Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 357: Thừa dịp hỗn loạn phá vòng vây

Trời vừa mới tờ mờ sáng, Thủy Tất Khả Hãn suất lĩnh mấy chục ngàn người đi về nam đã cách hồ Khuất Phục ngoài trăm dặm, yết kiết Đại Tùy Hoàng đế. Theo tiếng trống xa dần, A Tư Đóa mang theo Xuất Trần đi tới hàng rào gỗ nơi nhốt công chúa Nghĩa Thành, hơn mười người canh gác Đột Quyết tiến lên ngăn cản A Tư Đóa.

- Công chúa điện hạ, không có lệnh của Khả Hãn thì không thể vào!

A Tư Đóa giơ lên kim tiễn sáng lóa lên, lạnh lùng nói:

- Ta phụng mệnh Vương huynh, khuyên Khả Đôn ăn cơm, các người dám ngăn cản sao?

Nhóm canh gác thấy kim tiễn của Khả Hãn, liền lập tức lui ra, mở ra một con đường.

A Tư Đóa đi đến trước lều lớn, dùng tiếng Hán nói:

- Công chúa điện hạ, là ta. Ta mang người đến từ Phong Châu do Dương tướng quân phái tới.

Xuất Trần hoảng sợ, nàng thấy bọn lính Đột Quyết lộ ra ánh mắt mờ mịt, giờ mới hiểu được bọn họ nghe không hiểu tiếng Hán.

Cửa lều hất lên, lộ ra khuôn mặt vui mừng của Uất Trì Oản. Nàng nhìn thấy Xuất Trần, trong mắt lập tức lộ ra vẻ thất vọng, đến đây một nữ nhân, có thể ích lợi gì?

A Tư Đóa và Xuất Trần đi vào lều lớn, trong lều lớn toàn là màu trắng, không nhiễm một hạt bụi. Xuất Trần thấy một nữ tử, nằm nghiêng ở giường mềm, thân thể có vẻ suy yếu, bộ dáng xinh đẹp như hoa, chỉ có điều ánh mắt không có chút thần thái, Xuất Trần không khỏi thầm than.

A Tư Đóa tiến lên nói vào tai công chúa Nghĩa Thành vài câu, trên mặt công chúa Nghĩa Thành lộ ra nụ cười trấn an, hơi thở mỏng manh nói:

- Hóa ra là Dương phu nhân, thất kính, chỉ có điều ta đứng dậy không nổi, xin tha thứ cho ta thất lễ.

- Ngươi là thê tử của Dương tướng quân?

Uất Trì đứng bên cạnh có chút kinh ngạc hỏi.

Xuất Trần nghe Nguyên Khánh nói qua Uất Trì Oản, một nữ tử thay phụ thân nhập ngũ, liền nở nụ cười tươi:

- Ngươi chính là Uất Trì! Nguyên Khánh đã nói cho ta về ngươi, nói ngươi rất giỏi.

- Ta có gì mà giỏi, đừng nghe anh ta nói bậy.

Mặt Uất Trì Oản đỏ bừng, ngượng ngùng nói.

Xuất Trần lấy ra thư của Dương Nguyên Khánh đưa cho công chúa Nghĩa Thành, công chúa Nghĩa Thành vội vàng ngồi dậy, mở ra thư cẩn thận nhìn một lần. Trong thư Dương Nguyên Khánh biểu đạt sẽ tìm mọi cách dể cứu nàng, khiến ánh mắt vô thần của công chúa hiện lên một tia hy vọng, mà khi nàng lại liếc mắt nhìn sang Xuất Trần, hy vọng trong ánh mắt nàng lại ảm đạm xuống.

Dương Nguyên Khánh đã nói qua Xuất Trần, nếu có khả năng, tốt nhất có thể cứu công chúa Nghĩa Thành ra. Xuất Trần nhìn thoáng qua công chúa Nghĩa Thành đã suy yếu, trong lòng cũng hiểu được, phòng ngự nghiêm mật như vậy, muốn cứu nàng đi ra ngoài, không thể nghi ngờ là muôn khó vạn khó.

