Hiên ngang lẫm liệt, đại nghĩa diệt thân, song Trình Giảo Kim đang mắc bẫy lại gấp đến độ hô to:

- Tôn Đắc Chí, lui quân cho lão tử, lui lại ba dặm! Đây là mệnh lệnh của lão tử, đi mau!

Kỳ thực đây cũng là chỗ giảo hoạt của Trình Giảo Kim, nếu chẳng may quân địch muốn họ buông vũ khí thì tính sao? Cứ dứt khoát lui đi, bảo tồn thực lực rồi lại tự cứu mình.

Tôn Đắc Chí bất đắc dĩ, hậm hực vung tay:

- Lui lại!

Kỵ binh quân Tùy nhốn nháo quay đầu ngựa lui về phía sau. Vương Quân Khuếch thấy quân Tùy tản đi rồi, không khỏi đắc ý cười nói:

- Trình Giảo Kim, ngươi thiếu ta hai mươi xâu tiền, nên trả đi!

Vốn dĩ Tôn Đắc Chí cùng vài Giáo Úy đã bàn bạc, chuẩn bị thừa dịp ban đêm tập kích huyện Vương Ốc, cứu thoát Trình Giảo Kim. Mọi người lặng lẽ tiếp cận tường thành, ngờ đâu liền nghe thấy âm thanh như đánh chiêng kia của Trình Giảo Kim hét lớn ở đầu thành:

- Tôn Đắc Chí, con lừa ngu xuẩn nhà ngươi, mau đi tìm Từ Thế Tích, ngươi không phải là đối thủ của tên này!

Trình Giảo Kim lại tiếp tục hét to:

- Ngươi đi mau, đừng phá hư đại kế của lão tử!

Trong ánh trăng, có thể mơ hồ thấy toàn thân Trình Giảo Kim bị lột sạch trơn, treo ngược vào một cột gỗ, hai gã cao to ở bên cạnh cầm chủy thủ sáng loáng múa may trên thân của y.

- Tướng quân, tính sao đây?

Một sĩ binh nhỏ giọng hỏi.

Tôn Đắc Chí cắn chặt môi. Y thấy đối phương đã có chuẩn bị, chỉ có thể phất tay:

- Chúng ta lui lại trước, đi tìm Từ tướng quân!

Mấy trăm sĩ binh quân Tùy nhanh chóng chạy xa trong đêm tối. Vài tướng trấn giữ ở đầu thành trông thấy quân Tùy đã đi xa, mới cởi trói cho Trình Giảo Kim, xách tay và chân y đi xuống thành. Từ xa nghe thấy tiếng mắng chửi của Trình Giảo Kim:

- Đám khốn kiếp các ngươi, đưa quần cho lão tử mặc vào!

Trong đại sảnh đèn đuốc sáng sủa, Vương Quân Khuếch ngồi trước một chiếc bàn con lặng lẽ uống rượu buồn. Một ly rồi lại một ly, hiển nhiên tâm tình của y không tốt. Bên cạnh bầu rượu đặt một miếng ngân bài, chính là ngân bài của Trình Giảo Kim. Trên đó viết “Tả kiêu vệ Á Tướng quân”, đây là quan lớn từ tứ phẩm. Vương Quân Khuếch rất rõ tài năng cùng bản lĩnh của Trình Giảo Kim không bì kịp mình, song y lại có thể giữ đến chức Á Tướng quân, còn tiền đồ của mình vẫn không hề hay biết.

Khi Vương Quân Khuếch rời khỏi khỏi quân Ngõa Cương trong cơn giận dữ từng cân nhắc đến việc đầu hàng Lý Uyên, nhưng nghĩ đến lúc trước đã quả quyết cự tuyệt Lý Uyên đến vậy, y không thể nào vứt bỏ thể diện này được. Trong khi đó Dương Nguyên Khánh vừa bắt đầu đông chinh, tình thế chưa rõ, y cũng không muốn tùy tiện đến đầu hàng. Cũng may Tống Kim Cương đối đãi y không tồi, hậu đãi với y.

Tuy Tống Kim Cương đối đãi y không tệ, nhưng người này cũng có rất nhiều nhược điểm. Nhược điểm lớn nhất của Tống Kim Cương chính là quân đội, sĩ binh của Tống Kim Cương đều là người huyện Nhạn Môn và Mã Ấp. Điều này đã định là Tống Kim Cương không thể nào kéo dài, kết quả Tống Kim Cương quả nhiên đã đầu hàng Đậu Kiến Đức.

