quan, cầu cứu Lý Nguyên Cát.

Dọc đường về Đồng Quan, Triệu Từ Cảnh vô cùng lo lắng. Về tới đầu thành, Lý Nguyên Cát đứng ở trên tường thành, ngóng nhìn núi non trùng điệp ở phía xa ngoài hai mươi dặm, đồng thời, mơ hồ có thể thấy được huyện Văn Hương. Xa hơn nữa, sông Hoàng Hà giống hệt một chiếc đai lưng ngọc, từ phương bắc chảy xuôi đến. Ngay ở chỗ này, lại uốn khúc chuyển hướng chảy về phía đông, một đoạn sông nhỏ uốn lượn từ phía xa trải dài tới, còn kéo dài đến Đồng Quan. Nơi này là quan ải đường bộ duy nhất để tiến vào Quan Trung.

- Điện hạ!

Triệu Từ Cảnh thở hồng hộc chạy tới, giọng nói đầy cấp bách:

- Lý Quận Vương khẩn cấp cầu viện, vì sao không đi cứu viện cho bọn họ?

Lý Nguyên Cát quay đầu liếc mắt nhìn Triệu Từ Cảnh một cái. Trong ánh mắt tràn ngập vẻ trào phúng.

- Triệu Trưởng Sử cho rằng ta sẽ đi cứu gã sao?

Triệu Từ Cảnh ngây người một chút. Anh ta thoáng nhớ tới sự kiện Hoàng Quân Hán, trong lòng lập tức vừa tức vừa vội nói:

- Điện hạ, sự kiện kia chỉ là việc tư, mà hiện tại là quốc sự ảnh hưởng tới xã tắc. Ngài không thể bởi vì một việc tư mà hủy đi tính mạng của mấy chục nghìn quân Đường.

- Câm miệng!

Lý Nguyên Cát thẹn quá hóa giận, quát mắng anh ta nói:

- Ta là chủ soái Đồng Quan, bảo vệ Đồng Quan mới là bản chức của ta. Hiện tại binh lính của Dương Nguyên Khánh tụ tập ở huyện Văn Hương. Người đi cầu cứu của Lý Hiếu Cung lại không bị ngăn cản. Đây là Dương Nguyên Khánh cố ý để anh ta đi qua, dụ dỗ chúng ta đi cứu viện. Nếu ta thất bại ở Văn Hương. Đồng Quan mất đi, ngươi có gánh nổi trách nhiệm này không?

- Việc này.....

Triệu Từ Cảnh nhất thời nghẹn lời. Nhưng anh ta biết, Lý Nguyên Cát chỉ lấy cớ quân Tùy đang đóng ở huyện Văn Hương, nhưng trên thực tế là Lý Nguyên Cát ôm hận với Lý Hiếu Cung, không muốn đi cứu gã.

- Nhưng điện hạ cầm binh không cứu, không có ý đi cứu viện. Về sau làm sao giải thích được với Thánh Thượng?

Lý Nguyên Cát âm hiểm nhìn anh ta, cười lạnh một tiếng.

- Một khi đã như vậy, ta cho ngươi năm nghìn quân, lệnh cho ngươi đi cứu viện Lý Hiếu Cung, thể hiện phong thái của ngươi một lần đi!

- Tôi đi cứu sao?

Triệu Từ Cảnh há hốc miệng.

- Đúng! Ta liền lấy danh nghĩa chủ soái Đồng Quan, lệnh cho ngươi đi cứu viện. Ngươi dám chống lại quân lệnh của ta không?

Lý Nguyên Cát lạnh lùng nói.

.....

Sau nửa canh giờ, vạn bất đắc dĩ, Triệu Từ Cảnh dẫn đầu năm nghìn quân chạy về phía huyện Văn Hương. Trong lòng anh ta lại nghĩ, một khi gặp phải quân Tùy ngăn chặn, sẽ lập tức rút về Đồng Quan. Tuy rằng anh ta hy vọng Lý Nguyên Cát đi cứu viện Lý Hiếu Cung, nhưng điều kiện tiên quyết chính là anh ta ở lại Đồng Quan trấn thủ thành.