Nàng cắn cắn môi, mở ra hộp đồ ăn mang theo, đem một bát cháo thịt băm đưa cho công chúa Nghĩa Thành:

- Công chúa điện hạ, công chúa trước tiến ăn cháo đã, rồi sẽ nghĩ ra biện pháp.

Công chúa Nghĩa Thành nhận cháo, không tiếng động chậm rãi ăn. Mặc kệ có thể chạy thoát hay không, nhưng phần tâm ý này của đối phương nàng cũng không thể cự tuyệt.

Uất Trì ở bên cạnh thở dài:

- Chúng ta cũng đã thử qua, bên ngoài tuy rằng chỉ có hai mươi người, nhưng nếu quả thực có động tĩnh, bọn họ sẽ báo động, lập tức sẽ vọt tới trăm người, chạy không thoát.

Xuất Trần cười cười nói:

- Các ngươi chỉ có hai người, lại không có ngựa, đương nhiên chạy không thoát, nhưng tình hình hiện tại lại khác, vừa thêm hai người, hy vọng chạy trốn sẽ gia tăng rất nhiều.

A Tư Đóa bên cạnh cũng nói:

- Hôm nay là cơ hội duy nhất, huynh trưởng mang đi một nửa người xuống nam, nội doanh chỉ có mười ngàn quân coi giữ, chỉ cần lao ra nội doanh, ngoại doanh không rõ tình huống, ta lại có kim tiễn lệnh bài, chạy ra đại doanh liền dễ dàng hơn rất nhiều.

Trong ánh mắt Công chúa Nghĩa Thành sáng lên kỳ vọng muốn sống, nàng ngẫm nghĩ một chút, lại thở dài một tiếng nói:

- Nhưng chúng ta không có ngựa, rất khó chạy trốn.

Xuất Trần và A Tư Đóa nhìn nhau, A Tư Đóa mỉm cười:

- Công chúa điện hạ không cần lo lắng, ngựa ta đã chuẩn bị xong, đều là ngựa tốt tuyển trong nghìn con, hiện tại chỉ có điều cần Công chúa hạ quyết tâm.

Công chúa Nghĩa Thành lại nhìn thoáng qua Xuất Trần, trong lòng vẫn là có một chút do dự. Nếu trốn không thoát sẽ liên lụy tới thê tử của Dương Nguyên Khánh, nàng không muốn chuyện này phát sinh.

Xuất Trần hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng, cười nói:

- Tình huống xấu nhất là Công chúa trốn không thoát, nhưng thần lại có thể tự bảo vệ mình. Thần và Nguyên Khánh từ nhỏ cùng nhau luyện võ, võ công của thần không thua gì chàng.

Nói xong ánh mắt của nàng thoáng nhìn, thấy cách đấy ngoài lều mấy bước có vỏ kiếm không, nàng cầm trường kiếm trong tay vung lên, trường kiếm trên không trung xẹt qua một đường cong, trường kiếm chuẩn xác cắm vào trong vỏ kiếm, khiến mấy người kia đều lộ ra ánh mắt thán phục.

- Công chúa, hạ quyết tâm đi!

Trong lòng Uất Trì cũng dấy lên một hy vọng, cổ vũ công chúa Nghĩa Thành nói:

- Dù sao cũng là chết, cùng lắm thì đi theo bọn họ liều mạng, nói không chừng chúng ta còn có hy vọng chạy trốn.

Công chúa Nghĩa Thành trầm tư một lát, rốt cục gật gật đầu:

- Được rồi!

Nàng vừa dứt lời, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận rối loạn, mấy người nhìn nhau, A Tư Đóa bước nhanh đến cửa lều lớn, vén cửa lều lên nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy cách đó không xa có khói đặc cuồn cuộn, nội doanh không ngờ dấy lên lửa lớn, binh lính Đột Quyết từ bốn phương tám hướng lao về phía lửa cháy.

