Trong đại doanh quân Tùy, nơi nơi từng đống lửa trại phần phật. Chủ tướng Dương Tố hạ lệnh thịt dê ba vạn con, rượu dê vạn hũ khao thưởng ba quân. Một trăm ngàn quân Tùy cao hứng phấn chấn, tận hưởng niềm vui thắng lợi.
Trong lều lớn có thể chứa được ngàn người, Dương Tố tổ chức đại yến chúc mừng công lao cho hơn trăm tướng sĩ. Các tướng sĩ lập chiến công tụ tập đông đúc, núi thịt biển rượu, tiếng náo nhiệt động tới tận trời. Tâm trạng Dương Tố cực kỳ vui vẻ, đây là trận đánh thống khoái nhất trong mười trận gần đây của ông, chém địch gần bốn vạn người, mà quân Tùy tử thương chưa tới ba nghìn. Tỷ lệ thương vong khác xa nhau như vậy đủ để khiến ông lưu danh sử sách.
Đứa cháu Dương Nguyên Khánh có công lao lớn nhất lại đang ngồi cách ông không xa. Hắn bắn trọng thương Đạt Đầu Khả Hãn, đoạt được Đại Kỳ đầu sói vàng, lập công to lớn, làm Dương Tố rất hãnh diện.
- Các vị tướng sĩ!
Dương Tố giơ bình rượu lên, trong đại trướng chỉ một thoáng đã yên lặng, chỉ nghe giọng nói khàn khàn của Dương Tố vang dội trong đại trướng:
- Một trận đánh này đã tạo nên quân uy của đế quốc đại Tùy chúng ta. Đây là công lao của tướng sĩ ba quân liều mình giết địch. Lúc này chúng ta đang mừng thắng lợi, chúng ta cũng không nên quên các huynh đệ đã hy sinh thân mình vì nước. Ta đề nghị chén rượu đầu tiên kính các tướng sĩ đã tử trận, mong bọn họ linh thiêng ngủ yên trên trời.
Nói xong, Dương Tố chậm rãi rót ngược chén rượu xuống mặt đất, mấy trăm tướng sĩ cũng theo người cầm đầu đem rượu vẩy trên mặt đất. Dương Nguyên Khánh cũng nhớ tới bốn vị thủ hạ đã tử trận: Trương Cẩm Đoạn, Triệu Minh Thắng, Hạ Lục, Vương Tam Lang. Bọn họ đã không thể cùng hắn hưởng chung thắng lợi lúc này. Trong lòng hắn buồn không kể xiết, yên lặng vẩy rượu xuống đất, thầm nói:
- Ta sẽ đi thăm vợ con cha mẹ các ngươi, hãy yên nghỉ đi!
Lúc này, Dương Tố giơ Đại Kỳ đầu sói vàng lên, cao giọng nói với mọi người:
- Đây là Vương kỳ của Đột Quyết Khả Hãn. Đột Quyết Khả Hãn đã trúng tên trọng thương bỏ chạy. Mặt khác, việc phát hiện chủ lực quân địch, dò xét tình hình quân địch để chúng ta có phương pháp đối phó. Những công lao này có thể nói là quan trọng nhất trong trận chiến. Chung rượu thứ hai của ta sẽ kính Thám báo Hỏa Trưởng có công lao lớn nhất này.
Ánh mắt mọi người đều đồng loạt quay nhìn Dương Nguyên Khánh, trên chiến trường, rất nhiều tướng sĩ đều thấy vị thám báo trẻ tuổi này băng băng giơ cao Đại Kỳ đầu sói vàng lên. Khuôn mặt Dương Nguyên Khánh hơi đỏ bừng. Hắn còn chưa thích ứng với những ánh mắt ngưỡng mộ kiểu này.
Dương Tố nâng bình rượu cười nói với mọi người:
- Ta rất tự hào, bởi vì vị Hỏa Trưởng thiếu niên này là cháu nội của ta, ta tự hào về nó, Dương Nguyên Khánh đâu?
Trong đại doanh ồ lên, thì ra vị Hỏa Trưởng trẻ tuổi lập công đầu này lại là cháu nội của đại soái. Mặt Dương Nguyên Khánh càng đỏ bừng, đi lên quỳ gối xuống:
-Nhất quân nhị đoàn tam đội đệ ngũ hỏa Hỏa Trưởng Dương Nguyên Khánh tham kiến đại soái!
Mọi người thấy mặt hắn đỏ bừng, trong đại trướng lại lập tức vang lên những tiếng cười khẽ. Dương Tố cũng không nhịn được nở nụ cười, ông ta đem bình rượu đưa cho hắn:
- Bình rượu này thưởng cho cháu, cháu uống đi!
