Trương Xuất Trần chẳng phải là Hồng Phất Nữ trong Tam Hiệp Phong Trần sao?
Nguyên Khánh có chút mơ hồ, nếu bé gái này chính là Hồng Phất Nữ thì Lý Tĩnh kia ở nơi nào? Năm nay bao nhiêu tuổi? Tam Hiệp Phong Trần vốn là diễn nghĩa đời Đường, chẳng lẽ nhân vật này lại thực sự tồn tại sao?
Cũng chẳng chờ hắn nghĩ xong ở xa bỗng truyền đến một âm thanh giận dữ:
- Tên tiểu tặc kia ở đâu?
Khi hắn quay đầu lại thì thấy một nam nhân khoảng 27-28 tuổi chạy tới, bộ dạng vừa cao lớn vừa to béo, dung mạo giống hệt tên mập, có lẽ là phụ thân của hắn ta. Đánh nhỏ mà lớn đã xuất hiện rồi. Nguyên Khánh cười nhạt một tiếng, hắn chẳng hề sợ hãi, cùng lắm hắn đi tìm Dương Tố, ỷ lớn bắt nạt nhỏ thì chẳng ai chấp nhận được.
Người này là Dương Tích Thiện, em trai của Dương Huyền Cảm. Tên mập là con thứ của y tên Dương Nguy, bị Nguyên Khánh đánh cho một cái hộc máu mũi chạy đi cầu cứu, trên đường vừa may gặp phụ thân. Dương Tích Thiện nghe nói tên nhóc con riêng ngày hôm nay vừa đến đánh con trai mình thì vô cùng tức giận, chạy đến để trút giận cho con trai.
Cách tiểu viện còn có mười bước liền gặp một đứa bé ánh mắt lạnh lùng nhìn y, ánh mắt sắc lạnh ấy khiến y rùng mình, trước giờ chưa bao giờ y gặp phải đứa trẻ nào có ánh mắt như thế. Y dừng bước, trong lòng có chút nghi hoặc, cơn giận cũng đã tan biến bớt phần nào.
- Phụ thân, chính là nó đã đánh con!
Tên mập Dương Nguy vẫn ôm cái mũi đang không ngừng chảy máu kêu lên.
Nguyên Khánh bắt chước bộ dạng của người lớn chắp tay hành lễ:
- Cháu là Nguyên Khánh, đại nhân không hỏi đúng sai mà đã định quở trách cháu sao?
Hắn chẳng thèm che giấu sự chín chắn của mình, dùng một âm thanh rất rõ ràng hỏi Dương Tích Thiện, bộ dạng bình tĩnh đó chẳng thể nào giống với một đứa bé 3 tuổi, rõ ràng là một thiếu niên khoảng mười mấy tuổi.
Hơn nữa dùng từ cũng rất chuẩn xác. Đại nhân đúng là cách gọi bậc cha chú, trên đường đi cậu đã dạy hắn như vậy. Hắn ước chừng những nam nhân đi ra từ phủ này 10 người thì chắc có đến 9 là chú bác của hắn.
Dương Tích Thiện ngây ngẩn cả người, y không tin vào mắt mình nữa, đứa bé này có thật là mới 3 tuổi không?
- Phụ thân, hắn đánh con!
Dương Nguy liền lay mạnh cánh tay của phụ thân, nó hi vọng phụ thân sẽ cho Nguyên Khánh một cái tát như trời giáng.
Dương Tích Thiện cũng nghe nói phụ thân thích đứa bé này, cơn giận của y hơi dịu đi, liền thận trọng hơn, không thể dễ dàng giúp con trai toại nguyện được.
Y kiềm chế lửa giận trong lòng lạnh lùng hỏi Nguyên Khánh:
- Được, vậy ta hỏi ngươi tại sao lại phải đánh người? Nếu không nói được lí do thì ta đưa ngươi đi gặp phụ thân ngươi!
Nguyên Khánh đã nghĩ đến việc vì sao Dương Tố lại đem hắn vào kinh, bởi vì hắn là con riêng. Để lưu lạc bên ngoài thì sẽ làm ô nhục thanh danh của nhà họ Dương. Lúc này tàn tích phong kiến của Ngụy Tấn vẫn còn lưu lại, xem trọng nhất là thanh danh, hắn có thể khẳng định Dương Tố tuyệt đối không bao giờ muốn người khác biết Dương Huyền Cảm có con riêng bên ngoài.
Đây là pháp bảo để hắn chiến thắng ngày hôm nay.
Hắn lại hành lễ rồi bình tĩnh nói:
- Đại nhân có thể hỏi lệnh lang trước xem tại sao cậu ấy lại chửi cháu?