- Xảy ra chuyện gì?

A Tư Đóa lớn tiếng hỏi thủ vệ.

- Hồi bẩm Công chúa điện hạ, nghe nói là người Triều Tiên quấy rối.

A Tư Đóa và Xuất Trần đồng thời mừng rỡ, thật sự là ông trời phù hộ, cơ hội tới rồi.

- Ta đi dẫn ngựa!

A Tư Đóa chạy đi, Xuất Trần cởi ra áo khoác ngoài, bên trong nàng mặc một bộ trang phục của nam tử Đột Quyết, lại từ hộp đồ ăn lôi ra hai bộ khác đưa cho bọn họ:

- Hai người mặc vào, chúng ta lập tức chạy đi.

Uất Trì và công chúa Nghĩa Thành cuống quít thay quần áo, Xuất Trần lại đưa cho công chúa Nghĩa Thành một chiếc dao găm, công chúa Nghĩa Thành yên lặng tiếp nhận dao găm, nếu trốn không thoát đi, nàng sẽ dùng cái chuôi dao găm này tự sát, tuyệt sẽ không liên lụy đến những người khác.

Bên ngoài thế lửa càng lúc càng lớn, sức gió ở thảo nguyên khá lớn, dưới sự trợ giúp của gió Bắc, các mảnh vải cháy bị gió thổi bay, rơi xuống bốn phía, lây sang các trại khác khiến nội doanh chìm vào trong biển lửa. Hơn hai trăm hộ vệ Triều Tiên vọt vào nội doanh tiếp ứng, Cái Tô Văn võ nghệ cao cường, y dẫn dắt hai trăm thị vệ bảo hộ Ất Chi Văn Đức liều chết hướng ra phía ngoài phá vòng vây, binh lính Đột Quyết giống như thủy triều bốn phương tám hướng vọt tới.

A Lạp Đồ nổi trận lôi đình:

- Vây quanh bọn họ, một người cũng không cho chạy trốn!

Người Triều Tiên ở góc đông bắc phá vòng vây thu hút phần lớn binh lính Đột Quyết, hàng rào gỗ chỉ còn lưu lại hai mươi người thủ vệ. Bọn họ đã đóng cửa hàng rào gỗ, phòng ngừa công chúa nhân cơ hội chạy trốn, lúc này, nội doanh đã là một biển lửa, mắt thấy lửa lớn sẽ lan tới đây, nhóm thủ vệ cũng có chút bất an, nhất định phải đem công chúa dời đi.

Binh lính canh gác hàng rào tổng cộng là một trăm hai mươi người, chia làm sáu đội, ngày đêm thay phiên canh gác. Lúc này ngoại trừ hai mươi người bình thường canh gác ở ngoài, mặt khác còn có một trăm tên canh gác Đột Quyết chạy đến bên ngoài trướng bảo hộ lều vua, phòng ngừa lều vua bị lửa lớn đốt hết. Lều vua chính là hoàng cung của người Đột Quyết, bên trong có các công văn và ấn phù cực kỳ trọng yếu, so với hàng rào gỗ còn trọng yếu hơn nhiều.

Đúng lúc này, Uất Trì Oản lao tới hô lớn:

- Các ngươi mau tới hỗ trợ, đem đồ vật của Khả Đôn mang đi.

Nhóm canh gác gặp lửa lớn đã đốt tới ngoài trăm bước, nếu Khả Đôn không đi, sẽ bị lửa lớn nuốt sống, bọn họ có thể bị Khả Hãn trừng phạt, hơn mười người canh gác cùng nhau chạy tới doanh trướng hỗ trợ.