Dương Nguyên Khánh nhận bình rượu nặng trĩu này, rượu bên trong chừng hai cân, mùi rượu dê gay mũi. Hắn không dám ngửi, nín thở uống ừng ực một hơi cạn sạch. Hắn buông bình rượu xuống hướng về bốn phía một vòng. Tướng sĩ bốn phía vỗ mạnh tay hoan hô:
- Giỏi! Tửu lượng giỏi!
Dương Tố khẽ lắc đầu cười. Kỳ thực ý tứ của ông ta chỉ là để Dương Nguyên Khánh uống một ngụm rượu tượng trưng, không ngờ hắn lại uống hết, thật sự là đứa trẻ ngốc.
- Dương Nguyên Khánh, cháu lập công lớn, dựa theo lệ thường trong quân, đánh trọng thương kẻ địch đoạt Vương kỳ có thể được thăng liền ba cấp. Nhưng phong thưởng không thuộc quân quyền của ta mà phải báo cáo Bộ Binh, do Thánh Thượng đích thân gia phong. Ít nhất phải sau hai tháng, cháu có thể an tâm đợi.
Thăng liền ba cấp, chính là thăng lên làm thiên tướng, khiến tất cả mọi người đều thèm muốn. Dương Nguyên Khánh cũng biết sẽ có kết quả này nhưng trong lòng hắn đã sớm có dự định.
Lúc này, hắn cảm giác chếnh choáng say, quỳ một gối ôm quyền nói:
- Bẩm báo đại soái, Dương Nguyên Khánh nguyện lấy quân công chuộc tội cho thủ hạ của cháu, mong đại soái ân chuẩn!
Thật ra Dương Tố cũng không muốn thưởng cho Dương Nguyên Khánh thăng liền ba cấp. Hắn còn trẻ, thăng quan quá nhanh đối với hắn không có lợi. Chỉ là lệ thường trong quân là vậy, nếu ông ta không làm thế, tướng sĩ trong quân sẽ không phục. Không thể bởi vì hắn là cháu nội ông ta mà bãi công lao, khiến Dương Tố cũng rất khó xử.
Không ngờ Dương Nguyên Khánh lại xin chuộc tội cho thủ hạ của mình, điều này khiến cho Dương Tố ngẩn ra, dĩ nhiên trước đó Nguyên Khánh không hề nói với ông việc này, trong lòng ông có chút mất hứng, ông miễn cưỡng cười nói:
- Thủ hạ của cháu phạm vào tội gì?
Dương Nguyên Khánh không dám nói Dương Tư Ân và Lưu Giản đào binh. Đào binh là tội lớn, trừ phi là được chủ soái đặc xá, bằng không bất luận công lao gì đều khó gột rửa sạch. Hắn đáp qua loa:
- Hai thủ hạ của cháu năm ngoái tham gia trận chiến Cao Ly, trên người bị nhiễm bệnh nặng, lại lạc đường với quân đội, không thể về đơn vị kịp lúc. Trong lòng bọn họ sợ hãi, lại lần nữa đi đầu quân.
Đây là lý do mà Dương Nguyên Khánh nhiều lần lo lắng nghĩ đến. Năm ngoái trận chiến tại Cao Ly, quân Tùy không quen khí hậu, nhiễm bệnh hơn mười vạn quân, hầu hết cũng bất hạnh bệnh chết, nhiễm bệnh không quay về đơn vị. Tuy rằng khác ý nghĩa với đào binh, nhưng tính chất cũng giống nhau. Một người sợ chết mà bỏ chạy, một người thì không có cách nào quay về đơn vị. Chỉ cần không điều tra tỉ mỉ, trên cơ bản có thể lừa gạt qua được.
Dương Tố khôn khéo, thoáng cái là đoán ra được. Sợ rằng sự việc không đơn giản như vậy, chắc chắn là lính đào ngũ rồi, nhưng nghĩ đến đứa cháu học được cách lôi kéo thủ hạ, hơn nữa còn là ở trước mặt bao nhiêu người... Thật ra cũng có chút thủ đoạn. Sự không hài lòng của Dương Tố nhanh chóng theo đó mà biến mất.
Năm ngoái người cầm đầu đánh Cao Ly là Hán Vương Dương Lượng. Nếu như muốn miễn tội, phải là do Hán Vương Dương Lượng quyết định. Nhưng Dương Tố cũng biết, Dương Lượng sẽ nể mặt ông mà bỏ qua. Cũng tốt, mượn cơ hội này để không thăng liền ba cấp cho cháu mình.
