Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 502: Bỏ phiếu biểu quyết

-Tiểu vương gia, bên ngoài có người hô giết.

Dương Hựu ngẩn người:

-Lý công công, xảy ra chuyện gì vậy?

-Ta cũng không biết, chỉ biết bên ngoài giết nhau rất ghê gớm.

Dương Hựu năm nay hai mươi tuổi. đã hơi hiểu chuyện. Y lập tức ý thức được, đây nhất định có người tạo phản rồi.

-Mau mặc quần áo đi hoàng cung.

Lính canh hoàng cung rất nhiều, an toàn hơn bên này nhiều. Y mặc xong quần áo, vừa chạy đến hậu viện, cửa lớn của hậu viện bị phá mở, vô số binh sĩ xông vào, vây quanh Dương Hựu. Dương Huyền Cảm bước nhanh từ ngoài vào, ông lạnh lùng cười nói:

-Đại vương điện hạ, Thần đến trước cứu giá.

-Ngươi là ai?

Dương Hựu cả kinh lui về sau hai bước.

-Thần Dương Huyền Cảm, điện hạ còn nhớ không?

“Dương Huyền Cảm”,

Dương Hựu nhanh chóng bị sợ ngây người.

………

Trung tuần tháng mười một năm Đại Nghiệp thứ mười một, Dương Huyền Cảm yên lặng hai năm đông sơn tái khởi. Ông lợi dụng Vũ Văn Hoá Cập đánh lén Trường An. Bắt giữ Đại Vương Dương Hựu, ép Dương Hựu hạ lệnh lính canh đầu hàng. Do chủ tướng Vệ Huyền bị giết, năm mươi nghìn lính canh Trường An vô chủ hỗn loạn.

Hổ bí lang tướng Tông Kiện canh giữ hoàng thành dẫn ba nghìn quân khởi dậy phản kháng. Trong hỗn loạn bị Tạ Ánh Đăng một tên giết chết. Binh sĩ bị giết tán loạn. Tả dực vệ tướng quân Âm Thế Sư, đám người Kinh Triệu Thừa Cốt Nghĩa đầu hàng Dương Huyền Cảm. Người đầu hàng theo bọn họ vô số, Trường An rơi vào trong tay Dương Huyền Cảm.

Dương Huyền Cảm chỉnh đốn quân đội, được ba mươi nghìn tinh binh. Ông mệnh Thái thú Thượng Lạc Trương Tế làm Kinh Triệu Doãn, bổ nhiệm Dương Huyền Tưởng làm Cửu môn đại tướng quân. Khống chế cục thế kinh thành, ông đích thân dẫn hai mươi nghìn người tiến quân đến Đồng Quan. Tướng trấn thủ Đồng Quan tông thất Dương Kỳ Hồng dẫn mười nghìn quân nghênh chiến với Dương Huyền Cảm. Bị Dương Huyền Cảm một thương đâm nhảy xuống ngựa, tam quân đại bại, kẻ đầu hàng không đếm xuể. Đồng Quan thất thủ.

Dương Huyền Cảm chỉ huy mở rộng thông kho, tướng giữ Lưu Thạch không chiến đầu hàng. Dương Huyền Cảm liền mở kho phát lương. Lính trong Đồng Quan, dân đói từ bốn phía tập trung lại, kẻ hăng hái tòng quân vô số người. Trong mười ngày, lính của Dương Huyền Cảm được hơn tám mươi nghìn người. Ông dùng lính, áo giáp vũ trang của Trường An, thanh thế cực lớn.

Dương Huyền Cảm dần tố cáo với thiên hạ, liệt kê từng tội ác của Dương Quảng. Chỉ trích là hôn quân, tuyên bố phải trừ bỏ ngôi đế vương. Lập Đại vương Dương Hựu làm vua, sửa đổi niên hiệu. Dương Hựu bị ép phong ông làm Sở vương, Thượng thư thừa lệnh tướng quốc, nắm toàn bộ việc nước.

Dương Huyền Cảm đông sơn tái khởi, tin tức công phá Trường An chấn kinh thiên hạ, lúc này Dương Quảng đã đến Giang Đô. Hoàng Hà đóng băng, không thể quay trở về.

Cung Giang Đô, Vũ Văn Thuật vội vã đi về hướng ngự thư phòng, y trong lòng thấp thỏm không yên. Việc Dương Huyền Cảm Đông Sơn tái khởi y đã nghe báo cáo tỉ mỉ, chỉ có điều hắn vạn lần không ngờ đứa con trai Hóa Cập lại rơi vào tay Dương Huyền Cảm. Việc này làm y vừa sợ vừa giận, nhưng lúc này y lo lắng chính là không biết phải bẩm báo thế nào với Dương Quảng.