Còn gần lều lớn có vài bước, hai mũi tên độc màu lam bắn tới, hai gã binh lính Đột Quyết chạy ở phía trước rên lên một tiếng rồi ngã quỵ xuống. Một vài bóng người chạy ra, thân thể Xuất Trần nhanh như quỷ mị, kiếm pháp linh hoạt, sắc bén độc ác, sạch sẽ lưu loát, binh lính Đột Quyết kinh hãi, đều rút đao ứng chiến. Nhưng bóng dáng Xuất Trần nhanh như chớp, dưới sự vây hãm của hơn mười người Đột Quyết vẫn bay nhảy như thường, khiến bọn chúng hoa hết cả mắt, trường kiếm của nàng xuất quỷ nhập thần, trên thân kiếm lại có kịch độc, đều là một kiếm xuyên qua yết hầu. Nháy mắt, bên người nàng đã ngã xuống mười tên binh lính Đột Quyết.

Lúc này, Uất Trì cũng lao tới trợ chiến, hoành đao bổ chém ngược xui, sức lực mạnh mẽ, không thua gì nam tử. Hai người phối hợp ăn ý, chỉ trong chốc lát công phu, liền giết chết toàn bộ mười lăm tên lính Đột Quyết, còn năm tên canh gác trước cửa, bọn họ thấy xảy ra chuyện, một bên hô to cảnh giác, một bên đóng cửa hàng rào.

- Cõng công chúa đi ra!

Xuất Trần hô to một tiếng, nàng xông đến trước cửa hàng rào, giơ chân đạp một cái, mượn lực nhảy, thân thể như giống như chim yến lộn một vòng theo đỉnh hàng rào bay ra ngoài, không đợi rơi xuống đất, trường kiếm chém ra, đâm xuyên qua cổ một gã canh gác, lập tức giẫm lên đỉnh đầu của hắn, lăng không nhảy tới. Hai gã Đột Quyết thấy thế vội vàng đâm ra trường mâu, nhưng trường kiếm đã đến nơi, kiếm phong đảo qua, cắt đứt cổ họng hai gã binh lính, tay trái vung lên, một mũi ám tiễn bắn ra, cắm vào mặt của một tên binh sĩ khác.

Hai gã canh gác cuối cùng hoảng hốt, xoay người liền chạy, lại gặp phải năm con ngựa chiến lao tới, ở trên ngựa là A Tư Đóa tay cầm trường mâu, quát lớn một tiếng, trực tiếp đâm xuyên qua hai gã binh lính. Lúc này, Xuất Trần đã chặt đứt khóa cửa, mở cửa hàng rào gỗ.

Uất Trì Oản cõng công chúa Nghĩa Thành chạy ra, nàng và công chúa Nghĩa Thành cùng cưỡi một con ngựa, Xuất Trần nhảy lên một con ngựa khác. Lúc này lều vua bên kia, nhóm binh lính Đột Quyết đã nhận được cảnh báo, chạy gấp trở về, còn cách khoảng ba mươi bước, các nàng quát lớn một tiếng, quay đầu ngựa lại hướng phía Bắc chạy đi.

Hừng hực lửa lớn đã nuốt chửng một nửa nội doanh, thế lửa ngút trời, khói đặc tràn ngập, nội doanh một mảnh hỗn loạn, bốn người phóng ngựa chạy nhanh xuyên qua doanh trại. Lúc này, phần lớn binh lính đều đi vây khốn nhóm sứ giả Triều Tiên, giúp cho các nàng không gặp qua bất luận ngăn trở gì, cho dù có binh lính nhìn thấy các nàng, thấy là công chúa A Tư Đóa thì cũng không dám tiến lên ngăn trở.

Các nàng một hơi chạy ra khỏi nội doanh, tiếp tục hướng ra phía ngoài doanh trại phóng đi.

.....

Hơn tám ngàn tên binh lính Đột Quyết còn lại trong nội doanh đem hơn mười người sứ thần Triều Tiên bao vây, binh lính hộ vệ Triều Tiên phần lớn đều đã chết trận, chỉ còn lại có mười tên hộ vệ, ngay cả Cái Tô Văn cũng bị thương, vô lực tái chiến.