Dương Tích Thiện cúi đầu hỏi con trai:
- Là con mắng hắn trước sao?
Dương Nguy trong lòng có chút sợ hãi, rụt rè nói:
- Con không mắng chửi hắn!
Dương Tích Thiện lập tức hừ một tiếng:
- Con ta nói không chửi ngươi!
Nguyên Khánh biết y sẽ bảo vệ c con trai mình, cho dù là trẻ con thông thường đánh nhau thì cha mẹ cũng đều thiên vị con cái mình, huống chi đối phương lại là con riêng. Nếu không phải vì ông nội hơi thích hắn thì chỉ sợ bàn tay y đã sớm cho hắn một bạt tai rồi, còn ở đó mà nói đạo lí với hắn sao?
Nguyên Khánh lại không chút sợ hãi nói:
- Mọi việc xảy ra ở cửa tiểu viện, bọn họ đều là công tử cao quý, lẽ nào lại chạy đến đây nhận huynh đệ với cháu sao? Lệnh lang dẫn một đám trẻ đến, vừa chạy vừa hét lớn “ Đồ con riêng”, e là muốn nói cho tất cả người trong thiên hạ biết chuyện Dương tướng quốc có con riêng. Xin hỏi đại nhân đây là ai đúng ai sai?
Dương Tích Thiện hiểu ra, nhất định là con trai mình đã chạy tới nhục mạ đối phương là con riêng dẫn đến ẩu đả, cuối cùng con trai mình phải chịu thiệt thòi.
Theo nội quy gia tộc thì trưởng thứ lớn nhỏ có quy định rất rõ ràng tôn ti phân minh. Tuy rằng y chỉ là con thứ nhưng Nguyên Khánh là con riêng nên địa vị của y vẫn cao hơn hắn một chút. Y có thể trừng phạt Dương Nguyên Khánh, vấn đề là tên nhóc đó lại cố tình chụp mũ y, khiến y khó mà xuống tay được.
Dương Tích Thiện bỗng nhiên thấy tức giận, đối phương chỉ là một thằng nhóc 3 tuổi nhưng lại nói cho y phải á khẩu không nói được câu gì, chuyện này mà truyền ra ngoài thì làm sao y còn dám ngẩng mặt lên nhìn ai nữa?
Hắn cố tình không thừa nhận, nói:
- Ngươi có chứng cớ gì nói con ta chửi? Rõ ràng là ngươi ganh tỵ nên bắt nạt con trai ta. Ta cũng không thèm đánh ngươi, nếu không người ta lại nói ta ỷ lớn bắt nạt bé, ta đi tìm phụ thân ngươi để huynh ấy dạy dỗ lại quy định gia tộc cho ngươi!
Hắn xoay người kéo tay con trai đi, trong lòng thầm đắc ý, tên ranh con, để xem còn dám đấu với ta nữa không.
Ánh mắt đảo lại phía sau đã thấy Dương Nguyên Khánh đi tới hướng một gian phòng khác, y hơi sửng sốt vội vàng quát:
- Ngươi muốn làm gì?
Nguyên Khánh đem miếng ngọc bội đeo trên cổ dứt ra, lớn tiếng nói:
- Cháu đi tìm ông nội, để ông tới hỏi lệnh lang xem rốt cuộc là ai muốn cho người trong thiên hạ biết Dương gia có con riêng.
Nói xong nhanh như chớp hắn đã chạy tới một tòa lầu nhỏ khiến Dương Tích Thiện sợ tới toát mồ hôi hột. Con trai mình dẫn theo một đám nhóc con, phụ thân chỉ cần đối chất một chút là biết ngay chân tướng, tuy là phụ thân sẽ không quở trách gì Nguy Nhi nhưng chắc sẽ không tha cho y.
Y biết phụ thân vì sợ người ngoài biết Dương gia có con riêng nên mới cho đón tên nhóc này về, không ngờ đại tẩu (chị dâu cả) lại đem chuyện này truyền đi. Bản thân vợ y cũng không chịu kín miệng, trước mặt mấy đứa nhỏ mà bàn tán xôn xao. Nếu xảy ra chuyện gì đó mà phải đến gặp ông nội thì y gặp rắc rối to.
Dương Tích Thiện thầm mắng Nguyên Khánh là tiểu hồ ly, nhưng đành phải đuổi theo hắn lớn tiếng quát:
- Chờ chút!
Nguyên Khánh dừng bước, quay đầu lại lạnh lùng hỏi:
- Đại nhân có việc gì không?