Vương Quân Khuếch cũng không xem trọng Đậu Kiến Đức. Tuy thế lực người này lớn mạnh, nhưng xuất thân loạn phỉ của Đậu Kiến Đức khiến y không có được sự ủng hộ của sĩ tộc Sơn Đông. Đây chính là nhược điểm trí mạng của Đậu Kiến Đức, hơn nữa lại không có chế độ nghiêm ngặt nào. Từ việc phong Tống Kim Cương làm Quận vương Hà Nội có thể nhìn ra tính tùy tiện của Đậu Kiến Đức, tước vị như Quận vương có thể tùy tiện phong hay sao?

Có lẽ Đậu Kiến Đức có thể thắng nhất thời, song lại không có quy tắc. Không có chế độ, tất cả đều hành động theo cảm tính, người như thế sau này có thể làm nên đại sự sao? Vương Quân Khuếch cũng từng đọc sách, y cực kỳ hoài nghi dạng người này. Nếu Tống Kim Cương đầu hàng Đậu Kiến Đức, thì bản thân tất nhiên cũng qua được. Nếu Đậu Kiến Đức bại vong, bản thân vẫn có thể đầu hàng. Loại tư vị làm gia nô ba họ này, y không hề muốn nếm trải.

Tống Kim Cương không còn cách nào đầu hàng Dương Nguyên Khánh, nhưng Vương Quân Khuếch y lại không có quan hệ gì với Dương Nguyên Khánh, y hoàn toàn có thể đầu hàng. Vương Quân Khuếch có chút động tâm rồi, nhưng cứ đầu hàng đơn giản như vậy, y lại có chút không cam tâm. Y muốn đầu hàng với chính bản thân Dương Nguyên Khánh, chứ không phải đầu hàng với thuộc cấp của hắn.

Lúc này, một sĩ binh tiến đến bẩm báo:

- Khởi bẩm tướng quân, quân Tùy đã lui, xem ra đã đi rồi.

Vương Quân Khuếch uống một ly rượu rồi hỏi:

- Trình Giảo Kim thế nào rồi?

- Y không sao, chỉ là đang mắng chửi tướng quân.

- Y chửi ta thế nào?

Vương Quân Khuếch lạnh lùng hỏi.

Sĩ binh do dự một hồi rồi nói:

- Y mắng tướng không biết thời thế, tương lai đến làm hoạn quan cắt chim cũng không có cơ hội.

- Tên khốn kiếp này!

Vương Quân Khuếch thấp giọng chửi một tiếng, liền căn dặn:

- Đưa hắn đến gặp ta.

Lát sau, Trình Giảo Kim bị đẩy đến đại sảnh. Y đã mặc quần, nhưng thân trên vẫn để trần, vừa vào đại sảnh y liền la lối:

- Vương lão nhị, ngươi không nghĩa khí chút nào. Tốt xấu gì thì năm đó chúng ta từng ăn cơm chung một nồi. Ta không cần ngươi hậu đãi, chí ít cũng nên đưa y phục để ta mặc, hiện tại trời lạnh thế này.

Vương Quân Khuếch liếc nhìn y, cười lạnh nói:

- Ngươi còn nợ ta hai mươi xâu tiền, bộ khôi giáp đó cứ xem như ta lấy lại cả vốn lẫn lãi.

- Con chấu chấu xanh nhà ngươi, bộ khôi giáp đó ta lột từ người của Lưu Vũ Chu. Nó là bộ giáp thép tinh luyện thượng đẳng, giá trị ít nhất cũng đến trăm lượng vàng, con mẹ nó, lão tử quá thiệt thòi rồi.

Trình Giảo Kim bên ngoài thô lỗ, bên trong lại cực kì giảo hoạt. Y thấy quân bài của mình ở trên bàn của Vương Quân Khuếch, liền đoán được trong lòng Vương Quân Khuếch đố kỵ với mình. Có điều cứ thế này, y sẽ có cơ hội lôi kéo Vương Quân Khuếch. Thực ra vào lúc Trình Giảo Kim lọt vào hố bẫy, nghe thấy âm thanh của Vương Quân Khuếch, trong lòng đã có suy nghĩ, công lao lôi kéo một viên đại tướng còn lớn hơn so với chiếm đoạt một tòa thành trì. Vì vậy y mới liều mạng đuổi Tôn Đắc Chí đi, nếu sát thương Vương Quân Khuếch thì có phần không dễ thực hiện.