A Lạp Đồ giục ngựa tiến lên, hướng Cái Tô Văn lạnh lùng nói:

- Ngươi còn nhận ra ta không?

Cái Tô Văn nhìn hắn một cái, hừ một tiếng:

- Là ta bị thua, muốn chém muốn giết tùy ngươi!

A Lạp Đồ khinh thường cười nói:

- Muốn giết chết các ngươi, đâu cần phải chờ tới bây giờ?

Hắn vung tay lên:

- Dẫn bọn họ đi, trông giữ nghiêm mật!

Binh lính Đột Quyết tiến lên thu ngựa của những người Triều Tiên đã chết, đoạt lấy binh khí, áp tải bọn họ đến ngoại doanh trông coi.

Lúc này một gã kỵ binh chạy gấp tới, hướng A Lạp Đồ gấp giọng bẩm báo:

- Khởi bẩm tướng quân, Khả Đôn chạy trốn!

A Lạp Đồ sửng sốt, làm sao có khả năng, Khả Đôn tuyệt thực ba ngày, nàng nào có khí lực. Cho dù là người kia hộ vệ nàng, cũng đánh không lại hai mươi người canh gác, y quát lên:

- Là chuyện gì xảy ra?

- Tướng quân, là A Tư Đóa Công chúa!

Lúc này A Lạp Đồ mới bừng tỉnh, khó trách! Y xoay người lên ngựa, hô to một tiếng:

- Cùng ta đuổi theo!

Năm trăm kỵ binh tinh nhuệ Đột Quyết đi theo A Lạp Đồ, hướng phía Tây Bắc đuổi theo. Kỵ binh nhanh như chớp, phóng ngựa chạy như điên, lòng A Lạp Đồ nóng như lửa đốt, nếu để cho Khả Đôn chạy thoát, khi Khả Hãn trở về y sẽ không biết nói làm sao.

Bọn họ lần theo dấu vó ngựa chạy gấp, đuổi theo được hơn trăm dặm, lúc này, bọn họ đã thấy xa xa vài cái điểm đen. Kỵ binh Đột Quyết đều mừng rỡ, liền thúc ngựa điên cuồng chạy đến.

Lúc này, công chúa Nghĩa Thành đã bị ngất đi, Uất Trì Oản vì bảo hộ công chúa Nghĩa Thành, đã mấy ngày đêm chưa chợp mắt, thân thể sắp đến bên bờ sụp đổ. Lại cưỡi ngựa đi hơn một trăm dặm, đã dần dần chịu không được, tốc độ cưỡi ngựa của các nàng càng ngày càng chậm.

Xuất Trần thấy người Đột Quyết càng đuổi càng gần, mắt thấy sắp thành lại bại, trong lòng nàng rất khẩn trương, lo lắng hô:

- Tăng tốc độ lên, bọn họ sắp đuổi tới!

Sắc mặt Uất Trì Oản tái nhợt, cả người đổ mồ hôi lạnh, nàng cắn môi, mạnh mẽ rút ra roi để ở trên ngựa, không ngờ trước mắt tối sầm, không ngờ lại hôn mê bất tỉnh, từ trên ngựa rơi xuống, công chúa Nghĩa Thành cũng đi theo rớt xuống ngựa.

Xuất Trần khẩn trương, hướng A Tư Đóa hô:

- Chúng ta mỗi người ôm một người, đi mau.

Trong lòng A Tư Đóa tự định giá, cảm thấy bên mình chạy không thoát khỏi đối phương, nàng lắc đầu:

- Ngươi mang theo Công chúa đi đi, ta quay lại ngăn trở bọn họ!

- Nhưng..... Uất Trì làm sao bây giờ?