Dọc đường đi, Triệu Từ Cảnh rất thận trọng, dẫn quân đi về phía đông. Khoảng chừng đi được một canh giờ, đội quân dần dần đến gần huyện Văn Hương. Triệu Từ Cảnh càng thêm thận trọng. Anh ta phái người đi trước tìm hiểu tin tức. Một lát sau, binh lính quay trở về về phía anh ta báo cáo một tin tức kinh người.

- Khởi bẩm Trưởng Sử, thành huyện Văn Hương là một tòa thành trống không. Một gã quân Tùy cũng không có.

Triệu Từ Cảnh lập tức ngây ngẩn cả người. Làm sao lại như vậy được? Không phải có tin tức báo cáo nói, có rất nhiều quân Tùy qua sông tới nơi này sao?

Binh lính lại bẩm báo nói:

- Nghe trong huyện người ta nói, quân Tùy muốn đi tham gia vây bắt đội quân Lý Quận Vương, cho nên bọn họ bỏ lại thành huyện Văn Hương.

Trong lòng Triệu Từ Cảnh suy nghĩ một chút. Mặc kệ như thế nào, trước chiếm đóng thị trấn rồi mới nói sau. Anh ta lập tức ra lệnh:

- Dùng tốc độ nhanh nhất, đi tới chiếm lĩnh thị trấn!

Đội ngũ tăng thêm tốc độ gấp rút chạy về phía thị trấn. Mà lúc này, cách quân Đường vài dặm về phía nam, Dương Nguyên Khánh dẫn đầu hai mươi nghìn đội quân mai phục tại một khu rừng rậm. Dương Nguyên Khánh cũng nhìn chăm chú vào thành huyện Văn Hương. Tòa thành thị trấn trống rỗng đó hắn buông để làm một miếng mồi, sẽ chờ đội quân Đồng Quan bị mê hoặc mà mắc câu.

Lúc này, một gã thám báo cưỡi ngựa chạy gấp tới, xoay người xuống ngựa, hướng về phía Dương Nguyên Khánh bẩm báo:

- Khởi bẩm Tổng quản, quân địch năm nghìn người đang chạy về phía thành huyện Văn Hương. Sẽ đến rất nhanh.

-Chỉ nằm nhìn người!

Trong lòng Dương Nguyên Khánh thoáng có chút thất vọng. Hắn tưởng rằng ít nhất phải có mười nghìn viện quân. Xem ra, Lý Nguyên Cát quả thật làlòng dạ đen tối, mặc kệ sự chết sống của Lý Hiếu Cung. Hắn đã nghe được từ miệng Hoàng Quân Hán từ đầu đến cuối toàn bộ sự kiện. Lý Hiếu Cung buộc tội Lý Nguyên Cát, đưa Ngự Sử giám sát tới. Nhưng Lý Nguyên Cát lại sống chết không chịu thừa nhận. Bởi vậy, giữa Lý Hiếu Cung và Lý Nguyên Cát đã hình thành thù hận sâu đậm.

Kỳ thật Đồng Quan hiểm yếu, một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông. Chỉ cần năm nghìn quân đã có thể bảo vệ Đồng Quan vững vàng. Căn bản không cần ba mươi nghìn người đóng ở đó. Hôm nay, chỉ có thể chứng minh Lý Nguyên Cát muốn trả thù Lý Hiếu Cung, không chịu phái chủ lực đi cứu viện. Bên trong gia tộc Lý thị đã xuất hiện sự rạn nứt.

- Xuất binh, chặt đứt đường lui của quân địch!

Dương Nguyên Khánh ra lệnh một tiếng, hai mươi nghìn quân Tùy liền phát động, đánh về phía cách Đồng Quan vài dặm.

.....