- Được! Cháu đã có tâm, ta sẽ thành toàn cho cháu. Công trạng của cháu có thể chuộc tội cho hai t đã không quay về đơn vị đúng lúc.
Dương Nguyên Khánh vui mừng:
- Đa tạ đại soái ân chuẩn!
Dương Tố nhìn thoáng qua mấy trăm tướng sĩ trong đại trướng, chậm rãi cao giọng nói:
- Dương Nguyên Khánh theo lệ cũ được thăng liền ba cấp, nhưng hắn nguyện chuộc tội cho hai thủ hạ của mình, vậy thì gạt đi hai cấp, thăng làm Bách Nhân Trưởng.
Trong đại trướng có âm thanh tiếc nuối. Đoạt Kỳ lập công, cơ hội tốt như vậy nhưng chỉ làm một Bách Nhân Trưởng, thật quá đáng tiếc. Nhưng mọi người cũng thầm kính nể, vì thủ hạ mà buông bỏ thăng quan, đây không phải là điều mà người bình thường có thể làm được. Ít nhất bọn họ tự hỏi mình không làm được như vậy.
Dương Tố lại một lần nữa giơ cao bình rượu lên, cao giọng nói:
- Bình rượu thứ ba này là ta kính các tướng sĩ ngồi đây. Kính toàn bộ tướng sĩ quân Tùy, chúng ta uống cạn rượu này!
- Uống!
Mọi người giơ cốc rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
………..
Buổi yến tiệc chúc mừng công lao trọng đại trướng vẫn còn tiếp tục, Dương Nguyên Khánh đã có chút không chịu nổi nữa, hắn đã uống không dưới năm cân rượu dê. Ai cũng kính hắn khiến hắn thật sự không chịu đựng nổi nữa. Nếu là rượu gạo loại tốt còn tạm được, nhưng lại là rượu sữa dê gay mũi. Ôi, không thể uống được.
Cảm giác say bốc lên, hắn có chút chếnh choáng, chân đã bắt đầu không vững, loạng choạng sờ soạng đi về hướng doanh trướng của mình. Nhưng đi được vài chục bước, hắn đã không chịu đựng được nữa, đi thẳng về phía tẩm trướng của Dương Tố...
Sau một lúc lâu, hắn mới hít một hơi thật sâu, trong dạ dày trở nên trống trơn, cảm giác đã khá hơn nhiều. Hắn ngửa mặt trông lên vầng trăng trên bầu trời, bỗng nhiên nở nụ cười. Hắn thăng lên Bách Nhân Trưởng, sau này được gọi là Dương Bách Trưởng, nghe có chút giống huynh đệ của Dương Bạch Lao.
- Tên khốn khiếp ngươi, ngươi còn dám tranh luận với ta.
Cách đó không xa bỗng truyền đến tiếng mắng mỏ.
Dương Nguyên Khánh sửng sốt, hắn nghe đây là giọng nói của Vũ Văn Hóa Cập. Y đang mắng ai?
- Cút cho ta! Ta không bao giờ muốn thấy ngươi nữa, cút!
- Được, ta đi!
Dương Nguyên Khánh thấy một bóng người khôi ngô từ trong đại trướng của Vũ Văn Hóa Cập lao ra.
- Vũ Văn Thành Đô!
Dương Nguyên Khánh nhận ra y. Hắn vội vã đón đầu:
- Vũ Văn tướng quân!
Vũ Văn Thành Đô nhận ra Dương Nguyên Khánh, y cười khổ:
- Là ngươi! Sao không vào trong đại trướng nhận công?
- Đã ban thưởng xong, được thăng làm Bách Nhân Trưởng.
Vũ Văn Thành Đô sửng sốt:
- Sao vậy chứ, ngươi đoạt Kỳ lập công mà! Đáng nhẽ phải thăng liền ba cấp, lẽ nào bởi vì ngươi là... của đại soái...
- Không phải!
Dương Nguyên Khánh lắc đầu:
- Một lời khó nói hết, ta chuộc tội thay cho hai thủ hạ, bỏ hai cấp.
Vũ Văn Thành Đô hiểu ra, y có chút cảm khái nói:
- Thủ hạ ngươi có người đứng đầu như ngươi vậy là may mắn của bọn họ, còn ta... haizz!
Y thở dài thật sâu, thương cảm vì sự cống hiến của bản thân cho tên tiểu nhân Vũ Văn Hóa Cập.
- Vũ Văn tướng quân, đi cùng nhau một chút đi!
Vũ Văn Thành Đô yên lặng gật đầu, thong thả bước cùng Dương Nguyên Khánh đi về phía sau doanh.
Quyển 2: Bách Chiến Hoàng Sa Xuyên Kim Giáp