A Tư Đóa nhìn thoáng qua, không khỏi tâm trạng rối bời. Đúng lúc này, phía Nam cũng xuất hiện một nhóm kỵ binh, ước chừng hơn ba trăm người, Xuất Trần liếc mắt một cái liền nhận ra, là đội thân binh của Dương Nguyên Khánh, đại tướng đi đầu người mặc giáp bạc, tay cầm hổ nha đao, đúng là đại tướng thủ hạ Tô Liệt của Dương Nguyên Khánh, nàng vui mừng hô:

- A Tư Đóa, chúng ta được cứu rồi!

A Lạp Đồ dần dần thả chậm tốc độ ngựa, hắn thấy nhóm quân Tùy phía trước treo lá cờ, chính là Xích Ưng kỳ, là cờ xí của Phong Châu quân, hóa ra là Dương Nguyên Khánh cứu Khả Đôn, trong lòng y thở dài, vung tay lên:

- Trở về đi!

Vài tên quan quân ngạc nhiên, vội vàng nói:

- Nhưng, quân Tùy so với quân ta ít người hơn.

- Các ngươi không thấy sao? Là cờ xí của Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh rất khả năng ở trong đoàn quân, các ngươi ai địch nổi hắn, ngay cả ta đều là bại tướng dưới tay hắn.

Dương Nguyên Khánh uy chấn thảo nguyên, người Đột Quyết đều vô cùng e ngại hắn, dũng khí truy kích liền biến mất, bọn họ quay đầu ngựa lại, đi theo A Lạp Đồ trở về đại doanh.

Ngay tại lúc đại doanh Đột Quyết loạn tung lên, ven hồ Khuất Phục, Tùy đế Dương Quảng đã tổ chức cho Thủy Tất Khả Hãn của Đột Quyết một nghi thức sắc phong long trọng, chính thức sắc phong y làm tân Khả Hãn của Đột Quyết, ban thưởng vàng hai mươi khay để thể hiện sự tôn sùng. Cùng với đó, Dương Quảng tổ chức quốc yến ở Lục Hợp thành, chiêu đãi Thủy Tất Khả Hãn.

Thái độ của Thủy Tất Khả Hãn rất cung kính, trước mặt Dương Quảng luôn xưng rõ quân thần, không dám có chút vô lễ. Trong đại điện tiếng nhạc du dương, một đội vũ cơ hát hay múa giỏi đang biểu diễn. Các quan ngũ phẩm trở lên đều có mặt ngồi ở hai bên, thỉnh thoảng lại châu đầu ghé tai nói thầm với nhau gì đó. Không ngờ lần này chỉ có một mình Thủy Tất Khả Hãn tới, còn Nghĩa Thành công chúa cũng không thấy bóng dáng đâu cả, như vậy có chút không hợp lễ nghi. Khải Dân Khả Hãn dù sao cũng đã qua đời rồi, vậy thì Nghĩa Thành công chúa chính là Hoàng thái hậu của Đột Quyết, địa vị càng cao quý hơn, vì cớ gì lại không tới bái kiến Hoàng đế bệ hạ chứ?

Nhưng cũng có một số đại thần hiểu phong tục Đột Quyết, e rằng Nghĩa Thành công chúa không đảm đương nổi ngôi vị Hoàng thái hậu Đột Quyết.

Tùy đế Dương Quảng và Tiêu hoàng hậu ngồi ở giữa yến tiệc, Thủy Tất Khả Hãn ngồi vị trí đầu tiên bên tay trái, còn Thượng thư Hữu Phó Xạ kiêm Đột Quyết sứ Bùi Củ thì ngồi ở vị trí đầu tiên bên phải. Người ngồi bên cạnh Bùi Củ là Dương Nguyên Khánh, đây không phải là vì hắn là Tổng quản Phong Châu mà là vì hắn đã được phong làm Đột Quyết phó sứ.