Triệu Từ Cảnh dẫn năm nghìn đội quân một đường gấp rút chạy. Khi còn cách thành huyện Văn Hương có hai dặm, một cơn gió sông lạnh như băng thổi tới. Triệu Từ Cảnh bỗng nhiên phản ứng lại. Không đúng! Cho dù quân Tùy đi tham dự bao vây tiễu trừ đội quân của Lý Hiếu Cung, cũng không có khả năng trong thị trấn lại không có một sĩ binh. Nhất định sẽ phải có một ít quân ở lại trấn thủ thị trấn. Một thị trấn quan trọng như vậy, quân Tùy sao có thể hoàn toàn buông tha. Đây nhất định là miếng mồi.

- Toàn quân dừng bước!

Trong lòng Triệu Từ Cảnh nghi hoặc lại khẩn trương. Anh ta lại ra lệnh cho một tên lính tiến đến tra xét. Một lát sau binh lính chạy gấp trở về bẩm báo.

- Trưởng Sử, thành huyện Văn Hương lại đóng cửa. Trên tường thành xuất hiện hơn một nghìn lính Tùy đang canh gác.

- Không tốt! Toàn quân hoả tốc lui về Đồng Quan.

Triệu Từ Cảnh ý thức được mình bị lừa. Đây là kế dẫn dụ của quân địch. Quân địch muốn chặt đứt đường lui của mình. Triệu Từ Cảnh lòng nóng như lửa đốt dẫn quân rút lui về phía Đồng Quan. Nhưng anh ta đi chưa đến hai dặm, hai bên sơn đạo bỗng nhiên truyền đến một tiếng mõ. Lập tức, vạn tên cùng bắn. Tên dày đặc từ hai bên trong núi rừng bắn ra. Năm nghìn quân Đường không kịp đề phòng, bị bắn đến mức người ngã ngựa đổ, tiếng kêu thảm thiết vang lên thành một mảnh.

Triệu Từ Cảnh cả kinh hồn bay phách lạc, hắn rút ra chiến đao ra khàn giọng hô to.

- Vượt vòng vây, xông ra ngoài!

Tiếng kêu la ở hai bên đường núi vang lên rung trời. Đường phía trước và phía sau đều bị quân Tùy chặn đứng. Tên bay trong không gian nhanh như mưa. Quân Đường bị ép ở trên đường núi chật hẹp, tiến thoái lưỡng nan, thương vong vô cùng nghiêm trọng. Vô số những quả cầu lửa rất lớn từ hai bên núi đá được lăn xuống, đè lên đám người. Binh lính quân Đường không có chỗ nào tránh né, bị cháy sạch, kêu rên thảm thiết. Tiếng khóc lóc liên tục vang lên...

Đội quân Triệu Từ Cảnh bị phục kích chỉ cách Đồng Quan có hơn mười dặm. Tuy rằng từ trên Đồng Quan không nhìn thấy, nhưng thám báo Đồng Quan lại khẩn cấp bẩm báo tin tức này với Tề Vương Lý Nguyên Cát.

Một gã Giáo úy thám báo quỳ xuống trước mặt Lý Nguyên Cát, buồn bã năn nỉ nói:

- Điện hạ. Triệu Trường Sử bị mấy vạn quân Tùy vây khốn, thương vong vô cùng nghiêm trọng, sớm muộn cũng sẽ gặp nguy, khẩn cầu điện hạ khẩn cấp đi cứu viện!

Trên mặt Lý Nguyên Cát không chút thay đổi. Kỳ thật y đã sớm biết sẽ có kết cục này. Năm nghìn người đi cứu viện Lý Hiếu Cung, không phải là bữa ăn ngon đưa tới tận cửa sao? Mà nếu quả thật không đi cứu viện, y không thể nói rõ với phụ hoàng. Nếu Triệu Từ Cảnh nóng lòng đi cứu Lý Hiếu Cung, vậy để anh ta đi làm một kẻ chết thay vậy! Không hoàn toàn ngăn chặn cái miệng của anh ta, khó đảm bảo anh ta không tố cáo mình với phụ hoàng.