Nhân duyên của Trình Giảo Kim khi còn ở trong quân Ngõa Cương cực tốt. Y thường uống rượu với Vương Quân Khuếch, ít nhiều gì cũng biết cách nghĩ trong lòng của Vương Quân Khuếch. Y biết thực ra lòng người này cực tham công danh lợi lộc, hơn nữa tâm cao khí ngạo, chỉ có thể nâng chứ không thể ép.

- Được thôi! Cứ cho là dùng khôi giáp để trả nợ cho ngươi, vậy xét về tình nghĩa huynh đệ ngày trước, cũng không mời ta uống một ly rượu được sao?

Sĩ binh hai bên giận giữ, vừa định giáo huấn Trình Giảo Kim một chút, Vương Quân Khuếch lại ngăn cản:

- Cởi trói cho y, để y ngồi xuống.

Đám sĩ binh chỉ có thể cởi trói cho Trình Giảo Kim. Trình Giảo Kim mừng thầm trong lòng, lấy lục bào của Vương Quân Khuếch treo trên tường mặc vào. Y tùy tiện ngồi xuống, mở nắp bình rượu đổ vào chén:

- Ta nói, từ khi nào ngươi trở nên thanh tú như thế, không ngờ lại dùng ly uống rượu, giống như Dương Nguyên Khánh vậy.

Trong lòng Vương Quân Khuếch khẽ động, liền che giấu tâm tình nói:

- Nghe khẩu khí của ngươi, hình như rất hiểu Dương Nguyên Khánh phải không?

- Đương nhiên rồi. Năm Nhân Thọ thứ tư, ta vào kinh tham gia Võ Cử thì đã ở cùng một gian nhà trọ với hắn. Khi ấy hắn quên mang tiền, là ta thay hắn trả tiền thuê phòng. Lúc đó hắn chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, còn dạy ta luyện tên. Khi ấy còn có tên Đơn “miết đầu” kia (“miết đầu” có nghĩ là đầu của con ba ba), lão tử còn đánh nhau với y một trận. Nếu Dương Nguyên Khánh không kịp thời kéo ra, suýt chút nữa thì có người chết rồi.

Trình Giảo Kim nói đến hứng thú tràn trề, đã uống ba chén rượu vào bụng, y đột nhiên nhíu mày:

- Hình như ta đã nói cho ngươi biết rồi.

Vương Quân Khuếch hồi tưởng lại một chút, hình như Trình Giảo Kim đã từng nói với mình. Có điều khi ấy tưởng rằng y khoác lác, hơn nữa y còn khoe khoang là quen biết với Đơn Hùng Tín. Nhưng khi đó y xưng là lão Đơn, không ngờ hiện tại lại biến thành Đơn “ miết đầu”. Tuy Vương Quân Khuếch biết Trình Giảo Kim đang lấy lòng mình, có điều y cũng cảm thấy thoải mái trong lòng. Y cực kỳ hận Đơn Hùng Tín, mắng là Đơn “miết đầu”, vừa hợp ý của y.

- Ta cảm thấy ngươi có hơi nói quá sự thật, ngươi thật sự quen biết Dương Nguyên Khánh ư?

Vương Quân Khuếch có chút hoài nghi hỏi y.

- Gạt ngươi thì ta là đồ khốn!

Trình Giảo Kim gấp gáp đến nhảy dựng lên, y chìa tay cầm lấy ngân bài của mình:

- Có nhìn thấy không, kiêu binh vệ Á Tướng, nhân vật kiêu binh vệ đứng thứ hai, tướng quân là Từ Thế Tích. Bởi vì y là tam đương gia của quân Ngõa Cương cho nên mới được trọng dụng, ta thì là cái gì chứ. Luận võ nghệ, ngay cả năm hiệp của ngươi ta còn không qua nổi. Luận cưỡi ngựa bắn cung, con mẹ nó, ta còn không xứng xách giày cho ngươi. Luận công lao, ta lập được công cái rắm. Ngươi biết Mã Thiệu chứ? Lính quèn của quân Phong Châu, khi Dương Nguyên Khánh còn làm Hỏa trưởng thì y đã theo rồi. Song hiện tại cũng chỉ có Á Tướng của Dương Tư Ân. Giống như ta, ngươi nói xem ta dựa vào cái gì mà làm Á Tướng, chẳng phải là dựa vào quan hệ cá nhân không tồi với Dương Nguyên Khánh đó sao?

Vương Quân Khuếch gật đầu, y có chút tin tưởng rồi. Với bản lĩnh của Trình Giảo Kim, làm Á Tướng quả thực có chút đề cao y. Có điều Trình Giảo Kim cũng không tệ, biết ăn nói, biết rõ bản thân mình.