Vũ Văn Thuật tối qua cả đêm không ngủ, suy nghĩ mấy chục cái lý do, nhưng tất cả mọi lý do đều có lỗ hổng, không có thời gian cho y suy nghĩ thêm nữa. Vừa sáng sớm, Dương Quảng liền phái thái giám đến truyền y, y chỉ có thể vội vàng đi tới ngự thư phòng.

Trước ngự thư phòng, thái giám Lý Trung Lương sắc mặt sợ hãi, không dám nhiều lời cùng y, đủ thấy Dương Quảng đang nổi giận. Vũ Văn Thuật thở dài, là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi, y chỉ có thể đối mặt với thực tại.

- Vũ Văn Tướng quốc đã đến

Tiểu thái giám đứng ở cửa hướng vào bẩm báo.

- Truyền y vào đây

Trong phòng truyền đến giọng nói lạnh lùng của Dương Quảng. Điều này khiến Vũ Văn Thuật trong lòng lại sinh ra một tia hi vọng, chí ít Dương Quảng chưa quát ra lệnh lôi y xuống đánh, còn muốn nghe y giải thích, việc này đã nói lên Dương Quảng trong lòng cũng có cân nhắc.

Vũ Văn Thuật tiến vào ngự thư phòng, chỉ thấy Dương Quảng chắp tay đứng trước cửa sổ, sắc mặt tái mét, trên mặt đất còn có mảnh đồ sứ vỡ, một mảnh găm sâu vào khe hở trên mặt đất. Vũ Văn Thuật chân mềm nhũn, quỳ xuống

- Lão thần Vũ Văn Thuật đặc biệt đến lĩnh tội!

Dương Quảng mắt không biểu cảm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lửa giận trong lòng không thể chế ngự thiêu đốt lòng hắn đến chết lặng. Dương Huyền Cảm lại chiếm được Quan Trung, điều này làm y quả thực muốn điên cuồng. Lúc này trong lòng y đã không thể miêu tả bằng oán hận mà là bằng máu, một loại khủng hoảng sâu sắc đang lan tràn trong lòng y.

Dương Quảng không quay đầu lại, giọng khàn khàn nói:

- Vũ Văn Thuật ngươi cũng biết tội?

- Thần biết tội, thần dạy con không nghiêm đến nỗi y gây ra đại họa

- Trẫm không nói tới việc Vũ Văn Hóa Cập, hai năm trước ngươi không thể tiêu diệt Dương Huyền Cảm khiến dẫn đến cái họa hôm nay, ngươi biết tội chưa?

Trong lòng Vũ Văn Thuật bỗng buông lỏng, hóa ra là việc hai năm trước, y vội vàng nói:

- Thần hai năm trước đã biết hắn ẩn thân ở núi Phục Ngưu và vùng quận Thượng Lạc, thần đã nhiều lần tìm kiếm, nằm mơ cũng không thể ngờ được Thái thú Thượng Lạc là Trương Tế lại bao che Dương Huyền Cảm, sau lại là Dương Trí Tích thay thế thần, những chuyện sau này thần quả thật không biết.

Ngừng một chút y lại nói thêm:

- Nếu thần biết, thần sẽ không để Vũ Văn Hóa Cập đi quận Thượng Lạc tiêu diệt thổ phỉ, đến nỗi để hắn gây ra đại họa

Dương Quảng quay đầu lại nhìn chăm chú vào Vũ Văn Thuật, kì thật trong lòng y còn có một ý nghĩ khác chính là hai năm trước Vũ Văn Thuật và Dương Huyền Cảm có giao dịch mà cố ý để cho Dương Huyền Cảm chạy thoát, lần này y phái đứa con cả Vũ Văn Hóa Cập đến phối hợp với Dương Huyền Cảm tạo phản.

Nhưng Dương Quảng cuối cùng cũng bỏ ý nghĩ này. Nếu làm như vậy đối với Vũ Văn Thuật sẽ trăm hại mà không lợi, Vũ Văn Thuật sẽ không ngu xuẩn như vậy. Hơn nữa, Vũ Văn Thuật có thể giúp bất cứ kẻ nào riêng chỉ không giúp Dương gia.

Dương Quảng gật gật đầu:

- Vũ Văn Hóa Cập khiến trẫm rất thất vọng

Vũ Văn Thuật trong lòng hoan hỉ, y thấy cái đại họa của mình đã qua chỉ còn lại trách mắng, y cũng thở dài nói:

- Bệ hạ cũng biết hắn quả thực là người ngu xuẩn. Thần đã già, vốn định để hắn lập chút công trạng để tự mình mở rộng tiền đồ, mới nghĩ cách để hắn đi tiêu diệt bọn thổ phỉ yếu kém ở quận Thượng Lạc, nhưng mà không ngờ…hài, có đứa con thế này thần trong lòng cũng ân hận quá.