Trên mặt Lý Nguyên Cát dần dần lộ ra một nụ cười lạnh có chút hung ác. Y nhanh chóng liếc mắt một cái nhìn Giáo úy thám báo đang cầu xin, mạnh rút đao ra, đâm một đao vào tim Giáo úy. Giáo úy kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất mà chết. Lý Nguyên Cát lau vết máu của lưỡi dao ở trên người anh ta, lạnh lùng nói:

- Ngươi tính cái gì vậy, dám đến ra lệnh cho ta xuất binh sao?

Y lập tức hạ lệnh nói:

- Quân Tùy sắp tiến hành tấn công Đồng Quan trên quy mô lớn, không cho phép mở cửa thành. Ai dám cả gan mở cửa, chém chết không tha!

....

Quân Đường bị bao vây trên đường núi đã chết hơn nửa. Thi thể người chết trận lấp đầy khe. Người đầu hàng vô số kể. Bản thân Triệu Từ Cảnh cũng trúng ba mũi tên, đều là những vị trí quan trọng. Anh ta đang hấp hối.

Triệu Từ Cảnh nằm sau một tảng đá lớn, lấy từ trong người ra một lá thư máu và một cái ngọc bội, giao cho thư đồng ở bên cạnh. Cố dùng hết hơi sức cuối cùng, đứt quãng nói:

- Ngươi phải... sống sót, giao lá thư này cho... vợ ta. Bảo nàng nói cho Thánh Thượng biết, ta là... là bị Tề Vương hãm hại....

Triệu Từ Cảnh không còn hơi sức nữa, nói như vậy rồi nhắm mắt chết. Mấy tên thân binh đều nghẹn ngào khóc rống lên, đúng lúc này. Hai mươi nghìn quân Tùy từ trên núi vọt xuống, bao vây xung quanh hơn hai nghìn quân Đường còn lại. Quân Đường không còn đường thối lui, đều quỳ xuống đất đầu hàng. Một trận phục kích chiến đấu chưa đến một canh giờ đã kết thúc.

Dương Nguyên Khánh cưỡi ngựa xuất hiện trên chiến trường, thị sát nhóm hàng binh quân Tùy thu thập đước trên chiến trường. Khắp nơi đều là thi thể bị đốt cháy. Thi thể chồng chất trong khe rãnh. Trong lòng Dương Nguyên Khánh cũng không nhịn được thở dài một tiếng, căn dặn tướng sĩ dưới quyền.

- Cố gắng cứu chữa cho người bị thương. Người chết trận thì chôn ngay tại chỗ. Chôn sâu một chút, tránh không để cho sói hoang ăn họ.

Một gã Thiên tướng dẫn hơn mười người thân vệ của Triệu Từ Cảnh tới. Trên cáng do đám người phía sau đang khiêng là thi thể của Triệu Từ Cảnh. Hơn mười người thân vệ quỳ xuống khóc nói:

- Cầu Sở Vương điện hạ tha mạng cho chúng ta, để chúng ta đưa thi thể Triệu thị lang về Trường An.

Lúc này, một tên lính đưa một lá thư và một khối ngọc bội cho Dương Nguyên Khánh.

- Đây là lấy được do lục soát từ trên người một gã Thân binh, hình như là di thư của Triệu Từ Cảnh.

Lá thư không dán kín. Dương Nguyên Khánh rút lá thư ra nhìn qua một lần. Trong thư, Triệu Từ Cảnh lên án Tề Vương Lý Nguyên Cát cướp vợ của đại tướng, lòng mang tư hận, không chịu xuất binh cứu viện Lý Hiếu Cung. Dương Nguyên Khánh trầm tư suy nghĩ một lát. Nếu lá thư này đến tay Lý Uyên, Lý Nguyên Cát nhất định phải chết, mà không hình thành được rạn nứt bên trong gia tộc Lý thị. Không thể để lá thư này rơi vào tay Lý Uyên được.

Dương Nguyên Khánh cất lá thư vào trong người, trả ngọc bội lại, nói.

- Đem ngọc bội trả lại cho thân binh.