- Ngươi…. Thôi bỏ đi, tiểu ca chửi ngươi là không đúng. Ta về sẽ dạy dỗ lại nó, ngươi đừng có đi gây thêm phiền phức cho ông nội nữa.
Dương Nguy mới chỉ có 5 tuổi, còn chưa biết gì, thấy phụ thân đuổi theo tưởng là đi giáo huấn Nguyên Khánh liền chạy theo cao hứng nhảy nhót:
- Phụ thân đánh hắn đi! Đánh hắn!
Dương Tích Thiện vốn định đến đây giáo huấn Nguyên Khánh để trút giận cho con trai, không ngờ cuối cùng chính y lại phải xin lỗi. Y vừa tức vừa giận, lại thêm đứa con trai ở bên cạnh làm loạn càng điên tiết, liền đến vả cho nó một cái quát:
- Câm miệng cho ta!
Dương Nguy ngẩn người ra, miệng im bặt rồi gào khóc ầm lên!
Dương Tích Thiện giận có chỉ muốn lôi con trai đi, lúc này thì Nguyên Khánh lại tỏ vẻ như một đứa trẻ 3 tuổi kinh ngạc hỏi:
- Thúc thúc, sao ngài lại đánh tiểu ca?
Dương Tích Thiện buồn bực vô cùng, y bỗng hiểu được chuyện này không thể để truyền ra ngoài, y mà bị một đứa bé 3 tuổi bắt nạt, đến mẹ của Nguy Nhi cũng không thể nói ra được, nếu không thì y còn biết rúc mặt vào đâu nữa.
Y chậm rãi xoay người nhìn chăm chú vào Nguyên Khánh một lúc lâu, chần chừ hỏi:
- Ngươi… thật sự chỉ có 3 tuổi?
Nguyên Khánh gãi đầu, mở đôi mắt to tràn đầy vẻ hồn nhiên nói:
- Thúc thúc, ngài nói gì vậy?
Dương Tích Thiện cứ nhìn hắn mãi, cuối cùng cười méo xệch lắc đầu rồi lôi con trai đi.
Nguyên Khánh nhìn Dương Tích Thiện đi rồi, trong lòng hắn hiểu rõ y tuyệt đối sẽ không nói cho bất kì kẻ nào việc này. Cũng không hẳn chỉ vì sĩ diện mà quan trọng hơn nữa là dù sao hắn cũng là con trai của anh cả Dương Huyền Cảm, bắt nạt con như bắt nạt cha, con người ấy sẽ không vì việc nhỏ nhặt này mà đắc tội với Dương Huyền Cảm.
Nguyên Khánh lại cúi đầu nhìn ngọc bội mà ông nội đưa cho mình, có cái thân phận con riêng này hắn chẳng sợ bất kì ai bắt nạt. Bất giác hắn lại nhớ lại một chuyện ở kiếp trước, hắn có một hàng xóm là tội phạm được phóng thích để làm lại cuộc đời, lúc nào cũng liều mạng che giấu quá khứ cuả mình sợ bị người khác biết mình từng dính phải lao tù. Nhưng sau này mọi chuyện thay đổi, ai mà dám động đến hắn ta, hắn ta liền chìa tấm thẻ lao động cải tạo được phóng thích ra trước mặt người đó, sau đó hắn ta liền trở thành đại ca.
Cũng giống như hắn hôm nay, không ngờ thân phận con riêng lại có thể trở thành vũ khí giúp hắn chống đỡ lại việc bị bắt nạt. Nguyên Khánh cười khổ, sở dĩ hôm nay hắn có thể ỷ nhỏ hiếp đáp lớn là vì lợi dụng thế lực của ông nội thành công, nếu không có thế lực to lớn của ông nội thì một đứa con riêng mới vào phủ nh hắn sẽ chẳng là gì cả, đến con trai của quản gia cũng có thể đánh cho hắn một trận. Con người mà! Dù là cổ xưa hay hiện đại thì quan trọng nhất vẫn là có hậu thuẫn hùng mạnh và thực lực.
- Nguyên Khánh ca ca!
Phía sau vọng tới tiếng gọi của Nữu Nữu, Nguyên Khánh quay đầu lại thì thấy cô hồng hộc chạy tới, bàn tay nhỏ bé lại cầm một con dao mổ lợn ở trong phòng ăn, vì con dao quá nặng nên cô kéo lê trên đất mà chạy. Nguyên Khánh ngẩn người, cô bé này hung dữ quá!
Nữu Nữu chạy đến trước mặt Nguyên Khánh thở phì phò, đưa con dao mổ lợn cho hắn:
- Nguyên Khánh ca ca, người xấu ức hiếp huynh, chúng ta sẽ dùng con dao này giết chết bọn chúng!