Dương Quảng sắc mặt dịu đi rất nhiều, con trai y Dương Giản cũng chẳng phải như vậy hay sao, y có thể hiểu được suy nghĩ của Vũ Văn Thuật. Vũ Văn Hóa Cập quả thật là kẻ ngu xuẩn bất tài, sẽ không có chuyện Vũ Văn Hóa Cập chủ động giúp Dương Huyền Cảm, y còn chẳng có cái quyết đoán này.

Sự việc đã xảy ra rồi, bây giờ trách cứ Vũ Văn Thuật cũng vô ích, y triệu Vũ Văn Thuật đến không phải vì trách cứ. Dương Quảng lạnh lùng nói:

- Vũ Văn Hóa Cập gây đại họa, ngươi là phụ thân hắn, ngươi phải xử lý hậu quả này. Trẫm cho ngươi một trăm ngàn quân, trong vòng hai tháng hãy tiêu diệt triệt để Dương Huyền Cảm, mang đầu y tới gặp trẫm, trẫm tạm tha cho hai cha con ngươi, nếu không xét xử theo tội

Vũ Văn Thuật hoàn toàn yên tâm trở lại, Dương Quảng đồng ý đem một trăm ngàn quân giao cho y, đã nói lên Dương Quảng vẫn tín nhiệm mình như trước. Như vậy chuyện này có thể bù lại, y lập tức khom người thi thễ:

- Lão thần tuân chỉ!

Ngay chiều hôm đó, Dương Quảng hạ chỉ phong Vũ Văn Thuật làm Bình Tây Đại nguyên soái, Khuất Đột Thông làm phó soái, hai người dẫn một trăm ngàn quân khẩn cấp đi Quan Trung tiêu diệt Dương Huyền Cảm. Ánh mắt Dương Huyền Cảm lại chăm chú vào Dương Nguyên Khánh, hắn liệu có dẫn quân Nam hạ cùng cha tụ hợp? Đây là việc Dương Quảng lo lắng nhất.

…………

Phủ tổng quản Phong Châu, Dương Nguyên Khánh cũng đứng trước cửa sổ trầm tư không nói, trên tay cầm một phong thư, là phụ thân hắn Dương Huyền Cảm viết thư mời hắn dẫn quân trợ giúp Quan Trung, cha con cùng giương đại nghĩa cướp lấy Dương Tùy thiên hạ.

Phong thư này khiến Dương Nguyên Khánh lâm vào chọn lựa khó cả đôi đường. Hắn biết Dương Huyền Cảm lần thứ hai tạo phản không được lòng người, tuy rằng ông ta đã chiếm giữ Quan Trung nhưng cũng không có nghĩa sẽ giành được thiên hạ. Tập đoàn thế lực và quý tộc triều Tùy đương lúc đã ăn sâu bén rễ, chỉ dựa vào vũ lực mà muốn cướp lấy thiên hạ gần như là không có khả năng. Nếu hắn đầu phục Dương Huyền Cảm có nghĩa là hắn vứt bỏ quân dân Sơn Đông, đây là cái giá rất lớn về chính trị, hắn không thể không thận trọng.

Nhưng về phương diện khác, đây quả thực là một điều hấp dẫn. Dương Huyền Cảm cướp lấy Quan Trung, nếu hắn lại dẫn quân Nam hạ, như vậy cha con bọn họ đoạt lấy Quan Lũng gần như là không phải phân vân. Nếu có thể chiếm lĩnh toàn bộ Quan Lũng, đây lại là một ưu thế nữa.

Chính vì Quan Lũng hấp dẫn thật lớn khiến Dương Nguyên Khánh động lòng. Hắn muốn dẫn quân Nam hạ, nhưng một tiếng nói mãnh liệt trong lòng nói với hắn không thể làm vậy.

Dương Nguyên Khánh lại thở dài, nếu như hắn không cách nào lựa chọn hãy để bọn thuộc hạ giúp hắn lựa chọn.

Dương Nguyên Khánh xoay người đi ra khỏi phòng đi tới phòng nghị sự bên cạnh. Trong phòng nghị sự đã tụ tập đông đúc, Đỗ Như Hối, Lý Tĩnh, Thôi Quân Tố, La Ái Đĩnh, Dương Tư Ân, Bùi Nhân Cơ, Mã Thiệu, Dương Gia Thần, Tô Định Phương, Bùi Hành Nghiễm v.v. bốn mươi bảy vị văn võ đại quan đã an vị.