Hắn lại nhìn mười người thân binh của Triệu Từ Cảnh nói:

- Niệm tình các ngươi trung thành đối với chủ nhân, ta tha cho các ngươi một mạng, cũng chấp nhận cho các ngươi đưa thi thể Triệu thị lang về Trường An. Tuy nhiên không cho phép đi qua Đồng Quan. Các ngươi sẽ tiết lộ việc quân cơ của ta. Các ngươi đi vòng lên Vũ Quan, đi qua quận Thượng Lạc rồi quay trở về đi!

Hơn mười người thân binh rưng rưng nước mắt dập đầu tạ ơn, liền nâng cáng có thi thể của Triệu Từ Cảnh đi về phía dưới chân núi. Dương Nguyên Khánh vẫn nhìn theo cho tới khi bọn họ đi xa, lúc này mới hạ lệnh nói:

- Chỉnh đốn đội quân, quay về huyện Văn Hương.

....

Huyện Lô Thị quận Hoằng Nông. Đội quân Lý Hiếu Cung năm chiến năm bại, thương vong vô cùng nghiêm trọng. Tàn quân còn lại chưa tới ba nghìn người, đang tuyệt vọng chạy trốn về phía nam. Lý Tĩnh dẫn đầu mấy chục nghìn liên quân một đường đuổi xuống phía nam, chỉ cách bọn họ có hơn mười dặm. Nếu tiếp tục tăng thêm tốc độ, đêm nay sẽ đuổi kịp tàn quân Lý Hiếu Cung, hoàn toàn tiêu diệt bọn họ, bắt sống Lý Hiếu Cung.

Mấy chục nghìn liên quân nghỉ ngơi ở thị trấn Lô Thị chừng nửa canh giờ, chuẩn bị đứng dậy tiếp tục đuổi theo. Lúc này, hơn mười người kỵ binh từ phía sau vội vàng chạy tới.

- Lý Tư Mã!

Kỵ binh phía sau hô to.

Lý Tĩnh quay đầu nhìn lại. Anh ta nhận ra người mới tới, là mấy tên thân binh của Dương Nguyên Khánh. Anh ta lập tức ghìm cương chiến mã. Một lát sau, mấy tên thân binh chạy gấp tới, lấy ra một kim bài lệnh của Dương Nguyên Khánh nói:

- Tổng quản có lệnh, giặc cùng đường chớ đuổi, để Lý Hiếu Cung quay về Trường An.

Lý Tĩnh ngẩn ra.

- Vì sao lại làm vậy?

Thân binh lại lấy ra một lá thư đưa cho anh ta.

- Đây là lá thư do Tổng quản tự tay viết cho Tư Mã, Tư Mã xem thì biết.

Lý Tĩnh nhận lá thư mở ra, vội vàng xem qua một lần. Trên mặt dần dần lộ ra sự hiểu ý, mỉm cười. Vẫn là Tổng quản có tầm nhìn xa. Lúc này, anh ta hạ lệnh nói:

- Đội quân dừng truy đuổi, trở về huyện Hoằng Nông.

....

Quân Tùy dừng truy đuổi, cuối cùng đã khiến Lý Hiếu Cung thoát khỏi đại nạn. Gã dẫn đầu chưa đến ba nghìn tàn quân một đường chạy trốn về phía nam, từ Vũ Quan tiến vào quận Thượng Lạc. Ở huyện Thượng Lạc, gã gặp thân binh của Triệu Từ Cảnh, mới biết được Triệu Từ Cảnh bị Tề Vương Lý Nguyên Cát làm hại. Lý Hiếu Cung đầy bi phẫn, từ quận Thượng Lạc quay trở về Trường An.

Chiến dịch tranh đoạt quận Hoằng Nông lấy liên quân hai Tùy đại thắng mà hạ màn. Lý Hiếu Cung dẫn đầu ba mươi nghìn quân Đường, gần như toàn quân bị diệt. Thảm bại lần này, khiến dã tâm đông tiến của Lý Uyên gặp đả kích trầm trọng.