Thủy Tất Khả Hãn tuy rằng tuổi trẻ nhưng sau khi lên làm Khả Hãn, y liền có sự tôn nghiêm của Vương giả. Mặc dù trong lòng y tràn đầy thù hận đối với Vương triều Đại Tùy, mong muốn dẫn binh tấn công triều Tùy, nhưng trong lòng y lại hiểu rõ, thực lực hiện giờ của Đột Quyết vẫn chưa phải là đối thủ của Vương triều Đại Tùy.

Quan trọng hơn nữa là y còn chưa ngồi yên ổn ngôi vi Khả Hãn, những thành phần thân Tùy bên trong nội bộ Đột Quyết nhất định sẽ không để y tấn công Đại Tùy. Đặc biệt là thân Tùy kim đao phò mã Ô Đồ, trong tay người này cũng nắm hơn một trăm ngàn tinh binh mãnh tướng, một khi y tấn công triều Tùy, Ô Đồ nhất định sẽ tấn công y từ phía sau.

Y vẫn còn phải nén nhịn vài năm, sau khi giải quyết hoàn toàn thế lực đối địch bên trong Đột Quyết thì mới tìm kiếm cơ hội để đối phó với Đại Tùy. Thủy Tất Khả Hãn ra quyết định, y không ngừng kính rượu Dương Quảng, lời nói tràn đầy sự thần phục và cung kính đối với Đại Tùy.

-Phụ Hãn thường nói với thần, Đột Quyết có được như ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ Thánh thiên tử Khả Hãn của Đại Tùy ban ân cho Đột Quyết chúng thần. Đột Quyết nguyện đời đời làm thần của Thánh thiên tử Khả Hãn của Đại Tùy để báo đáp ân đức của Đại Tùy đối với Đại Quyết chúng thần. Chúng thần chỉ cầu khẩn Thánh thiên tử Khả Hãn thương Đột Quyết nghèo khó mà chấp thuận cho dân chăn nuôi và dân chúng vùng biên giới của Đột Quyết có thể tự do buôn bán, dùng da trâu da bò của chúng ta để đổi lấy lương thực, lá trà và vật dụng hàng ngày của Đại Tùy.

Thủy Tất Khả Hãn thái độ rất cung kính nhưng dụng ý cũng rất rõ ràng, y muốn cầu xin triều Tùy nới lỏng buôn bán để y có cơ hội có được vật tư chiến lược của Đại Tùy.

Trong lòng Dương Quảng hiểu được, y sao có thể buông lỏng buôn bán được, y cười ha hả nói:

-Đột Quyết là thần tử của trẫm, trẫm sao có thể không thương xót dân chúng Đột Quyết được. Trẫm sẽ hạ lệnh đổi buôn bán mỗi năm một lần vào mùa xuân thành một năm ba mùa buôn bán là xuân, hạ, thu. Ngoài ra ta sẽ tăng cường, đồng thời mở rộng buôn bán phía quan lại, như vậy chắc hẳn là có thể thỏa mãn yêu cầu của Đột Quyết rồi.

Thủy Tất Khả Hãn thấy Tùy đế không chịu nhường nhịn, y bất đắc dĩ đành nâng chén rượu lên tạ ơn nói:

-Ân đức của Thánh thiên tử Khả Hãn đối với Đột Quyết vi thần khắc sâu trong tâm khảm. Thần xin kính bệ hạ một ly.

Hai người uống hết rượu trong cốc, lúc này Tiêu hậu không thấy Nghĩa Thành công chúa đâu liền nói khẽ với Dương Quảng hai câu. Trong lòng Dương Quảng cũng thấy kỳ lạ, y cười hỏi:

-Xin hỏi Khả Hãn, công chúa Nghĩa Thành sao lại không tới gặp trẫm vậy.

Thủy Tất Khả Hãn vội vàng nói:

-Công chúa Nghĩa Thành vì đau xót Phụ Hãn qua đời nên thân thể không được tốt lắm, không thể lặn lội đường xa nên đành ở lại trong nha trướng mà không thể tới được.